Trong thoáng chốc tầm mắt mọi người đều chuyển sang nhìn Vân Hương Diệp.
Đệ tử trấn phái nhíu mày: "Tam tiểu thư, muội đã là đệ tử nội môn, vì sao lại tới đây!"
Vân Hương Diệp hoảng loạn một thoáng, nhưng ngay lập tức ra vẻ tam tiểu thư: "Ta thích tới thì tới, huynh quản được chắc!"
Hạ Chí vội vàng hoà giải: "Tam tiểu thư không có thần thú, bên ngoài lại có tà đạo nên muốn vào khe suối Vân Long tìm cơ duyên."
Nghe lý do này, mấy đệ tử trấn phái nhìn nhau một thoáng, tính tình Vân Hương Diệp tuy có phần kiêu kỳ nhưng xưa nay không gây ra chuyện lớn gì, lại có thêm Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn, chỉ cần Vân Hương Diệp không phạm lỗi lớn, đệ tử trấn phái cũng không định truy cứu nàng ấy.
"Lần này bọn ta không truy cứu chuyện lẻn vào khe suối Vân Long, muội..."
"Các người nghe ta nói đã!" Vân Hương Diệp ngắt lời bọn họ. "Ta đã từng tham gia cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, hiểu rõ bản chất trong này! Không phải là tuyển ra đệ tử có tư chất tu thú hay sao, chỉ cần trong thời hạn có thể ký hiệp ước với thần thú thì sẽ được tính là đủ tư cách, Vân Thiêm Y đã đủ tư cách rồi! Cả con bé nha đầu kia cũng đủ tư cách, hai người họ đều đã ký khế ước thần thú, có ở lại thêm cũng tốn thời gian, huống chi bọn ta còn có chuyện quan trọng phải báo cáo với mẫu thân, tất cả đều vì tông môn!"
Đệ tử trấn phái có vẻ nghi ngại: "Chuyện quan trọng sao?"
Trong đó có một vị nhíu chặt mày: "Tam tiểu thư, tại sao muội phải che chở cho yêu nữ này, đừng có quên chuyện của Từ Tử Việt!"
Vân Hương Diệp nhướng đôi mày lá liễu: "Những hành động lúc trước của Vân Thiên Y đều do Yêu tu đoạt xá gây ra, Tông chủ và bốn vị Đường chủ đã đưa ra kết luận, ngày hôm đó huynh cũng có mặt ở đài thí luyện Huyền Nhạn, biết rõ hết chuyện đã xảy ra, huynh còn ở đây châm ngòi ly gián làm gì!"
Mấy vị đệ tử trấn phái càng rối thêm.
Không phải chứ, lần trước Vân Hương Diệp còn đồn thổi chuyện Yêu tu ở khắp nơi, nói Vân Thiêm Y không phải hoàn toàn vô tội, sao bây giờ lại đứng về phía Vân Thiêm Y vậy?
Vân Hương Diệp nhân cơ hội này giật lấy danh bài trên tay bọn họ, đưa cho Vân Thiêm Y: "Được rồi, nhanh mở trận đi! Ta đã nói là có chuyện quan trọng rồi, nếu còn chậm trễ, các huynh có chịu trách nhiệm không hả!"
Lại giục giã: "Mở trận đi! Yên tâm, nếu có chuyện gì bổn tiểu thư sẽ gánh!"
Nếu nàng ấy đã nói vậy, hơn nữa dù sao Vân Thiêm Y cũng là con gái của Vân Kế, nhìn bề ngoài là người có khả năng thừa kế Thiên Hạc Tông nhất, nếu có người gánh trách nhiệm, đệ tử trấn phái cũng chẳng bận tâm nữa, cuối cùng quyết định nghe theo Vân Hương Diệp.
Trời có sập xuống cứ đổ lên đầu hai đứa con gái của Tông chủ là được.
"Mở trận."
Mấy đệ tử trấn phái giơ pháp khí trong tay lên, thoáng cái dưới mặt đất xuất hiện ánh sáng trắng chói loá, Thố Vinh và những thần thú khác đã tiến vào linh giác từ trước, theo mấy người Vân Thiêm Y cùng truyền tống đến quảng trường Huyền Hạc bên ngoài đại điện tông môn của Thiên Hạc Tông.
Chờ sau khi mấy đệ tử trấn phái rời đi, Vân Hương Diệp hất cằm nói với Vân Thiêm Y: "Cô đã cứu ta, ta cũng đã giúp cô, hai chúng ta không ai nợ ai!"
Nàng ấy cần phải trả ân tình này.
Cho dù bây giờ nàng ấy không còn quá ghét Vân Thiêm Y nữa, nhưng Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn sẽ không tha cho Vân Thiêm Y, sớm muộn gì cũng có ngày hai người một roi một kiếm gặp nhau.
Chưa kể còn Từ Thanh Thư.
Nếu Từ Thanh Thư nhắm vào Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp sao có thể chống đối Từ Thanh Thư.
Vân Thiêm Y nhoẻn miệng cười: "Ừ."
Ngay sau đó nàng dẫn Hồng Dược rời khỏi quảng trường Huyền Hạc.
Nhưng còn chưa về đến tiểu viện, nàng đã bị một đám người ngăn lại.
Đệ tử nội môn bát phẩm Giang Vân Triết hất hàm, khinh thường liếc Vân Thiêm Y: "Nghe nói yêu nữ cô rời khe suối Vân Long trước thời hạn, còn chưa kịp nổi danh ở ngoại môn, không biết đã tìm được thần thú gì nữa. Tiểu sư muội, không ngại múa máy vài chiêu với sư huynh chứ?"
Hắn ta giơ thư khiêu chiến trong tay lên, bên trên còn ấn đấu thú đỏ như lửa vẫn chưa khô, có vẻ vừa được ấn xuống.
Trong lòng Vân Thiêm Y còn chuyện khác, nào có rảnh đáp lời bọn họ.
Nàng chẳng buông nhướng mắt lên nhìn, giơ kiếm gỗ linh thụ trong tay lên: "Đánh ở đây luôn đi."
"Ha ha, ta thấy cô không biết gì rồi." Giang Vân Triết mỉa mai: "Đệ tử nội môi chỉ có thể chiến đấu ở đài Đấu Thú, không được ra tay dưới đài, hay là cô không dám đi cùng ta!"
Vân Thiêm Y còn chưa mở miệng, Hồng Dược ở sau lưng nàng đã bước lên: "Đại tiểu thư có việc quan trọng phải làm, huynh đừng có dây dưa, muốn khiêu chiến thì để ta tiếp huynh!"
"Ngươi? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ! Đồ nít ranh, đây là chỗ cho ngươi lên tiếng sao!"
"... Muội ấy cũng là đệ tử nội môn." Sắc mặt Vân Thiêm Y hơi tối lại, thấp giọng nói: "Đương nhiên là có tư cách tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, có hai lựa chọn, một là đấu với muội ấy, hai là ngươi cút."
Lúc nàng nói chuyện, kiếm gỗ trong tay cũng giơ về phía Giang Vân Triết, mũi kiếm chỉ sát mặt hắn ta.
Giang Vân Triết vô thức rùng mình.
Nàng nói rất nghiêm túc.
Rõ ràng đối phương là một tu sĩ còn không có phẩm giai, Giang Vân Triết chỉ cần động ngón tay, thậm chí còn không cần triệu hoán thần thú là có thể đánh nàng bò sấp ra đất. Nhưng hắn ta lại bị khí thế của nàng đè áp không thể động đậy.
"Ta đếm ngược tới ba, trong ba nhịp đếm, ngươi phải trả lời." Vân Thiêm Y lạnh lùng nói: "Hai, một."
Từ từ!
Không phải đếm ba nhịp sao!
Số ba đâu mất rồi!
Giang Vân Triết gần như là trả lời trong vô thức: "Đi tới đài Đấu Thú!"
Thiên Hạc Tông có tổng cộng sáu đài Đấu Thú, một cái là đài thí luyện, ở quảng trưởng ngoại môn cũng có một cái, đồng thời ở bốn khu vực ngoại đường cũng có mỗi chỗ một cái, các đệ tử dùng để luận võ.
Quảng trường đệ tử ngoại môn, đài Đấu Thú.
Vừa nghe Vân Thiêm Y rời khỏi khe suối Vân Long sớm, còn bị người ta khiêu khích, không ít đệ tử tụ tập lại xem náo nhiệt.
Kết quả ở trên đài Đấu Thú lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
"Đây đâu phải là Vân Thiêm Y, nhãi ranh này là ai vậy!"
"Có phải cô nhóc luôn đi theo Vân Thiêm Y không?"
"Hay là đầu óc tên Giang Vân Triết này có vấn đề à, đánh với tiểu nha đầu này làm gì chứ!"
"Vân Thiêm Y đâu? Vân Thiêm Y có ở đây không?"
Vân Thiêm Y đương nhiên không ở đây.
Hồng Dược tu hành trong bí cảnh cùng nàng, có nàng chỉ điểm, cô bé hấp thu linh khí rất nhanh, tuy hiện giờ chưa đột phá nhưng căn cơ đã ổn, kiếm thuật cũng do nàng đích thân chỉ dạy, sao lại không bằng mấy thằng nhóc học kiếm pháp tạp nham ở tông môn này được.
Tuy nàng yêu thương đệ tử nhưng sẽ không nuông chiều, cái gì cô bé cần học thì nàng sẽ để cô bé trau dồi.
Vừa vặn gặp được cơ hội này.
Luận võ ở tông môn sẽ không gây nguy hiểm đến tính mệnh, hơn nữa còn có Vân Mộc Hương ở đó, pháp thuật của Vân Mộc Hương có khuynh hướng y pháp, tuy luận võ thì thua kém nhưng có thể chữa thương.
Hơn nữa cho dù có thua, Hồng Dược mới mười hai tuổi, lại là đệ tử không có phẩm giai mới nhập môn, thua thì thua thôi không có gì phải mất mặt.
Vì thế nàng yên tâm bỏ Hồng Dược lại, để cô bé tự mình trải nghiệm một chút.
Còn Vân Thiêm Y thì vội vàng về tiểu viện, triệu hồi Thố Vinh và Vấn Kinh.
Thố Vinh vừa ra ngoài đã tấm tắc: "Tứ Thánh Huyết Vân Trận, vậy thì không cần tuần tra xem trong tông môn có tà phách hay không."
Có đại trận Tứ Thánh ở đây, tà phách không thể tiến vào.
Lão lại hỏi: "Tôn thượng có cách tìm kiếm Tình tu không?"
Vân Thiêm Y lắc đầu: "Cấp thấp thì không."
Tình tu nhị phẩm trở lên, thêm một người là thêm một tên trong sổ nhỏ của nàng.
Nhưng cũng không hẳn là hết cách: "Nếu Liễu Vạn Linh cấu kết với Tình tu, ắt sẽ để lại manh mối."
Dứt lời, ánh mắt một người một thỏ cùng nhìn sang Vấn Kinh.
Vấn Kinh đương nhiên hiểu ý hai người họ.
Anh Chiêu, đầu hươu thân ngựa, uyển chuyển nhẹ nhàng như mây, đạp bước trên tuyết cũng không lưu lại dấu vết, là chủng tộc thích hợp nhất khi cần âm thầm điều tra.
Có điều linh giác của cậu bé đã bị bẻ gãy, đừng nói linh giác, ngay cả sừng mới còn chưa nhú lên.
Không đợi cậu bé giải thích, Thú tu nhị phẩm và vị từng là Kiếm tu nhất phẩm đã lập tức nhận ra tình hình của cậu bé.
Thố Vinh nói: "Cứ để lão hủ đi vậy, cho dù có bị phát hiện nhưng bà ta chỉ là một tu sĩ ngũ phẩm, có thể làm gì được lão hủ."
Vân Thiêm Y trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta có cách rồi."
...
Trên đài Đấu Thú.
Dù sao Hồng Dược cũng là tu sĩ không có phẩm giai, dù Giang Vân Triết muốn hành hung bạn nhỏ nhưng da mặt không đủ dày.
Xung quanh có nhiều người đang nhìn như vậy, cho dù hắn ta có đánh bay Hồng Dược thì được gì, không những mất mặt mà còn khiến hắn ta trở nên kém cỏi hơn.
Thậm chí hắn ta đã bắt đầu ân hận, tại sao lúc đó lại vô thức nói câu đến đài Đấu Thú.
Song cũng không thể nói không, nếu ẩu đả bên ngoài phạm vi của đài Đấu Thú thì ắt sẽ bị phạt.
Rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Giang Vân Triết chỉ có thể lựa chọn phương án đỡ mất mặt nhất, nhìn đỡ ỷ lớn h**p nhỏ nhất: "Không thể so võ với người thì để thần thú so."
Hồng Dược đương nhiên không ngại, cô bé triệu hoán Vân Mộc Hương từ trong Thú Nguyên ra.
Đệ tử xung quanh lập tức ồ lên!
"Là, là thần thú hoá hình kìa?"
"Phẩm giai thế nào?"
"Sao ta biết, ta mới cửu phẩm, sao nhìn ra được!"
"Có thể hoá hình vậy ít nhất cũng là thất phẩm!"
"Là thần thú thất phẩm!"
Ngay cả Giang Vân Triết cũng vô thức lui lại mấy bước.
Thần thú Bạch Hổ của hắn ta mới là bát phẩm, còn chưa hoá hình được.
Không ngờ một con nhóc ranh hèn mọn lại ký được khế ước với thần thú thất phẩm!
Huống chi, nữ tử trước mặt cao lớn cường tráng, khoan nói đến chuyện thần thú đều dùng thuật pháp, cho dù không dùng, thoạt nhìn đối phương có thể đánh bay hai người hắn ta chỉ bằng một đấm!
Song, thần thú Bạch Hổ của hắn ta lại không đồng tình.
Nó là thần thú, dĩ nhiên sẽ không bị hoá hình của đồng loại lừa gạt.
Bất luận hình người của Vân Mộc Hương trông cường tráng thế nào, một khi dùng thần thức liếc qua đều phải lộ nguyên hình hết.
Chỉ là một con thỏ cái thuộc tộc Thỏ, có gì mà sợ!
Thần thú Bạch Hổ ngửa đầu gầm rú một tiếng!
Tộc Hổ chính là thiên địch của tộc Thỏ!
"Đồ thỏ cái, mi dám khiêu khích ta à, chờ chết đi!"
Vân Mộc Hương cũng không bận tâm đến thần thức của Bạch Hổ, nàng ấy tập trung lực chú ý, giây tiếp theo, dây mây mọc ra dưới chân Bạch Hổ, quấn lấy bốn chân của nó.
"Hừ, chút tài mọn!"
Bạch Hổ lại gầm gừ một tiếng, dùng sức run lên, toàn bộ dây mây đều nát vụn! Hai chân nó đạp đất, bổ về phía Vân Mộc Hương!
Đến đây, các đệ tử vây xem cũng đã nhận ra.
Hoá ra thần thú thất phẩm này chỉ được cái phẩm giai cao, chứ hoàn toàn không có lực chiến!
"Bình hoa" thôi!
Không đáng bận tâm!
Thần thú Bạch Hổ vốn đã độc ác thô bạo, dưới ngũ phẩm thì thật ra chênh lệch một cấp cũng không phải là không thể vượt qua, huống chi là giữa hổ và thỏ!
Nhìn Bạch Hổ hung mãnh xông lên, Hồng Dược nhỏ bé lập tức chắn trước mặt Vân Mộc Hương, giơ kiếm chỉ vào Bạch Hổ.
"Tiểu sư muội, thế này không được đâu, đã thoả thuận là để thần thú quyết đấu, mà thần thú của ngươi còn là thần thú thất phẩm nữa đó!"
Giang Vân Triết cười ha hả.
Vân Mộc Hương nhẹ nhàng đẩy Hồng Dược ra, giờ phút này nàng ấy cảm thấy rất may vì mình đã hoá hình người, chí ít dáng vẻ cũng to lớn hơn hình thỏ nhiều, nàng ấy liều mạng lao về phía Bạch Hổ!