Bịch!
Sau một tiếng đập thật lớn, một người một hổ ngã về vị trí ban đầu.
Bạch Hổ vừa đáp đất đã xoay người lai, há chiếc miệng khổng lồ ra bổ nhào tới Vân Mộc Hương, c*n v** c* nàng ấy!
Lúc này Hồng Dược không quan tâm được bất cứ chuyện nào khác, rút kiếm chém thẳng về phía Bạch Hổ!
Tuy Giang Vân Triết chậm một bước, nhưng vẫn kịp dùng kiếm chặn lại trước khi mũi kiếm đến chỗ Bạch Hổ.
Hai người nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Vốn dĩ Giang Vân Triết hơi kinh địch nhưng rất nhanh đã bắt đầu tập trung vào. Không thể tin là kiếm thuật của con nhóc này vô cùng giỏi giang!
Tuy rằng không có bất kì kiếm kỹ hoa lệ nào nhưng lại từng bước ép sát, để hắn ta không tìm ra được sơ hở!
Thậm chí qua trăm chiêu, hắn ta bắt đầu rơi xuống thế yếu!
Rốt cuộc là ai dạy cô bé kiếm pháp!
Mà bên kia Bạch Hổ cũng không bắt được Vân Mộc Hương.
Mặc dù tộc Thỏ không có thiên phú mạnh trong các thuật pháp tấn công, nhưng có một nguyên nhân khác khiến cho họ có thể khẳng định được vị trí của mình từ trước tới nay.
Bọn họ cực kỳ thành thạo pháp thuật hệ chữa thương.
Vân Mộc Hương cũng không ngoại lệ.
Nàng ấy đánh không lại, chẳng lẽ còn không chữa được à!
Một giây trước hàm răng Bạch Hổ xé rách yết hầu nàng, trong nháy mắt tiếp theo vết thương đã lành lại y như ban đầu.
Bất kể tấn công thế nào cũng đều tốn công vô ích, thậm chí miệng vết thương còn tốt hơn so với trước khi bị thương. Nếu nói dưới ngũ phẩm mà kém một cấp trong tu hành thì có thể dùng đặc thù chủng tộc để bổ sung, vậy cũng chỉ giới hạn trong việc lấy sở trường của mình để tấn công nhược điểm của đối phương.
Cả hai bên đều dùng sở trường mạnh nhất của mình, vậy nên làm sao bát phẩm so được với thất phẩm.
Nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh của Vân Mộc Hương lại là cố nén cơn đau đớn liên tục do cổ họng bị xé toạc.
Mặc dù miệng vết thương sẽ lành nhưng nỗi đau không hề vơi bớt chút nào.
Nàng ấy không muốn Hồng Dược phân tâm nên luôn chịu đựng, may sao nàng ấy mới quen với việc hóa hình không lâu, do đó không thể bày tỏ cảm xúc phong phú giống Thố Vinh. Gần như các đau đớn phải chịu đều không bộc lộ ra ngoài.
Tuy điều này có thể giấu được Nhân tộc, nhưng lại không thể lừa được Bạch Hổ cũng là thần thú.
Vốn dĩ Bạch Hổ liên tục lặp lại những đợt tấn công vô ích đã khiến nó nóng nảy. Nhưng khi nhận ra con thỏ đối diện cũng đang phải chịu đựng nỗi đau, thế là mọi sự nóng vội của nó đều biến thành bạo ngược.
Biết trị thương hả, vậy không cắn chết ngươi sẽ cắn cho ngươi đau chết, tra tấn ngươi!
Đây không còn là luận võ nữa mà chỉ là ngược đãi một bên trong sự yên lặng, thậm chí không có người thứ hai biết được chuyện này!
Rầm!
“Tiếng gì thế!”
“Uy áp mạnh quá!”
“Là kẻ địch tấn công ư?!”
Toàn bộ đài Đấu Thú, không, phải nói là toàn bộ Thiên Hạc Tông, thậm chí cả núi Quan Vân đều cảm nhận được luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ này, thậm chí vượt xa khí thế của Yêu tu tứ phẩm, nhưng không hề có tà khí Yêu tu.
Là… linh khí của Thú tu!
Thoáng cái vô số pháp trận bùng lên ánh sáng, bốn phía đài Đấu Thú đều bị pháp trận che kín.
Uỳnh! Uỳnh!
Vài luồng kim quang đâm thẳng vào người Bạch Hổ!
Thậm chí nó không có cơ hội vùng vẫy nào đã bay luôn khỏi đài Đấu Thú, rơi mạnh xuống quảng trường bên ngoài!
Giang Vân Triết trợn trừng hai mắt, vội vàng xông tới muốn thu Bạch Hổ lại, nhưng chợt phát hiện bất kể hắn ta khởi động Thú Nguyên thế nào cũng không được, dường như khế ước giữa hắn ta và Bạch Hổ đã bị cưỡng ép giải trừ!
Điều đáng buồn là dưới uy áp cường đại như thế, thậm chí hắn ta còn không dám hỏi là kẻ nào ra tay.
Ngay cả hai chân cũng đang run lên.
Trên bầu trời vang lên một tiếng quát lớn.
Lực lượng mạnh mẽ giáng xuống từ trên trời, dừng ở đài Đấu Thú. Linh áp đảo qua, tất cả những đệ tử cấp thấp đang đứng nhìn xung quanh đều bị cuốn ra xa mấy mét!
Hồng Dược cũng nằm trong số đó, nhưng trên đường có người đã giữ chặt cô bé lại, nhẹ nhàng ném về đài Đấu Thú.
“Thố, Thố gia gia?” Ban đầu Hồng Dược còn tưởng là Vân Thiêm Y, tập trung nhìn lại mới thấy là Thố Vinh.
Thố Vinh nghiêm mặt nâng Vân Mộc Hương dậy. Vẻ mặt lão tràn đầy tức giận, nhưng trong ánh mắt lại là sự trầm tư và bình tĩnh.
“Tộc trưởng, kỹ năng của ta không được như người khác, để ngài mất mặt…” Vân Mộc Hương nhìn thấy Thố Vinh thì thở phào một cái từ tận đáy lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áy náy.
Thố Vinh vỗ bả vai nàng ấy, sau đó đứng lên, trận pháp dưới chân tiếp tục khởi động, cả người lão trôi nổi giữa không trung, căm tức nhìn Bạch Hổ: “Nhóc con tộc Hổ, ngươi biết tội chưa?!”
Giao tiếp giữa Thú tộc với nhau đều dùng thần thức, xung quanh không có ai dám nói lời nào.
Khung cảnh tưởng chừng yên bình ấy lại ẩn chứa áp lực vô hình do linh áp mạnh mẽ mang tới, dấy lên sóng to gió lớn trong lòng mỗi người!
Sao Bạch Hổ lại không biết kẻ đứng trước mặt nó chính là thần thú nhị phẩm.
Dù là tộc Thỏ nhưng tu đến nhị phẩm thì không phải thần thú bát phẩm như nó có thể chống lại được.
Tộc Thỏ không dễ sát sinh, nhưng đặc tính chủng tộc không dùng để trói buộc tu sĩ tứ phẩm trở lên!
Nhưng trên thế giới này không phải chỉ mình tộc Thỏ bọn họ mới có thần thú nhị phẩm!
“Ngươi, ngươi làm gì…” Bạch Hổ nằm sấp trên mặt đất, bất kể giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy được: “Ta…”
“Ngươi muốn về Thú Nguyên? Ha ha, ranh con vắt mũi chưa sạch, ta hỏi lại một câu, ngươi biết tội mình chưa?”
“Tội, tội gì, cá lớn nuốt cá bé vốn chính là pháp tắc tự nhiên, nàng ta thua kém ta, ta có tội gì!” Bạch Hổ lắc đuôi: “Ngươi muốn giết ta sao? Tộc Bạch Hổ ta cũng có thần thú nhị phẩm, nếu biết ngươi… phụt!”
Thố Vinh hoàn toàn không cho nó cơ hội nói xong.
Vốn khi luận võ chỉ đánh đến một mức độ là dừng, nếu giết đối thủ đã coi là đánh mất tâm tu đạo, chưa kể còn âm thầm tra tấn đối thủ trên đài luận võ!
Ngoan cố không nghe dạy bảo như thế, sao còn nói đến chuyện tu hành!
Đương nhiên Thố Vinh không có ý định giết nó.
Lão chỉ dùng pháp lực làm vỡ nát đan điền khí hải của Bạch Hổ!
Nếu không có lòng tu luyện, vậy khỏi tu!
Trở về làm một con hổ đi!
Giang Vân Triết không nghe thấy cuộc nói chuyện bằng thần thực giữa họ, hắn ta chỉ thấy thần thú Bạch Hổ của mình kêu gào thảm thiết, thoáng chốc một luồng linh khí cực lớn phát ra trên người nó, giây tiếp theo bùm một cái như chiếc đèn lồng giấy bị phá hỏng, linh lực bùng nổ tiêu tán giữa không trung.
“Bạch Hổ!”
“Ư, ư…” Bạch Hổ vẫn nằm gục trên mặt đất nhưng đã hoàn toàn đánh mất thần thức và linh trí, giờ đây nó chỉ là một con dã thú bình thường chưa giác ngộ: “Grào!”
“Quay về rừng đi!” Thố Vinh nói, vung tay áo lên.
Dưới chân Bạch Hổ hiện lên trận pháp truyền tống, thoáng cái nuốt trọn nó.
“Ngươi!” Giang Vân Triết trừng lớn hai mắT: “Sao ngươi dám…”
Hắn ta há miệng hồi lâu nhưng “dám” cái gì lại không nói được.
Không chỉ mình hắn ta mà các đệ tử có mặt ở đây, trong đó có cả đệ tử trấn phái đang quan sát phía xa cũng chưa từng gặp chuyện thế này.
Rõ ràng là một thần thú, sao thoáng cái đã tan biến tất cả linh khí!
Nghẹn một hồi lâu, Giang Vân Triết mới hô: “Ta muốn mời Liễu Phó Đường chủ đến đòi công đạo!”
“Liễu Phó Đường chủ tới!”
“Tránh đường đi, Đường chủ tới!”
Thố Vinh nhướng mày.
Lão gây ra động tĩnh lớn như vậy vốn là để dụ Liễu Vạn Linh ra ngoài!
Liễu Vạn Linh vốn giẫm lên tiên hạc, nhưng đối mặt với tôn giả nhị phẩm như lão, đám tiên hạc cũng không dám bay đến trước mặt Thố Vinh mà chỉ dám lượn lờ ở phía xa.
Bất đắc dĩ Liễu Vạn Linh đành phải xuống dưới, từng bước đi về phía đài Đấu Thú.
Bà ta liếc mắt một cái đã thấy Hồng Dược trước tiên.
Hình như đây là con gái nuôi của Cầm Sơn Nguyệt? Chẳng phải bây giờ đi theo Vân Thiêm Y sao, Vân Thiêm Y đâu?
Bà ta muốn quan sát kỹ hơn nhưng đã bị linh áp chấn động đập vào mặt khiến bản thân phải lui về phía sau vài bước.
Thố Vinh thong thả hạ xuống từ trên trời, chắn trước mặt Hồng Dược.
Tiếp đó lão nhận ra một chuyện.
Hình như Liễu Vạn Linh mới đến ngũ phẩm, với phẩm giai của bà ta vốn không thể giao lưu thần thức với lão được.
Những lời nói tàn nhẫn của lão chẳng có chỗ để dùng!