Giờ làm sao đây!
Không phải Thố Vinh hoàn toàn không biết ngôn ngữ của loài người. Về phần nghe, lão có thể nghe hiểu hoàn toàn.
Nhưng về phần nói lại khá khó khăn, từ ngữ và câu văn không vượt qua đứa trẻ năm tuổi.
Như vậy thật không có khí phách!
Giờ làm thế nào cho phải đây!
Đang lúc Thố Vinh cân nhắc có nên tung thêm hai pháp trận tới trấn giữ đội hình không thì Hồng Dược đã cất tiếng trước.
“Liễu Phó Đường chủ.” Hồng Dược cất kiếm đi, ôm quyền hành lễ một cách ngây ngô, sau đó cung kính mời Thố Vinh từ trên trời xuống: "Vị này chính là thần thú khế ước của đại tiểu thư, là nhị phẩm.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.
“Thần thú nhị phẩm!”
“Bảo sao lại có linh áp như vậy!”
“Vân Thiêm Y lại có thể khế ước được nhị phẩm, chẳng phải nàng ta mất Chân Long Thú Nguyên rồi ư!”
“Không có Thú Nguyên vẫn khế ước được thần thú?!”
Liễu Vạn Linh nắm chặt tay khiến móng tay khảm hết vào da thịt, lúc này mới miễn cưỡng không để lộ sự chấn động mạnh mẽ dưới đáy lòng.
Bà ta cũng muốn hỏi vấn đề tương tự!
Vân Thiêm Y đã tự tay móc Chân Long Thú Nguyên ngay trước mặt bà ta! Hơn nữa thứ đó vẫn đang nằm trong Tàng Bảo Các, với tu vi của Vân Thiêm Y tuyệt đối không thể lấy ra được!
Tại sao một kẻ không có Thú Nguyên lại khế ước được thần thú nhị phẩm!
Tại sao!
Nếu không có Thú Nguyên vẫn khế ước được thần thú, vậy tất cả những thứ bà ta cố gắng làm cho Vân Hoa Noãn đều là vô ích sao!
Dù sao Liễu Vạn Linh cũng chỉ là Thú tu ngũ phẩm, tuy rằng bà ta có thể dựa vào kinh nghiệm để tìm ra pháp khí có thể điều khiển được một số côn trùng có linh tính như bươm bướm, nhưng lại không thể hiểu rõ bản chất của Thú Nguyên như Thố Vinh nhị phẩm. Đối với Thố Vinh, Thú Nguyên về cơ bản gần như là ảo cảnh.
Tự bà ta còn chưa tu được ảo cảnh, đó là không gian tự hóa mà chỉ tu sĩ nhị phẩm trở lên mới làm được.
Thường ngày các tu sĩ đều dùng túi thần thức do Trận tu chế tạo, về mặt lý thuyết thì đều như nhau, nhưng phải đi tới cấp bậc nhất định mới lĩnh ngộ được điều này.
Liễu Vạn Linh dùng ý chí mạnh mẽ đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, há mồm hỏi: “Vân Thiêm Y đâu?”
Hồng Dược đáp: “Ta bị vị sư huynh này chặn lại đòi quyết đấu, vậy nên cũng không biết đại tiểu thư đi đâu.”
Liễu Vạn Linh chỉ biết ngày thường Vân Thiêm Y luôn dắt Hồng Dược đi theo bên người. Nhưng việc đệ tử ngoại môn đi theo làm tùy tùng bên cạnh đệ tử nội môn là chuyện bình thường, chứ bà ta không biết rõ tình cảm giữa Vân Thiêm Y và Hồng Dược. Còn Vân Hương Diệp tuy biết Vân Thiêm Y sẽ ra mặt cho Hồng Dược nhưng lại chưa nói với Liễu Vạn Linh đã bị tát hai cái vào miệng, còn bị đuổi khỏi Đấu Thú Đường, bấy giờ mới có chuyện sau đó âm thầm lẻn vào khe suối Vân Long.
Vốn Giang Vân Triết muốn mách chuyện.
Nhưng vừa nghe tới thần thú nhị phẩm.
Hắn ta không dám nữa.
Nhị phẩm là khái niệm gì chứ?
Đây là phẩm giai mà mọi người ở đây không dám tưởng tượng!
Đừng nói chỉ là phế đi một con Bạch Hổ của hắn ta, dù thần thú nhị phẩm có phế hắn ta thì Liễu Vạn Linh cũng không làm gì được đối phương!
Chỉ có thể nói, đường đường là thần thú nhị phẩm mà không trực tiếp băm thây Bạch Hổ thành từng đoạn mà chỉ phế bỏ nội đan, biến trở về dã thú đã vô cùng nhân từ rồi.
Đây là lòng nhân từ của các tu sĩ cấp cao ư!
Liễu Vạn Linh mấp máy khóe môi.
Linh áp của Thố Vinh chèn ép khiến bà ta vô cùng khó chịu.
Nghĩ nghĩ, Liễu Vạn Linh nói: “Cuộc tổng tuyển cử ngoại môn yêu cầu bảy bảy bốn mươi chín ngày, mục đích ban đầu là để cho các đệ tử có thể nhiều cơ hội. Còn nếu đã khế ước xong rồi thì ra sớm cũng không có vấn đề gì.”
Đương nhiên, bởi vì có Thố Vinh ở đây, dù có vấn đề hay không thì đều biến thành không hết.
…
Bên kia.
Vân Thiêm Y và Thố Vinh chia nhau hành động theo ý mình, nàng thay bộ quần áo đệ tử đơn giản, đeo mạng che mặt để giấu đi dung mạo của mình.
Dù sao bây giờ cũng không phải đêm tối, nàng chỉ có thể cẩn thận hành động.
Rất nhanh nàng đã cảm nhận được uy áp của Thố Vinh. Dưới uy áp này, vô số đệ tử cấp thấp đều trở nên bồn chồn, hoặc là chạy tới quảng trường ngoại môn xem tình hình thế nào.
Vốn dĩ đám người Vân Kế đã dẫn không ít đệ tử cấp cao ra ngoài, cộng thêm không ít người luôn túc trực sẵn ở khe suối Vân Long. Trong môn phái chỉ còn lại đệ tử cấp thấp, nhất thời loạn cả lên không một có ai chú ý tới một bóng người lóe lên trên mái hiên.
Lúc này Vân Thiêm Y đang cảm thán dùng Thác Nguyệt Diệp để che giấu hơi thở của mình quả thực rất hữu dụng, tiếc rằng đã bị nàng phá hủy sớm quá. Nhưng rồi tưởng tượng đó là đồ của Tình tu, hơn nữa còn qua tay người ta sử dụng rồi là nàng lại thấy buồn nôn.
Vẫn nên hủy đi thì tốt hơn.
Chỉ chốc lát sau nàng đã tới hậu viện của Đấu Thú Đường. Trước đó Thố Vinh đã dùng thần thức đảo qua một lần ở đây, nói cho Vân Thiêm Y biết kết cấu của sân viện này giúp nàng tiết kiệm rất nhiều công sức.
Dọc đường đi gần như nàng chưa đụng phải người nào.
Thiên Hạc Tông không cần người phàm hầu hạ, trong mỗi đại điện đều là đệ tử ngoại môn. Giờ không có Liễu Vạn Linh ở đây, lại có linh áp mạnh mẽ thế, các đệ tử người thì đổ xô đi xem cuộc vui, người thì biếng hơn.
Sương phòng lớn nhất ở hậu viện Đấu Thú Đường chính là chỗ ở của Liễu Vạn Linh.
Đường chủ Lương Kình Vũ đã kết hôn, có con trai con gái, ở riêng trong một sân.
Sau khi Vân Lam qua đời, Liễu Vạn Linh và hai cô con gái vốn sống trong sân viện riêng nhà mình, nhưng đương nhiên linh khí ở đó không thể sánh bằng bốn Đường có pháp trận, vậy nên bà ta đưa Vân Hoa Noãn vào ở trong Đấu Thú Đường, chỉ để lại một mình Vân Hương Diệp sống một mình trong viện. Sau đó Vân Hoa Noãn không chịu được nên mới đưa cả muội muội tới đây, rồi ba mẹ con sống ở hậu viện.
Tuy nói là hậu viện nhưng trên thực tế cũng vô cùng rộng lớn, Vân Thiêm Y lượn vài vòng mới đi tới bên ngoài sương phòng.
Nàng dùng thần thức quét một lần, sau khi xác định bên trong không có ai thì lặng lẽ trèo vào qua cửa sổ.
Bên trong phòng được trang trí rất đơn giản: có một chiếc giường, phía trên treo một tấm lụa màu xanh đã hơi phai màu, có lẽ chính là giường của Liễu Vạn Linh.
Ngoài ra cũng chỉ có thêm mấy cái bồ đoàn, có lẽ dùng khi đả tọa.
Gian ngoài chỉ có bàn bát tiên và ghế thái sư, cộng thêm hai giá đa bảo cách*, đặt thêm bình hoa.
* Đa bảo cách là một loại giá hoặc tủ trưng bày truyền thống của Trung Quốc, thiết kế nhiều ngăn và ô nhỏ để trưng bày các món đồ quý như đồ sứ, tượng, sách, hoặc đồ cổ.
Trông không giống chỗ giấu đồ cho lắm.
Ánh mắt Vân Thiêm Y dừng ở gian trong, nơi này có một án thư, trên mặt bàn để giấy và bút mực, cùng một bức vẽ chưa hoàn thiện nửa mở.
Sau án thư là hai kệ sách to, bên trên đặt không ít sách, phía dưới còn có nhiều ngăn kéo to to nhỏ nhỏ.
Đầu tiên Vân Thiêm Y xác định vị trí của cửa sổ, đảm bảo rằng mình có thể trèo ra khỏi cửa sổ rời đi ngay lập tức, kế tiếp mới bước đến mở từng ngăn kéo.
Bất ngờ là không một ngăn kéo nào được thiết lập pháp trận hết.
Có lẽ… chỉ vì Liễu Vạn Linh cũng không am hiểu pháp trận.
Trong ngăn kéo đựng tơ lụa và sách, thêm vài đồ vật linh tinh, còn một ít pháp khí cấp thấp.
Vân Thiêm Y xác nhận từng pháp khí một, không cái nào liên quan đến Tình tu.
“Không ngờ đường đường là đại tiểu thư của Thiên Hạc Tông mà còn học đi ăn trộm.”
Đúng vào lúc này phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói giễu cợt..
Vân Thiêm Y bình tĩnh đứng dậy.
Thần thức nàng chưa bao giờ dừng lại, vậy nên lúc Vân Hoa Noãn bước vào nàng đã cảm nhận được.
Nhưng chỉ cần không phải Liễu Vạn Linh, Vân Thiêm Y không định rời đi.
Nàng muốn nói chuyện với Vân Hoa Noãn.
Sau khi đứng dậy, nàng đánh giá Vân Hoa Noãn một lượt rồi mới cảm thán: “Quả nhiên ngươi là Dược tu.”
Vốn dĩ Vân Hoa Noãn đang đắc ý vì bắt tận tay kẻ trộm, nhưng lại bị câu nói này của Vân Thiêm Y khiến nàng ta xấu hổ: “Không phải!”
“… Nội đan không lừa được đâu.” Vân Thiêm Y nói: "Tiểu tam rất lo lắng cho ngươi.”
Ngày hôm đó Vân Hương Diệp vỡ òa khóc lóc kể lể khiến Vân Thiêm Y có phần lo lắng, sau đó đợi khi đệ tử trấn phái bắt đầu mở trận pháp, nàng đã bắt Hạ Chí tới hỏi.
Tuy Hạ Chí không biết rõ nhưng cũng biết Vân Hương Diệp không được mẹ yêu thích, Liễu Vạn Linh đặt toàn bộ hy vọng lên người Vân Hoa Noãn. Do đó cậu rất thương Vân Hương Diệp, Vân Thiêm Y vừa hỏi đã thêm mắm dặm muối kể một cách chi tiết.
Vân Thiêm Y chỉ không hiểu được logic của Liễu Vạn Linh.
Vân Hoa Noãn đúng là Dược tu, nhưng điều này không đại biểu Dược tu không thể ký khế ước với thần thú.
Nếu không thích Dược tu, chẳng phải Vân Hương Diệp là một Pháp tu tiêu chuẩn ư? Thiên phú của nàng ấy cũng được chứ không đến mức tệ, bồi dưỡng con gái út là xong.
Nàng thấy khó hiểu.
Vốn nàng cũng không muốn tìm hiểu, nhưng ngày đó Vân Hương Diệp run rẩy đau khổ trong vòng tay Vân Thiêm Y khiến nàng nảy sinh lòng thương hại, cũng hơi lo lắng.
Đứa trẻ này mới mười bốn tuổi thôi, Liễu Vạn Linh đang làm cái gì thế!
Tiểu tam… Vân Hoa Noãn ngây ra một lúc mới hiểu được từ này dùng để nói muội muội mình. Nàng ta nhíu mày lại, nhớ lại lời bẩm báo của đệ tử, vốn dĩ đệ tử trấn phái muốn loại bỏ tư cách của Vân Thiêm Y, nhưng chính Vân Hương Diệp đã nói đỡ giúp nàng.
Tính cách Vân Hương Diệp thế nào, Vân Hoa Noãn là tỷ tỷ biết rõ nhất. Nếu nàng ấy đã ra mặt nói chuyện cho Vân Thiêm Y, vậy chỉ có một khả năng: “Ngươi cứu muội ấy?”
Vân Thiêm Y nói: “Nàng ấy cũng từng giúp ta.”
Vân Hoa Noãn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Rồi lại hỏi tiếp: “Sao muội ấy lại tới khe suối Vân Long, còn để cho mẫu thân biết…”
Vân Hoa Noãn đã nói dối. Đương nhiên nàng ta
biết Vân Hương Diệp muốn đi, nhưng nàng ta không thể nói ra trước mặt Vân Thiêm Y được.
Vân Thiêm Y kể ngắn gọn những gì xảy ra trong bí cảnh một lần, còn nói thêm: “Liễu Vạn Linh có liên quan gì đến Tình tu không?”
Vân Hoa Noãn nhìn chằm chằm nàng một lát, bật cười thành tiếng: “Sao ngươi lại hỏi thẳng ta, chẳng lẽ nghĩ ta sẽ trả lời thành thật cho ngươi biết ư? Giờ ta sẽ giam cầm ngươi ở đây, đợi mẫu thân trở lại thì ngươi phải làm sao bây giờ?”
Quả nhiên Vân Thiêm Y vẫn là đứa ngốc kia, cách làm việc quá ngây thơ.
Vân Thiêm Y cười khẽ một tiếng.
Cũng không trả lời nàng ta.
Bởi vì đây là vấn đề không cần trả lời.
Vân Hoa Noãn đòi nhốt nàng?
Ngay cả pháp trận nhị phẩm của Thố Vinh cũng không khống chế được nàng, một Dược tu thất phẩm vô dụng đòi giam cầm nàng?
Không bằng đi ngủ sớm một chút, nằm mơ còn nhanh hơn!
Nàng không chơi trò mưu tính với Vân Hoa Noãn, nguyên do chỉ có một.
Nàng mạnh hơn nàng ta.
“Tuy rằng Tình tu là một trong tám tu Thiên Đạo, nhưng phần lớn đều là kẻ tà dâm.” Vân Thiêm Y thật sự không muốn trả lời vấn đề ấu trĩ như vậy, tiếp tục nói: “Nếu dính đến Tình tu, ta sẽ đưa tiểu tam đi.”