Nàng không làm gì được Liễu Vạn Linh, nhưng nàng có thể bảo vệ Vân Hương Diệp một chút.
Vân Hoa Noãn im lặng vài giây, tựa như đang cân nhắc lời nói của Vân Thiêm Y.
“Ngươi… tại sao lại muốn bảo vệ Hương Diệp? Muội ấy có thích ngươi đâu, hoặc nói thẳng ra là chúng ta đều không thích ngươi. Các ngươi giúp đỡ lẫn nhau nhưng ân tình đã trả xong rồi, việc gì ngươi phải làm vậy?” Có lẽ là bị lòng tốt của Vân Thiêm Y dành cho Vân Hương Diệp làm lay động, Vân Hoa Noãn hỏi thêm vài câu, lại cố tình lướt qua Chân Long Thú Nguyên. Nàng ta không nói hai người không chỉ không thích Vân Thiêm Y thôi đâu, nếu không có lời nói của Cầm Sơn Nguyệt thì nàng ta đã âm mưu hại chết Vân Thiêm Y rồi.
Vân Thiêm Y không nghĩ nhiều như vậy, lý do càng đơn giản hơn: “Nàng ấy chỉ mới mười bốn tuổi.”
Ít nhiều nàng cũng là một Kiếm Đế, sao lại đi tính toán chấp nhặt với một thiếu nữ mười bốn tuổi, nếu không hai vạn năm nghìn năm này nàng thật sự sống uổng phí.
Có oán báo oán có thù báo thù là chuyện rất sảng khoái, nhưng phải xem đó là chuyện gì và với người nào.
Mối thù sâu đậm của nàng với Phong Bất Quy kéo dài cả vạn năm, cộng dồn không biết bao nhiêu mạng người và thù hận.
Về phần Vân Hương Diệp… con nhóc này vô cùng cứng đầu, nhưng cũng không phải loại tính cách không thể dạy dỗ. Trước đó nàng ấy từng đẩy Hồng Dược nhưng đã xin lỗi rồi. Chưa kể Vân Hương Diệp có ân báo ân, không phải hạng người không biết tốt xấu. Nếu Vân Thiêm Y đòi có thù tất báo với Vân Hương Diệp, vậy nàng khỏi tu đạo nữa, chút lòng dạ hẹp hòi này dù đi tu cũng không thành đại đạo.
Vân Hoa Noãn theo bản năng muốn nói chẳng phải ngươi cũng mới mười sáu tuổi thôi à.
Năm đó Cầm Sơn Nguyệt và Liễu Vạn Linh mang thai gần như cùng lúc, Vân Thiêm Y chỉ lớn hơn nàng ta ba tháng.
Ngẫm nghĩ một hồi, Vân Thiêm Y chưa chắc là Vân Thiêm Y.
Trong thân thể của nàng có thể chứa đựng hồn phách của Trận tu nhất phẩm.
Nếu vậy, nàng ta thay đổi ý định chuyển sang chỉ đuổi đi mà không giết Vân Thiêm Y, có lẽ là một bước cờ hay.
Vân Hoa Noãn cân nhắc nói: “Mẫu thân không có quan hệ gì với Tình tu, ngươi không cần lo lắng. Nếu không yên tâm ngươi có thể lục soát.”
Dù sao nàng ta vẫn kiêng kị Trận tu nhất phẩm.
Người ta nói như vậy rồi, đương nhiên Vân Thiêm Y cũng không khách khí nữa, thậm chí còn dặn dò Vân Hoa Noãn: “Canh cửa đi.”
Tiếp đến trong sự im lặng không nói nên lời của Vân Hoa Noãn, nàng bắt đầu dò xét thư phòng.
May sao quả thực không có bất cứ đồ vật gì liên quan tới Tình tu.
Tuy là vậy nhưng Vân Thiêm Y vẫn không yên tâm. Nàng móc lá bùa Thố Vinh đưa cho mình ra, chỉ khẽ vuốt một cái lá bùa đã hóa thành tro tàn, ngưng tụ lại hình dạng một pháp trận trong không trung.
Quả nhiên nàng là Trận tu… Sắc mặt Vân Hoa Noãn càng nặng nề hơn.
Nàng ta chưa từng thấy trận pháp này, trong môn phái cũng không hề có đệ tử Kiếm tu nào lên được trình độ như vậy.
Lúc này Vân Hoa Noãn chỉ thấy may mắn vì mình không hành động liều lĩnh.
Có thể bị Vân Thiêm Y lừa dối như vậy cũng không trách Vân Hoa Noãn được. Ngày đó tình cảnh Yêu tu bị đá khỏi cơ thể Vân Thiêm Y trên đài thí luyện Huyền Nhạn quá chấn động, dù cho khát vọng của Vân Hoa Noãn với Chân Long Thú Nguyên vượt qua nỗi sợ hãi đi nữa, đợi khi nàng ta giữ được Thú Nguyên rồi, nhớ lại ngày đó cảm giác áp bách Yêu tu tứ phẩm mang đến vẫn còn nguyên trong lòng không xua đi được.
Chưa kể với tri thức, kinh nghiệm và thái độ Vân Thiêm Y thể hiện ra gần đây đều không phải thứ một kẻ ngốc mới thanh tỉnh có được.
Bất kể ai ở vị trí của Vân Hoa Noãn cũng tin bảy đến tám phần chuyện “Vân Thiêm Y là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn”.
Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn Vân Hoa Noãn một cái. Sau khi xác định đã lừa dối nàng ta thành công mới nhắm mắt lại, mượn trận pháp để mở rộng thần thức của bản thân ra, quét qua toàn bộ ngóc ngách trong Đấu Thú Đường.
Sau khi xác nhận quả thực không có bất kỳ dấu vết nào liên quan tới Tình tu, Vân Thiêm Y mới thu lại pháp trận.
Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghi hoặc mới cũng sinh ra.
Nếu không phải cấu kết với Tình tu, vậy tại sao la bàn của Liễu Vạn Linh lại ở trong tay Cát Kiệt, nguyên nhân chỉ có một.
Đó là Liễu Vạn Linh thuê Cát Kiệt tới, sắp xếp cho gã tiến vào khe suối Vân Long. Liễu Vạn Linh không để ý nhiều tới xuất thân của Cát Kiệt, chỉ cần không phải tà đạo thì không quan tâm gã tu cái gì.
Còn tại sao Liễu Vạn Linh muốn thuê thích khách thì không liên quan tới Vân Thiêm Y. Ân oán trong môn phái vô cùng phức tạp, không liên quan gì tới nàng hết.
Chỉ có thể nói việc Cát Kiệt tấn công Vân Hương Diệp là thói quen của đám người Tình tu, trước nay bọn chúng đều hành động như vậy. Vân Thiêm Y trước đây từng gặp kẻ nào giết kẻ đó, chưa từng tha cho bất kỳ một tên tu sĩ Tình tu nào.
Tra cũng tra xong rồi, nên đi thôi.
Vân Thiêm Y tiếp tục liếc mắt nhìn Vân Hoa Noãn một cái khiến nàng ta đề phòng lui lại vài bước.
“Ngươi rất có thiên phú Dược tu, nếu có lòng tu đạo, không bằng sớm tìm một môn phái Dược tu để chuyên tâm tu hành. Thú Nguyên không có ích với ngươi, không cần miễn cưỡng.”
Vân Hoa Noãn ngẩn ra một lát, thoáng cái gương mặt đỏ bừng.
Cơn tức giận khi bị nói trúng tim đen, cộng thêm sự không cam lòng và vô số cảm xúc đan xen lẫn nhau khiến nàng ta há hốc miệng, nhưng rồi chẳng thể nói gì.
Dù sao nàng ta cũng không phải Vân Hương Diệp ngây thơ thẳng thắn, sẽ không bị cảm xúc cuốn đi.
So với điều này, Vân Hoa Noãn càng để tâm tới chuyện khác hơn: “Ngươi thì sao, muốn đi tu trận sao, định tìm môn phái Trận tu nào?”
Vân Thiêm Y gật đầu: “Đi theo đường của đời trước, quen bước rồi nên đời này không muốn đổi.”
Lời này nói rất khéo. Nàng đang nhắc tới con đường Kiếm tu, nhưng nghe vào tai Vân Hoa Noãn lại bị hiểu thành nàng sẽ tiếp tục tu trận pháp.
Vân Thiêm Y khá may mắn, kiếm thuật là thứ mà hầu hết tu sĩ các môn phái đều sẽ tu luyện. Dù cho không có tu vi gì đi nữa, chỉ cần nắm được kiếm thuật cũng có thể tự bảo vệ bản thân ở một mức độ nào đó. Trong các môn phái Thú tu lại càng không thiếu những người thực chất là Kiếm tu, điều này giúp nàng đỡ phải giải thích tại sao một “Trận tu nhất phẩm” lại siêng năng luyện kiếm.
Vân Hoa Noãn lại hỏi: “Ngươi không định rời khỏi Thiên Hạc Tông sao?”
“Có, chờ tà đạo ổn định lại, ta sẽ đưa Hồng Dược đi.” Vân Thiêm Y nói đúng như sự thật, đồng thời bổ sung: “Nếu ngươi phát hiện Liễu Vạn Linh có hành vi nào kỳ lạ, có thể đưa tiểu tam tới chỗ ta.”
Vân Hoa Noãn nửa cười lạnh nửa cười khổ: “Ta có thể tự che chở muội muội ruột của ta.”
Vân Thiêm Y không nói thêm gì nữa, phất tay rồi thả người nhạy vọt khỏi cửa sổ rời đi.
Vân Hoa Noãn đợi khi bóng dáng nàng đã biến mất hoàn toàn mới trầm mặt xuống.
Vân Thiêm Y không biết vì sao Liễu Vạn Linh lại phái thích khách tới khe suối Vân Long, nhưng chẳng lẽ nàng ta lại không hiểu?
Rõ ràng muốn giết Vân Thiêm Y!
Mẹ hoàn toàn không để ý lời khuyên can của nàng ta, lại tùy ý làm bậy như thế!
Tuy rằng nàng ta cũng từng nổi lên sát tâm với Vân Thiêm Y, nhưng chuyện Cửu Thiên Thần Lôi là thật sự, lời thề của Cầm Sơn Nguyệt cũng là thật!
Thậm chí Cửu Thiên Thần Lôi đủ để giết một Yêu tu tứ phẩm! Đủ cho tất cả bọn họ lễ bái với Vân Thiêm Y!
Tuy rằng năm đó Cầm Sơn Nguyệt chỉ là Pháp tu ngũ phẩm nhưng pháp khí trên người nhiều không đếm xuể, đồng thời không biết mua bao nhiêu pháp trận từ bên ngoài về. Di ngôn của bà có thể điều động cả thiên lôi, vậy không còn là dừng ở trình độ ngũ phẩm nữa!
Sao Liễu Vạn Linh lại cố chấp như thế!
Nếu Thiên Hạc Tông bị tiêu diệt, vậy tất cả những hy sinh và cố gắng của nàng ta đến bây giờ là vì cái gì?
Ngươi rất có thiên phú Dược tu, nếu có lòng tu đạo, không bằng sớm tìm một môn phái Dược tu để chuyên tâm tu hành.
Bỗng nhiên lời nói của Vân Thiêm Y lại vang lên bên tai nàng ta.
Hệt như một chú ngữ đọng lại trong đầu Vân Hoa Noãn.
Rời khỏi Thiên Hạc Tông, chạy trốn tới chỗ Dược tu tập trung, Liễu Vạn Linh sẽ không tìm thấy nàng ta, dù tìm được cũng chẳng sao, lúc đó nàng ta có sư môn bảo vệ…
Nhưng mà, nếu như vậy, Vân Hương Diệp… Giao cho Vân Thiêm Y…
Không… không được!
Nàng ta không thể ích kỷ như vậy!
Sau khi phụ cha đời, chính mẹ đã nuôi lớn hai tỷ muội bọn họ. Mẹ cực khổ nhiều như vậy chỉ hy vọng nàng ta có thể kế thừa Thiên Hạc Tông!
Sao nàng ta chỉ biết nghĩ cho bản thân như vậy chứ! Không, chỉ nghĩ cho bản thân cũng không sao, chẳng liên quan gì đến người khác, dù người khác có chết cũng không làm sao, nhưng Vân Hương Diệp thì khác, đó là muội muội của nàng ta.
Nàng ta không thể bỏ rơi Vân Hương Diệp.
Giao cho Vân Thiêm Y, chẳng lẽ Vân Thiêm Y sẽ yêu thương nàng ấy thật ư? Vân Thiêm Y sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy, bảo vệ nàng ấy ư?
Nàng ta không tin.
Vân Hoa Noãn ấn thái dương, hít sâu vài hơi nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại. Nàng ta run tay lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, lần lượt mở ra từng tầng, bên trong đặt hai viên thuốc.
Sau khi ăn một viên, nàng ta vận công một lát nhưng không thể tập trung được, lúc nào cũng luôn chú ý đến xung quanh vì sợ hãi, chỉ lo Liễu Vạn Linh quay về phát hiện nàng ta luyện dược lại tức giận ầm lên.
Đợi khi hơi thở đã hoàn toàn ổn định, Vân Hoa Noãn bước khỏi viện, tìm mãi mới thấy một đệ tử ngoại môn, nàng ta cau mày quở mắng: “Mọi người đi đâu hết rồi!”
“Nhị tiểu thư!” Đệ tử ngoại môn hơi kích động: “Có một thần thú nhị phẩm tới Thiên Hạc Tông chúng ta, lão ấy đang chỉ đạo người ở đài Đấu Thú của ngoại môn, không đúng, là chỉ đạo thần thú. Tất cả thần thú của các sư huynh đều được điều qua đấy, tu vi tăng mạnh! Tiếc rằng ta vẫn chưa có thần thú, Liễu Phó Đường chủ cũng ở bên ấy, ngài mau đi đi!”
Thần thú nhị phẩm? Vân Hoa Noãn nhíu mày, giữ chặt đối phương hỏi: “Biết tam tiểu thư ở đâu không?”
“Chắc cũng ở đài Đấu Thú bên kia!”
“Gọi muội ấy về đây, bảo ta có chuyện muốn nói với muội ấy.”
“Vâng!” Tuy đệ tử ngoại môn kích động nhưng hắn không có thần thú, đương nhiên theo lệnh Vân Hoa Noãn là trên hết.
Vân Hoa Noãn quay về thư phòng, một lần nữa sắp xếp lại những nơi Vân Thiêm Y từng động tới, tỉ mỉ kiểm tra xem có để lại dấu vết của Vân Thiêm Y không.
Chuyện Cát Kiệt tấn công Vân Hương Diệp, dù Vân Hoa Noãn có tức đi nữa cũng không cần thiết đi hỏi Liễu Vạn Linh.
Liễu Vạn Linh sẽ không để ý tới, ngược lại còn cảm thấy Vân Hương Diệp không được chuyện gì.
Không bao lâu sau, Vân Hương Diệp vội vã quay về. Nàng ấy vốn muốn đến đài Đấu Thú xem náo nhiệt, nhưng khi thấy Liễu Vạn Linh ở đó thì vội vã rời đi, kết quả gặp được Vân Thiêm Y. Vân Thiêm Y nói với nàng ấy rằng đợi nàng ấy có thần thú thì mang tới, để Thố Vinh chỉ điểm cho thần thú của nàng ấy. Phải biết đó chính là thần thú nhị phẩm đấy!
Nghĩ tới đây gương mặt nàng ấy lộ ra vẻ hưng phấn nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh bước đến bên cạnh Vân Hoa Noãn: “Tỷ.”
Tỷ tỷ nàng ấy không có Thú Nguyên, chuyện không thể ký khế ước với thần thú vẫn là cái gai trong lòng bọn họ. Nàng ấy không ngốc, nhất định sẽ không lấy chuyện này k*ch th*ch Vân Hoa Noãn.
Vân Hoa Noãn kéo Vân Hương Diệp tới lau mồ hôi cho muội muội xong mới hỏi: “Muội xảy ra chuyện gì ở khe suối Vân Long vậy? Kể lại hết cho ta nghe.”
Đương nhiên Vân Hương Diệp sẽ không giấu nàng ta, vậy là kể hết toàn bộ mọi chuyện. Lúc kể đến chuyện của Cát Kiệt thì càng tức giận hơn, thêm mắm thêm muối khoa tay múa chân, mô tả Vân Thiêm Y giết Cát Kiệt thế nào, còn nàng ấy lấy trái tim Cát Kiệt ra sao, tất cả vô cùng sinh động.
“Không biết tên khốn ở đâu ra, lúc ấy bổn tiểu thư cầm roi vung lên một cái thế này, gương mặt gã đã nứt thành hai nửa. Đúng rồi tỷ ơi, Vân Thiêm Y không phải kẻ dễ chọc đâu, tỷ biết nàng ta làm cái gì không, đôi tay nàng ta giữ chặt mặt tên khốn kia, sau đó thế này! Rắc một cái đã xé đôi đầu gã thành hai nửa!”
Vân Hương Diệp kể vô cùng hưng phấn, thế rồi bỗng nhiên thấy vẻ mặt Vân Hoa Noãn thay đổi, vội vàng nói: “Thực tế không máu me như vậy đâu”
Thực tế lúc đó nàng ấy đã ói tối tăm mặt mày, nhưng tỷ tỷ nàng ấy nghe được lại thay đổi sắc mặt, nàng ấy chỉ có thể nhẹ giọng an ủi.
Không phải Vân Hoa Noãn hốt hoảng với những lời miêu tả này, nàng ta sợ hãi như vậy chỉ có một nguyên nhân.
Tiếc rằng nàng ta vẫn chậm một bước, chỉ kịp đứng lên, còn chưa kéo Vân Hương Diệp ra sau mình thì Liễu Vạn Linh đã chạy tới bên cạnh Vân Hương Diệp, túm bả vai nàng ấy, giơ tay cho Vân Hương Diệp hai cái tát!
“Đồ vô dụng được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”