Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 30

Sau khi Liễu Vạn Linh sắp xếp cho Cát Kiệt xử lý đám săn trộm thì rất lâu rồi không liên lạc được với Cát Kiệt, lại nghe đệ tử tới báo Vân Thiêm Y và Vân Hương Diệp đã rời khỏi bí cảnh trước thời hạn.

Bà ta giao toàn quyền cuộc tổng tuyển cử ngoại môn cho Minh Hàn Đăng phụ trách, vốn dự định nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người Minh Hàn Đăng.

Không ngờ lại bị phản đòn. Có lẽ Minh Hàn Đăng cũng không cố ý, hắn chỉ nghĩ nếu không có chuyện gì lớn thì có thể tự đưa ra quyết định.

Minh Hàn Đăng là đệ tử trấn phái trực thuộc Tông chủ, vậy nên không nghe lệnh bà ta, Liễu Vạn Linh khó mà bộc phát cơn giận với hắn, hơn nữa cũng không thể vào khe suối Vân Long được. Đang lúc bực bội thì gặp ngay Thố Vinh gây sự ở đài Đấu Thú.

Bà ta vội vàng chạy tới nơi lại phát hiện đó là thần thú nhị phẩm ký khế ước với Vân Thiêm Y.

Vô số những chuyện bực tức đè lên người, cuối cùng còn nghe thấy những lời mô tả vô cùng sinh động của Vân Hương Diệp, thế là bùng nổ ngay lập tức!

Thì ra là nghiệt chủng này đã hại chết Cát Kiệt!

“Tại sao mày lại tới khe suối Vân Long?” Liễu Vạn Linh hoàn toàn không cho Vân Hoa Noãn có cơ hội cứu muội muội, trực tiếp dùng một pháp thuật trói chặt Vân Hương Diệp. Bà ta lạnh giọng hỏi: “Có phải mày đã cấu kết với Vân Thiêm Y từ trước rồi đúng không?!”

Bà ta quay đầu nói với Vân Hoa Noãn: “Vậy mà con còn đòi bảo vệ con tiện nhân này, nó đã phản bội con từ lâu rồi, muốn đâm một đao sau lưng con!”

Nếu không gặp Vân Thiêm Y, có lẽ Vân Hoa Noãn còn thấy do dự. Nhưng ban nãy nói chuyện với Vân Thiêm Y xong, trong lòng nàng ta đã nghiêng về bên muội muội hơn.

Vân Hương Diệp lúc này không nói lên lời, hốc mắt đỏ bừng, nhưng không hề nhìn Vân Hoa Noãn.

“Mẫu thân, trong này nhất định có gì đó hiểu lầm.” Vân Hoa Noãn cố gắng giải thích: "Hương Diệp là muội muội ruột của con, là con gái ruột của người, không có bất kỳ lý do nào để phản bội chúng ta.”

Không bằng nói, Vân Hoa Noãn hoàn toàn không hiểu thái độ của Liễu Vạn Linh với Vân Hương Diệp.

Vân Hương Diệp quả thực là con gái ruột của Liễu Vạn Linh, điều này không có gì nghi ngờ.

Lúc cha Vân Lam qua đời bên ngoài, Liễu Vạn Linh đã lộ bụng, khi đó Vân Hoa Noãn hơn hai tuổi đã mơ hồ nhớ được vài chuyện, hơn nữa lúc sinh Vân Hương Diệp nàng ta đang đứng chờ ngay bên ngoài.

Thậm chí còn nhớ rõ tình cảnh Cầm Sơn Nguyệt cầm tay nàng ta, ôm nàng ta vào trong ngực.

Theo lý thuyết đây là đứa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ, đáng lẽ phải được mẹ thương yêu hơn nàng ta mới đúng.

Nhưng từ nhỏ Liễu Vạn Linh đã không thích Vân Hương Diệp, thậm chí còn ghét bỏ.

Hai mắt Liễu Vạn Linh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Vân Hương Diệp như đang nhìn thứ gì đó hết sức bẩn thỉu. Bà ta nâng tay lên, móc một lệnh bài ra khỏi tay áo.

Vân Hoa Noãn nhận ra vật đó, ngay lập tức ngăn cản Liễu Vạn Linh: “Mẫu thân, không thể! Hương Diệp vẫn còn nhỏ tuổi lại mới bị dọa sợ hãi, vốn không gây ra sai lầm nào hết, người không thể nhốt muội ấy được!”

Đây là lệnh bài truyền tống đến Tư Quá Nhai!

Tư Quá Nhai là nơi âm tà nhất ở Thiên Hạc Tông, dùng để giam cầm đệ tử phạm trọng tội, trong đó phần lớn là đệ tử giết hại đồng môn hoặc bá tánh dưới chân núi.

Vân Thiêm Y cũng từng bị giam cầm tại đây, tiếc rằng chưa tới nửa ngày nàng đã nghênh ngang đi ra.

Lúc ấy trong tông môn đều cho rằng hoặc là Vân Kế thiên vị con gái, hoặc là di ngôn của Cầm Sơn Nguyệt có hiệu lực. Mãi sau mới hiểu được một Tư Quá Nhai vốn không nhốt được Yêu tu tứ phẩm.

Nhưng Vân Hương Diệp mới cửu phẩm, mới mười bốn tuổi, thậm chí nàng ấy còn không gây ra lỗi lầm gì, tại sao lại bị nhốt ở Tư Quá Nhai!

Liễu Vạn Linh hoàn toàn làm lơ lời nói của Vân Hoa Noãn, nâng tay lên mở trận, thoáng cái Vân Hương Diệp biến mất khỏi phòng.

“Mẫu thân!”

“… Ta dạy dỗ con gái ta, không cần con nhiều lời.” Liễu Vạn Linh lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Vân Hoa Noãn: “Chẳng lẽ con muốn tới đó với nó?”

Vân Hoa Noãn gần như đáp không do dự: “Con muốn đi theo muội ấy!”

Nàng ta thật sự chịu đủ rồi, nếu muốn nhốt chi bằng nhốt luôn cả hai đi!

Ánh mắt vốn lạnh băng của Liễu Vạn Linh thoáng chốc hòa tan hầu như không còn, bà ta vội vàng giữ chặt tay Vân Hoa Noãn: “Do mẫu thân quá lời thôi, sao ta có thể đưa con tới Tư Quá Nhai được! Hoa Noãn, con giống như trái tim của ta vậy, là tất cả của ta, sau này con không được nói mấy lời thế này nữa!”

“Nhưng…!”

“Hoa Noãn!” Liễu Vạn Linh ngắt lời nàng ta: "Con nhớ rõ di nguyện của phụ thân con không? Tiếc nuối nhất cả đời ông ta là chỉ có thể khuất phục Vân Kế. Con nhớ kỹ, con nhất định phải ở trên Vân Thiêm Y!”

Lời nói của Vân Hoa Noãn bị chặn lại trong bụng.

Di nguyện của Vân Lam… Nói thực ra lúc ông ấy qua đời, Vân Hoa Noãn mới hai tuổi, thậm chí còn còn không được nhìn mặt cha lần cuối, làm sao nàng ta biết Vân Lam có di nguyện gì.

Hơn nữa trong ấn tượng của nàng ta, cha là người hiền lành hòa nhã, có quan hệ rất tốt với Vân Tông chủ, nếu không tại sao Vân Tông chủ và Cầm Sơn Nguyệt vẫn luôn chăm sóc cho nàng ta.

Tất cả đều quá khác so với những gì mẹ nói.

Nhưng Vân Hoa Noãn đã hạ quyết tâm từ sớm, nàng ta sẽ lấy lời nói của Liễu Vạn Linh làm chuẩn mực.

Nàng ta chỉ tin Liễu Vạn Linh.

Nàng ta chỉ có thể tin Liễu Vạn Linh.

Vân Hoa Noãn nhìn vào mắt Liễu Vạn Linh, cất giấu toàn bộ cảm xúc vào lòng, cúi đầu nói: “Con biết rồi thưa mẫu thân.”

Lúc Vân Thiêm Y chạy về tiểu viện, trong viện vẫn chỉ có một mình Vấn Kinh đang ngồi xếp bằng đả tọa.

Cảm nhận được hơi thở của Vân Thiêm Y, Vấn Kinh mở to mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn họ vẫn chưa về.”

Vân Thiêm Y nhắm mắt lại, cảm thụ linh áp của Thố Vinh rồi chợt nhớ ra một chuyện.

Hình như Thố Vinh đã nhờ Vân Kế để tộc Thỏ trú ẩn trong khe suối Vân Long.

Tuy rằng nàng không biết ở giữa có ân oán gì, nhưng bây giờ lão phóng thích linh áp của bản thân một cách không kiêng dè thế này, thật sự không có vấn đề gì sao?

Vân Thiêm Y lo lắng tới mức không uống ngụm nước nào đã xoay người chạy về phía Đấu Thú Đường, nhưng vừa đi được nửa đường đã có một đệ tử ngoại môn tới đây, rõ ràng thấy Vân Thiêm Y nhưng lại làm như không thấy mà xông thẳng lên.

Sao Vân Thiêm Y có thể để một kẻ chân tay vụng về như thế đụng vào người mình được. Nàng khéo léo nhảy sang một bên.

Thoáng cái đệ tử ngoại môn lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Hắn ta nhìn nhìn xung quanh, lại tiếp tục đi về phía Vân Thiêm Y.

Chuyện gì thế này?

Tật xấu ở đâu ra vậy?

Vân Thiêm Y rút kiếm ra chỉ thẳng đệ tử ngoại môn. Đối phương ngẩn ra một chút, nhưng rồi nhớ tới điều gì đó, hai mắt nhắm lại xông thẳng về phía thân kiếm của Vân Thiêm Y.

Này! Này! Tính ăn vạ hả?!

Vân Thiêm Y sống hơn hai vạn năm chưa từng thấy chuyện này, nhất thời đơ người khiến cho đệ tử kia bị kiếm đụng phải.

Ngay khi nàng chuẩn bị ứng phó thì đệ tử ngoại môn lại liên tục xin lỗi, sau đó xoay người như muốn bỏ chạy.

Vân Thiêm Y: “???”

Lúc này một cục giấy nhẹ nhàng rơi xuống từ trên người nàng.

Nàng khom lưng nhặt cục giấy lên, khi mở ra trông thấy một dòng chữ duyên dáng: “Tiểu tam bị nhốt ở Tư Quá Nhai, cứu muội ấy.”

Cái này…

Tuy Vân Thiêm Y không biết đây là chữ của ai, nhưng nàng chỉ gọi Vân Hương Diệp là “tiểu tam” trước mặt vài người.

Đám người Hồng Dược đang ở đài Đấu Thú, Vấn Kinh ở trong sân.

Còn lại… Chỉ có Hạ Chí và Vân Hoa Noãn.

Chữ viết mềm mại thế này, khả năng cao không phải Hạ Chí.

Tư Quá Nhai là nơi nào?

Vân Hương Diệp làm gì mà bị nhốt vào đó?

Liễu Vạn Linh không bảo vệ con gái mình sao?

Chẳng lẽ Thiên Hạc Tông này ngoài Vân Kế ra, vẫn còn có người cao hơn Liễu Vạn Linh một bậc?

Nàng không biết gì hết.

Như vậy không được.

Bình Luận (0)
Comment