Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trước kia nàng không coi trọng Vân Hương Diệp nên đương nhiên không quan tâm mấy vấn đề rắc rối trong nhà người ta.
Giờ thì khác, Vân Hương Diệp đã được Vân Thiêm Y kéo xuống dưới cánh chim của mình. Chỉ cần nàng quyết định muốn bảo vệ một người thì nhất định sẽ làm đến cùng, bất kể đối phương có cần hay không cũng không quan trọng.
Tuy nhiên, vì trước đó thờ ơ với vấn đề này nên Vân Thiêm Y còn không biết nên đi đâu để hỏi thăm.
Có Vân Kế ở đây thì tốt rồi.
Nếu ông không ở đây, vậy trong Thiên Hạc Tông còn ai?
Vân Thiêm Y vắt óc nghĩ về tất cả những người nàng biết.
Có kiếm khách so kiếm ngày đó với nàng, dùng kiếm rất là linh hoạt.
Còn có… Ừm, Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn thì chắc chắn không cần hỏi, Vân Hoa Noãn còn phải nhờ đệ tử ngoại môn truyền tin tức cho nàng.
Đúng rồi, còn tên Hạ Chí kia!
Nàng giật mình sững sờ!
Vấn đề thứ hai cũng ập đến ngay sau đó.
Nàng đi đâu tìm Hạ Chí đây?
Rất nhanh vấn đề này đã được giải quyết, người đang chạy đến cách đó không xa chẳng phải là Hạ Chí sao!
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!”
Vân Thiêm Y giơ tay gọi cậu: “Hạ Chí!”
Trước giờ Vân Thiêm Y trong mắt Hạ Chí đều là gương mặt vô cảm, khí tức cường đại xen lẫn vẻ lạnh lùng, hơn nữa tay không xé mặt người cường thế như vậy. Điều này khiến Hạ Chí thực sự có phần sợ Vân Thiêm Y từ sâu trong lòng. Giờ đây được đối xử một cách thân thiện thế này, cậu giật mình hoảng hốt, nhưng nỗi lo lắng dành cho Vân Hương Diệp tạm thời làm lu mờ sự phấn khích này: “Đại tiểu thư, không ổn rồi!”
Cậu bỗng ngừng nói, không dám kéo Vân Thiêm Y mà chỉ bước qua chỗ có bóng râm, chờ Vân Thiêm Y tiến gần mới hạ giọng nói: “Không thấy tam tiểu thư đâu hết, ta tìm hết tất cả những nơi tỷ ấy có thể xuất hiện nhưng vẫn không thấy!”
Vân Thiêm Y đưa tờ giấy cho cậu: “Nhận ra đây là chữ của ai không?”
Hạ Chí cầm tờ giấy, chỉ nhìn lướt qua đã xác định: “Là chữ của nhị tiểu thư.”
Từ lúc cậu vào tông môn đã được cử tới làm tùy tùng cho Vân Hương Diệp, quanh năm quanh quẩn bên hai mẹ con Liễu gia nên rất quen thuộc với họ.
Nhìn lại nội dung phía trên, gương mặt Hạ Chí thoắt cái trắng bệch: “Tư, Tư, Tư Quá Nhai! Tại, tại sao tam tiểu thư lại bị nhốt ở Tư Quá Nhai, không, không thể nào!”
Vân Thiêm Y đá cậu một cước: “Giải thích chút đi.”
Hạ Chí hít sâu vài cái mới ngừng phát run, nhưng giọng nói vẫn còn yếu ớt: “Tư Quá Nhai ở, ở phía nam, là nơi tông môn dùng để nhốt… nhốt người vô cùng độc ác. Nếu bị nhốt vào đó, kém nhất cũng là mắc tội giết đệ tử đồng môn… Chẳng lẽ tam tiểu thư, không, không đúng, tỷ ấy đâu có kẻ thù nào đáng để giết cho hả dạ…”
Nói tới đây, cậu giương mắt liếc nhìn Vân Thiêm Y.
Nếu là trước kia, người Vân Hương Diệp muốn giết nhất chính là Vân Thiêm Y, khoan nói tới chuyện ra tay hay không.
Nhưng hiện giờ mối quan hệ giữa họ đã tốt lên, Vân Hương Diệp phải làm chuyện kinh khủng gì mới bị nhốt vào Tư Quá Nhai?
Vân Thiêm Y lại hiểu lầm ánh nhìn này của cậu.
Điều nàng nghĩ là, lúc bị Yêu tu đoạt xá, hình như nàng cũng từng giết đệ tử trong tông nhưng lại không bị nhốt vào Tư Quá Nhai.
Không biết vì Yêu tu hay vì Vân Kế…
Nàng dừng suy nghĩ, quay sang hỏi Hạ Chí: “Ai có quyền nhốt người vào Tư Quá Nhai?”
Hạ Chí ngẫm nghĩ: “Lương Đường chủ và Liễu Phó Đường chủ của Đấu Thú Đuờng. Đấu Thú Đường là phân đường chấp pháp của tông môn, chuyện này do họ quản lý.”
Nói tới đây, cậu dừng một chút: “Chẳng lẽ là Liễu Phó Đường chủ?”
Vân Thiêm Y hơi nhíu mày: “Hai người họ không phải mẹ con à?”
Cho dù “Nàng” thật sự giết người, Vân Kế vẫn có thể bảo vệ “Nàng” không để nàng bị nhốt vào Tư Quá Nhai, còn một cô nhóc như Vân Hương Diệp có thể gây ra chuyện kinh thiên động địa gì cơ chứ?
Chẳng lẽ Liễu Vạn Linh không bảo vệ con gái mình?
Hạ Chí liếc mắt nhìn khắp nơi, dáng vẻ lo lắng hãi hùng khiến Vân Thiêm Y đưa thẳng cậu về tiểu viện của mình.
Đám người Thố Vinh cũng đã quay về. Không cần Vân Thiêm Y nhắc, Hồng Dược đã bắt đầu đả tọa lúc chiều tối. Vân Thiêm Y gật đầu vừa lòng, lại giải thích ngắn gọn tình huống cho Thố Vinh rồi mới tiếp tục nói với Hạ Chí: “Nơi này an toàn.”
Thố Vinh vừa tới đây, tiểu viện của nàng đã được mở trận, bất kể trong viện xảy ra chuyện gì thì bên ngoài đều không thể phát hiện.
Hạ Chí liếc nhìn Thố Vinh, hơi căng thẳng. Cậu nuốt nước miếng, nói: “Trước nay Liễu Phó Đường chủ không hề yêu thích tam tiểu thư.”
Hồng Dược vốn định tập trung tu luyện, nhưng thấy mọi người đều tụ tập lại khiến cô bé không kìm được tính tò mò, vậy là nhích tới gần. Nghe tới lời này xong, cô bé nói thêm: “Ta nghe nghĩa mẫu nói, tam tiểu thư không phải con của Liễu Phó Đường chủ, chuyện này có thật không?”
Trong mắt Thố Vinh tràn đầy hứng thú: “Ồ?”
Hạ Chí bối rối: “Hả?”
Thố Vinh đẩy cậu: “Ngươi kêu cái gì!”
Tiếc rằng Hạ Chí không thể tiếp nhận thần thức của lão, nhưng bị thần thú nhị phẩm đẩy một cái vẫn khiến cậu căng thẳng, liên tục lắc đầu: “Không thể nào, chắc chắn tam tiểu thư là con của Liễu Phó Đường chủ!”
Hồng Dược hỏi: “Sao huynh biết?”
Hạ Chí nhất thời không nói nên lời, lại nghĩ tới: “Tam tiểu thư và Liễu Phó Đường chủ giống nhau từ mắt đến miệng, nếu không phải mẹ con ruột thì sao có thể giống nhau tới vậy! Để nói thì nhị tiểu thư mới không giống Liễu Phó Đường chủ. Tỷ ấy giống phụ thân hơn, là… thúc phụ quá cố của đại tiểu thư.”
Vân Thiêm Y không hứng thú với chuyện nhà, nàng vẫn đang im lặng ngẫm nghĩ.
Lúc này mới hỏi Hạ Chí: “Liễu Vạn Linh ghét tiểu tam tới mức nào?”
Hạ Chí cũng im lặng, một hồi lâu sau mới nói: “Tuy tam tiểu thư không nói, nhưng ta từng thấy vết thương trên người tỷ ấy… Ta đoán là bị Liễu Phó Đường chủ đánh.”
Dù sao ngoại trừ bà ta, toàn bộ Thiên Hạc Tông không có người thứ hai dám đánh Vân Hương Diệp, bởi vì để Vân Hoa Noãn biết chuyện nhất định sẽ bị trả thù.
Vân Hoa Noãn không tỏ thái độ với vết thương trên người Vân Hương Diệp mà chỉ đưa thuốc, do đó Hạ Chí đoán có thể do Liễu Vạn Linh đánh.
Thậm chí cậu từng hỏi một lần, khiến Vân Hương Diệp tức giận cầm roi quất cậu một trận.
Chính vì vậy nên cậu càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Có lẽ đó là phản ứng thẹn quá hóa giận của Vân Hương Diệp.
Vân Thiêm Y hỏi Thố Vinh: “Ông còn nhớ chiếc la bàn chúng ta tìm được không, đó là đồ của Liễu Vạn Linh.”
Thố Vinh mở to hai mắt: “Ý ngài là Liễu Vạn Linh phái tên Tình tu kia đi tập kích con gái mình?!”
Sắc mặt Vân Thiêm Y tối sầm lại, nắm chặt thanh kiếm trong tay, hỏi Hạ Chí: “Tư Quá Nhai ở đâu, nói cho ta biết vị trí cụ thể, nói rõ hết tất cả những gì ngươi biết ra.”
…
Vân Hương Diệp rúc vào tận cùng hang đá, ngập trong khoang mũi là mùi máu tanh nồng nặc.
Vách đá lộ rõ vẻ âm u rợn người.
Nơi Liễu Vạn Linh giam giữ nàng ấy còn cách xa khu vực dùng để giam giữ phạm nhân. Nơi đây là một hang đá riêng biệt.
Nhất thời Vân Hương Diệp không biết nên cảm thán mẫu thân vẫn còn thương nàng ấy, hay là… còn căm hận nàng ấy hơn đám phạm nhân kia.
Nàng ấy lau nước mặt trên mặt.
Sợ hãi không có bất kỳ tác dụng nào, dù sao Liễu Vạn Linh… sẽ không g**t ch*t nàng ấy như thế này.
Đợi thêm một thời gian nữa nhóm người Từ Thanh Thư sẽ trở về, Vân Kế cũng sẽ trở về, không thấy nàng ấy bọn họ sẽ phát hiện ra ngay!
Chưa kể còn có tỷ tỷ, nhất định tỷ tỷ sẽ nghĩ cách cứu nàng ấy.
Vân Thiêm Y… Vân Thiêm Y có biết nàng ấy bị nhốt không?
Cạch, rầm rầm.
Cửa hang đá từ từ mở ra, tuy rằng tay chân Vân Hương Diệp đều bị khóa lại bằng xích sắt, nhưng vẫn có thể nghển cổ lên xem.
Ai vậy?
Liễu Vạn Linh bước đến với gương mặt u ám.
Tay bà ta cầm một chiếc roi dài.
“Nghiệp chướng, mày biết sai chưa?”
Vân Hương Diệp bị hỏi tới ngây người.
Đương nhiên nàng ấy không biết. Không chỉ không biết, từ khi bị nhốt vào nàng ấy vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm gì.
Chẳng lẽ bởi vì âm thầm tiến vào khe suối Vân Long?
Đây là sai lầm lớn như vậy ư?
Liễu Vạn Linh vốn không đợi Vân Hương Diệp trả lời. Bà ta phẩy nhẹ tay một cái, cửa đá đóng lại lần nữa, mà Vân Hương Diệp bị pháp thuật khống chế mở cả hai tay chân ra, bị pháp thuật ấn trên vách đá.
“Mẫu thân?” Dưới pháp thuật của Pháp tu ngũ phẩm, Vân Hương Diệp còn không thể giãy dụa nổi.:“Mẫu thân.”
“Câm miệng!” Liễu Vạn Linh nắm chặt roi: “Mày không được gọi tao là mẫu thân, mày…”
Dường như bà ta nghĩ tới điều gì đó, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thở hổn hển vài cái: “Mày là đứa nghiệt chủng vốn không nên sinh ra. Tao không có đứa con như mày! Không có mày thì tốt biết mấy!”
Kết thúc những lời nói đầy căm hận và ác độc đó, chiếc roi dài mấy mét xé gió vung mạnh vào tấm lưng non nớt của Vân Hương Diệp!
“A!”
Chưa bao giờ Vân Hương Diệp phải chịu nỗi đau lớn nhường này.
Sau lưng nàng ấy như bị xé toạc ra, trước ngực còn đau hơn nữa!
Tại sao, tại sao, mẹ ơi, tại sao!
Tiếng kêu thảm thiết của nàng ấy vang vọng trong hang động, một roi nối tiếp một roi!
“Đồ phế vật! Phế vật! Ngoài việc ngáng đường ra thì mày làm được cái gì nữa hả? Khó khăn lắm tao mới xếp được hai tay trong vào đấy, kết quả đều bị mày phá hết! Sao mày không chết luôn đi!”
Liễu Vạn Linh ra tay không hề thương tiếc, dùng hết sức lực đánh Vân Hương Diệp.
Bộ quần áo hồng nhạt của thiếu nữ đã bị máu nhuộm thành đỏ tươi!
“Đáng lẽ mày phải chết đi, cái hôm sinh ra mày, tao phải giết mày mới phải! Tất cả đều do Cầm Sơn Nguyệt, con ả khốn khiếp! Ha ha! Ả ta chết rồi! Con gái ả cũng đáng chết!”
Vân Hương Diệp gần như chỉ còn một tia thần trí giữa cơn đau nhức. Nàng ấy cắn chặt răng không muốn kêu khóc nữa, nhưng lại nghe thấy lời nói điên cuồng của Liễu Vạn Linh.
Cầm Sơn Nguyệt…?
Vân, Vân Thiêm Y…
Trong lúc ý thức dần mơ hồ, Vân Hương Diệp lại nhớ đến cái ôm đó, còn có bàn tay dịu dàng chạm vào tay nàng ấy.
Vân Thiêm Y… cô, cô sẽ đến cứu ta sao…
Uỳnh!
Rầm rầm!
Chợt, toàn bộ hang đá bắt đầu chấn động.
Liễu Vạn Linh vốn định mặc kệ nó, nhưng trận động đất ngày càng mạnh hơn, bà ta gần như không thể đứng vững nổi, loạng choạng lăn sang một bên.
“Cái…”
Uỳnh!!
Chỉ trong chớp mắt, sau một tiếng gầm chấn động trời đất, Liễu Vạn Linh trông thấy ánh sao.
Những ngôi sao đầy trời xuất hiện trước mắt bà ta!
Bà ta sửng sốt một lát, trong lòng đột nhiên cả kinh!
Hang đá Tư Quá Nhai là mật thất đào trong núi, sao có thể trông thấy cả trời sao?
Giữa ánh sao lộng lẫy, một bóng người đột nhiên nhảy ra, cầm theo kiếm linh xanh biếc, phá không lao thẳng về phía Liễu Vạn Linh!
Bỗng nhiên gặp chuyện bất ngờ, trong lúc hoảng loạn Liễu Vạn Linh còn không quên tạo một pháp quyết tạo ra tấm khiên cho mình.
Chỉ là giây tiếp theo đó, lá chắn linh lực do Pháp tu ngũ phẩm tạo ra giòn như màng băng, thoáng cái vỡ tan thành ánh sao.
“Ngươi!”
Tốc độ kiếm của Vân Thiêm Y cực nhanh, cực tàn nhẫn, vô cùng quyết tuyệt! Liễu Vạn Linh không nói nên lời, bà ta đã vừa lăn vừa bò lui về phía sau mấy chục bước. Đợi khi đứng vững thân hình thì trên người đã bị đâm thủng mấy chỗ từ lâu, máu tươi phun trào ra!