Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 41

Vân Thiêm Y theo Thố Vinh vào tiểu viện rồi mới nói: “Có người còn không muốn Vô Tướng Kiếm Tông tìm ra ta hơn cả ta, cho nên không có gì phải lo.”

Thố Vinh ngẩn người chốc lát rồi há miệng th* d*c, lão nhất thời không dám nói ra cái tên kia, cho dù chỉ là dùng thần thức.

Lão mới nhị phẩm, không dại gì!

Vân Thiêm Y không để bụng mấy: “Trên cõi đời này, người không muốn ta chết nhất, Đế Thiếu Cẩm còn phải xếp thứ hai, Phong Bất Quy mới là kẻ đứng đầu đấy.”

Nàng nhấc ly trà nóng hổi mà Hồng Dược đã chuẩn bị sẵn trên bàn đá, hớp một ngụm: “Nếu ta chết, y sẽ không còn chút cơ hội phi thăng đắc đạo nào nữa.”

Thố Vinh sốt ruột đến mức tim phổi cồn cào.

Xem ra còn có ẩn tình!

Nhưng lão không thể hỏi, chỉ đành dùng ánh mắt liều mạng ra hiệu với Vân Thiêm Y, hãy nói nhiều một chút, lão tò mò lắm!

Vân Thiêm Y mỉm cười lắc đầu, không tiếp tục đề tài về Phong Bất Quy nữa.

Bề ngoài Phong Bất Quy tu luyện Tuyệt Tình Đạo, nhưng thật sự y tu đạo gì, toàn bộ đại lục Thần Châu chỉ có chính y và Vân Thiêm Y biết.

Thậm chí Phong Bất Quy cũng không biết là Vân Thiêm Y đã biết.

Đương nhiên, Vân Thiêm Y đoán Đế Thiếu Cẩm cũng biết đôi phần.

Đây là lá bài tẩy mà Vân Thiêm Y suy đoán, hiển nhiên không thể tùy tiện để lộ, dù sao trong khắp thiên địa chỉ có lão tổ Tình tu có thể hiểu thấu đáo nhân quả, nắm giữ cơ duyên bậc nhất.

Có một số việc mà Kiếm Đế như nàng chỉ có thể suy ngẫm, nếu thật sự nói ra miệng, cho dù là nàng, e rằng Phong Bất Quy cũng phần nào cảm ứng được dao động nhân quả.

Nàng nhìn thoáng qua Thố Vinh, mỉm cười: “Ông yên tâm, một lát Phong Bất Quy sẽ xử lý chuyện này.”

Hiện giờ ngẫm lại, đây không phải chuyện hiển nhiên à, hồn phách của nàng quy vị, Đế Thiếu Cẩm đã cảm ứng được ngay, cùng là nhất phẩm, Phong Bất Quy chỉ kém một bước là phi thăng, sao có thể không cảm ứng được.

Với phong cách làm việc của Phong Bất Quy, không có sắp xếp mới là lạ.

Chỉ có thể chứng tỏ, y không sắp xếp bên phía Thiên Hạc Tông.

Vậy thì chẳng phải là vì đã sắp xếp bên phía Vô Tướng Kiếm Tông sao?

Lúc Đế Thiếu Cẩm tới, hắn cũng không hề hé môi về chuyện của Vô Tướng Kiếm Tông, hiển nhiên trong lòng cũng biết rõ.

Vân Thiêm Y mỉm cười, trong nụ cười lần này mang theo vài phần ác ý lạnh buốt.

Có thể lợi dụng Phong Bất Quy, nàng cảm thấy sung sướng tột độ.

Hơn nữa Phong Bất Quy cũng biết mình bị nàng lợi dụng, rõ ràng hận nàng muốn chết lại không có cách nào giết nàng, chỉ đành đợi nàng quay về nhất phẩm, thậm chí, thậm chí còn phải bảo vệ nàng, còn phải giúp nàng sớm trở lại nhất phẩm.

Trong lòng Vân Thiêm Y vui sướng không sao tả nổi!

Vẻ mặt Từ Thanh Thư vô cùng phức tạp, ông ấy nhìn thoáng qua Hách Tự Như đang tức giận đấm tay xuống mặt đất, xoay người rời khỏi đài Đấu Thú.

Đúng là vô dụng!

Bất luận là tu đạo hay làm người, Hách Tự Như đều là một phế vật!

Về tới Huyền Vũ Đường, ông ấy lôi giấy bút ra chuẩn bị viết một phong thư sai thần thú đưa đến Vô Tướng Kiếm Tông, hỏi thăm tình hình của Vân Thiêm Y.

Từ Thanh Thư nhìn Vân Thiêm Y lớn lên từng ngày.

Lúc nàng sinh ra, Từ Thanh Thư là thật lòng vui mừng, dù sao đó cũng là trưởng nữ của Vân Kế và Cầm Sơn Nguyệt, là người kế nhiệm Tông chủ của Thiên Hạc Tông.

Nhưng đến khi một hai tuổi, Vân Thiêm Y đã bị xác định là kẻ ngốc, không nói không rằng cũng chẳng có tí phản ứng với bất kỳ sự kiện gì.

Lúc ấy Từ Thanh Thư rất buồn khổ, thậm chí còn đích thân tìm Dược tu, Trận tu, tìm kiếm phương pháp hồi hồn giúp Vân Thiêm Y, cũng nhờ vậy mà kết bạn với không ít tu sĩ đạo khác.

Nói tóm lại, Vân Thiêm Y sống đến năm mười sáu tuổi, nàng đi đâu làm gì Từ Thanh Thư đều biết rõ.

Chắc chắn nàng chưa từng đến Vô Tướng Kiếm Tông, cho dù có thể tiếp xúc với người của Vô Tướng Kiếm Tông, đối phương cũng không thể dạy tuyệt học tông môn cho nàng.

Trận tu nhất phẩm hẳn cũng không thể biết bí pháp của Vô Tướng Kiếm Tông đúng không?

Từ Thanh Thư cứ có cảm giác bất an ở điểm nào đó.

Trận tu không phải chỉ tu trận sao, trong năm tu thiên đạo, chỉ có Thú tu bọn họ có thể kiêm tu, bốn tu còn lại chỉ có thể tu đạo của mình, dù sao nội đan ngưng kết trong đan điền là khác nhau, phương thức vận công cũng khác.

Cho nên, dù tu sĩ Trận tu có kiếm thuật cao siêu thì cũng không thể sử dụng kiếm thức của Kiếm tu.

Hiện giờ Vân Thiêm Y có nội đan của Thú tu, vậy mà có thể sử dụng kiếm thức, đây đã là chuyện lạ rồi.

Ông ấy nghĩ mãi không hiểu.

Nếu Vân Thiêm Y biết được suy nghĩ của Từ Thanh Thư, ắt nàng sẽ lắc đầu liên tục.

Nghĩ mãi không hiểu cũng là hiển nhiên, bởi Từ Thanh Thư chỉ là tu sĩ Thú tu, vốn không hiểu hết khái niệm tu đạo rõ ràng.

Nói ngắn gọn chính là đụng đâu tu đó.

Giống như Từ Thanh Thư, ông ấy có nội đan của Kiếm tu, lại cố chấp tin rằng mình có nội đan của Thú tu.

Mà Thú Nguyên trong thân thể ông ấy ít nhiều cũng tạo sự ảnh hưởng, nội đan của bọn họ không thuần túy, một phần kiếm đạo một phần thú đạo.

Cho nên cuối cùng chỉ giậm chân ở tứ phẩm, nếu cứ đi tiếp sẽ chỉ có một kết cục duy nhất là thân tử đạo tiêu.

Trên thực tế không mấy ai lên tới tứ phẩm, đây cũng là lý do mà Thiên Hạc Tông trở thành đại môn phái Thú tu số một số hai, bởi Vân Kế là tứ phẩm.

Nhưng đây không phải là chuyện có thể thay đổi một sớm một chiều, cho dù Vân Thiêm Y có nói ra, hơn phân nửa tu sĩ Thú tu cũng sẽ không tin.

Hiện giờ nàng không có uy vọng, lúc trước là vì Yêu tu làm bậy, thậm chí còn bị nhiều người ghét bỏ.

Huống hồ, với sự hiểu biết thấu đáo về thiên đạo của Vân Thiêm Y, ngăn cách giữa lục phẩm với ngũ phẩm trong mắt phàm nhân chỉ là có thêm mấy trăm năm tuổi thọ, xem như sống thêm mấy đời, chưa chắc đã không tốt bằng phi thăng.

Trường sinh, chức trách thiên đạo, mệnh số Đế Tôn… Cũng không phải những thứ hạnh phúc.

Từ Thanh Thư tự mình suy nghĩ hồi lâu cũng không thể lý giải thấu đáo.

Ông ấy dứt khoát viết những thắc mắc của mình vào thư.

Sau khi viết xong, Từ Thanh Thư vừa định triệu hoán thần thú của mình thì chợt ngửi thấy một mùi hương rất thơm bay tới từ phía sau.

Men theo đó là một cánh tay trắng nõn nà như ngọc duỗi ra từ hai bên đầu của ông ấy, vươn tới.

Ngón tay thon dài như búp măng, cách một lớp da mỏng manh, v**t v* huyết mạch trên gương mặt Từ Thanh Thư.

Đầu óc ông ấy tức khắc trống rỗng.

Giống như không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.

Thậm chí không có bất kỳ suy nghĩ nào.

Ông ấy cứng đơ tại chỗ, hai mắt nhìn đăm đăm về trước.

“Hi hi.” Phía sau truyền đến tiếng cười kiều diễm: “Gương mặt thô ráp quá đi thôi.”

Ngón tay mềm mại lướt qua huyệt thái dương của Từ Thanh Thư, cách một khoảng không mà kiểm tra, từng sợi thần thức nhẹ như khói bị kéo ra khỏi huyệt thái dương của ông ấy, ngay sau đó tiêu tán trong không trung.

Nữ tử xinh đẹp lại ngắm nghía phong thư trên bàn, lắc nhẹ một cái, phong thư hóa thành khói mỏng quấn quanh vài vòng trên đầu ngón tay nàng ta, rồi lại bị nàng ta đưa trở về huyệt thái dương của Từ Thanh Thư.

Không lâu sau, Từ Thanh Thư như sực tỉnh khỏi giấc mộng dài.

Ông ấy rùng mình, tầm mắt dừng trên mặt bàn trống rỗng.

Ông ấy… À, phải rồi, ông ấy đã nhận được hồi âm của Vô Tướng Kiếm Tông, Vân Thiêm Y không có quan hệ gì với Vô Tướng Kiếm Tông, không có quan hệ… Cứ nói với Liễu Vạn Linh như vậy đi.

Liễu Vạn Linh cũng sực tỉnh khỏi mộng mị, nghe lời Từ Thanh Thư báo lại thì cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Vân Thiêm Y không liên quan đến Vô Tướng Kiếm Tông.

Một góc Tuyết Sơn.

Núi chìm trong mây, tuyết rơi trắng xóa, chỉ có tường gác lưu ly, mái ngói đỏ tươi, giống như một mảng máu.

Bên ngoài Thánh Điện là vô số kẻ hành hương lễ bái giữa tuyết, vĩnh sinh vĩnh thế không được ngẩng đầu, không được luân hồi.

Ngọc Liên chân nhân bước chân trần, chuông trên cổ chân phát ra từng tiếng vang leng keng theo bước chân nàng ta giẫm trên lưng khách hành hương.

Bên trong Thánh Điện tỏa hương thơm ngát, vô số màn che bằng tơ lụa và sa mỏng từ vòm trời vô hình buông xuống, lay động trong làn gió thơm nhè nhẹ.

“Tôn thượng.” Ngọc Liên chân nhân xinh đẹp nửa ngồi nửa quỳ bên mép giường hoa sen: “Ngọc Liên đã về.”

Nàng ta không dám ngẩng đầu, trong đầu tự động hiện ra gương mặt của nam tử trên giường.

Đó là dung mạo đẹp hơn tất cả vạn vật trong thiên địa, nếu bị ánh mắt thâm sâu mà sáng ngời đó nhìn vào, đừng nói là tính mạng, Ngọc Liên cam nguyện dâng cả linh hồn mình.

“Không tồi.” Tâm trạng của lão tổ Tình tu Phong Bất Quy hiển nhiên không quá vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn êm dịu như cũ.

Y nghiêng đầu nhìn thanh niên Kiếm tu xinh đẹp trong ngực, khóe miệng nhếch lên nụ cười ác độc: “Con có yêu ta không?”

“Con yêu người, tôn thượng, con bằng lòng dâng lên mọi thứ cho tôn thượng!” Thanh niên Kiếm tu đã có tu vi ngũ phẩm, trong mắt cậu ta bây giờ chỉ còn sự si mê, không còn lý trí.

Phong Bất Quy khẽ cười, ngón tay điểm lên trán cậu ta, người thanh niên nọ còn chưa kịp hét lên một tiếng thất thanh thì thân thể đã không còn hình dạng, mấy giây sau đó, cốt nhục hồn huyết của cậu ta, cả thân thể cậu ta đều hóa thành một viên huyết đan sáng bóng.

Phong Bất Quy tùy tiện ném viên huyết đan đến trước mặt Ngọc Liên: “Thưởng cho ngươi.”

“Đa tạ tôn thượng!” Ngọc Liên ngửi thấy mùi máu tanh nồng, song vẫn không dám ngẩng đầu như cũ, nàng ta giơ cao đôi tay, cảm nhận được huyết đan rơi vào lòng bàn tay mình.

“Bên phía Vô Tướng Kiếm Tông, nhìn kỹ cho ta, không được để bất cứ tin tức nào về Vân Thiêm Y truyền đến tai chúng.”

“Vâng!”

Đợi Ngọc Liên chân nhân rời đi, Phong Bất Quy ngơ ngác cười vài tiếng, sau đó chuyển thành nụ cười cuồng vọng, mắt y đỏ lên, đôi môi mỏng lẩm bẩm một cái tên: “Vân Thiêm Y…”

Bình Luận (0)
Comment