Dù là Thú tu, nhưng chỉ cần là người say mê kiếm thuật thì làm gì có ai không kính ngưỡng Kiếm Đế chí tôn chứ!
Nhưng cũng vì là Thú tu nên Từ Thanh Thư nghe được khá ít kiếm chiêu kiếm thức, tận mắt nhìn thấy còn ít hơn!
Bát Vân Kiếm Vũ chính là một trong những kiếm thức ông ấy tận mắt thấy!
Bởi chiêu này chỉ cần đạt đến cập bậc trung là có thể sử dụng, chẳng những nghe cái tên phong độ mà kiếm thức còn rất tự nhiên, sử dụng rất có khí phách của kiếm hiệp, các đệ tử chân truyền của Vô Tướng Kiếm Tông khá thích dùng, vậy nên Từ Thanh Thư mới may mắn nhìn thấy vài lần!
“Vô Tướng Kiếm Tông…” Liễu Vạn Linh khẽ nhíu mày, tất nhiên bà ta biết đại môn phái kiếm tông đệ nhất này, dù gì thì đây cũng từng là môn phái của Kiếm Đế chí tôn.
Tuy rằng hai đạo kiếm và thú không thường xuyên qua lại, đại bản doanh một nam một bắc cách nhau khá xa, nhưng đã là tông môn của Đế Tôn, địa vị ở đại lục Thần Châu chung quy bất đồng, không cần biết tu đạo gì nhưng chắc chắn ai cũng đã nghe về Vô Tướng Kiếm Tông, biết đây là môn phái nào, nếu không sẽ bị người ta cho là đồ nhà quê chưa trải sự đời.
"Sao nó lại biết Bát Vân Kiếm Vũ, không phải nó nói mình là Trận tu nhất phẩm sao, sao lại biết bí truyền không được phép tiết lộ của Vô Tướng Kiếm Tông?" Liễu Vạn Linh lẩm bẩm nói.
Bây giờ, chuyện Vân Thiêm Y là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn đã là bí mật được công khai khắp Thiên Hạc Tông.
Hoặc cũng không thể coi là bí mật.
Bởi lời nói của nàng đã giải thích hoàn mỹ tình huống đó, dù sao thì chuyện một đứa trẻ ngốc nghếch bỗng trở nên minh mẫn không thường thấy, mà sau khi đứa trẻ ngốc nghếch đó trở nên minh mẫn thì chợt mạnh lên lại càng hiếm thấy hơn.
Tại sao mọi người lại dễ chấp nhận như vậy?
Chỉ có thể nói so với Yêu tu đoạt xá lúc trước, ít nhất vị "Trận tu nhất phẩm" này rất khiêm tốn, cũng không tàn bạo, thậm chí lúc trước còn để thần thú nhị phẩm của mình đến chỉ điểm cho thần thú của các đệ tử trong tông.
Mà một Trận tu nhất phẩm có được một thần thú nhị phẩm, cũng trở nên thuận lý thành chương.
Từ Thanh Thư nhíu mày: "Năm đó ta ra ngoài chu du có quen biết một số đệ tử của Vô Tướng Kiếm Tông, đợi ta đi hỏi một chút.”
Dứt lời, ông ấy cũng không xoay người rời đi mà là tiếp tục nhìn chằm chằm đài Đấu Thú.
Từ Thanh Thư đã từng chiến đấu với Vân Thiêm Y, ít nhiều cũng biết trình độ của nàng, kiếm thuật rất mạnh nhưng không có tu vi, hiện tại chỉ mới cửu phẩm.
Dù gì Hách Tự Như cũng là thất phẩm, nếu triệu hoán thần thú ra để đối phó với Vân Thiêm Y thì không thành vấn đề.
Dù sao Thú tu luận võ cũng không phải chỉ xem trình độ kiếm thuật.
Nhưng sau khi nhìn thấy Bát Vân Kiếm Vũ, ông ấy hoàn toàn không nghĩ như vậy nữa.
Chắc chắn Hách Tự Như không địch lại Vân Thiêm Y.
Ông ấy đã bị Vân Thiêm Y giết mất một đệ tử thân truyền, chẳng lẽ còn phải trơ mắt nhìn một đệ tử thân truyền khác chết trong tay Vân Thiêm Y sao!
Từ Thanh Thư đang đợi một cơ hội, ông ấy thà kéo khuôn mặt già nua này xuống, không cần tôn nghiêm của người tu đạo, cũng phải âm thầm giúp Hách Tự Như một phen.
Chỉ là, Bát Vân Kiếm Vũ của Vân Thiêm Y thật sự không chê vào đâu được, bất luận nhìn từ góc độ nào, Hách Tự Như cũng không còn cơ hội sống sót!
Sắc mặt Hách Tự Như tái nhợt, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thất bại, càng không ngờ rằng mình sẽ bại nhanh như thế, không chịu nổi như thế!
Quỳ ư, hắn ta sẽ không quỳ!
Hắn ta phải liều mạng với Vân Thiêm Y!
Nhưng chẳng có cách nào để liều mạng.
Kiếm vũ tầm tã đồng thời bổ xuống, lại bày ra nhiều loại kiếm trận biến hóa khó lường, khóa chết hắn ta ở trong kiếm vũ.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Trốn cũng không thể trốn!
Chỉ có thể chờ chết!
Giờ phút này, Vân Thiêm Y lại từ từ mở miệng: "Chiến thư sinh tử là nhất định phải g**t ch*t đối phương sao?"
Nàng không hỏi Hách Tự Như mà hỏi đệ tử vây xem dưới đài.
Đệ tử bị nàng nhìn run rẩy một chút rồi mới trả lời, giọng điệu lộ rõ sợ hãi: "Không, cũng không phải, nếu như không giết, đối phương ba vái chín lạy cũng, cũng có thể..."
“Vân Thiêm Y! Không bằng cô giết ta đi! Bắt ta dập đầu sao, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hách Tự Như rống giận.
Vân Thiêm Y không hề có hứng thú với chuyện làm nhục người khác, nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngoài ra thì sao?"
“Chuyện này... Cô là người thắng, cuộc chiến sinh tử hiển nhiên do người thắng định đoạt.”
Chỉ là phần lớn người bị ép buộc chiến đấu sinh tử không cho đối phương chết hoặc dập đầu thì rất khó có thể tiêu trừ hận ý.
Vân Thiêm Y quay đầu đi về phía Hách Tự Như, hắn ta đã bị kiếm trận vây khốn, tuy có thể miễn cưỡng đứng nhưng không thể động đậy chút nào.
Nàng lấy mũi kiếm khơi kiếm của Hách Tự Như, nhẹ nhàng khều lên, kiếm như có ý thức tự chủ bay tới trong tay của nàng.
“Dùng kiếm này, đổi mạng và tôn nghiêm của ngươi.”
Trong khoảnh khắc Vân Thiêm Y cầm chuôi kiếm đã cảm nhận được sự đồng cảm từ thân kiếm truyền đến!
Một thanh kiếm phỏng chế mà lại có kiếm phách!
Vân Thiêm Y đã không thể chờ đợi được nữa, nàng muốn nhìn kỹ thanh kiếm này, nhưng còn phải tỏ ra rụt rè.
Nàng chẳng biết đầu đuôi đã bị cản lại, còn phải tiến hành đấu chiến đấu sinh tử, giờ lấy thanh kiếm này của Hách Tự Như xem như bồi thường việc chậm trễ thời gian của nàng.
Không phải vì coi trọng kiếm của ngươi nên ta mới đồng ý quyết đấu đâu.
Cũng không thể từ chối chiến thư sinh tử nhỉ!
Hách Tự Như ngẩn người: "Cô, cô chỉ cần kiếm?”
“Kiếm phỏng chế, cũng như người.” Vân Thiêm Y thản nhiên nói: “Kiếm được ngươi yêu, như chiếm được nửa người ngươi.”
Nàng dừng một chút: "Ngươi đi đi.”
Dứt lời, mũi kiếm thoáng chốc tản đi.
“Hả..." Hách Tự Như trợn to hai mắt.
Đó không phải là thanh kiếm yêu thích của hắn ta, chỉ là sau khi hắn ta lên tới thất phẩm thì được sư môn tặng thôi.
Thú tu khác với Kiếm tu, vũ khí lấy được từ Tàng Bảo Các cũng khác nhau, để sử dụng khi tu hành.
Trừ khi có công huân đặc biệt, nếu không vũ khí nhận được cũng chỉ bình thường mà thôi.
Thanh kiếm này của hắn ta chẳng qua chỉ là một thanh kiếm phỏng chế, bình thường Hách Tự Như không quá để ý, dùng không biết quý trọng.
Không ngờ rằng, Vân Thiêm Y lại coi trọng thanh kiếm này như thế?
Không... Không phải vậy.
Hách Tự Như đột nhiên hiểu ra.
Đây là lòng từ bi của Vân Thiêm Y.
Nàng không có ý định giết hắn ta, chỉ là chiến thư sinh tử đã hạ xuống, nếu không giết hắn ta, tất phải làm nhục hắn ta.
Nhưng mà nàng cũng không muốn, vậy nên mới lấy kiếm làm cớ, tìm một bậc thang cho hắn ta xuống.
Nhân từ như thế, khoan dung như thế!
Đây chính là ý chí và khí chất của Trận tu nhất phẩm sao!
Hách Tự Như cảm giác da mặt nóng lên, trước mặt Vân Thiêm Y tiêu sái và trí tuệ, cái gọi là nghĩa khí của mình trông thật kém cỏi!
Đúng vậy, kẻ giết Từ Tử Việt là Yêu tu, đây không phải là chuyện hắn ta tận mắt nhìn thấy sao.
Ngày đó hắn ta cũng ở đài thí luyện Huyền Nhạn, hắn ta tận mắt nhìn thấy Yêu tu bị thiên lôi đánh khỏi cơ thể Vân Thiêm Y, cũng tận mắt thấy mấy người Vân Tông chủ mở trận chém giết Yêu tu.
Sao đột nhiên máu xông lên não, cho rằng Vân Thiêm Y hại Từ Tử Việt chứ.
Vân Thiêm Y vốn là đứa ngốc, bây giờ Vân Thiêm Y là Trận tu nhất phẩm.
Kẻ hại chết Từ Tử Việt là Yêu tu, mà Yêu tu đã chết, thù của Từ Tử Việt đã báo!
Hách Tự Như nghĩ rõ ràng, cũng đã thông suốt.
Vân Thiêm Y nhìn sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc đỏ, không biết là tật xấu gì, tóm lại là không phản đối việc nàng cầm kiếm đi, vậy nên nàng lập tức ôm quyền chuẩn bị xuống đài.
Bỗng nàng nghe thấy bịch một tiếng.
Hách Tự Như quỳ xuống trước mặt nàng, mặc dù chỉ là một gối nhưng quỳ xuống rất vững chắc!
“Đại tiểu thư!” Giọng Hách Tự Như như chuông rền: "Kiếm chỉ như nửa người, còn lại nửa người, ta nguyện nửa đời sau đi theo đại tiểu thư, máu chảy đầu rơi quyết không từ chối!"
Hả?
Cho dù Vân Thiêm Y kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy chuyện như thế này bao giờ.
Sao đột nhiên lại muốn đầu rơi máu chảy vì nàng.
Nhưng nàng vẫn trấn tĩnh, dù trong lòng kinh ngạc thế nào thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, nàng không bày tỏ ý kiến gì với đề nghị của Hách Tự Như, chỉ nắm chặt chuôi kiếm chỉ xuống mặt đất rồi nhẹ nhàng vung lên, một luồng kiếm khí theo mũi kiếm xẹt qua bổ xuống mặt đất bằng đá của đài Đấu Thú, xông thẳng về phía Hách Tự Như.
Hách Tự Như kinh sợ nhảy về phía sau theo bản năng, nhưng luồng kiếm khí kia chỉ chênh lệch vị trí ban đầu của hắn ta một chút.
“Không phải người đồng đạo, không thể cùng đường.” Giọng Vân Thiêm Y không thay đổi, như thể chỉ là nói ra một kết quả: “Từ biệt tại đây.”
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống đài Đấu Thú, đi về phía đại điện Huyền Hạc.
Nàng chưa quên mình còn phải đăng ký đệ tử trấn phái đâu!
Hách Tự Như ngẩn người tại chỗ, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống.
Vừa rồi là... Là Vân Thiêm Y đang khảo nghiệm hắn ta!
Ngay cả sự tín nhiệm cơ bản với nàng mà hắn ta cũng không có, nói gì đến máu chảy đầu rơi!
Chắc chắn Vân Thiêm Y sẽ không thương tổn hắn ta, nhưng hắn ta lại sợ!
“Đáng ghét!”
Hách Tự Như dùng sức nện xuống đất một cái! Nhưng mà, bất luận hắn ta hối hận như thế nào, Vân Thiêm Y cũng sẽ không quay đầu lại vì hắn ta.
Sau khi Vân Thiêm Y xuống đài Đấu Thú thì nhanh chóng vứt hắn ta ra sau đầu, nàng có thể vững vàng tu luyện hai vạn năm nghìn năm, điều quan trọng nhất chính là nàng hiểu được cách nhanh chóng quên đi những người và chuyện không quan trọng.
Nhớ mãi không quên, tất sinh nghiệt duyên.
Bên phía đại điện Huyền Hạc cũng có không ít người qua xem náo nhiệt, thấy Vân Thiêm Y đi tới đây, nghĩ đến uy phong vừa rồi của kiếm vũ, bọn họ vô thức cung kính làm tốt thủ tục cho nàng.
"Đây là lệnh bài của đệ tử trấn phái." Đệ tử làm thủ tục dâng lệnh bài cho Vân Thiêm Y: "Mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ có nghị sự tông môn, ở ngay tại tòa đại điện Huyền Hạc này, tất cả đệ tử trấn phái đều phải tham gia. Ngoài ra..."
Người nọ dừng lại một chút, vốn định nói Vân Thiêm Y nhờ huyết mạch Vân thị mới trở thành đệ tử trấn phái, bình thường chỉ cần chú trọng tu hành của bản thân là được, tông môn sẽ không giao nhiệm vụ cho tu sĩ cửu phẩm.
Nhưng mà lại nhớ tới kiếm vũ che trời lấp đất khi nãy, đệ tử làm thủ tục không nhịn được cổ họng khẽ nhúc nhích, lời đến bên miệng liền sửa lại: "Người là đại tiểu thư Vân thị, tất nhiên trực thuộc tổng đường Huyền Hạc, ngày thường có thể tới đây nhận ủy thác của tông môn.”
Người nọ chỉ qua đại điện bên cạnh, nơi có đặt ba bảng thông báo song song một hàng.
"Làm việc cho tông môn, có thể đổi linh thạch hoặc là tài nguyên khác." Đệ tử nói: “Mặt khác, nếu có những việc giống như đợt diệt trừ tà đạo lần này thì sẽ nghe theo sắp xếp của tông môn.”
Vân Thiêm Y gật đầu, nhận lấy lệnh bài rồi cất kỹ.
Tuy nói ở Thiên Hạc Tông không thể tu kiếm, nhưng mấy ngày tu hành vừa rồi nàng đã lấy không ít đồ vật từ Tàng Bảo Các, đan dược, trận phù, bảo kiếm, mò được không ít.
Trước khi Vân Kế rời đi còn cố ý dặn dò đệ tử ở Tàng Bảo Các, nếu Vân Thiêm Y tới lấy thì cứ để nàng lấy.
Dùng đồ của Thiên Hạc Tông, Vân Thiêm Y ít nhiều cũng phải làm việc cho Thiên Hạc Tông, trả lại nhân tình cho tông môn một chút.
Dù sao con đường tu đạo dài đằng đẵng, mất vài năm là có thể trả xong.
Trên đường trở về tiểu viện, Vân Thiêm Y cảm giác ánh mắt của các đệ tử đi ngang qua nàng có gì đó không đúng.
Trước kia thường là kinh diễm, sợ hãi, hoặc tò mò.
Hiện tại phần lớn chuyển thành kính nể.
Không biết Thố Vinh đã chờ ở cửa tiểu viện từ lúc nào, vừa thấy nàng trở về, lão lập tức ra nghênh đón, hơi lo lắng hỏi: "Tôn thượng trực tiếp sử dụng Bát Vân Kiếm Vũ, nếu bị Vô Tướng Kiếm Tông phát hiện, sợ là không ổn..."
“Đừng lo.” Vân Thiêm Y cười khẽ: “Sẽ có người xử lý.”