Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 39

Không đến lúc cần thiết, thật sự không cần phải hành hạ Vân Hương Diệp như thế, cô nhóc còn nhỏ tuổi, vẫn nên để nàng ấy lớn lên trong bình yên mới có ích cho việc tu hành sau này.

Dù Vân Hương Diệp có kiên trì thế nào, thậm chí có khóc lóc đòi đi theo, Vân Thiêm Y cũng không đồng ý.

Thậm chí nàng còn để Thố Vinh và Hồng Dược ở lại, cộng thêm Hạ Chí, một thỏ hai người giúp nàng trông chừng Vân Hương Diệp!

Lúc đầu Vân Hương Diệp vẫn làm ầm ĩ, mãi đến khi Hồng Dược nói một câu: "Đại tiểu thư có thể bổ đôi Tư Quá Nhai, chặt tay Liễu Vạn Linh, làm sao có thể chịu thiệt được, tỷ đừng để tiểu thư phải lo lắng thêm."

Nói, nói cũng đúng.

Nghĩ kỹ lại, lúc đó ở đài thí luyện Huyền Nhạn, Vân Thiêm Y cũng có thể đánh ngang sức với Từ Thanh Thư.

Có khi nàng ấy còn phải lo lắng cho Từ Thanh Thư nhiều hơn.

Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Hương Diệp mới yên tâm đi theo Hồng Dược và Hạ Chí tiếp tục luyện kiếm.

Nàng ấy không thể thua Hồng Dược mãi!

Có Thố Vinh ở đó, Vân Thiêm Y biết mấy đứa nhỏ này sẽ không thể gây ra chuyện gì, thế là nàng thảnh thơi đi đến Huyền Hạc Đường.

Đệ tử trấn phái mà.

Rất lâu trước đây, lâu đến mức gần như không ai nhớ nổi, nàng cũng từng là đệ tử trấn phái của một tông môn.

Không biết tại sao, nàng lại hơi hoài niệm.

Có lẽ vì bây giờ nàng chỉ là một cửu phẩm, dù linh hồn vẫn là Kiếm Đế nhưng nàng không còn thuần túy là Kiếm Đế cô độc đứng trên vạn người nữa.

Không biết đã bao lâu nàng không cảm nhận thiên địa thuần túy như vậy, nghênh đón gió thổi một cách thoải mái.

Có điều chưa được thoải mái bao lâu, đi kèm với gió thổi còn có một đệ tử của Thiên Hạc Tông.

Người này khá thô kệch, tóc buộc thành búi như nông dân dưới chân núi nhưng không chỉnh tề, mặc dù trên người là trang phục của tu sĩ Thiên Hạc Tông nhưng chỗ nào cũng nhăn nhúm, còn dính chút bụi bẩn.

Hắn ta chặn trước mặt Vân Thiêm Y, tựa như một bức tượng đất khổng lồ.

Ánh mắt Vân Thiêm Y nhìn xuống bên hông hắn ta.

Kiếm không tồi.

Lưỡi kiếm sắc bén, đầu kiếm hơi hẹp, dài ba thước hai tấc, chuôi kiếm có khắc nổi hai vòng.

Chắc hẳn là bản phỏng chế theo danh kiếm Thái Khang.

Từ xưa đã có rất nhiều kiếm phỏng chế, có những cái dù là hàng giả nhưng vẫn được coi là một thanh kiếm tốt.

Lúc này Vân Thiêm Y đang mang theo một thanh kiếm từ Tàng Bảo Các, chính là kiếm Định Quang phỏng chế.

Dù sao bản chính của kiếm Định Quang và Thái Khang đều được cất giữ trong Lưu Ly Kiếm Cung của nàng.

"Vân Thiêm Y, cô có dám nhận chiến thư của ta không?" Hách Tự Như mở miệng nói, giọng hắn ta trầm như chuông, đệ tử gần đó đồng loạt nhìn về bên này.

Người này là ai?

Vân Thiêm Y liếc nhìn thanh kiếm kia.

Thật không tệ, càng nhìn càng thấy chế tác rất tốt.

Một thợ rèn kiếm, dù kỹ thuật đã đạt đến đỉnh cao nhưng cả đời chưa chắc đã tạo ra được một thanh kiếm truyền thế, có những đại sư còn chuyên tâm vào việc chế tạo hàng phỏng chế, đặc biệt là khi những thanh kiếm chính phẩm lần lượt vào Lưu Ly Kiếm Cung, phần lớn "danh kiếm" lưu hành trên đại lục Thần Châu đều là hàng nhái.

Không biết là tác phẩm của vị thợ rèn nào, với tư cách là hàng nhái, có thể làm đến mức này đủ để thấy tay nghề của đại sư rất xuất sắc.

Nghĩ một hồi, Vân Thiêm Y ngẩng đầu hỏi: "Nhận chiến thư của ngươi thì có lợi ích gì không?"

Hách Tự Như bị nàng hỏi mà ngẩn người.

Chiến thư, chính là linh hồn của cuộc luận võ tại Thiên Hạc Tông, từ khi xây dựng đài Đấu Thú đến nay, chưa từng có ai muốn nhận được lợi ích gì từ đài Đấu Thú!

Quả nhiên, Vân Thiêm Y không phải là loại tốt đẹp gì!

Ngay cả linh hồn của võ giả cũng không có!

"Ta chỉ hỏi cô có dám không!" Hách Tự Như gào lên: "Nếu cô không dám, kẻ nhát gan như cô hoàn toàn không xứng làm đệ tử trấn phái của Thiên Hạc Tông!"

Dám hay không... Vân Thiêm Y chuyển ánh mắt từ thanh kiếm sang khuôn mặt Hách Tự Như, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới vài lần, sau đó thấy rõ ràng.

Người trước mặt này là Kiếm tu thất phẩm, chỉ là căn cơ không vững, có lẽ tu luyện công pháp không phù hợp nên mãi kẹt ở thất phẩm không thể lên lục phẩm.

Cũng phải, với thân hình của hắn ta, nếu dùng kiếm chắc chắn phải dùng hàng mô phỏng của kiếm Cự Khuyết, chứ không phải là Thái Khang.

Thái Khang không phù hợp với hắn ta.

Đánh giá xong, Vân Thiêm Y đưa ra phán đoán: "Ngươi, không đủ trình độ."

Muốn đánh với nàng thì luyện thêm vài trăm năm nữa đi, ít nhất phải lên được lục phẩm mới nói tiếp.

Nàng thật sự không có sở thích đánh nhau với bạn nhỏ, dù có lớn hơn cũng không được, nhị phẩm trở xuống đối với nàng chỉ là bạn nhỏ mà thôi!

Gương mặt Hách Tự Như lập tức đỏ bừng, hắn ta nhận ra bên cạnh có nhiều đệ tử cười nhạo chờ xem bộ dạng xấu hổ của mình, lửa giận theo đó mà xông thẳng tới đỉnh đầu.

Hắn ta lấy từ trong ngực ra chiến thư đã xin từ Đấu Thú Đường, cắn đứt ngón trỏ tay phải của mình!

Ngay lập tức, xung quanh có vài đệ tử phát ra tiếng hít thở kinh ngạc.

"Hắn ta định làm gì vậy?"

"Hách Tự Như, đừng điên nữa, mau dừng lại!"

Thậm chí có vài đệ tử xông lên muốn giữ Hách Tự Như lại, nhưng đều bị hắn ta hất văng!

Vân Thiêm Y chỉ cảm thấy tò mò: "Hắn ta định làm gì vậy?"

"Chiến thư sinh tử!" Một đệ tử bị hất ra kêu lên: "Hắn ta muốn gửi chiến thư sinh tử cho cô!"

"Chiến thư sinh tử, không tránh không né, đánh đến chết! Đây là chiến thư sinh tử của Thiên Hạc Tông!"

Vân Thiêm Y gãi cằm, nàng nhiễm đôi chút thói quen của Thố Vinh: "Thiên Hạc Tông các người còn cho phép chiến sinh tử sao?"

"Sao cô nói chuyện nhẹ như gió thổi mây bay vậy?”

"Nhanh, nhanh đi mời Liễu Phó Đường chủ đến!"

"Nhưng chiến thư sinh tử đã được gửi, sinh tử tự chịu, Liễu Phó Đường chủ đến cũng vô dụng!"

Ánh mắt các đệ tử nhìn về phía Vân Thiêm Y đều thay đổi.

Bọn họ nhìn nàng không khác gì nhìn một người chết.

Một đệ tử hảo tâm nói: "Hách Tự Như là sư đệ của Từ Tử Việt, thù sâu như biển với cô, lúc này là quyết tâm muốn giết cô."

"Nếu đã như vậy." Vân Thiêm Y nhìn chiến thư dính máu kia, tờ giấy màu trắng thoáng cái nhuộm thấu sắc vàng, tựa hồ là mở ra khế ước nào đó, việc đã đến nước này: "Muốn chiến thì chiến."

"Hôm nay ta ắt chém đứt cái đầu trên cổ cô! Lăn tới đây cho ta!" Hách Tự Như rống giận, chạy về phía đài Đấu Thú.

Sau lưng Vân Thiêm Y có rất nhiều đệ tử của Thiên Hạc Tông đi theo, mọi người cũng muốn xem một chút náo nhiệt.

Mặc dù Hách Tự Như gây phiền phức với lắm người, nhưng dù sao hắn ta cũng là đệ tử thân truyền của Từ Thanh Thư, thực lực không kém, nếu không phải tính cách có vấn đề thì đã sớm trở thành đệ tử trấn phái rồi!

Còn Vân Thiêm Y, không ít đệ tử thấy nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp không lộ chút cảm xúc của nàng, lại cảm thấy Yêu tu hẳn là chết rồi không có gì đáng sợ.

Chờ Vân Thiêm Y bước lên đài Đấu Thú, phía dưới đã sớm chật ních người, nhưng mãi không thấy Liễu Vạn Linh bước ra chủ trì.

Nhưng lúc này làm gì còn ai quan tâm Liễu Vạn Linh có tới hay không nữa.

"Chiến thư sinh tử, lâu rồi chưa thấy!"

"Lần trước là mấy năm trước nhỉ?"

"Hình như từ sau khi Yêu tu làm loạn, trong tông không còn hạ chiến thư sinh tử."

"Cũng phải, mọi người đều căm hận Vân Thiêm Y mà."

"Là Yêu tu, là Yêu tu, chớ nói bậy bạ!"

"Ngươi thật sự tin Yêu tu đoạt xá đã chết rồi?"

"Nói nhảm, nếu như không chết thì đến lượt chúng ta chết rồi, Yêu tu đâu quan tâm chiến thư sinh tử gì đâu, chắc chắn nàng ta sẽ xé toạc Hách Tự Như, đó là Yêu tu tứ phẩm đấy, hắn ta mới thất phẩm thôi!"

"... Nói, nói cũng đúng."

"Nhưng ta nghe nói bây giờ Vân Thiêm Y là Trận tu nhất phẩm, vậy không phải Hách Tự Như chết chắc sao?"

"Ngươi nghe nói ở đâu, nàng không phải Thú tu cửu phẩm sao, ỷ có một con thần thú nhị phẩm mà hoành hành ngang ngược!"

"Cũng không phải hoành hành ngang ngược, lần trước thần thú của nàng còn chỉ điểm cho thần thú của ta nữa."

"Thật hay giả vậy, sao ta chưa từng thấy!"

"..."

Hách Tự Như nghe lời người phía dưới, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trắng là vì nếu thật sự vẫn là Yêu tu tứ phẩm, hắn ta ắt làm gì cũng chết, đỏ là vì hắn ta cũng cảm thấy không đúng!

Nhưng hắn ta đã ngơ dại ký chiến thư sinh tử, bây giờ không thể nào xuống khỏi đài Đấu Thú nữa!

Nhưng mà không sao, đối diện chỉ là Thú tu cửu phẩm hèn mọn, vốn không phải đối thủ của hắn ta!

Bất kể có phải Yêu tu hay không, Vân Thiêm Y giết Từ Tử Việt là sự thật, hắn ta phải báo thù cho Từ Tư Việt!

"Rút kiếm." Vân Thiêm Y rút kiếm của mình ra, chỉ Hách Tự Như.

Hách Tự Như nhíu mày: "Thần thú của ngươi đâu?"

À, thần thú của nàng ở nhà trông trẻ rồi.

Nhưng Vân Thiêm Y luận võ, chỉ dùng kiếm: "Rút kiếm."

Vừa dứt lời, kiếm của Vân Thiêm Y đã như gió táp đâm tới sát trước người Hách Tự Như!

Xoạt!

Hách Tự Như vội vàng ngăn lại, huơ kiếm phản công, Vân Thiêm Y lại vọt đến sau lưng hắn ta!

Dù sao Hách Tự Như cũng là tu sĩ thất phẩm, mặc dù chật vật nhưng ít nhiều vẫn có thể chống đỡ công kích của Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y cũng không dùng toàn lực.

Từ sau khi linh hồn chuyển thế của nàng quay về thân xác, chỉ trong trận chiến với Từ Thanh Thư vào lúc nàng chưa có tu vi vừa móc ra Chân Long Thú Nguyên, mới là lúc nàng thật sự dốc toàn lực.

Trừ lần đó, mấy anh bạn nhỏ này sao đáng để nàng dùng toàn lực.

Thậm chí nàng chỉ cần ba phần lực đã đủ khiến Hách Tự Như không ứng phó nổi.

Đã nói hắn ta không phải là đối thủ của nàng.

Phía dưới, các đệ tử nhìn đến trợn mắt há mồm.

"Hách Tự Như, ngươi ngu ngốc quá đó!"

"Vậy mà cũng dám hạ chiến thư sinh tử!"

"Bây giờ nhận thua, nói không chừng còn có cơ hội sống sót!"

Tuy nói là chiến thư sinh tử, giết hay không giết đều là ý nghĩ trong chớp mắt, nếu chịu buông bỏ tôn nghiêm, ba vái chín lạy, cũng có thể sống sót qua chiến thư sinh tử.

Nếu là người bị ép tiếp nhận, vậy cũng không sao, bản thân chính là bị buộc đấu sinh tử, tài nghệ không bằng người nên cầu một đường sống, mặc dù tôn nghiêm bị quét sạch nhưng trong mắt người khác cũng chưa hẳn là điều đáng xấu hổ.

Chẳng qua nếu là người phát động, từ nay về sau sẽ bị người tu đạo sỉ nhục mãi mãi.

"Im miệng! Im miệng!" Hách Tự Như miễn cưỡng chặn một kiếm, thậm chí hắn ta cảm giác Vân Thiêm Y hoàn toàn không dùng lực, cả tóc mai cũng không rối, mặt vẫn không chút cảm xúc.

"Tiếp chiêu!" Một tay hắn ta cầm kiếm, hét lớn, thoáng chốc sau lưng hắn ta hiện ra sương mù nhàn nhạt, mấy con chó vằn lông báo từ bên trong nhảy ra đánh về phía Vân Thiêm Y.

Bọn họ là môn phái Thú tu, đây là Thú tu luận võ, không phải chỉ dùng mỗi kiếm!

Vân Thiêm Y dám can đảm không mang theo thần thú, chờ chết đi!

Lúc sương mù hiện lên, Vân Thiêm Y đã kịp phản ứng, nàng hơi nhấc gót chân nhảy lui về sau, kiếm hoa nhảy múa giữa không trung, phút chốc kiếm khí ùn ùn kéo đến!

Thậm chí áp lực từ kiếm khí làm tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng nín thở!

Một giây sau, kiếm khí ngưng kết thành hình, hóa thành vô số mũi kiếm, hàng vạn mũi kiếm trên không trung hóa thành kiếm trận, tựa như mưa kiếm trút tầm tã về phía Hách Tự Như cùng bầy chó!

Từ Thanh Thư luôn quan sát tình huống ở cách đó không xa, ông ấy vốn cũng định ra tay, song hiện giờ lại th* d*c vì kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ tột độ.

"Bát Vân Kiếm Vũ!" Ông ấy thất thanh kêu lên.

Liễu Vạn Linh khẽ nhíu mày, thấy bà ta hoàn toàn không hiểu, Từ Thanh Thư mới run rẩy lên tiếng: "Đây là bí truyền không được phép tiết lộ của Vô Tướng Kiếm Tông, là... là kiếm thức do Kiếm Đế đã ngã xuống sáng chế!"

Bình Luận (0)
Comment