Lý do rất đơn giản.
Liễu Vạn Linh chán ghét, bà ta chán ghét Vân Hương Diệp, đây là cảm xúc cá nhân chứ không phải bà ta đột nhiên phát điên hay váng đầu.
Vân Hương Diệp không phải đứa câm, mà Vân Thiêm Y cũng không phải người ngốc, nếu lấy Vân Hương Diệp làm bè, công khai xét xử Vân Thiêm Y, ắt bà ta sẽ bị hỏi ngược lại vì cớ gì bà ta lại đối xử với Vân Hương Diệp như vậy, những hành vi này đã vượt xa phạm trù mẫu thân quản giáo nữ nhi.
Tới khi đó Liễu Vạn Linh phải ăn nói thế nào?
Nói rằng bà ta rất ghét đứa con gái này, nhưng về mặt tình cảm sẽ rất vô lý.
Vân Hương Diệp bề ngoài là con gái của Vân Lam, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, năm đó bà ta với Vân Lam có tình cảm phu thê sâu đậm, mà con gái mồ côi cha từ trong bụng mẹ lại bị đối xử khắc nghiệt như vậy, người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra vấn đề.
Người tu đạo bọn họ không có chuyện trọng nam khinh nữ, huyết mạch quan trọng hơn giới tính nhiều, về tình về lý, không có cách nào giải thích được thái độ của Liễu Vạn Linh đối với Vân Hương Diệp.
Liễu Vạn Linh vốn định thừa dịp không có Vân Kế ở đây, Vân Hương Diệp lại gây ra lỗi lầm mà định âm thầm xử lý Vân Hương Diệp.
Dù sao cũng không ai quan tâm, đến khi đó cứ nói Vân Hương Diệp đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, chết ở Tư Quá Nhai, bà ta khóc lóc một trận, chuyện này cứ thế rồi qua.
Nhìn khắp Thiên Hạc Tông, nào có ai sẽ vì Vân Hương Diệp mà ra mặt chứ?
Chỉ cần người làm mẫu thân không truy cứu, qua một thời gian người ta cũng sẽ quên Vân Hương Diệp sạch sẽ, chẳng còn ai nhớ đến nó!
Vân Thiêm Y thật đáng giận, lại xen vào việc của người khác!
Nàng thẳng tay phá đi một nửa Tư Quá Nhai, gây ra động tĩnh lớn đến vậy, chuyện này đã truyền khắp Thiên Hạc Tông.
May mà trong những lời đồn đãi này vẫn không có ai biết chân tướng, lời đồn càng loạn càng có lợi cho Liễu Vạn Linh!
Cho nên, bà ta tội tình gì phải đi thẩm vấn Vân Thiêm Y ngay lúc này chứ!
Một khi “thẩm vấn”, nếu không có được một kết quả rõ ràng, chắc chắn chẳng ai chịu bỏ qua!
Thẩm vấn tới thẩm vấn lui, nếu thật sự bại lộ chuyện của Vân Hương Diệp, hoặc cho dù không ai tra ra mà chỉ chứng thực được Liễu Vạn Linh có tình nghi, thậm chí là dính líu đến chuyện ngược đãi nữ nhi, vậy thì nào có gì tốt lành!
Song bà ta khó mà nói cho Từ Thanh Thư nghe những lời trên được, chỉ đành tìm một góc độ khác, phân tích cho Từ Thanh Thư chấp nhận.
“Từ Đường chủ, ông chớ để thù hận che mù mắt, đương nhiên ta hận Vân Thiêm Y, nhưng dù sao nó cũng là nữ nhi của Tông chủ, là người có khả năng thừa kế Thiên Hạc Tông nhất, ông đừng quên lúc trước nó bị Yêu tu đoạt xá làm ra lắm việc ác độc tày trời, vậy mà vẫn được Tông chủ bao che đó thôi, ha ha, thẩm vấn sao, trình tự công chính, nếu thật sự có thể giải quyết được nó, vậy khi Từ Tử Việt bị giết nó đã phải chịu cực hình rồi!”
Nhắc đến Từ Tử Việt, sắc mặt Từ Thanh Thư lập tức tái nhợt: “Chuyện này…”
“Cho nên, thay vì thẩm vấn chi bằng âm thầm giải quyết nó, nó ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối, có ưu thế hơn!”
Đây cũng là kế hoạch ban đầu của Liễu Vạn Linh, có điều đã bị Vân Hương Diệp phá hỏng!
Từ Thanh Thư hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh trở lại: “Vậy bà định làm thế nào?”
“Chúng ta đề cử nó làm đệ tử trấn phái, cho nó tham gia cuộc tổng tuyển chọn tông môn.” Liễu Vạn Linh nói. Từ Thanh Thư cũng ôm mối hận Vân Thiêm Y, nay đột ngột quay về, có sự giúp đỡ của ông ấy, kế hoạch của bà ta cũng dễ thực hiện hơn: “Bất luận là ở núi Ngọc Long hay là đại hội đấu võ sau này, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội ra tay, tốt hơn là công khai thẩm vấn nhiều!”
Từ Thanh Thư cau mày: “Nó mới cửu phẩm mà lại thăng nó làm đệ tử trấn phái, sao có thể khiến mọi người phục được!”
Liễu Vạn Linh nhấc cánh tay phải vừa được nối lại: “Lúc trước Vân Hương Diệp mới là cửu phẩm nhưng cũng trở thành đệ tử trấn phái đó thôi, có con bé làm ngoại lệ trước đó, chúng ta đề bạt Vân Thiêm Y cũng không phải chuyện lạ, huống hồ Tông chủ vì bá tánh thiên hạ bên ngoài mà hăng hái đấu tranh với tà đạo, chúng ta ở trong tông môn lại đề bạt nữ nhi của ông, việc này truyền tới tai Tông chủ sẽ dễ nghe hơn là công khai thẩm vấn nó nhiều.”
Sau này nếu Vân Thiêm Y chết ở cuộc tổng tuyển chọn tông môn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, dù có ai hoài nghi cũng không thể đổ lên đầu bọn họ.
Bất kể là cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn hay là cuộc tổng tuyển chọn tông môn, chỉ cần là nơi có cơ duyên thì nhất định có nguy hiểm, lần nào cũng chết đôi ba người, đây cũng là ý chí thiên đạo, nếu sợ chết thì đừng tham gia!
Người tu đạo, gọi là tu trường sinh, có nghĩa là thành chánh quả.
Đường tu đạo chậm rãi, nếu có gì ngoài ý muốn, ắt sẽ thân tử đạo tiêu!
Lúc này Từ Thanh Thư không khỏi cảm thán, vừa rồi ông ấy quả thật đã quá l* m*ng!
Đúng như Liễu Vạn Linh nói, bọn họ âm thầm xử lý Vân Thiêm Y chính là phương pháp tốt nhất, quan trọng nhất là sẽ không phá hoại mối quan hệ giữa bọn họ với Vân Kế!
“Nếu đã vậy, Liễu Phó Đường chủ có kế hoạch gì cần ta phối hợp thì cứ việc nói ra.”
…
Thời gian như nước chảy, những ngày tháng khổ luyện tu hành vội vã mà qua.
Chớp mắt, đã tới thời gian dự kiến sẽ tổ chức cuộc tổng tuyển chọn tông môn.
Có điều bên phía Đấu Thú Đường mãi chưa tuyên bố thời gian cụ thể.
Cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn đã kết thúc, mấy người Minh Hàn Đăng đưa các đệ tử đủ tư cách quay về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Từ Thanh Thư phái đi chi viện cho mấy người Vân Kế.
Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Liễu Vạn Linh.
Minh Hàn Đăng có thiện cảm với Vân Thiêm Y, nói không chừng sẽ trợ giúp nàng, chưa kể những đệ tử trấn phái kia đều trung thành với Vân Kế, toàn bộ phải được điều động rời khỏi đây.
Bọn họ muốn khống chế toàn bộ Thiên Hạc Tông.
Trước khi Minh Hàn Đăng rời đi, Liễu Vạn Linh còn nói chuyện đề bạt Vân Thiêm Y cho hắn biết, bảo hắn chuyển lời cho Vân Kế để ông không cần lo lắng chuyện trong tông môn, cứ chuyên tâm quét sạch tà đạo dưới chân núi.
Bấy lâu nay Minh Hàn Đăng luôn ở khe suối Vân Long, gần như hoàn toàn không hay biết gì những chuyện xảy ra ở Thiên Hạc Tông, lúc quay về cũng chỉ nghe được vài lời đồn đãi vớ vẩn, đại khái là Vân Thiêm Y không so đo hiềm khích trước đây, chém Tư Quá Nhai cứu Vân Hương Diệp, còn vì sao Vân Hương Diệp ở Tư Quá Nhai thì chẳng ai biết chính xác.
Nếu nàng đã làm việc thiện, lại là nữ nhi duy nhất của Vân Tông chủ, cho dù chỉ là cửu phẩm thì có thăng làm đệ tử trấn phái cũng phù hợp với quy củ của Thiên Hạc Tông, Minh Hàn Đăng không hề nghi ngờ về chuyện này, lập tức đưa mấy đệ tử trấn phái rời đi.
Mà chuyện Vân Thiêm Y được thăng làm đệ tử trấn phái cũng nhanh chóng truyền khắp Thiên Hạc Tông.
Liễu Vạn Linh chỉ tăng địa vị của nàng trong tông môn, không tổ chức điển lễ gì đó cho nàng, chủ yếu là vì bà ta thật sự không tìm ra được Vân Thiêm Y đang ở đâu, vốn dĩ bà ta còn đang định nâng Vân Thiêm Y lên càng cao càng tốt.
Càng cao càng dễ khiến người khác bất mãn.
Cho dù đã làm sáng tỏ những việc xưa kia Vân Thiêm Y làm đều do Yêu tu gây ra, nhưng trong tông môn vẫn có không ít đệ tử cho rằng, dù Vân Thiêm Y có là người bị hại nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn vô tội, ít nhất thái độ của nàng nên đoan chính khiêm tốn một tí.
Trước kia Yêu tu đã giết rất nhiều người lẫn thần thú, cũng bạo hành đánh đập không ít tùy tùng của đệ tử.
Bây giờ Yêu tu đã chết, bọn họ oán hận mà không có nơi phát tiết, trong khi Vân Thiêm Y lại không hề xin lỗi vì chuyện Yêu tu.
Nhân quả thiên đạo, nhân duyên thiện ác.
Đối với các tu sĩ Thú tu dưới ngũ phẩm, bọn họ chưa thể hiểu thấu đáo những vấn đề này.
Càng không thể lý giải, một khi gánh vác hậu quả không thuộc về mình, vậy con đường tu hành sau này không khác gì đi trên băng mỏng.
Bọn họ chỉ hận Vân Thiêm Y không chịu cúi đầu, cứ kiêu ngạo như vậy!
Hoàn toàn không màng tới rằng trong chuyện này Vân Thiêm Y cũng là người bị hại hoàn toàn.
Nàng bị đoạt xá đấy!
Cũng may Vân Thiêm Y là Kiếm Đế chuyển thế, vừa hay Cửu Thiên Thần Lôi đánh đổ tháp Trấn Hồn giúp linh hồn nàng có thể quy vị, bằng không người bị Yêu tu đoạt xá chỉ có một số phận: Bị ăn đến khi chỉ còn xương trắng!
Dã thú ăn người, trên xương cốt vẫn còn máu thịt thừa lại.
Yêu tu có Huyết Ma đại pháp, sẽ hút người ta chỉ còn mỗi xương trắng!
Đối với thân thể bị mình đoạt xá, không có một Yêu tu nào có “lòng tốt” buông tha, mà chỉ bóc l*t s*ch sẽ hơn thôi!
Liễu Vạn Linh cũng hiểu rõ những việc này, dù sao bà ta cũng là Thú tu ngũ phẩm.
Bởi vì hiểu rõ, Liễu Vạn Linh mới càng có thể tìm được góc độ, âm thầm dẫn dắt các đệ tử trong tông môn thù hận Vân Thiêm Y.
Đặc biệt là các đệ tử Huyền Vũ Đường.
Dù sao Từ Tử Việt chính là đệ tử của Từ Thanh Thư ở Huyền Vũ Đường, tính cách vị này rất tốt, quan hệ thân thiết với đồng môn, vẫn luôn được người khác yêu quý.
Dưới trướng Từ Thanh Thư, ngoại trừ Từ Tử Việt được ông ấy nhận nuôi còn có một đệ tử tên là Hách Tự Như, khác với Từ Tử Việt, Hách Tự Như là kẻ không được ai chào đón ở Thiên Hạc Tông, có thể nói là bị mọi người xa lánh.
Người này cũng không phải đã từng làm gì xấu xa, dù sao quy củ của Thiên Hạc Tông vốn nghiêm ngặt, chẳng qua người này quá mức l* m*ng, tính tình hung dữ không biết nặng nhẹ chừng mực, lại đặc biệt có nghĩa khí giang hồ động một chút là ra mặt giúp người ta chứ chẳng phân xanh đỏ trắng đen, cho nên đã đắc tội không ít đệ tử, có điều tu vi của hắn ta cũng tạm được, là Thú tu thất phẩm, còn do Từ Thanh Thư đích thân truyền dạy, cho nên những đệ tử khác trong tông môn ít nhiều cũng nhường nhịn hắn ta, không gây xung đột.
Cũng vì cớ này, Hách Tự Như tuy sắp đột phá lục phẩm vậy mà vẫn không có tên trong danh sách đệ tử trấn phái.
Bỏ qua chuyện của Vân Thiêm Y, Từ Thanh Thư luôn là một Đường chủ công chính nghiêm minh của Huyền Vũ Đường.
Với tính cách của Hách Tự Như, sao có thể gánh nổi trách nhiệm của đệ tử trấn phái.
Không thể trở thành đệ tử trấn phái luôn là một cây đinh ghim trong lòng Hách Tự Như.
Đồng thời, khắp Thiên Hạc Tông chỉ có mỗi Từ Tử Việt là vị bằng hữu duy nhất của Hách Tự Như, dù sao hai người cũng là đồng môn cùng một sư phụ, hơn nữa bản tính Hách Tự Như không phải xấu xa, chỉ là không có mắt nhìn thôi.
Hai việc chồng chất lên nhau, sao Hách Tự Như có thể nhẫn nhịn Vân Thiêm Y cho được!
Liễu Vạn Linh còn cố tình cho nhiều người đến nói với Hách Tự Như về chuyện Vân Thiêm Y được thăng lên làm đệ tử trấn phái, sợ hắn ta không biết.
Từ Thanh Thư ít nhiều cũng hơi bênh vực người mình, cho dù là một đồ đệ như thế, có điều Liễu Vạn Linh cũng nói rõ với ông ấy, trình độ kiếm thuật của Vân Thiêm Y không thấp nhưng thực lực cụ thể thế nào bọn họ lại không biết rõ.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bà ta chỉ muốn xúi giục Hách Tự Như gửi chiến thư cho Vân Thiêm Y, đến lúc đó cả hai so tài ở đài Đấu Thú, Vân Thiêm Y mới là cửu phẩm tất nhiên sẽ dốc toàn lực đánh một tu sĩ thất phẩm như Hách Tự Như, tới khi đó nàng có bao nhiêu chiêu thức, bọn họ đều sẽ biết rõ.
Các đệ tử ở Thiên Hạc Tông khi luận võ sẽ không gây ảnh hưởng đến tính mạng, Từ Thanh Thư không bao bọc tới mức này, thế là đồng ý.
Hiển nhiên là Vân Thiêm Y không biết những chuyện này.
Lúc nhận được tin tức bản thân được thăng làm đệ tử trấn phái, nàng còn đang luyện kiếm với hai vị ái đồ và Hạ Chí ở bãi đất trống trên núi.
Tuy không tổ chức nghi thức, song Vân Thiêm Y vẫn phải đến Huyền Hạc Đường của Tông chủ để tiến hành đăng ký đệ tử trấn phái theo thông lệ.
Đối với chuyện được thăng làm đệ tử trấn phái, trước đó Vân Hương Diệp cũng đã giải thích với Vân Thiêm Y, dựa vào thân phận và huyết mạch của nàng, đây là chuyện rất bình thường.
Có điều, Vân Hương Diệp không khỏi lo lắng: “Từ Đường chủ hận cô thấu xương, e sẽ gây khó dễ cho cô, không thì để ta đi cùng cô.”
Vân Thiêm Y lắc đầu: “Tự ta đi là được.”
Vân Hương Diệp vốn chịu không ít ơn nghĩa từ Từ Thanh Thư, lần này nàng ấy đứng về phía nàng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng e rằng khi thật sự đối mặt với Từ Thanh Thư nàng ấy vẫn sẽ khó chịu muôn phần.