Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 37

Nàng ấy khó chịu khi mẫu thân ruột thịt còn không đối xử tốt với mình bằng Vân Thiêm Y - người chỉ có duyên gặp gỡ tiếp xúc qua lại vài lần.

Vân Thiêm Y lúc nào cũng nghĩ cho nàng ấy, không tiếc phá Tư Quá Nhai vì nàng ấy.

Ân nghĩa này khó mà đền đáp nổi!

“Được.” Vân Hương Diệp gật đầu: “Ta nghe cô hết.”

Vân Thiêm Y vỗ vỗ nàng ấy: “Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi.”

Lại nói với Hạ Chí: “Chăm sóc tốt cho tiểu tam.”

Đồng thời dặn dò Hồng Dược: “Từ hôm nay trở đi, muội không chỉ luyện kiếm thôi mà còn phải dạy Vân Mộc Hương và Vấn Kinh biết chữ, nói chuyện, dạy từ phần cơ sở nhất.”

Mấy việc cơ bản thế này nàng thật sự không làm được, vẫn nên giao cho Hồng Dược thì hơn.

Hồng Dược gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

Ngẫm nghĩ, Vân Thiêm Y lại bổ sung thêm một câu: “Buổi sáng luyện kiếm xong, ta sẽ dạy mấy đứa đọc sách.”

Đương nhiên Hồng Dược không có ý kiến gì: “Vâng!”

Vân Hương Diệp không nhịn được: “Sao cô lại nói vâng chứ! Nghe lời quá đi mất!”

Hồng Dược nói một cách đương nhiên: “Đương nhiên phải nghe lời Đại tiểu thư rồi!”

Vân Thiêm Y mỉm cười xoa nhẹ gương mặt nhỏ của Hồng Dược, sau đó quay người đi ra ngoài viện, lúc đi ngang qua cửa sổ còn không quên túm Đế Thiếu Cẩm.

“Ngươi định ở đây bao lâu?”

Đế Thiếu Cẩm xù lông ngay lập tức: “Nàng bắt đầu thấy khó chịu với ta rồi hả?!”

“Không phải, không phải!” Vân Thiêm Y vội vàng vuốt lông mèo. Con mèo nhỏ Thú Đế này sờ thích thật: “Chẳng phải nói vậy là bảo ngươi ở thêm chút nữa sao?”

“Hừ, như thế còn được.” Đế Thiếu Cẩm ngoan ngoãn dựa ngực Vân Thiêm Y: “Đây là việc của bản tôn, đừng hỏi!”

Trong lòng Vân Thiêm Y mừng thầm.

Nàng lại có thể chơi với mèo nhiều hơn rồi!

Thố Vinh đã ở bên ngoài viện từ sớm, chỉ dạy tu hành cho Vân Mộc Hương và Vấn Kinh, sau đó ngẩng đầu nói với hai vị Đế Tôn: “Có cần điều tra chuyện của Liễu Vạn Linh không?”

Vân Thiêm Y hỏi: “Ông có thể tra chuyện này à?”

Đế Thiếu Cẩm nói: “Ông ta thì tra được cái gì chứ, chỉ đơn giản là đi khắp nơi hỏi thăm thôi.”

Thố Vinh cười tủm tỉm sờ râu: “Vâng, tôn thượng có điều không biết, ngoại trừ các loài thần thú có hình thể to lớn ra thì đa số đều là động vật nhỏ, chim bay thú chạy, còn có cá trong hồ, thậm chí là côn trùng, chỉ cần có cơ duyên thì đều tu luyện được. Có một số việc có thể giấu được con người nhưng không gạt nổi thần thú, chưa kể những việc này mọi người đều thích nghe ngóng, chỉ cần hỏi thăm một chút, chưa chắc không có kết quả.”

Vân Thiêm Y: “…”

Thần thú các ngươi hóng hớt quá!

“Không cần.” Vân Thiêm Y xua tay.

Nàng không có hứng thú với Liễu Vạn Linh.

Giờ Vân Hương Diệp đã được nàng bảo vệ rồi, hơn nữa đã vạch rõ giới hạn không còn gọi Liễu Vạn Linh là mẹ nữa, như vậy sau này nàng và Liễu Vạn Linh chỉ có quan hệ sinh tử mà thôi.

Việc gì phải quan tâm quá khứ của người chết.

Nói đến chuyện này, Vân Thiêm Y lại thở dài: “Kiếm gỗ linh thụ không thể dính máu nên rất bất tiện, tiếc rằng kiếm của ta đều ở Lưu Ly Huyễn Cung, tạm thời không thể lấy được.”

Thố Vinh nói: “Hiện giờ tôn thượng đã có tu vi cửu phẩm, cho dù không cần kiếm gỗ linh thụ thì vẫn có thể di chuyển thành thạo, đợi tới lúc mấu chốt rồi lại dùng kiếm gỗ?”

Cũng chỉ có thể làm vậy. Đợi nàng mò trong Tàng Bảo Các xem có thanh kiếm nào thuận tay không để tạm dùng trước.

Đế Thiếu Cẩm còn việc tu hành phải làm, không thể lúc nào cũng vây quanh tinh lọc kiếm gỗ cho nàng được.

Đế Thiếu Cẩm ngoan ngoãn dựa vào trong ngực nàng, lúc này mở miệng: “Nếu tôi luyện kiếm gỗ linh thụ thì dính máu cũng chẳng sao hết.”

Vân Thiêm Y gãi đầu hắn: “Đợi ta có đủ nguyên liệu để tôi luyện kiếm gỗ thì đã tìm được Ứng Long rồi.”

Trong Lưu Ly Huyễn Cung của nàng sưu tầm đủ loại danh kiếm trong thiên hạ, thậm chí còn có thần kiếm Hiên Viên thượng cổ tọa trấn.

Đợi khi tìm được Ứng Long để mở ảo cảnh ra, nàng sẽ tự đặt kiếm gỗ linh thụ bên cạnh kiếm Hiên Viên để lúc nào cũng có thể ngắm nhìn, đây chính là thanh kiếm mà Tiểu Miêu Miêu đã dùng móng vuốt đáng yêu cào ra cho nàng!

“Ừm…” Những lời nàng nói vô cùng hợp lý, Đế Thiếu Cẩm khó lòng phản bác được.

Nguyên liệu dùng để tôi luyện kiếm gỗ linh thụ, ngay cả chính bản thân hắn ra tay cũng không thể dễ dàng tìm thấy trong thời gian ngắn. Đương nhiên, hắn có thể làm.

Nghĩ đến đây, hắn nhảy khỏi lòng Vân Thiêm Y, nhảy lên bàn đá trong viện, nâng cằm với Vân Thiêm Y: “Cho nàng.”

Từ bộ lông xù trước mặt hắn bỗng hiện ra một quang cầu.

Một chiếc răng thú nhỏ màu trắng sữa được bao bọc trong quả cầu ánh sáng, sau khi xoay quanh kiếm gỗ linh thụ hai vòng, chiếc răng thú nhỏ được khảm trên chuôi kiếm gỗ linh thụ.

“Có việc gì thì dùng cái này gọi ta.”

Vân Thiêm Y liếc nhìn chiếc răng thú nhỏ kia: “Chẳng lẽ đây là răng sữa lúc ngươi thay răng?”

Đã biết rồi sao còn nói ra hả!

Đế Thiếu Cẩm giẫm mạnh móng vuốt xuống, không buồn quay đầu mà bước lên mây rời đi.

“Ai da, ngại rồi.” Vân Thiêm Y sờ chiếc răng sữa, lại nói với Thố Vinh: “Không cần để tâm mấy chuyện linh tinh của Liễu Vạn Linh, nhưng ông chú ý tới động tĩnh gần đây của Thiên Hạc Tông một chút.”

“Vâng.”

Trong chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.

Tuy rằng không thấy bóng dáng Đế Thiếu Cẩm, nhưng mấy ngày nay Vân Thiêm Y cũng chỉ luyện kiếm trong sân, hơn nữa còn hướng dẫn ba đồ đệ nhỏ.

Cơ thể Vân Hương Diệp được tiên dược chữa trị nên rất nhanh đã khỏi hoàn toàn, Vân Thiêm Y bắt đầu dạy nàng ấy cơ sở Kiếm tu, bao gồm việc vận công thế nào, dùng kiếm ra sao.

Mỗi sáng nhất định phải luyện cơ sở thể thuật một canh giờ, kiếm pháp hai canh giờ.

Sau khi tăng thêm nhiều người, Vân Thiêm Y cảm thấy tiểu viện này hơi nhỏ, nhưng các nàng cũng không tiện tới quảng trường ngoại môn luyện tập, bên kia có quá nhiều người hỗn loạn.

Thố Vinh vẫn luôn chú ý đến tình huống ở Thiên Hạc Tông, lão báo với Vân Thiêm Y, khoảng nửa tháng trước Từ Thanh Thư đã mời một Dược tu từ môn phái Đan Đỉnh Quan đến giúp Liễu Vạn Linh mọc lại cánh tay cụt, bởi vậy Liễu Vạn Linh vẫn chưa đến tìm Vân Thiêm Y gây phiền phức.

Ngược lại Vân Hoa Noãn từng phái người đến đây đưa thuốc cho Vân Hương Diệp, nhưng Vân Hương Diệp từ chối kêu đệ tử đưa về nguyên vẹn.

Tuy Vân Thiêm Y không hỏi nhưng Vân Hương Diệp đã tự giải thích với nàng.

Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn chắc chắn sẽ đứng ở bên đối lập với Vân Thiêm Y.

Vân Hương Diệp cảm thấy nếu nàng ấy đã đi theo Vân Thiêm Y, vậy phải phân rõ giới hạn với bên kia, bằng không đến một ngày phải chiến đấu, sự do dự mềm yếu của nàng ấy sẽ chỉ trở thành điểm yếu của họ.

Trước đó nàng ấy nhận ơn của Vân Thiêm Y, cũng định sau khi trả hết thì đường ai nấy đi, nhưng sau cùng tạo hóa trêu ngươi khiến nàng ấy vẫn đi theo Vân Thiêm Y.

Nếu đã như vậy, nàng ấy đành chịu.

Nàng ấy một lòng hướng về Vân Thiêm Y, đương nhiên rất nhanh đã thân thiết với Hồng Dược, lại dẫn theo Hạ Chí, ba người cùng ăn cùng ở cùng học, tính ra không hề cô đơn, thậm chí còn vui vẻ và thoải mái hơn so với lúc ở Đấu Thú Đường.

Qua thêm mười ngày nữa, dưới tác dụng của linh dược và hướng dẫn của Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp tạo được nội đan Kiếm tu, chính thức trở thành Kiếm tu cửu phẩm.

Tới nàng ấy cũng phải giật mình

Vân Thiêm Y chỉ nói Kiếm tu chính là như thế, nhập môn dễ dàng, thậm chí không cần nội đan cửu phẩm cũng có thể luyện được kiếm thuật không tồi, điều này khiến không ít Dược tu và Trận tu chọn học kiếm.

Kiếm tu tạo nội đan cửu phẩm cũng là nhanh nhất, thậm chí mãi cho đến lục phẩm cũng dễ dàng nhất trong tám tu ở Thiên Đạo.

Nhưng mà từ lục phẩm đến ngũ phẩm, độ khó khi tu luyện bỗng nhiên tăng cao vượt bậc, bỏ xa những nhánh tu khác.

Càng không cần nhắc tới cấp bậc ngũ phẩm đến tứ phẩm tăng lên bán tiên.

Trong đó không thể thiếu tài năng và sự chăm chỉ, đồng thời cũng cần sự hướng dẫn của sư phụ cấp bậc cao và hỗ trợ tài nguyên của môn phái.

Phải biết rằng toàn bộ đại lục Thần Châu không có một tán tu cấp cao nào là Kiếm tu!

Ngay cả Vân Thiêm Y từng được cho là Kiếm tu thiên tài duy nhất trong lịch sử kiếm khách cũng không trở thành Kiếm Đế từ tán tu được, mà phải có sư môn, có môn phái do bản thân sáng lập.

Kiếm tu, quan trọng nhất là quan hệ thầy trò và sự truyền thừa.

Ngoài ra, còn thêm một nguyên nhân khác.

Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Thố Vinh tới nói nhỏ vài câu với Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y gật đầu rồi gọi đám người Hồng Dược đến: “Cầm kiếm của mọi người lên.”

Tiếp đến dặn Vấn Kinh và Vân Mộc Hương trông coi sân cho tốt, có việc gì lập tức liên hệ với Thố Vinh.

Đợi nàng dặn dò xong, Thố Vinh đã mở ra một đại trận giữa sân, Vân Thiêm Y và ba đồ đệ nhỏ bước vào trận, thoáng cái đã được truyền tống đến nơi khác.

Hồng Dược tò mò quan sát, nơi đây là một chốn sơn dã, có một vùng đất trống bằng phẳng, xung quanh được bao bọc bởi kết giới.

“Đây là không gian trống mà ta đã lệnh cho Thố Vinh tìm kiếm.” Vân Thiêm Y nói: “Từ hôm nay trở đi, ta muốn dạy các ngươi kiếm trận.”

Ánh mắt Vân Hương Diệp sáng ngời: “Kiếm trận! Nghe ngầu quá đi!”

Hạ Chí cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Vân Thiêm Y cười khẽ.

Đương nhiên ngầu rồi.

Đây chính là kiếm trận của nàng!

“Trận này tên là Lai Khứ kiếm trận.” Vân Thiêm Y nói, hướng dẫn bọn họ bước vào đúng vị trí.

Trước đó vài ngày Thố Vinh nghe được thông tin vết thương của Liễu Vạn Linh đã gần hồi phục, nhưng nội đan đã hoàn toàn vỡ nát không thể tu hành, lại không thể chủ trì đại cục, đành phải giao mọi việc trên dưới tông môn cho Từ Thanh Thư.

Nội đan của bà ta, đương nhiên là do Vân Thiêm Y bảo Thố Vinh đi hủy diệt.

Vân Thiêm Y càng nghĩ càng cảm thấy Vân Hương Diệp thiệt thòi, đồ đệ nhỏ của nàng vỡ nát nội đan, thế mà kẻ gây họa chỉ bị mất một tay, thậm chí còn được Dược tu chữa cho mọc tay mới.

Quá thiệt thòi! Quá thiệt rồi!

Nhưng nàng cũng không không thể bảo Thố Vinh thuộc tộc Thỏ đi giết người, một khi đã như vậy, một đan đổi một đan, trực tiếp đánh nát nội đan của Liễu Vạn Linh là được.

Liễu Vạn Linh chỉ là một Pháp tu ngũ phẩm, còn chẳng bằng con thỏ con mới sinh trước mặt Thố Vinh nhị phẩm.

Từ lúc Thố Vinh khai trận tới khi trở về, tổng cộng không hết một nén hương.

Hơn nữa hoàn toàn không che giấu bất kì dấu vết nào.

Vân Thiêm Y muốn cho Liễu Vạn Linh biết, về sau Vân Hương Diệp là ái đồ của nàng, nếu còn dám nảy sinh bất cứ suy nghĩ độc ác nào với Vân Hương Diệp, nàng sẽ lấy mạng bà ta!

Từ Thanh Thư xanh mặt, nhìn người phụ nữ trước mắt.

“Sao lại không? Cơ hội tốt thế này mà bà muốn bỏ qua ư? Chẳng lẽ bà không hận nó? Con gái bà bị nó cướp đi rồi, nội đan của bà cũng bị nó đánh nát!”

Từ Thanh Thư đập mạnh lên bàn!

“Chưa kể lúc này Tông chủ đang ở ngoài tông môn, qua mấy tháng nữa Tông chủ sẽ trở về, tới lúc đó muốn ra tay cũng không kịp!”

Liễu Vạn Linh trầm mặt.

Sao bà ta không hiểu những lời Từ Thanh Thư nói.

Nhưng…

Nhưng bà ta thật sự không thể lấy Vân Hương Diệp làm cớ để tấn công Vân Thiêm Y!

Không phải do bà ta thương tiếc gì Vân Hương Diệp.

Dù Vân Hương Diệp có chết, bà ta cũng không nhíu mày lấy một cái.

Nhưng bà ta nhất định không thể công khai đối đầu với Vân Hương Diệp!

Bình Luận (0)
Comment