Ngoài miệng Vân Thiêm Y nói là cứ đến thẳng bí cảnh của Đế Thiếu Cẩm là được rồi, nhưng đó là trong trường hợp chỉ có nàng và Hồng Dược.
Hiện giờ còn dẫn theo Vân Hương Diệp và Hạ Chí.
Dìu già dắt trẻ chạy tới lánh nạn, nói sao ta, nơi đó là tiên cảnh, là Thánh Vực của thần thú người ta đó!
Chí ít nàng cũng phải giữ một chút mặt mũi và sự tôn trọng cho tín ngưỡng của các thần thú.
Thậm chí Hạ Chí còn chưa có thần thú của mình nữa.
“Nếu có thể tìm được Ứng Long, thật ra có thể giải quyết…”
Ảo cảnh của nàng vốn có thể cung cấp nơi tu luyện cho các đệ tử.
“Long gì thế?” Lỗ tai Vân Hương Diệp thật sự rất nhạy, Vân Thiêm Y chỉ lầm bầm trong miệng đã bị nàng ấy nghe thấy: “Chân Long Thú Nguyên sao?”
Lúc trước Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn mưu tính lâu như vậy chính là vì Chân Long Thú Nguyên, nhắm vào Vân Thiêm Y nhiều năm như vậy cũng là vì Chân Long Thú Nguyên, cho nên Vân Hương Diệp rất mẫn cảm với chữ “Long”.
Vân Thiêm Y suy tư gì đó: “Nếu có Chân Long Thú Nguyên thì có thể dễ dàng tìm ra Ứng Long sao?”
Bất luận là Đế Thiếu Cẩm hay là Thố Vinh đều nói rằng bọn họ cảm ứng được Ứng Long trong phạm vi núi Quan Vân, nhưng không thể tìm được vị trí cụ thể.
Hai người bọn họ cũng từng dùng thần thức để liên hệ Ứng Long, nhưng không có phản hồi.
Vân Hương Diệp uống thuốc xong cuộn mình trong chăn, chỉ ló ra mỗi cái đầu nhìn Vân Thiêm Y: “Đương nhiên rồi, Ứng Long là chân long duy nhất trong trời đất, chỉ có Chân Long Thú Nguyên mới có thể khế ước với Ứng Long!”
“Hả?” Vân Thiêm Y không có nhiều hiểu biết sâu sắc với Thú tu bậc trung và thấp, lúc trước cũng không tìm được ai để hỏi han, bây giờ Vân Hương Diệp đã trở thành người nhà của nàng, ngược lại nàng có thể hỏi đôi chút: “Tức là sao?”
“Chuyện này mà cô lại không biết à?” Cho dù nhận ơn của Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp vẫn không thôi cái tính nói móc nói mỉa: “Không phải cô là Trận tu nhất phẩm sao?”
“Cô cũng nói ta là Trận tu rồi mà, không hiểu chuyện tu thú cũng là bình thường.” Vân Thiêm Y thuận thế ngồi xuống mép giường, ém chăn cho nàng ấy, lại không kìm được mà xoa xoa đầu thiếu nữ: “Nếu có thể tìm được Ứng Long thì có thể mở ra ảo cảnh của ta, đến khi đó, cho dù là cô hay Hạ Chí cũng đều có nơi để ở. Nếu cô biết gì đừng ngại nói cho ta nghe.”
Vân Hương Diệp khi mới cửu phẩm đã trở thành đệ tử trấn phái, tuy không ai thật sự giao trọng trách cho nàng ấy song nàng ấy có quyền tham dự các hội nghị, hơn nữa có thể tiến vào Tàng Kinh Các, Tàng Bảo Các, hiểu biết về Thú tu của nàng ấy cao hơn một kẻ cửu phẩm như Hạ Chí.
Thấy Vân Thiêm Y hỏi thế, nàng ấy cũng không giấu giếm: “Cô có biết trong trời đất chỉ có một con rồng thực thụ không?”
Chậc.
Thật ra cũng không phải.
Ánh mắt Vân Thiêm Y hơi lảng tránh.
Chân long trong trời đất không chỉ có Ứng Long, có điều loài duy nhất bằng lòng du đãng ở nhân gian, thân cận với các tu sĩ thì chỉ có một mình tộc Ứng Long.
Phải, một tộc.
Chứ không phải một con.
Có điều tộc Rồng cao quý lạnh lùng, hầu như chỉ sinh sống ở trong ảo cảnh của bản thân hoặc là bí cảnh, ngay cả thần thoại hay truyền thuyết cũng chưa từng lưu lại, dù sao rất hiếm ai tận mắt chứng kiến.
Nói tóm lại, lúc này cũng không cần vội phổ cập tri thức cấp cao cho Vân Hương Diệp, Vân Thiêm Y chỉ bình thản ừ hử.
“Chân Long Thú Nguyên chỉ có thể khế ước với một loại thần thú, đó chính là rồng, mà loài rồng thực thụ ở trong trời đất chính là Ứng Long, cho nên…” Vân Hương Diệp dừng một lát, kết luận sau đó đồng nghĩa với việc “phản bội” Liễu Vạn Linh.
Nhưng là mẫu thân đã vứt bỏ nàng ấy trước: “Cô phải cướp lại Chân Long Thú Nguyên.”
Không cần phải lo mất nữa.
Vân Thiêm Y đã hiểu ý nghĩa của Chân Long Thú Nguyên, nó tương đương với một cái không gian cất chứa thần thú cho Thú tu dưới nhị phẩm, linh giác của Anh Chiêu hoặc một số pháp khí của các thần thú khác cũng có thể thay thế Thú Nguyên.
“Nếu không có Chân Long Thú Nguyên thì không thể gặp được Ứng Long sao?”
“Không có thì cô thu phục rồng kiểu gì!” Vân Hương Diệp bĩu môi.
Vân Thiêm Y vẫn giải thích bối cảnh thân thế của mình cho đối phương: “Ứng Long vốn là thần thú làm bạn với ta, cô quên ta vốn là tu sĩ nhất phẩm sao, bọn ta đã khế ước, tuy sau khi ta chết sẽ tan thành mây khói, nhưng không phải ta chưa chết sao.”
“À.” Hạ Chí vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh mép giường Vân Hương Diệp cũng đã tiêu hoá được một vài ý trong lời nói này, cậu phát hiện ra vấn đề trước: “Nhưng cô là Trận tu mà, sao có thể khế ước với thần thú được?”
“À… Thì.” Vân Thiêm Y nói cho qua chuyện: “Đợi khi nào các người lên đến nhị phẩm là biết.”
Có câu mới quen thì chớ tâm sự sâu xa, Vân Hương Diệp không nói, nhưng còn Hạ Chí ở đây, Vân Thiêm Y không định nói quá nhiều bí mật về cấp bậc cao hơn.
Vân Hương Diệp, Hạ Chí, còn có Hồng Dược sau khi rót trà cho Vân Thiêm Y xong thì đứng ở bên cạnh đều đang thoả thích tưởng tượng dáng vẻ tiêu sái của bản thân khi trở thành tu sĩ nhị phẩm trong mấy khắc, Vân Hương Diệp mới nói tiếp: “Nếu vậy, có lẽ cô nên tham gia cuộc tổng tuyển chọn đệ tử nội môn của tông môn.”
Hạ Chí cũng gật đầu, nói tiếp: “Ta cũng nghe được một ít lời đồn, chẳng những lần này phần thưởng của cuộc tổng tuyển chọn tông môn là Chân Long Thú Nguyên, hơn nữa còn mở núi Ngọc Long.”
“Núi Ngọc Long?”
Vân Hương Diệp nói: “Ở cuối dãy núi Quan Vân đấy, sao đến chuyện này mà cô cũng không biết vậy, thiệt tình! Núi Ngọc Long, trong núi có rồng, cưỡi rồng tạo núi, thấy Chân Long về, song tu bầu bạn, đây là ca dao mà trẻ con đều biết hát đấy!”
Hạ Chí nói chuyện với Vân Thiêm Y thì tôn kính hơn: “Trận tu thường ở dãy núi Minh Đài, cách núi Quan Vân chúng ta rất xa, cô không biết rõ cũng dễ hiểu.”
“Vậy sao.” Vân Hương Diệp tiếp nhận thông tin này: “Vốn dĩ kế hoạch của tông môn ta chính là vừa tiến hành cuộc tuyển chọn đệ tử trấn phái từ các đệ tử nội môn, vừa tổ chức đại hội đấu võ giữa các đệ tử trấn phái ở núi Quan Vân, Chân Long Thú Nguyên chính là phần thưởng của đại hội đấu võ.”
Vân Thiêm Y khó hiểu: “Vân Hoa Noãn là một Dược tu thất phẩm, nếu tham gia đại hội đấu võ thì đoạt quán quân kiểu gì?”
Tám tu trong thiên đạo, chỉ có mỗi Dược tu là không am hiểu chiến đấu, đương nhiên bản thân bọn họ cũng không lấy sức chiến đấu mà tu đạo, phần lớn sẽ mua trận pháp từ Trận tu hoặc pháp khí từ Pháp tu để bảo vệ bản thân, hơn nữa rất nhiều vết thương chỉ có thể dựa vào Dược tu, những tu sĩ khác cũng giữ quan hệ tốt với Dược tu, hiếm ai sẽ chọc giận họ.
Vân Hương Diệp như chim sợ cành cong, nàng ấy nhảy dựng khỏi chăn: “Cô đừng có nói bậy!”
Nàng ấy bịt miệng Vân Thiêm Y, sau đó mới nhận ra đây không phải là Đấu Thú Đường, mà Liễu Vạn Linh cũng không ở đây.
Vân Hương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy thu tay lại, lắp bắp giải thích: “Mẫu thân của ta… Liễu Phó Đường chủ kiêng kỵ nhất việc nói tỷ ta là Dược tu, tỷ ấy… Vì thế mà chịu rất nhiều tổn thương.”
Liễu Vạn Linh đã đánh nàng ấy đến mức độ đó, đồng nghĩa với chuyện muốn giết nàng ấy.
Vân Hương Diệp thật sự không quên được chuyện này, nàng ấy thật sự không thể gọi Liễu Vạn Linh là mẫu thân được nữa.
Song Vân Hoa Noãn vẫn là tỷ tỷ của nàng ấy, cho dù tỷ ấy có yếu đuối thế nào.
Thố Vinh ở bên cạnh nghe thế vậy bất giác ủ rũ: “Không phải bà ta có tận hai đứa con gái sao, con gái lớn là Dược tu, con gái thứ hai không phải là Pháp tu sao, có tu thú thêm cũng không phải chuyện lớn mà.”
Dù sao cũng không có gì khác nhau.
Đế Thiếu Cẩm dựa vào cửa sổ, vừa chán chường phe phẩy đuôi vừa nói nhảm câu được câu chăng với Thố Vinh.
Ngày tháng thảnh thơi như vậy đã lâu không có.
“Nói không chừng con gái thứ hai không phải con của bà ta.”
“Đúng mà.” Vân Thiêm Y cũng tham gia vào, hai vị Đế Tôn và một thần thú nhị phẩm ỷ mình giao tiếp bằng thần thức sẽ không bị ai khác nghe thấy cho nên nói chuyện phiếm chẳng thèm e dè, không đúng, cái này gọi là trao đổi thông tin: “Ta nghe nói khi Vân Lam chết, Liễu Vạn Linh đã có thai, đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, ngay hôm trở dạ mấy người Vân Kế đều túc trực bên ngoài phòng sinh.”
Thố Vinh cũng kể: “Huống hồ từ xưa trên sách viết ly miêu tráo thái tử toàn là đổi con gái thành con trai, bà ta có lí do gì mà phải tráo đổi hài tử chứ, Thiên Hạc Tông có Tứ Thánh Huyết Vân Trận, nếu đổi một đứa trẻ không có huyết thống của Vân thị thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?”
Đế Thiếu Cẩm phơi chiếc bụng mềm như bông trên cửa sổ: “Vậy thay đổi góc độ, con là của bà ta nhưng không phải của Vân Lam, cho nên mới ép uổng Vân Hoa Noãn, dù sao nếu để Vân Hương Diệp kế thừa Thiên Hạc Tông thì chẳng phải sẽ phá huỷ Tứ Thánh Huyết Vân Trận sao?”
“Á.”
“À.”
“... Ừ.”
“Hả?”
“Ơ!”
Một lão già một nữ tử trong phòng, một mèo trên cửa sổ, một thỏ một Anh Chiêu trong sân đồng thời phát ra tiếng cảm thán với những âm điệu khác nhau.
Vân Thiêm Y không khỏi lắc đầu, mấy thần thú này thật nhiều chuyện, hai thần thú trong sân gần như chẳng hé răng, hoá ra đều căng lỗ tai nghe bàn chuyện!
Nhưng Đế Thiếu Cẩm nói cũng có lý!
Thố Vinh vuốt râu: “Để lão xem sao.”
Lão đi đến mép giường, ngắm nghía Vân Hương Diệp đang ngơ ngác, liên tục gật gù: “Nếu nói vậy, nàng ấy quả thật không giống Vân Lam cho lắm.”
Lúc tộc Thỏ bọn họ di cư đến khe suối Vân Long thì Vân Lam vẫn chưa chết, Thố Vinh hiển nhiên đã từng thấy ông.
Vân Thiêm Y cũng cẩn thận đánh giá Vân Hương Diệp: “Nàng ấy đúng là giống Liễu Vạn Linh hơn.”
Vân Hương Diệp thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm thì ngơ ngác: “Mấy người làm gì, làm gì đó?”
Lại nói tiếp: “Đương nhiên Liễu Phó Đường chủ sẽ có cách để giúp tỷ tỷ ta trở thành quán quân, còn cụ thể ra sao ta cũng không rõ, lúc bọn họ thương lượng đều tránh mặt ta.”
“Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp.” Thố Vinh không kìm được, duỗi tay xoa đầu Vân Hương Diệp.
Vân Hương Diệp: “Lão ấy làm sao vậy?”
“Lão cảm thấy cô giống cháu gái lão.” Vân Thiêm Y vẫy tay gọi Thố Vinh: “Đại hội đấu võ chỉ cho đệ tử trấn phái tham gia thôi sao?”
“Phải, có điều trước đó sẽ tiến hành tuyển chọn đệ tử trấn phái.”
“Đệ tử trấn phái có yêu cầu gì?”
Vân Hương Diệp bĩu môi: “Thật ra cô là con gái của Vân Tông chủ, chỉ cần Vân Tông chủ nói một câu là sẽ thành đệ tử trấn phái luôn.”
Nàng ấy cũng như vậy.
Con cháu trực hệ của Vân thị vốn không cần tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử trấn phái.
Vân Thiêm Y gật đầu: “Thế thì tốt. Khi nào diễn ra đại hội đấu võ?”
“Chờ sau khi kết thúc cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, lại chỉnh đốn mấy đệ tử nội môn một chut, ước chừng là giữa tháng sau.” Vân Hương Diệp dừng một lát, nghiến răng nói tiếp: “Có điều, việc này vốn do Liễu Phó Đường chủ toàn quyền phụ trách, bây giờ bà ta chưa rõ sống chết, thật ra cũng không rõ sau này sẽ sắp xếp như thế nào.”
Vân Thiêm Y gật đầu, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ắt cô vẫn còn thân phận là đệ tử trấn phái, có thể tham gia đại hội đấu võ.”
Vân Hương Diệp cười khổ: “Nhưng ta không còn tu vi… Nếu cô muốn đi, chắc chắn ta sẽ đi theo.”
“Đan điền của cô đã được chữa khỏi, bản thân Kiếm tu cũng dễ tu luyện cơ bản, hơn một tháng sẽ quay về cửu phẩm không phải chuyện khó.”
Vân Hương Diệp thắc mắc: “Ta tưởng cô sẽ bảo ta tu Trận tu chứ.”
“Trận tu? Trận tu không có ba năm cơ bản thì không thể trở thành cửu phẩm, trong năm đạo tu chính đạo chỉ có Kiếm tu thôi.”
Mà trong số ba đạo tu tà đạo còn lại thì cũng chỉ có Tình tu, chuyện này thì không cần bàn tới.
“Thì ra là vậy…” Vân Hương Diệp hiểu ra, lại không nhịn được cảm thấy thấy khó chịu.