Từ Thanh Thư vốn không bận tâm Vân Thiêm Y là Trận tu hay là mèo tu chó tu.
Với ông ấy, chuyện quan trọng nhất là phải g**t ch*t Vân Thiêm Y, báo thù cho Từ Tử Việt.
Vốn dĩ chuyện giết Vân Thiêm Y không khó, nàng chỉ là một kiếm khách không có tu vi, cho dù bây giờ lên đến cửu phẩm thì có sá gì, mà hiện tại nàng có thần thú nhị phẩm - vừa rồi Vân Hoa Noãn đã kể cho Từ Thanh Thư, dù sao khi Thố Vinh hiện thân cũng đã khiến Thiên Hạc Tông náo loạn không nhỏ - nhưng muốn giết nàng cũng không phải chuyện quá phức tạp.
Thậm chí Từ Thanh Thư cũng không bận tâm đến di ngôn của Cầm Sơn Nguyệt, về việc này ông ấy có cùng quan điểm với Liễu Vạn Linh.
Dù sao Cầm Sơn Nguyệt cũng chỉ là một Pháp tu ngũ phẩm thôi mà, di ngôn của bà có thể động trời cỡ nào?
Có điều mấy đệ tử trong tông môn quả thật rất kiêng kị chuyện này, mà duy trì một tông môn thì không thể chỉ dựa theo suy nghĩ của những tu sĩ cấp cao, còn phải nghĩ đến việc bình ổn lòng người.
Đối với Từ Thanh Thư, tảng đá lớn nhất chắn con đường báo thù của ông ấy chính là Vân Kế.
Vân Kế cưng chiều đến bất công với nữ nhi duy nhất của mình là chuyện ai cũng rõ như ban ngày, giết Vân Thiêm Y tất nhiên trở thành tử thù của Vân Kế.
Liễu Vạn Linh có thể không để tâm, dù sao bà ta vẫn còn hai nữ nhi của Vân Lam, Vân Kế có muốn làm gì cũng phải nghĩ ngợi đến máu mủ của đệ đệ.
Còn đối với ông ấy, mấy thứ tình nghĩa cũ rích thuở xưa còn lâu mới bằng mối thù giết nữ nhi.
Chưa kể, Từ Tử Việt chỉ là đệ tử, con nuôi của ông ấy, có đáng để Từ Thanh Thư vì báo thù mà trở mặt thành thù, không chết không thôi với Vân Kế không?
Tuy không nói huỵch toẹt, song sự do dự của Từ Thanh Thư chính là đáp án.
Bây giờ lại có một cơ hội rất tốt!
Thừa dịp Vân Kế chưa về, cứ vịn vào cớ Yêu tu trên người Vân Thiêm Y chưa rời đi, thậm chí ả còn phá huỷ Tư Quá Nhai, ông ấy vì môn phái đành phải diệt trừ Yêu tu.
Cứ thế, cho dù là Vân Kế thì cũng không thể bắt bẻ.
"Khi nào Liễu Phó Đường chủ mới có thể tỉnh lại?" Việc này không thể làm một mình, nhất định phải tìm người giúp, mà Liễu Vạn Linh chính là người phù hợp nhất.
Vân Hoa Noãn nghe vậy như thấy được viện binh, vội đáp: "Thương thế của mẫu thân đều do con chữa trị, nhưng chỉ Dược tu ngũ phẩm mới có thể khiến tay cụt mọc lại, nếu Từ Đường chủ đã về, vậy người có thể trông chừng giúp con, để con liên lạc với các môn phái Dược tu mời người đến trị cho mẫu thân."
"Chuyện này dễ thôi." Từ Thanh Thư bật cười, vỗ ngực: "Thiên Hạc Tông chúng ta và các môn phái khác luôn liên lạc qua lại, nếu là Dược tu ngũ phẩm thì Đan Đỉnh Quán không thiếu, để ta đi liên hệ bọn họ, sai thần thú đi mời, không quá một ngày là có người đến rồi."
Vân Hoa Noãn ngẩn người: "Thiên Hạc Tông cũng liên hệ với Dược tu sao?"
"Đương nhiên rồi, năm tu trong thiên đạo luôn hỗ trợ lẫn nhau, người tu thú cần dùng thú của chúng ta, người dùng trận cần tu trận, người dùng đan cần tu dược, mà tất cả tu sĩ đều có thể vừa luyện kiếm vừa kiêm tu một hai công pháp khác, nào có hoàn toàn độc lập đâu." Từ Thanh Thư càng kinh ngạc hơn nàng ta: "Đây đều là kiến thức tông môn bình thường, không lẽ Liễu Phó Đường chủ không dạy trò sao?"
Sao Vân Hoa Noãn còn không hiểu chứ.
Liễu Vạn Linh vì muốn cắt đứt lòng dạ tu dược của nàng ta nên đã lừa gạt, nàng ta hoàn toàn không rõ những điều này.
"... Nếu đã vậy, làm phiền Từ Đường chủ."
"Yên tâm, ta sẽ đích thân đi mời, nhanh chóng mời được Dược tu về."
Đương nhiên là Từ Thanh Thư sốt ruột rồi, Vân Kế có thể về đây bất kỳ lúc nào, ông ấy không dám rề rà thêm!
...
Bất luận có chuyện gì, trừ khi là trấn áp dưới tháp Trấn Hồn, bằng không đều không ảnh hưởng đến việc Vân Thiêm Y luyện kiếm.
Hạ Chí lo lắng cho Vân Hương Diệp nên luôn ở trong tiểu viện, bị Vân Thiêm Y bắt gặp nên cũng lôi theo luyện cùng.
Tới chạng vạng, luyện kiếm ăn cơm đều xong hết, Vân Mộc Hương mới ra ngoài báo rằng Vân Hương Diệp đã tỉnh.
"Dùng thuốc của bản tôn, sớm tỉnh lại là đúng!" Đế Thiếu Cẩm l**m móng vuốt, phóng lên cửa sổ.
Vân Thiêm Y nhớ tới thảm trạng mà Vân Mộc Hương đã miêu tả, lại suy nghĩ liệu có nên giết Liễu Vạn Linh hay không. Nàng thu kiếm lại, lau chùi sơ qua rồi mới vào sương phòng.
Vân Hương Diệp đang được Vân Mộc Hương đỡ dậy bón thuốc, nội thương ngoại thương của nàng ấy được y pháp và bí dược tiên cảnh điều trị nên đã khỏi hẳn, riêng đan điền bị đánh nát còn phải từ từ điều dưỡng.
Bây giờ Vân Hương Diệp đã không còn cấp bậc cửu phẩm, không phải Pháp tu, chỉ là một người bình thường.
Theo Vân Thiêm Y thấy, chuyện này xem như trong hoạ có phúc, tu pháp gì đó, không bằng tu kiếm với nàng.
Lặng lẽ uống hết thuốc vào, Vân Hương Diệp mới nhìn về Vân Thiêm Y, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối, đôi môi mấp máy lại phát hiện mình không nói nên lời.
Có quá nhiều chuyện không thể ngờ.
Không ngờ mẫu thân thật sự tuyệt tình như vậy.
Không ngờ tỷ tỷ thật sự yếu đuối như vậy.
Cũng không ngờ... Vân Thiêm Y thật sự sẽ cứu mình?
Tại sao chứ?
Tại sao lại chịu cứu nàng ấy?
Tới khi Vân Hương Diệp ý thức được, nàng ấy đã hỏi những điều này ra miệng.
Vân Thiêm Y không chút khó khăn trả lời vấn đề này: "Có quen biết, thấy nguy thì cứu."
"Nếu không phải ta, cô cũng sẽ cứu sao?"
"Phải."
"Đây có phải là điều mà trước kia cô đã nói, người tu đạo phải có... Lòng yêu thiên hạ chúng sinh?"
"Phải, mà cũng không phải."
"Ta không hiểu." Vân Hương Diệp lẩm bẩm.
Vân Thiêm Y nhìn kỹ càng sắc mặt nàng ấy, thấy thần sắc đã tốt lên rất nhiều: "Giải thích ra thì phức tạp quá, bây giờ chưa chắc cô có thể hiểu được."
Vân Hương Diệp cụp mắt: "Là vì ta còn trẻ con đúng không... Ta không hiểu quá nhiều chuyện, ta cũng không hiểu tại sao mẫu thân lại đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta không phải nữ nhi ruột thịt của người sao?"
"Trên thế gian này, phụ mẫu không yêu con mình vốn không phải chuyện hiếm lạ, xưa nay cũng không hề có quy định phụ mẫu bắt buộc phải thương con. Đây không phải lỗi của cô, mà là vấn đề của bà ta, đừng lấy sai lầm của người khác để tự tra tấn mình."
Vân Hương Diệp mở to mắt, khó tin nhìn Vân Thiêm Y.
Đây là lần đầu tiên có một người nói như thế với nàng ấy.
Những người khác chỉ một mực nói Liễu Vạn Linh thương nàng ấy, làm vậy đều vì muốn tốt cho nàng ấy, bà ta có nỗi khổ tâm riêng.
Chỉ mỗi Vân Hương Diệp mãi không thể hiểu.
Nhưng Vân Thiêm Y lại nói với nàng ấy rằng, trên thế giới cũng có những người phụ mẫu không thương con mình, không phải nàng ấy làm chỗ nào không tốt, chỉ đơn giản là Liễu Vạn Linh không thương nàng ấy mà thôi.
"... Cô cũng từng trải qua chuyện này sao?" Vân Thiêm Y lẩm bẩm: "Ta không nói Vân Thiêm Y, ta nói 'cô', cô có hiểu..."
Vân Thiêm Y sửng sốt một khắc, nhớ ra mình từng nói dối nha đầu này rằng bản thân là Trận tu nhất phẩm.
Thật ra cũng không tính là nói dối.
Ngoại trừ đạo tu không giống nhau, còn lại cũng không khác mấy.
Nàng đúng là Kiếm tu nhất phẩm, cũng xác thực không có ký ức của thân thể Vân Thiêm Y đời này.
Vân Kế đương nhiên rất tốt với nàng.
Còn về phụ mẫu của nàng ở kiếp trước.
"Không nhớ nữa."
"... Không nhớ nữa?"
"Ừ." Vân Thiêm Y bình thản gật đầu: "Lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ta quên hết bọn họ rồi."
Bất luận là dung mạo hay là tên gọi, thậm chí là bọn họ đối xử với nàng có tốt hay không.
Tất cả đã biến mất hết trong dòng chảy thời gian dài đằng đẵng.
Vân Hương Diệp chưa bao giờ ngờ đến câu trả lời như vậy: "Chuyện này mà cũng quên được à?"
"Đương nhiên." Vân Thiêm Y lạnh nhạt đáp.
Vân Hương Diệp mới mười bốn tuổi, tức là chỉ mới sống trên đời mười bốn năm, coi như bốn tuổi bắt đầu có ký ức thì cùng lắm chỉ có mười năm ký ức mà thôi, mười năm đối với một đời người phàm thì rất dài, nhưng đối với người tu đạo thì chỉ là một lần chớp mắt.
"Người phàm đến sáu mươi, bảy mươi tuổi đã không còn nhớ được ký ức thuở bé rồi, huống chi mấy nghìn tuổi, trên vạn tuổi, làm sao nhớ rõ chuyện xảy ra cách hai vạn năm trước được."
Trước một khoảng thời gian dài đằng đẵng mà người thiếu niên không thể tưởng tượng, có rất nhiều chuyện sẽ trở nên không đáng nhắc đến.
"Thì ra là vậy... Thì ra còn có thể như vậy." Vân Hương Diệp lẩm bẩm: "Hoá ra có thể quên hết, sẽ không còn nhớ gì... Ha ha, những đau khổ và tra tấn mà bây giờ ta chịu, qua mấy vạn năm sẽ không còn gì nữa sao?"
Vân Thiêm Y thật thà bảo: "Không tới mấy vạn năm đâu, qua mười mấy năm là được rồi, căng lắm cũng không quá hai trăm năm."
Vân Hương Diệp: "..."
Thật sự không cần tới hai trăm năm, cảm xúc phức tạp trong lòng nàng ấy giờ đã phai nhạt rất nhiều.
"Nhờ phúc của cô, ta thấy khá hơn nhiều..."
Vân Thiêm Y tiếp lời: "Nếu đã khỏe hơn thì ngày mai theo ta luyện kiếm đi."
Vân Hương Diệp: "..."
Luyện kiếm! Luyện kiếm! Cô chỉ biết luyện kiếm thôi à!
Hồng Dược cũng có mặt, ngồi sát mép giường hỏi Vân Thiêm Y: "Hạ Chí nói muốn vào thăm tam tiểu thư, có cho huynh ấy vào không?"
Nơi này dù sao cũng là phòng ngủ của Vân Thiêm Y, cô bé không muốn để nam nhân vào, Đế Thiếu Cẩm và Thố Vinh thì tính là Mèo và Thỏ nên ngoại lệ.
Vân Thiêm Y còn chưa kịp lên tiếng thì Vân Hương Diệp đã nói: "Ngươi nói với đệ ấy là ta không sao, ngày mai là có thể ra ngoài rồi, nói đệ ấy không cần vào."
"Không sao, cứ bảo Hạ Chí vào đây." Vân Thiêm Y vỗ nhẹ Hồng Dược, cô bé gật đầu, mở cửa sổ gọi Hạ Chí vào.
"Tam tiểu thư!" Lúc Hạ Chí thấy Vân Hương Diệp, nước mắt chợt tuôn rơi: "Tỷ không sao thật tốt quá, tỷ không biết đâu, lúc ấy tỷ chảy máu nhiều lắm! May mà có đại tiểu thư, đại tiểu thư!"
Hạ Chí không nói hai lời lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái với Vân Thiêm Y: "Hạ Chí nguyện lấy cả đời hồi báo đại ân đại đức của đại tiểu thư!"
Vân Thiêm Y nhướng mày, trong khi Vân Hương Diệp lại cau mày: "Muốn báo đáp cũng phải do ta báo đáp! Cuộc đời của đệ thuộc về đệ, sao phải thay ta báo ân!"
"Không có gì mà phải chọn." Vân Thiêm Y cũng không hề khách khí với bọn họ: "Hai người cùng báo đáp cũng được, ngày mai thức dậy vào giờ Mẹo, đi theo bọn ta luyện kiếm."
Vân Hương Diệp: "..."
Hạ Chí: "..."
"Cô thật là..." Vân Hương Diệp nghiến răng, mãi một hồi lâu mới thốt lên: "... Cảm ơn cô."
Cảm ơn cô đã cứu ta, cảm ơn thái độ bình thản của cô.
Vân Thiêm Y giơ tay xoa đầu nàng ấy.
Hồng Dược ở bên cạnh nhìn, giơ tay lau nước mắt cho Vân Hương Diệp, lại sực nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Đại tiểu thư, sau này tam tiểu thư đã ở chỗ chúng ta rồi, vậy tỷ ấy có thể ở thư phòng chung với ta, còn Hạ Chí thì tính sao đây?"
Hạ Chí trước kia là tuỳ tùng theo Vân Hương Diệp, cho nên vẫn luôn ở trong phòng đệ tử của Đấu Thú Đường, nếu Vân Hương Diệp không về, chắc chắn cậu cũng thế.
Tiểu viện của Vân Thiêm Y không lớn, gồm một sương phòng, một phòng khách, một thư phòng, phòng khách chắc chắn không ngủ được, sương phòng là nơi Vân Thiêm Y ở, ngày thường Hồng Dược sẽ ngủ trên trường kỷ ở thư phòng.
Hai ngày nay Hạ Chí đều ngủ trong phòng chứa củi, nói là phòng chứa củi nhưng bên trong cũng được quét dọn sạch sẽ, ở tạm vẫn được nhưng không thể sống lâu dài.
Đây quả thật là một vấn đề lớn.