Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 34

Đế Thiếu Cẩm nhận lấy kiếm gỗ linh thụ, lông mày nhăn như cái bánh quai chèo.

Hắn liếc sang Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Giây tiếp theo, có một cảm giác nhộn nhạo giống như sóng nước gợn xuất hiện, nàng biết, mình đã tiến vào ảo cảnh của Thú Đế.

Nơi này cũng là thánh địa của các thần thú: tiên cảnh.

Vân Thiêm Y đã lâu không đặt chân đến đây, nơi đã từng cùng Tiểu Miêu Miêu... À không, bây giờ người ta tên là Đế Thiếu Cẩm, khi còn là thần thú nhị phẩm, Vân Thiêm Y sẽ thường đến đây chỉ đạo... Hay nói đúng hơn là giúp Đế Thiếu Cẩm thành lập ảo cảnh.

Tu sĩ từ nhị phẩm trở lên sẽ có ảo cảnh khác nhau.

Đứng ở một góc độ nào đó, nó cũng thể hiện phẩm tính và bản chất của đối phương.

Thú Đế chế tạo tiên cảnh, khi ở bên trong có thể cảm nhận được một sự dịu dàng và bao dung không nói nên lời.

Trong đêm trăng vĩnh hằng, linh thụ cao chót vót ở chính giữa mặt hồ dập dềnh sóng nhỏ.

Xung quanh mặt hồ là rừng rậm, thảo nguyên, xa xa là vách đá đầy sao dưới ánh trăng.

Cho dù Đế Thiếu Cẩm ra vẻ kiêu kỳ tới mức nào, chỉ cần nhìn khung cảnh trong tiên cảnh này, Vân Thiêm Y có thể biết rằng, từ trong xương cốt hắn là một vị Thú Đế bao dung dịu dàng, mang lòng yêu thiên hạ chúng sinh.

Đế Thiếu Cẩm mặc kệ Vân Thiêm Y đang có muôn vàn cảm thán, hắn ôm lấy kiếm gỗ linh thụ, quỳ gối trước linh thụ, bắt đầu tiến hành tinh lọc.

Vân Thiêm Y không bước xuống hồ.

Linh thụ là trung tâm của toàn bộ tiên cảnh.

Mỗi một ảo cảnh đều có trung tâm, còn cụ thể là gì thì phải tuỳ theo chủ nhân xây dựng ảo cảnh như thế nào.

Trung tâm của Lưu Ly Ảo Cảnh của Vân Thiêm Y là Lưu Ly Kiếm Cung tráng lệ to lớn, so với cây thánh Sinh Mệnh của Đế Thiếu Cẩm thì càng có vẻ lạnh lùng và cao ngạo hơn.

Nàng cũng nhận ra điều đó.

Dù sao trong kiếp trước, nếu trong thiên hạ này có một người có thể kiêu ngạo với trời đất thì chỉ có mỗi mình Kiếm Đế chí tôn Vân Thiêm Y nàng.

Lúc nàng lên tới nhị phẩm, trong thiên hạ chưa hề có tu sĩ nhị phẩm thứ hai.

Mãi đến khi nàng tiến sâu vào nhất phẩm thì mới dần dần xuất hiện tu sĩ nhị phẩm khác.

Vân Thiêm Y chịu gió lạnh nơi cao, cho nên khi chế tạo Lưu Ly Kiếm Cung cho mình, nó cũng phần nào thể hiện được tâm trạng khi đó của nàng.

Tiếc là, không biết khi nào mới có thể mở ra Lưu Ly Ảo Cảnh.

Bây giờ tuy nàng chỉ mới là cửu phẩm, song kiếm phách vẫn như cũ,vị cách vẫn còn, ảo cảnh cũng duy trì tình cảnh ngày đó.

Có điều không có "chìa khoá", nàng sẽ không vào được.

Không thể không nói, lúc trước nàng nảy ra ý định chế tạo "chìa khoá" cho ảo cảnh thật sự là quá sáng suốt.

Không biết việc tinh lọc đã kết thúc từ bao giờ, Đế Thiếu Cẩm ôm kiếm gỗ linh thụ trở lại, đưa kiếm cho nàng đồng thời gập chân ngồi chồm hổm ngay bên cạnh.

Tuy Vân Thiêm Y không muốn phá hư bầu không khí, nhưng vẫn thật lòng thật dạ hỏi: "Ngươi biến trở về Tiểu Miêu Miêu được không?"

Đế Thiếu Cẩm khịt mũi.

Thôi được rồi.

Người ta đã là Đế Thiếu Cẩm, có lòng tự trọng và thể diện của mình.

Nhưng một khắc sau, nam tử cao lớn anh tuấn đã chẳng thấy đâu nữa, một con mèo nhỏ màu đỏ rực quen thuộc phóng lên nhảy vào lồng ngực Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y nhẹ nhàng cười, hôn chùn chụt lên sau gáy mèo con, rồi mới hỏi nó: "Ngươi biết bây giờ Ứng Long đang ở đâu không?"

"Nàng muốn lấy lại ảo cảnh của mình à?" Đế Thiếu Cẩm mặc cho nàng hôn hít, gương mặt mèo con hơi đỏ lên, cũng may lông của nó có màu đỏ nên không thể nhận ra.

"Ừ... Ta có bảo Thố Vinh cảm ứng Ứng Long thử, lão chỉ nói là xung quanh núi Quan Vân, không thể xác định cụ thể."

Đế Thiếu Cẩm im lặng hồi lâu, cũng không biết có phải hắn đang cảm ứng hay không, mãi một hồi lâu mới đáp lời: "Ta cũng có kết luận giống Thố Vinh."

Hắn lại nói tiếp: "Ta còn cảm nhận được một chút nhân quả, có điều Thú tu không mẫn cảm với thứ này lắm, không thể nắm bắt."

Có thể mẫn cảm với nhân quả, ấy là tu nghiệp của Tình tu, chứ Thú tu cũng tương tự Kiếm tu.

Nghĩ đến Tình tu, Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm cùng im lặng.

Im lặng là ánh sao trong đêm trăng.

Vân Thiêm Y thật sự không muốn mở miệng nhắc đến Phong Bất Quy.

Đế Thiếu Cẩm càng không muốn.

Nhưng hắn càng không muốn bị Vân Thiêm Y s* s**ng từ trong ra ngoài, hết sờ đầu lại xoa bụng, xoa xong lại còn v**t v* vùng bụng.

Không thể được, không chịu nổi nữa!!!

"Nàng không bị cái gã, cái gã gì ta quên mất tên rồi, cái gã phản đồ kia tra ra, ta thấy tám chín phần mười là công lao của Phong Bất Quy."

Đế Thiếu Cẩm đương nhiên nhớ rõ gã phản đồ kia tên là Tông Hạo, có điều hắn không muốn nhắc đến cái tên đó, sợ làm bẩn miệng mình!

Vân Thiêm Y cụp mắt cười nhạt: "Đương nhiên, y là kẻ ngóng trông ta sớm ngày quy vị Kiếm Đế hơn bất kỳ ai."

"Thôi, không nhắc đến y nữa." Có vài chuyện, Vân Thiêm Y cũng không muốn làm liên luỵ đến Đế Thiếu Cẩm, nàng hài lòng ôm mèo con vào ngực, rồi lại luyến tiếc thả ra: "Ta hơi nhớ Tiểu Tam, ngươi đưa ta ra ngoài đi."

"Vậy nàng thả ta xuống đi!"

Vân Thiêm Y lưu luyến mãi mới để mèo con nhảy ra ngoài, một thoáng sau nàng đã rời khỏi tiên cảnh trở về thư phòng trong tiểu viện, vẫn ngồi trên trường kỷ như lúc đầu.

Đế Thiếu Cẩm duy trì dáng vẻ của mèo con, cũng là vì năm đó hắn bị Vân Thiêm Y lừa gạt, buổi đầu hoá hình không chọn hình người mà chọn hình mèo, cho nên bây giờ tương đối quen với hình thái này.

Vân Thiêm Y ôm kiếm gỗ linh thụ, bước về phía phòng ngủ.

Thố Vinh thấy hai người bọn họ bước ra thì cười khà khà nói: "Hai vị Đế Tôn, thương thế của Vân Hương Diệp đã được chữa khỏi, không hổ là Thú Đế tôn thượng, quả thật là linh đan diệu dược."

Linh thảo sinh trưởng trong tiên cảnh của hắn còn có thể khiến người chết sống lại, huống chi chỉ là chút vết thương cỏn con.

Đế Thiếu Cẩm kiêu ngạo nhón chân mèo, nhảy phốc lên cửa sổ.

Vân Thiêm Y đi qua nhìn xem, miệng vết thương ở sau lưng Vân Hương Diệp vốn bị gai ngược trên thân roi quất đến chảy máu đầm đìa đã biến mất, bóng lưng thiếu nữ lại trơn láng như trẻ con mới sinh.

Nàng nhướng mắt, gật nhẹ đầu với Đế Thiếu Cẩm.

"Đa tạ."

Hứ.

Đế Thiếu Cẩm không muốn thấy nàng cảm tạ mình vì người khác, lập tức quay ngoắt đầu mèo sang chỗ khác.

Vân Thiêm Y biết thừa tính hắn, lắc đầu cười trừ, nàng đắp chăn cho Vân Hương Diệp đàng hoàng rồi mới hỏi Thố Vinh: "Vân Hoa Noãn đã tới đây à?"

Nàng vào tiên cảnh hơn một canh giờ, không biết bên phía Thiên Hạc Tông đã xảy ra chuyện gì.

Thố Vinh chỉ vào một cái hộp gấm đặt trên bàn: "Chỉ cho người đưa thuốc đến, không nhắn nhủ gì."

Lão lại hỏi: "Tôn thượng thấy sao?"

Vân Thiêm Y còn thấy sao nữa!

"Sau khi tỉnh lại cứ để nàng ấy ở trong tiểu viện của chúng ta, đừng để nàng ấy quay về."

"Vậy Liễu Vạn Linh thì xử trí thế nào?" Thố Vinh hỏi: "Nếu bà ta không chết, tất sẽ không bỏ qua chuyện này."

Vân Thiêm Y lại không nghĩ vậy: "Nếu được thì cứ tạm ở Thiên Hạc Tông, nếu không được thì cùng vào tiên cảnh của Thú Đế chí tôn của các ngươi."

Tà đạo ư? Tà đạo còn vào được ảo cảnh của Thú Đế à? Bọn chúng làm gì có năng lực này!

Lúc trước là vì không liên lạc với Đế Thiếu Cẩm được, bây giờ đã liên hệ được, rất nhiều vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.

Thố Vinh: "..."

Nói, nói cũng có lý.

Lão thầm giật mình.

Tuy lão đã nghe nói hai vị Đế Tôn có quan hệ rất tốt từ trước, song lão không ngờ bọn họ lại thân thiết đến vậy.

Nhìn xem, lão ôm đùi Kiếm Đế đúng là không sai mà, ôm một đùi mà tương đương như ôm hai đùi! Tuy Thú Đế vốn cũng rất chiếu cố tộc nhân bọn họ, bằng không ngài đâu đích thân che giấu hơi thở cho lão.

...

Núi Quan Vân đột ngột xuất hiện linh áp của Thú Đế, tuy mấy người Vân Kế đang ở ngoài song trong lòng không khỏi bất an.

Có điều vẫn chưa quét sạch tà đạo, mọi người bàn bạc xong xuôi quyết định để Từ Thanh Thư quay về tông môn trước, có chuyện gì thì dùng bồ câu truyền tin.

Trong tông môn, mấy người Minh Hàn Đăng vẫn canh giữ ở ngoài khe suối Vân Long như trước, bảo vệ các đệ tử ngoại môn tham gia cuộc tổng tuyển chọn còn ở trong bí cảnh.

Khe suối Vân Long cách Thiên Hạc Tông khá xa, bọn họ không rõ trong Thiên Hạc Tông đã xảy ra chuyện gì.

Mà trong tông môn chỉ còn lại một vài đệ tử nội môn đang như chim sợ cành cong.

Từ Thanh Thư bắt một đệ tử, nhưng cũng không hỏi ra được gì.

Chỉ biết là Tư Quá Nhai đã bị người ta xẻ làm đôi.

Là kẻ địch từ bên ngoài vào sao?

Không thể nào.

Thiên Hạc Tông có đại trận bảo hộ, đây cũng là lý do mà mấy người Vân Kế mới dám ra ngoài cả đám.

Xung quanh đại trận chính là một bức tường sắt, người ngoài không thể công kích vào.

Chỉ có thể là phản đồ từ bên trong.

Nhưng ai lại có bản lĩnh đủ để xẻ đôi Tư Quá Nhai chứ?

Ở hậu viện Đấu Thú Đường.

Mạng sống của Liễu Vạn Linh không bị đe doạ, chỉ mất một cánh tay.

Vân Hoa Noãn cầm máu cho bà ta xong thì lật giở thư tịch của Dược tu mà mình đã lén cất giấu.

Chỉ có Dược tu ngũ phẩm mới có thể tái sinh da thịt xương cốt đã gãy.

Trong khi nàng ta chỉ mới là thất phẩm, không biết đến khi nào mới có thể tu đến ngũ phẩm, huống chi còn vướng mẫu thân.

Nếu có thể ra ngoài tìm một vị Dược tu, nhưng mà... Nàng ta không thể để Liễu Vạn Linh ở lại tông môn một mình, dù đã có người săn sóc song nàng ta vẫn không an tâm.

Nếu lúc này có Vân Hương Diệp ở đây thì tốt quá.

Vân Hoa Noãn đã hỏi thăm thương thế của muội muội, biết vết thương đã lành nhưng tình hình cụ thể thì nàng ta cũng không rõ, mà trên thực tế, tối ngày đó đã xảy ra chuyện gì Vân Hoa Noãn cũng không biết.

Nàng ta chỉ biết mẫu thân cầm theo roi Sát Mang Thất Tinh, nhưng mẫu thân đi đâu, làm gì thì nàng ta không biết, cũng không dám hỏi.

Những đêm mà Liễu Vạn Linh không ở đây chính là cơ hội cho Vân Hoa Noãn lén lút tu luyện.

Nàng ta vẫn không thể từ bỏ tu dược.

Có điều tối ngày hôm đó, nàng ta vừa nhập định chuẩn bị điều động chu thiên thì cảm giác được đất ở dưới chân rung lên, một âm thanh ầm vang rất to khiến cả Thiên Hạc Tông đều tỉnh lại, cho nên mới vội vàng chạy ra, lập tức nghe thấy các đệ tử ở bên ngoài kêu gào rằng Tư Quá Nhai đang sụp đổ.

Lúc Vân Hoa Noãn đuổi đến Tư Quá Nhai là thời điểm Vân Thiêm Y chuẩn bị giết Liễu Vạn Linh.

Mà trước đó Vân Hương Diệp đã được Thố Vinh cứu ra ngoài, cho nên nàng ta hoàn toàn không gặp muội muội.

Đến lúc đưa thuốc tới, bên kia nói người đã khoẻ, không cần nhớ thương.

Liễu Vạn Linh không ngừng phát sốt rồi hạ sốt, cứ mơ màng hồ đồ nằm trên giường, không thể hỏi thêm chuyện gì.

Khi Từ Thanh Thư bước vào, Vân Hoa Noãn vừa mới thay thuốc cho Liễu Vạn Linh xong, đang lật giở điển tịch của Dược tu.

Thấy có người tới, Vân Hoa Noãn vô thức giấu sách đi, nhưng thấy là Từ Thanh Thư thì nàng ta lại thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu: "Từ Đường chủ."

Khí áp của Thú Đế quét qua một vòng núi Quan Vân, chuyện lớn như vậy ắt sẽ khiến Đường chủ quay về, cho nên Vân Hoa Noãn cũng không quá ngạc nhiên.

Ngược lại, Từ Thanh Thư mới là người hoảng hốt, ông ấy nhìn Liễu Vạn Linh nằm trên giường, trừng mắt hỏi: "Chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là do ai làm?"

Không phải Vân Hoa Noãn không muốn bao che cho Vân Thiêm Y, có điều nói dối cũng vô nghĩa, một khi Liễu Vạn Linh tỉnh lại, Từ Thanh Thư vẫn sẽ biết chuyện.

Nàng ta kể lại cẩn thận rõ ràng những gì mình biết.

Từ Thanh Thư nghe xong thì xanh mặt: "Không lẽ Yêu tu kia vẫn chưa chết, ả đang gạt chúng ta?"

Vân Hoa Noãn nhớ đến ý tốt của Vân Thiêm Y đối với mấy người Vân Hương Diệp và Hồng Dược, nàng ta lắc đầu: "Con thấy người đó quả thật là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn."

Bình Luận (0)
Comment