Vân Thiêm Y đã rút kiếm ra, không thể thu về, chỉ có thể đẩy trật mũi kiếm một chút.
Kiếm khí vốn dĩ sẽ chém Liễu Vạn Linh thành hai mảnh bị chệch đi, bổ trúng vào cánh tay phải của Liễu Vạn Linh!
Máu tươi tuôn trào như suối, cánh tay phải mảnh khảnh mà khoẻ khoắn bay thẳng ra ngoài rơi xuống mặt đất trong hang đá, tạo ra vệt máu ngoằn ngoèo.
"Á ——!! Á ——!!"
Vân Hoa Noãn dùng hết sức bình sinh ghì chặt, đồng thời ngăn Liễu Vạn Linh đang giãy giụa kêu la thảm thiết.
Gương mặt nàng ta đầm đìa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Thiêm Y giữa không trung, ánh mắt Vân Thiêm Y rất lạnh nhạt, rất vô tình, đôi môi đỏ mấp máy hỏi nàng ta: "Ngươi có biết bà ta làm gì Vân Hương Diệp không?"
Vân Hoa Noãn chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát khổ đau, nàng ta c*n m** d***, khẽ gật đầu.
Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn nàng ta.
Song rốt cuộc nàng cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người biến mất trong màn đêm.
Giữa mẫu thân và muội muội phải chọn ai?
Vân Thiêm Y không hỏi câu này ra miệng.
Đây cũng không phải là chuyện nên ép hỏi một thiếu nữ mười sáu tuổi, mà ở lập trường của nàng cũng không cần phải hỏi.
Huống chi, nàng không cần Vân Hoa Noãn lựa chọn.
Bắt đầu từ đêm nay, Vân Hương Diệp sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Liễu Vạn Linh nữa!
Hiện tại nàng tha mạng, không có nghĩa nàng không thể giết.
Thố Vinh vẫn luôn ở ngoài cửa viện chờ nàng, thấy Vân Thiêm Y từ trời giáng xuống thì vội vàng bước lên đón.
"Lão đã bảo Mộc Hương trị liệu cho con bé, có điều, cái roi này là pháp khí ngũ phẩm, với thực lực của Mộc Hương khó mà chữa khỏi vết thương này."
Vân Thiêm Y cau mày hỏi: "Ông cũng không làm được sao?"
"Thật hổ thẹn." Thố Vinh thở dài: "Lão hủ chỉ tu trận, biết qua thuật pháp, nhưng không hiểu sâu về y thuật."
Vân Thiêm Y gật đầu, đi vào trong phòng.
Vân Hương Diệp nằm sấp trên giường, hai người Hồng Dược và Hạ Chí không ngừng thay chậu nước, nước trong chậu đỏ rực, tất cả đều là máu của nàng ấy.
"Tình hình sao rồi?" Vân Thiêm Y không yên tâm, hỏi Vân Mộc Hương lần nữa.
Vân Mộc Hương mới vừa hoá hình, vẫn chưa thể khống chế thần thái, thoạt nhìn giống như vô cảm nhưng kỳ thật từ trong thần thức của nàng ấy lại toát ra sự không đành lòng và thương xót: "Bẩm tôn thượng, tuy không mất mạng..."
"Nói tình hình cụ thể đi."
Vân Mộc Hương cố bình tĩnh lại rồi mới nói: "Nhờ ngài và gia gia đến kịp thời, Vân Hương Diệp... Bị dập nát hết nội tạng, toàn bộ xương sống gãy đến thắt lưng..."
Nàng ấy có phần nghẹn ngào, cố kìm lại tâm tình kích động mới nói tiếp được: "May mà kịp thời chữa trị, bây giờ nội tạng và xương sống đều đã chữa xong, tĩnh dưỡng một thời gian, dùng thêm đan dưỡng là có thể phục hồi, có điều nội đan đã nát, tu pháp cửu phẩm đều phế hết... Ngoài ra, nội thương dập nát là do dư chấn, riêng vết thương sau lưng là bị pháp khí ngũ phẩm trực tiếp đánh vào, ta, ta không thể chữa khỏi hoàn toàn..."
Vân Thiêm Y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Nàng hiếm khi tức giận thế này, song ngay bây giờ, nàng chỉ muốn quay lại băm vằm Liễu Vạn Linh thành trăm mảnh!
Thố Vinh nói: "Lão hủ quen biết một vài Dược tu, thương tích thế này nếu dùng linh dược cấp cao chữa trị thì không phải vấn đề lớn. Tôn thượng, ngài thấy thế nào?"
Hỏi thì hỏi vậy, song Thố Vinh cũng biết thừa chắc chắn Vân Thiêm Y sẽ cứu.
Ôi.
Thật là nghiệt duyên mà.
Trong nháy mắt lão nhớ đến bốn ái đồ của Kiếm Đế tôn thượng đã lần lượt ngã xuống, vậy nên lúc Đế Tôn phi thăng chỉ đành điều động hộ pháp ở trong môn phái, do đó mới bị Tông Hạo phản bội, thân tử đạo tiêu, may mà hồn phách chưa bị diệt.
Nếu ngày ấy có bốn vị chân nhân, ắt bây giờ bọn họ đã có thể quỳ đón Kiếm Đế quy vị, mà thiên đạo cũng sẽ không suy sụp đến mức này.
"Ông đi..."
Vân Thiêm Y còn chưa nói dứt câu thì cả người lập tức chấn động.
Không riêng gì nàng, Thố Vinh cũng thế!
Bên trong viện, Vấn Kinh không giữ được chậu nước để mặc nó rơi xuống đất.
Cậu bé không thể khống chế mà biến về nguyên hình, một con Anh Chiêu không có sừng hướng mặt về phía đông, cúi đầu khuỵu gối cung kính thần phục.
Ở trong phòng, bên mép giường Vân Hương Diệp đã không còn bóng dáng của Vân Mộc Hương, thay vào đó là một con thỏ to béo trắng muốt đang run bần bật.
Thố Vinh bế nàng ấy lên, dùng tay áo che lại.
Grao ——
Graoooo ————
Các thần thú có mặt ở toàn bộ Thiên Hạc Tông, toàn bộ núi Quan Vân, toàn bộ dãy núi, toàn bộ đại lục Thần Châu đều phục bái vào thời khắc này!
Không chỉ thần thú, ngay cả nhân tộc, ma tộc, yêu tộc, chỉ cần là kẻ dưới nhị phẩm thì đều không thể khống chế mà run rẩy!
Thú Đế hiện thân! Vạn linh đồng loạt tôn bái!
Thần thú đỏ thẫm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hai bên sườn là vô số Đề oanh giống như cánh đi cùng!
Không một ai dám nhướng mắt nhìn vị tôn giả kia.
Chỉ có mỗi Vân Thiêm Y ngẩng đầu nhìn lên cự thú trên không trung.
Tầm mắt một người một thú giao nhau, thời gian nghìn vạn năm tựa bóng câu qua cửa, tựa sóng Đông Hải, vun vút lao qua.
Thú Đế Sô Ngô lại ngẩng đầu lên lần nữa, bộ lông màu đỏ rực trở nên rực rỡ lung linh dưới ánh trăng, một ngọn lửa hư ảo nháy mắt thổi qua núi Quan Vân, từng người một kể cả Vân Thiêm Y đều nhắm mắt lại, cảm thụ thánh hỏa Đế Tôn ban cho gột rửa linh hồn của mình.
Đến khi lại mở mắt ra, tôn giả đã không còn trên không trung nữa, chỉ sót lại linh khí dao động.
Vân Thiêm Y biết ý, nàng xoay người vào phòng, không lâu sau một con mèo nhỏ có bộ lông đỏ rực như lửa đạp lên bệ cửa sổ, phóng vào trong phòng.
Thố Vinh ôm Vân Mộc Hương vào trong viện rồi mới quay lại, tủm tỉm cười hành lễ với mèo nhỏ: “Tôn thượng giá lâm, thật là rồng đến nhà…”
“Ông làm cái gì vậy hả Thố Nhung Nhung?”
Mèo nhỏ không đợi lão nói xong đã phóng lên, giẫm một chân lên mặt Thố Vinh!
“Khắp núi Quan Vân đều có mùi thỏ của ông đấy, sợ không ai phát hiện ra à?”
Mèo con vừa mắng vừa dùng móng vuốt giẫm liên tục lên mặt Thố Vinh.
“Còn để bản tôn đến thu dọn giúp ông, ông thật có bản lĩnh mà!”
“Ui da ui da, tôn thượng nói chí phải, là lỗi của lão hủ, là lỗi của lão hủ.”
“Đừng có giỡn mặt với bản tôn!”
Vân Thiêm Y vốn đang nhếch môi cười, thích chí nhìn mèo con đang cào người, kết quả giây tiếp theo đôi mắt mèo sắc bén đã trừng sang chỗ nàng: “Cả nàng nữa!”
Hơ.
Nàng đã sẵn sàng rồi, mau dùng móng vuốt bé nhỏ của mèo con tới cào nàng đi!
Nhưng bé mèo Thú Đế vẫn rụt rè, chỉ dùng sức giẫm Thố Vinh thêm một cước: “Kiếm gỗ linh thụ không thể dính máu, ngươi chán sống rồi à, hết lần này tới lần khác lôi nó ra chém người, không sợ bị phản phệ hả!”
“Đừng tưởng có thể tinh lọc sạch sẽ là được, Thố Nhung Nhung ông đừng có càn rỡ!”
“À, lão đổi tên rồi, bây giờ lão gọi là Thố Vinh, Thảo Bảo Mộc Vinh.” Vân Thiêm Y tốt bụng nhắc nhở.
Mèo con liếc nhìn Thố Vinh, lại giẫm thêm một cước.
Vân Thiêm Y hơi ghen tị: “Đừng ra oai với lão nữa, ngươi qua đây cho ta ôm một cái.”
Đã hơn một nghìn năm nàng chưa gặp Tiểu Miêu Miêu rồi, lần trước nó tới đây, nàng còn đang hôn mê nên không được gặp.
“Tôn trọng nhau một tí đi, bản tôn là Thú Đế đấy!” Mèo con trách cứ nàng, nó phóng khỏi người Thố Vinh rồi dừng bên mép giường, nhìn thoáng qua Vân Hương Diệp: “Có thể cứu được.”
Móng vuốt mèo con mềm mại vẽ một vòng tròn giữa không trung, từ trong vòng sáng rơi ra mấy loại thảo dược: “Thố… Vinh, ông và đồ đệ dùng mấy thứ này cứu người đi, còn nàng, theo bản tôn qua đây!”
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua mọi người trong viện, lắc đầu với Hồng Dược: “Không sao đâu, muội và Vấn Kinh Hạ Chí canh giữ trong viện, đừng để người ngoài tiến vào.”
Nàng đi theo sau mèo con vào gian phụ, ở đây cũng có thể xem như một thư phòng nhỏ, có đủ giá sách, án thư, nhuyễn tháp.
Có dược liệu do Thú Đế chí tôn mang từ tiên cảnh đến, Vân Thiêm Y hiển nhiên không phải lo lắng cho Vân Hương Diệp nữa, tinh thần nàng cũng trở nên thoải mái hơn.
Nàng ngó trước ngó sau, mới bộc lộ bản chất: “Tiểu Miêu Miêu ơi!”
Vừa rồi vì ở trước mặt Thố Vinh nên nàng phải giữ mặt mũi cho Thú Đế, bây giờ chỉ còn hai người họ, vờ vịt cái gì!
Vân Thiêm Y bắt lấy cái đuôi của Tiểu Miêu Miêu, ôm nó vào lồng ngực rồi hôn lên chùn chụt: “Tiểu Miêu Miêu à!”
Mèo con giãy giụa điên cuồng, xấu hổ mà không làm gì được: “Đừng có gọi lung tung! Ta có tên đấy, về sau không được gọi ta là Tiểu Miêu Miêu nữa!”
Vân Thiêm Y ngóc đầu khỏi bụng nó, giơ mèo con lên trước mặt.
Hắn là Thú Đế, nàng là Kiếm Đế, vị cách cấp bậc tương đương, quả thật Vân Thiêm Y không có quyền đặt tên cho hắn.
Cho nên nàng càng tò mò hơn: “Tên ngươi là gì, nói ta nghe thử xem.”
Mèo con hất cằm kiêu ngạo: “Đế Thiếu Cẩm, tên bản tôn là Đế Thiếu Cẩm, nhớ đó, về sau nàng phải gọi bản tôn bằng cái tên này, không được gọi là Tiểu Miêu Miêu nữa!”
Vân Thiêm Y sửng sốt một khắc, ngay sau đó liền bật cười, khiến Miêu Miêu Đế Thiếu Cẩm tức điên.
“Ai nghĩ cái tên này cho ngươi vậy?”
“Đương nhiên là bản tôn rồi, ưm ——"
Vân Thiêm Y không ngừng xoa bụng mèo của Đế Thiếu Cẩm: “Đừng có tự xưng bản tôn trước mặt ta hoài.”
“Đừng sờ, đừng sờ mà!”
Vân Thiêm Y buông hắn ra: “Đế, Thiếu, Cẩm, ngươi cóp nhặt cái tên này ở đâu vậy, có biết ba chữ này viết thế nào không, nếu không thì để ta dạy cho ngươi, kẻo lại viết thiếu tới thiếu lui.”
“Đừng có khinh người!” Đế Thiếu Cẩm trốn khỏi ma trảo của nàng, đi về phía án thư.
Đến khi đáp đất, đối phương không còn là hình mèo mà biến thành một nam tử cao lớn uy mãnh, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, tóc đỏ như lửa dài đến thắt lưng, không búi gọn mà xoã dài tuỳ ý mang lại cảm giác yêu dã mị hoặc.
Vân Thiêm Y bĩu môi.
Đế Thiếu Cẩm mặc kệ nàng, hắn đi đến trước án thư, mài mực vài cái rồi cầm bút lông lên thoăn thoắt viết ba chữ, cánh tay vung nhẹ, nét mực hiện ra, hắn giơ giấy tuyên lên cho Vân Thiêm Y ngắm.
Đúng là chữ viết không tệ.
Vân Thiêm Y vỗ tay: “Giỏi lắm.”
Đế Thiếu Cẩm hậm hực: “Có phải chỉ cần ta không trong hình dạng mèo là nàng sẽ lạnh nhạt với ta đúng không?”
“Ta là người ngoài lạnh trong nóng.” Vân Thiêm Y ho nhẹ: “Vậy ngươi hoá hình… Khi nào?”
Lúc này nàng mới nhận ra, Đế Thiếu Cẩm đang không dùng thần thức giao lưu với nàng mà đang nói ra ngoài miệng: “Ngươi học ngôn ngữ của loài người à?”
Đôi mắt mèo của Đế Thiếu Cẩm nhìn nàng chằm chằm.
Hắn muốn nói rất nhiều.
Hắn đã lừa nàng từ trước, đã học ngôn ngữ của loài người, còn hoá thành hình dạng này, học đọc sách viết chữ.
Hắn muốn nếu có ngày gặp mặt thì có thể khiến nàng ngạc nhiên.
Có điều, hắn không ngờ ngày đấy đã suýt không xảy ra.
Có điều những lời này, hắn đều nói không nên lời.
Hắn không phải người bộc trực như thế.
Vân Thiêm Y vẫn còn kinh ngạc: “Là vì ta sao?”
Nếu không thì vì sao?
Đế Thiếu Cẩm chỉ thấy biểu cảm của nàng đã vô cùng thỏa mãn, hắn hất cằm, những lời định nói ra lại thay đổi: “Lấy kiếm gỗ linh thụ ra đây, Thố Vinh tinh lọc không sạch đâu, nàng thật là, làm bừa cũng phải có giới hạn chứ!”
Hắn lại hơi giận dữ, mắt mèo hung hăng trừng Vân Thiêm Y một cái.
Vân Thiêm Y bày ra vẻ mặt vô tội: “Ta không có vũ khí khác mà.”
Chủ yếu là những vũ khí khác đều không có linh khí mạnh mẽ như vậy, đủ để nàng sử dụng linh áp trước khi lên cửu phẩm.
Nói dứt lời, đối phương lại tiếp tục trừng mắt thêm một cái.
Ôi chao ôi chao.
Đúng là hình dạng mèo con tốt hơn mà.