Đây chỉ là một nước cờ lớn mà Phong Bất Quy bày ra để bản thân có thể phi thăng!
Thậm chí Vân Thiêm Y còn nghi ngờ, Tông Hạo thù hận và ẩn nhẫn với nàng cũng là do Phong Bất Quy chỉ dẫn.
Có điều những việc này đều không thể kiểm chứng.
Đương nhiên nàng hận Phong Bất Quy.
Có điều… Đây là kết quả mà Phong Bất Quy muốn nhất.
Cho nên nàng vẫn đè nén mối hận này như trước.
Hoặc là… Nghĩ cách khác tiêu diệt Phong Bất Quy.
Đời trước nàng chỉ thiếu một bước đã có thể phi thăng, phi thăng là chuyện quan trọng, cao hơn hết thảy.
Đời này, nàng có rất nhiều thời gian.
Không thể để mỗi mình Phong Bất Quy chơi cờ được, nàng cũng có thể chơi.
Vân Thiêm Y cười lạnh, nói với Thố Vinh: “Ông có thể lấy được Cửu Chương Đoán Quân Trận không?”
Đây là một trận pháp cấp trung, dùng để hỗ trợ khi nung rèn, cũng không khó thực hiện.
Quả nhiên, Thố Vinh lập tức gật đầu: “Tôn thượng cần bao nhiêu?”
Vân Thiêm Y nói ra con số, không lâu sau Thố Vinh đi rồi quay về, lấy ra một xấp phù trận từ trong tay áo.
Tuy thanh kiếm Thái Khang phỏng chế trong tay nàng chỉ là giả, nhưng có chất lượng vượt xa kiếm phỏng chế thông thường, thậm chí Vân Thiêm Y còn cảm nhận được một chút kiếm hồn.
Chỉ cần rèn thêm một chút là có thể trở thành một thanh kiếm hoàn toàn thích hợp với Vân Thiêm Y.
Là Kiếm Đế, ngoại trừ kiếm thuật tuyệt đỉnh, Vân Thiêm Y cũng rất am hiểu việc rèn kiếm, có điều nàng không để tâm vào lĩnh vực này, chỉ khi xuất hiện bình cảnh trong lúc bế quan tu hành thì mới rèn kiếm để điều chỉnh trạng thái, xem như một phương pháp tu thân dưỡng tính.
Khi còn là Kiếm Đế, Vân Thiêm Y để lại tổng cộng tám thanh kiếm, trong đó có một thanh kiếm tặng Cảnh Văn Tấn, ba thanh kiếm khác tặng cho các Kiếm tu nhị phẩm cùng thời, tuy mấy người họ không ở Vô Tướng Kiếm Tông, song vì muốn khích lệ mấy Kiếm tu nhị phẩm kiên định với đạo tâm của mình, Vân Thiêm Y đã lấy đây làm quà tặng cho bọn họ.
Suy cho cùng, có được một thanh thần kiếm do Kiếm Đế đích thân rèn ra cũng là chuyện mà mọi Kiếm tu đều khát khao từ tận đáy lòng.
Tiếc là sau khi Vân Thiêm Y thân tử đạo tiêu, Cảnh Văn Tấn đơn độc rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông, bằng không chưa chắc Cảnh Hạo đã trở thành Chưởng môn của Vô Tướng Kiếm Tông được.
Bốn thanh kiếm còn lại thì Vân Thiêm Y lần lượt tặng cho bốn ái đồ của mình.
Sau này… Bọn họ có người đọa tình, có người đọa ma, có người tử vong, thần kiếm tự quay về bên Kiếm Đế, ba thanh kiếm trong số đó được nàng đặt ở Lưu Ly Kiếm Cung, chỉ có một thanh kiếm lưu lạc bên ngoài.
Lúc Vân Thiêm Y tới Tàng Bảo Các lấy đồ vật đã hỏi thăm các đệ tử ở Tàng Bảo Các, tuy Thiên Hạc Tông là môn phái tu thú, song cũng vì Thiên Hạc Tông là môn phái tu thú cho nên trong tông môn cái gì cũng có.
Phòng luyện đan, hoạ trận các, luyện khí thất đều có đầy đủ.
Luyện khí thất chỉ cần xin là có thể sử dụng, Vân Thiêm Y dù có được ưa thích hay không thì tốt xấu gì cũng mang thân phận Vân đại tiểu thư, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên nàng không muốn rề rà mất thời gian, sau khi dặn dò mấy người Hồng Dược luyện tập, vì không muốn bị người ta cản lại giữa đường rồi đưa chiến thư sinh tử, nàng bảo Thố Vinh trực tiếp mở trận đưa nàng đến trước cửa luyện khí thất.
Nếu là lúc trước, mọi người ở Thiên Hạc Tông hễ thấy Vân Thiêm Y đi ngang qua thì một nửa sẽ nhìn với ánh mắt tò mò và đánh giá, nửa còn lại là sợ hãi và chán ghét.
Bây giờ nàng đi tới đâu, đám đông tự động tách ra như nước biển rẽ đôi, nhường đường cho nàng.
Lúc đệ tử của luyện khí thất đưa lệnh bài sử dụng cho nàng thậm chí còn hơi run tay.
“Tiểu thư muốn rèn kiếm sao?”
“Không phải đại tiểu thư bây giờ bị Trận tu nhất phẩm nhập vào sao, sao lại rèn kiếm vậy?”
“Vừa rồi mấy người không tới đài Đấu Thú ở Huyền Vũ Đường à, kiếm vũ của đại tiểu thư lợi hại lắm đó!”
“Nàng học kiếm vũ từ đâu vậy?”
“Ai mà biết, người ta là Trận tu nhất phẩm mà, cho dù tu cái gì thì cũng là nhất phẩm thôi!”
“Cũng phải, có ai quy định Trận tu không tu kiếm…”
“Không biết đại tiểu thư có chịu chỉ dạy ta đôi điều không nhỉ?”
“Đúng vậy, lần trước những thần thú được vị thần thú nhị phẩm đó chỉ dạy đều rất tiến bộ, tiếc là ta không kịp tham gia…”
Vân Thiêm Y không để ý tới mấy lời này, nàng đi thẳng vào trong một gian phòng luyện khí.
Nơi này dĩ nhiên không thể bì với Đoán Tạo Nhai của Vô Tướng Kiếm Tông, hoàn toàn không có một tí linh khí thiên địa luân chuyển, ngũ hành vạn vật tương sinh gì cả.
Dù sao cũng không thể quá mong đợi ở một môn phái tu thú, có thể nung lò rèn đã tốt lắm rồi.
Cho nên Vân Thiêm Y mới bảo Thố Vinh lấy Cửu Chương Đoán Quân Trận.
Trận pháp này có thể cung cấp một không gian nung rèn tương đối ổn định, có thể che chở bốn phía tránh bị quấy nhiễu.
Tuy không thể hấp thụ nhiều linh khí trời đất hơn, nhưng dù sao ở đây cũng chẳng có những thứ đó!
Nhìn chung Cửu Chương Đoán Quân Trận là trận pháp được hầu hết các Kiếm tu bậc trung ưa chuộng, có thể nói là sản phẩm được mua sắm nhiều nhất, trong trường hợp khẩn cấp hoặc vào thời điểm đặc biệt, nếu cần tu bổ linh kiếm mà không thể điều chỉnh linh khí bốn phía thì chỉ cần thi triển Cửu Chương Đoán Quân Trận là sẽ đâu vào đó, có thể thoải mái tu bổ một thanh kiếm.
Vân Thiêm Y ước lượng một tấm phù trận, nhẹ nhàng tung lên, đại trận màu bạc hiện lên dưới chân nàng.
Các đệ tử trong ngoài đại điện cảm nhận được sự dao động của trận pháp lại càng bàn tán xôn xao.
“Mở trận rồi kìa, đúng là Trận tu rồi!”
“Mọi người nói xem, sau này Thiên Hạc Tông chúng ta có phải sẽ được tu sĩ nhất phẩm bảo vệ không?”
“Sao tính vậy được? Bây giờ tiểu thư mới là cửu phẩm, nhất phẩm là chuyện của trước kia rồi.”
“Tuy thực lực của tiểu thư không phải nhất phẩm, nhưng còn một thần thú nhị phẩm nữa mà.”
“Nói cũng phải, vậy sau này chúng ta có thể yên tâm rồi, ta nghe nói tà đạo vô cùng hung hăng ngang ngược, khiến mấy người Tông chủ rất lo lắng.”
“Lo hão làm gì, Tông chủ là Thú tu tứ phẩm, bọn tà đạo hèn mọn vốn không đáng nói tới!”
“Sau này ta sẽ không nói xấu đại tiểu thư nữa đâu, há há, Trận tu nhất phẩm, nếu chịu chỉ điểm ta đôi chút, vậy thăng lên bát phẩm không còn là chuyện xa vời nữa!”
Trong lúc mọi người đang bàn luận, Thố Vinh nắm bắt thời cơ, lấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng bước đến, lão hơi nâng tay, có một thần thú lập tức bay vọt từ trong Thú Nguyên của một vị đệ tử trong số đó, phủ phục trước mặt Thố Vinh.
Đó là một con Đạp Tuyết còn nhỏ, Thố Vinh hiền hoà xoa đầu nó, bắt đầu chỉ điểm nó tu hành, còn mỉm cười gật đầu chào những đệ tử khác.
Mục đích của việc này khỏi nói cũng biết.
“Là, là thần thú của đại tiểu thư kìa!”
“Thần thú của đại tiểu thư lại đến chỉ điểm cho thần thú của mọi người kìa!”
“Mau lên, nói với mấy sư huynh, bảo bọn họ mau đến đây!”
“Mau xếp hàng, xếp thành từng hàng, từng người một thôi!”
“Đại tiểu thư tốt quá!”
“Phải đó phải đó!”
Nụ cười trên môi Thố Vinh càng sâu.
Tuy Vân Thiêm Y không quan tâm đến thanh danh của mình ở Thiên Hạc Tông, song Thố Vinh vẫn thấy có lẽ nàng còn phải ở đây thêm một thời gian nữa.
Kiếm Đế tôn thượng đương nhiên cao quý, mấy chuyện như duy trì thanh danh, sắp xếp mối quan hệ thế này không cần tôn thượng phải bận lòng.
Lão là bằng hữu của thần thú của tôn thượng, việc này cứ để lão lo liệu.
Hồng Dược dẫn theo Hạ Chí, tay xách giỏ tre, phân phát trà lạnh cho mấy đệ tử đang xếp hàng.
Chỉ riêng Vân Hương Diệp vì vẫn còn đôi chút tranh chấp nên bị Thố Vinh giữ trong tiểu viện, dạy Vấn Kinh và Vân Mộc Hương biết chữ đọc sách.