Hồng Dược vốn dịu dàng dễ gần, Hạ Chí cũng xem như là thế hệ đệ tử nội môn trẻ tuổi, có thể nói là như cá gặp nước, đương nhiên phần này cũng thuộc về công lao của Vân Hương Diệp.
Vân Hương Diệp mới là nhân vật như cá gặp nước thật sự.
Có điều trước cuộc tổng tuyển chọn tông môn, nàng ấy không tiện lộ mặt, miễn cho bị Liễu Vạn Linh tính kế, chi bằng ngoan ngoãn kiên trì tăng cường thực lực của mình.
Vân Thiêm Y hoàn toàn không hay biết những náo nhiệt ở bên ngoài, nàng chỉ cẩn thận quan sát thanh kiếm này.
Thái Khang là kiếm cổ, kiểu dáng của kiếm đã có sự khác biệt so với kiểu dáng đang được lưu hành thông dụng hiện nay.
Đối với Kiếm tu, hình thức chế tạo của kiếm tương đối quan trọng, thậm chí Vân Thiêm Y còn dùng từng thanh kiếm riêng khi thực hiện các loại kiếm chiêu khác nhau, dù sao nàng có ảo cảnh, có thể thay đổi kiếm bất cứ lúc nào.
Với tu vi cửu phẩm hiện tại và những chiêu kiếm mà nàng có thể sử dụng, thanh kiếm này đã rất thích hợp rồi, dù sao kiếm pháp cấp thấp của Vô Tướng Kiếm Tông là do chính Vân Thiêm Y thuở đầu thiết kế cho các đệ tử của mình, đều là đồ vật cách đây vạn năm, phối hợp với kiếm cổ hiển nhiên sẽ gia tăng sức mạnh.
Nàng đúc rút được, kiếm hồn trong kiếm sau khi trải qua rèn luyện có thể chuyển hóa thành kiếm phách, sau đó dùng linh khí nuôi dưỡng thì có thể dưỡng ra kiếm thị* thuộc về mình.
*Người hoặc linh thể phục vụ thanh kiếm.
Mỗi thanh kiếm trong Lưu Ly Kiếm Cung của Vân Thiêm Y đều có kiếm thị, có thể nói chính những kiếm thị này đã duy trì hoạt động thường ngày của Lưu Ly Kiếm Cung.
Chậc… Mười sáu năm nàng không ở đó, lại quay về cửu phẩm, mấy kiếm thị này e rằng đã sớm hóa thành kiếm phách một lần nữa, ở trong bảo kiếm đợi nàng quay về.
Quả nhiên tìm được Ứng Long là việc cấp bách nhất.
Vân Thiêm Y hít sâu mấy hơi đè cảm xúc xuống, nàng cầm chuôi kiếm, không ngừng rót linh khí của mình vào trong rèn giũa kiếm hồn mỏng manh trong kiếm, liên tục nắn hình uốn thân cho nó.
Nhờ có Cửu Chương Đoán Quân Trận bao phủ, toàn bộ linh khí trong không gian này chỉ tập trung vào một mình Vân Thiêm Y, kiếm giả ở giữa linh khí hơi run lên lôi kéo sạch sẽ linh khí của Vân Thiêm Y, đôi bên xô xô đẩy đẩy người đến ta đi.
Song cuối cùng kiếm giả vẫn không thể địch lại sự cường thế của Vân Thiêm Y, kiếm hồn của kiếm giả ngoan ngoãn bộc lộ bản thân, mặc cho Vân Thiêm Y thao túng nhào nặn.
Sau khi hấp thụ một lượng linh khí, kiếm hồn vốn hư vô mờ mịt dần dần ngưng kết thành kiếm phách.
Mà vầng trán Vân Thiêm Y đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngay cả phù trận của Cửu Chương Đoán Quân Trận cũng đã dùng hết bảy tám tấm.
Sau khi kiếm phách hợp làm một thể với kiếm giả một lần nữa, kiếm giả vốn còn hơi trì trệ đột nhiên tỏa ra một luồng sáng xanh trong trẻo tựa như muốn xuyên thủng tầng trời, nhưng lại bị Cửu Chương Đoán Quân Trận kìm hãm mà chỉ lưu chuyển vòng quanh, luồng sáng và linh khí tụ vào trong kiếm lần nữa, mà hình dạng của kiếm cũng thay đổi một chút.
Thân kiếm trở nên mỏng hơn, thanh mảnh hơn, cảm giác cồng kềnh như có một lớp đồng thau bám vào hầu như đã biến mất, trở nên thuần khiết nhẹ nhàng.
Vân Thiêm Y thử huơ mấy cái, xoay kiếm một vòng quanh người, thử vài chiêu thức đơn giản, cảm giác vô cùng thuận tay.
Thanh kiếm này nếu gọi là kiếm Thái Khang phỏng chế thì thật sự không ra thể thống gì.
Nghĩ ngợi một lát, Vân Thiêm Y dùng hai ngón tay điểm kiếm, rót linh khí vào tương tác với kiếm phách bên trong, cuối cùng trên thân kiếm từ từ hiện lên hai chữ: Long Minh.
Đây là cái tên mà kiếm phách tự chọn.
Vân Thiêm Y vốn muốn đặt tên cho nó là Bạch Giáng, dù sao ở một góc độ nào đó, có thể nói là nàng đang đi trên đường bị Hách Tự Như cứng rắn nhét vào trong tay, hơn nữa đây cũng là tên một loại thảo dược mà nàng rất thích.
Tiếc là kiếm phách không thích, Vân Thiêm Y khá tôn trọng ý muốn của kiếm phách, Long Minh thì cứ là Long Minh đi.
Từ nay trở đi, nó chính là kiếm Long Minh của nàng.
Vân Thiêm Y giải Cửu Chương Đoán Quân Trận, cất kiếm Long Minh vào, sau đó dọn dẹp qua quýt mấy nơi lộn xộn ở trong phòng do linh khí tràn ra trong lúc nàng rèn kiếm.
Dù sao lễ nghĩa cơ bản vẫn phải có, dùng xong phải thu dọn cho người ta.
Nhưng mà sau khi nàng đẩy cửa bước ra, thế giới bên ngoài lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Khi nàng tiến vào, các đệ tử Thiên Hạc Tông còn đang lén lút nhìn nàng, tới bây giờ thì ai nấy đều vô cùng nhiệt tình.
“Đại tiểu thư, người rèn giỏi quá, vất vả rồi!”
“Đây là kiếm mà đại tiểu thư rèn sao, đúng là thanh tú nhã nhặn, không hề tầm thường!”
“Đại tiểu thư đừng vội, mời người dùng trà, đây là loại trà tốt nhất ở Thiên Hạc Tông chúng ta đấy.”
“Đại tiểu thư, trà này phải dùng kèm điểm tâm, món này làm tử quả đào, bồi bổ linh khí tốt lắm đấy!”
“Đại tiểu thư…”
Chuyện gì thế này?
Vân Thiêm Y vô cùng thắc mắc, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, chỉ cười khẽ nhẹ gật đầu với mấy đệ tử đang rất nhiệt tình.
Vẻ ngoài của nàng vốn rất đẹp, mà gương mặt này xưa nay nếu không mang vẻ dữ tợn của Yêu tu thì lại là vẻ vô cảm của Kiếm Đế.
Nàng đột ngột cười lên khiến rất nhiều đệ tử bất kể nam nữ đều ngây ngốc tại chỗ, rồi ngay sau đó bọn họ càng nhiệt tình ùa tới hơn.
Vân Thiêm Y giữ nụ cười gương mẫu đến mức cả gương mặt suýt nữa cứng đờ, lúc thấy Thố Vinh, dường như nàng cũng hiểu được chuyện gì đã diễn ra, bình thản đáp: “Mọi người không cần khách khí.”
“Ta còn có việc.”
Cuối cùng cũng chen ra khỏi đám người, lúc này lại có một đệ tử mặc y phục cấp bậc không thấp bước tới, trái tim Vân Thiêm Y không khỏi đập nhanh hơn.
Thật ra nàng không sợ bị người ta hạ chiến thư, chỉ là nàng không muốn bị hạ chiến thư sinh tử.
Chỉ vì tranh đấu cá nhân mà vô duyên vô cớ giết chóc là chuyện rất không cần thiết, nhưng nếu không giết thì phải lăng nhục đối phương, như vậy cũng không cần thiết nốt.
Chẳng lẽ mỗi lần nàng đều phải trấn lột một thứ gì đó của người ta à?
Chẳng may trên người đối phương không có món gì, nàng phải ép người ta c** s*ch sành sanh sao?
Quá đáng!
Không được, đợi Vân Kế quay về nàng nhất định phải kiến nghị với Vân Kế, nhanh chóng xóa bỏ chế độ chiến thư sinh tử.
Tông môn kiếm tông tuyệt đối không có thứ này, ít nhất là Vô Tướng Kiếm Tông không có.
Trong môn phái kiếm tông, vì Kiếm tu cần rất nhiều tài nguyên cho nên cơ chế cấp phát trên dưới thật sự rất nghiêm khắc.
Chỉ có như vậy mới đảm bảo mọi người sẽ không vì chuyện phân phát tài nguyên mà nảy sinh mâu thuẫn lớn.
Mỗi phẩm cấp đều nhận được số lượng tài nguyên cố định, tuyệt đối không được phép người dưới vượt người trên.
Tông môn bỏ rất nhiều tài nguyên đào tạo Kiếm tu bậc trung, không một môn phái Kiếm tu nào muốn đệ tử xảy ra sự cố hoặc bị Kiếm tu cấp thấp bên ngoài g**t ch*t.
Kiếm tu cấp thấp nếu cảm thấy mình có cơ duyên thì cứ dùng cơ duyên cho việc tu hành, chờ khi lên đến bậc trung hoặc bậc cao thì đãi ngộ trong môn phái cũng theo đó mà tăng lên.
Đương nhiên, khi đã thành Kiếm tu bậc cao thì không còn phải lo bị tu sĩ bậc thấp hay bậc trung hãm hại, tình hình đã không còn như trước nữa rồi.
So với môn phái kiếm tông, cũng không biết là Thiên Hạc Tông như vậy hay là môn phái thú tu đều như vậy, tóm lại Vân Thiêm Y cảm thấy ai nấy đều thong thả, phóng khoáng, mạnh ai nấy tu.
Đồng nghĩa với hoang dã.
Có điều, đường tu đạo hoàn toàn không giống nhau, Vân Thiêm Y cũng từng than quan rất nhiều môn phái Trận tu, so với con đường phi thăng, bọn họ lại thích nghiên cứu và khai phá, sử dụng các trận pháp mới, rồi lại ngưng tụ thành phù trận mang đi chào hàng khắp nơi.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, vị đệ tử mặc áo gấm cung kính cúi người, dâng một tấm tiên thiếp cho nàng: “Quy trình của cuộc tổng tuyển chọn tông môn đã xong, mời người nhận lấy.”
Chà, còn có quy trình.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiêm Y tham gia cuộc tổng tuyển chọn, cảm thấy khá mới mẻ.
Thật ra tông môn Kiếm tu vẫn có đại hội đấu võ, cũng có đại hội kiếm thức, nhưng đều là đối đầu cùng cấp, gần như không có chuyện toàn bộ cấp bậc đều tham gia lẫn lộn với nhau.
Đệ tử mặc áo gấm cũng không phải đưa tin cho mỗi mình nàng.
Vừa rồi Thố Vinh bất ngờ chỉ đạo, cho nên không ít đệ tử nội môn bao gồm cả đệ tử trấn phái đều tới, lần trước không được chỉ điểm, lần này cuộc tổng tuyển chọn tông môn sắp bắt đầu, cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.
Cho nên mấy đệ tử nội môn của Thiên Hạc Tông còn ở lại tông môn hầu như đều tụ tập ba vòng trong ba vòng ngoài quanh luyện khí thất.
Lúc Vân Thiêm Y mở tiên thiếp ra, sau lưng vang lên những tiếng kinh hô:
“Sao lại như vậy?”
“Chậc, ta không hề chuẩn bị luôn đó!”
“Ta cũng vậy, ta chuẩn bị giống lần trước, sao năm nay thay đổi đột ngột vậy?”
Vân Thiêm Y trầm ngâm nhìn tiên thiếp, cẩn thận đọc qua một lượt.
Nội dung chia thành hai phần, viết cụ thể quá trình của cuộc tổng tuyển chọn tông môn và đại hội đấu võ.
Cuộc tổng tuyển chọn tông môn sẽ diễn ra trước, cuộc tổng tuyển chọn tông môn năm rồi là chọn đệ tử trấn phái từ trong số các đệ tử nội môn trúng tuyển, nàng vốn cho rằng bản thân mình đã sẵn chức đệ tử trấn phái, hẳn sẽ vượt qua vòng này đi thẳng vào đại hội đấu võ.
Không ngờ năm nay không giống như vậy.
Cuộc tổng tuyển chọn tông môn năm nay lấy lý do là có sự xuất hiện của Chân Long Thú Nguyên, cho nên dẫn đến kích phát long mạch núi Quan Vân.
Dị tượng này đã có ưu, ắt cũng có khuyết.
Ưu điểm chính là các thần thú cấp cao sẽ nhiều hơn, các đệ tử nội môn cũng có nhiều khả năng ký khế ước với các thần thú mạnh hơn.
Khuyết điểm chính là nương theo các thần thú cấp cao mà đến, còn có tà đạo, dị tu và đám ma thú ác đoạ.
Trong cuộc tổng tuyển chọn tông môn hiện tại, các đệ tử nội môn tự tập hợp thành đội ngũ vài người, thông qua ngọc bội truyền tống vào một góc nào đó của núi Quan Vân.
Cụ thể ai đi đâu, còn phải xem cơ duyên của từng người.
Ba ngày sau, đệ tử nhận được tiên thiếp phải tập trung ở đài thí luyện Huyền Nhạn, dùng Truyền Tống Trận của đài thí luyện.
Vân Thiêm Y thầm bĩu môi.
Cơ duyên? Người khác thì sẽ là cơ duyên thật, nhưng riêng tổ đội của nàng nếu không phải Liễu Vạn Linh sắp xếp thì quả thật nàng đã sống uổng phí hai vạn năm nghìn năm.
Tạm thời không nói đến tà đạo và dị tu, nếu đụng phải hai nhóm này thì cứ ưu tiên giữ mệnh cho mình trước.
Mà cuộc tổng tuyển chọn tông môn chủ yếu sẽ tính toán số thú đan của ma thú ác đoạ.
Mười người có số lượng thú đan nhiều nhất sẽ nhận được phần thưởng của tông môn, trong đó mười người đứng đầu trong số đệ tử nội môn sẽ được thăng lên đệ tử trấn phái.
Vậy nên, chọn người lập nhóm là chuyện rất quan trọng.
Nên mạnh hơn mình, hay không bằng mình, những người muốn được thăng làm đệ tử trấn phái đều phải cân nhắc cẩn thận, chỉ có ba ngày, rất đỗi gấp gáp.
Đối với những ai đã là đệ tử trấn phái, còn có những người còn lâu mới đạt được vị trí trấn phái, bọn họ lo ngại nhất vẫn là gặp nguy hiểm khi đối mặt với ma thú, đồng thời cũng không khỏi ngoe ngoeo rục rịch mong gặp được kỳ ngộ, dùng thú đan đổi lấy phần thưởng.
Trong nhất thời, trước cửa luyện khí thất vô cùng náo nhiệt, có người đang chiêu mộ đồng đội, có người gọi bạn rủ bè, bàn tán vô cùng xôn xao.
Có không ít người nhìn sang Vân Thiêm Y.
Dù sao vị này chính là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn, còn có một Thần thú nhị phẩm đi theo, nếu có thể lập đội với nàng, chẳng phải vị trí đệ tử trấn phái hay khen thưởng của tông môn đều dễ đạt được như trở bàn tay sao!
Nhưng mà, trong lúc có một đệ tử to gan chuẩn bị bước lên mời Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y đã đóng tiên thiếp lại, một trận pháp nháy mắt xuất hiện dưới chân truyền tống nàng rời đi.