Trong tiên thiếp không giới hạn số người một đội, cho dù là một hay mười người đều được.
Cũng viết rõ rằng, cơ hội ở đâu nguy hiểm ở đó.
Nói cách khác, kỳ ngộ đều sẽ kèm theo nguy hiểm, cho dù đã nhận tiên thiếp, ai không muốn có thể không tham dự, Thiên Hạc Tông không hề ép buộc điều gì.
Đồng thời còn có một số việc cần lưu ý và cấm kỵ, bao gồm không được vì công lao và thù lao mà xuống tay giết hại thần thú vô tội không phải ma thú, trên tiên thiếp còn đặc biệt ghi rằng, thú đan của ma thú hoàn toàn khác với thần thú, vừa thấy đã nhận ra ngay, chớ có đầu cơ trục lợi.
Nếu phát hiện ra lập tức tước đoạt thân phận đệ tử, giải đến Tư Quá Nhai đợi Vân Kế về sẽ chủ trì tra xét công khai.
Về điểm này Vân Thiêm Y thật sự rất hài lòng.
Dù gì Thiên Hạc Tông cũng là tông môn chính phái, tuy không thiếu người ôm lòng riêng, tâm cơ tính toán, nhưng đối đãi với thần thú tuyệt không bừa bãi.
Dù sao đây cũng là căn cơ của Thú tu.
Sau khi trở về tiểu viện, Vân Thiêm Y đưa tiên thiếp cho Hồng Dược.
“Bốn người chúng ta lập một đội, vẫn cần chuẩn bị một số thứ.”
Vân Hương Diệp đọc xong tiên thiếp, thở dài: “Chắc chắn Liễu Vạn Linh sẽ động tay động chân trong đó, nơi chúng ta truyền tống đến chắc chắn là nơi hung hiểm nhất.”
Thố Vinh cười tủm tỉm vuốt râu: “Có lão hủ ở đây, bà ta chỉ là một Pháp tu ngũ phẩm hèn mọn chẳng lẽ có thể che trời sao?”
Vân Thiêm Y truyền đạt thay Thố Vinh: “Có lão ở đây, không cần phải lo.”
Vân Hương Diệp hơi ngẩn ra, ngay lập tức mỉm cười: “Cũng phải, vậy cô dự định làm thế nào?”
Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Đã là cơ duyên thì cứ tuỳ duyên đi.”
Nếu Ứng Long thật sự ở núi Quan Vân, một khi cảm ứng được nàng, không lý nào lại không đến.
So với việc tìm kiếm mù quáng, chi bằng thật sự thuận theo duyên phận.
Cái gì cần chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị, nàng thì không sao nhưng ba người còn lại đều là cửu phẩm chân chính, đặc biệt là Vân Hương Diệp, nàng ấy chỉ mới vừa kết lại nội đan cách đây không lâu.
Vân Thiêm Y dự định đưa Vấn Kinh theo cùng, sừng của cậu bé đã nhú lên một tí, linh thể cũng tốt hơn nhiều.
Đến khi đó đội ngũ sẽ có Thố Vinh nhị phẩm, Vấn Kinh lục phẩm, Vân Mộc Hương thất phẩm, còn có bốn Kiếm tu cửu phẩm.
Trên thực tế, như thế này đã rất mạnh.
Có lẽ ai cũng có thể giẫm chết một Kiếm tu cửu phẩm, song bốn Kiếm tu cửu phẩm thì khác.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra cuộc tổng tuyển chọn tông môn.
Trên đài thí luyện Huyền Nhạn vô cùng tấp nập, còn đông hơn gấp mấy lần so với ngày Yêu tu hiện thế, nhất thời khiến người ta thắc mắc có phải ngày thường các đệ tử Thiên Hạc Tông đã trốn ở xó nào đó, tới bây giờ mới tụ tập đông đủ hay không.
Người bước ra chủ trì cuộc tổng tuyển chọn tông môn không phải Liễu Vạn Linh, mà là Từ Thanh Thư.
Dù sao ông ấy cũng là một Đường chủ, càng có tư cách và uy vọng hơn Phó Đường chủ.
Từ Thanh Thư ở trên đài nói không ít lời sáo rỗng, Vân Thiêm Y nghe tai trái lọt tai phải, đôi mắt không ngừng quan sát bốn phía.
Thố Vinh và Vấn Kinh đều ở trong không gian của vòng tay mà nàng đeo trên cổ tay, đây là không gian do linh giác của Anh Chiêu tạo ra.
Vật dụng tư trang mà bọn họ chuẩn bị cũng đặt ở bên trong.
Trong tay áo nàng còn giấu Vạn Vật Huyễn Linh Trận mà Thố Vinh giao cho nàng.
Đây là trận pháp tam phẩm, để chế tạo nó, Thố Vinh đã tốn không ít tâm huyết và tài nguyên.
Vân Thiêm Y chắc chắn sẽ luôn ghi nhớ phần ân tình này, không vì Thố Vinh là thần thú bầu bạn với nàng mà xem đấy là chuyện hiển nhiên.
Báo đáp tốt nhất mà nàng có thể làm cho Thố Vinh chính là đúc lại ảo cảnh cho lão.
Có điều bây giờ Vân Thiêm Y tạm thời chưa làm được.
Thố Vinh đúng là đã đầu tư một khoản dài hạn.
Vạn Vật Huyễn Linh Trận là một loại trận pháp tìm kiếm cơ duyên dành cho các tu sĩ cấp cao, cụ thể là tu sĩ tam phẩm trở lên, sau khi khai trận, trận pháp này có thể truyền tống người đến nơi có cơ duyên.
Có điều là phúc hay họa lại rất khó nói.
Bất kể thế nào, cho dù là họa thì cũng là thiên họa, là kiếp nạn đã định trong số mệnh chứ không phải họa do người gây ra.
So với việc bị người ta tính kế, Vân Thiêm Y thà để thiên đạo quyết định con đường tương lai của mình.
Pháp trận truyền tống của Thiên Hạc Tông chỉ là trận pháp ngũ phẩm, Liễu Vạn Linh cũng là Pháp tu ngũ phẩm, bất luận thế nào cũng không thể chống lại đại trận tam phẩm.
Sau khi kết thúc buổi khai mạc, Từ Thanh Thư cùng với những đệ tử không tham gia cuộc tổng tuyển chọn tông môn bắt đầu phân phát tư trang chuẩn bị cho các đệ tử đã xếp thành hàng.
Ngoại trừ các dược vật, thực phẩm, phù trận cơ bản, còn có thêm một lệnh bài truyền tống bằng gỗ, vào lúc nguy cấp chỉ cần đưa linh khí vào mộc lệnh là có thể quay về môn phái bất cứ lúc nào.
Thiên Hạc Tông tổ chức cuộc tổng tuyển chọn tông môn dù sao cũng là vì tuyển chọn đệ tử, chứ không phải muốn giảm bớt dân số tông môn, có thể bảo vệ người nào thì sẽ bảo vệ người đó.
Nếu đã bảo vệ hết mức mà vẫn mất mạng, chỉ có thể nói số mệnh đã tận, không oán trời không trách người.
Vân Thiêm Y đón lấy mộc lệnh truyền tống từ trong tay đệ tử, dùng thần thức quét qua, không ngờ lại phát hiện mộc lệnh này… Quả thật là mộc lệnh có thể truyền tống đến đài thí luyện Huyền Nhạn của Thiên Hạc Tông.
Đám người Liễu Vạn Linh vậy mà không động tay động chân vào chuyện này.
Chỉ có đệ tử nhận được tiên thiếp mới có thể nhận tư trang, trong đám người Vân Thiêm Y, ngoại trừ Vân Hương Diệp ra thì ba người đều nhận được tiên thiếp.
Nhưng đệ tử gia nhập đội ngũ cũng không bị giới hạn, chỉ cần đồng ý là có thể dẫn theo bất kỳ ai.
“Đại tiểu thư, mời.”
Một đệ tử nghiêng người, giơ tay làm động tác mời.
Vân Thiêm Y khoát tay, triệu hồi Thố Vinh.
Nàng đứng đầu, Thố Vinh đứng cuối, kẹp Hồng Dược, Vân Hương Diệp và Hạ Chí ở giữa.
Tuy có hơi buồn cười, song vì an toàn Hồng Dược vẫn ôm eo Vân Thiêm Y như cũ, Vân Hương Diệp ôm hông Hồng Dược, Hạ Chí đặt tay lên eo Vân Hương Diệp, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, bốn người dùng tư thế buồn cười này tiến vào Truyền Tống Trận.
Buồn cười thì có sao, mạng của đồ đệ đương nhiên vẫn quan trọng nhất!