Sự thật chứng minh, băn khoăn của Vân Nhiễm Y cực kỳ có đạo lý.
Bọn họ vừa mới đặt chân đến nơi truyền tống, còn chưa đứng vững đã có một luồng tà khí ma mị thổi qua, nếu không phải vừa rồi mọi người ôm chặt eo nhau, mấy đứa nhóc này sẽ lập tức bị thổi bay, đến khi đó không biết bị phân tán tới nơi nào.
Không cần Vân Thiêm Y ra lệnh, Thố Vinh dùng một tay giữ chặt Hạ Chí, kéo bọn họ sát lại gần Vân Thiêm Y tránh cho bị cơn cuồng phong tràn đầy linh khí quét đi, tay kia duỗi ra tiếp lấy Vạn Vật Huyễn Linh Trận Vân Thiêm Y đưa tới.
Vân Thiêm Y vốn định tự mình mở trận, có điều tà khí khiến nàng cũng suýt không đứng vững chân, quan trọng nhất là bên hông nàng còn đang phải ghì chặt Hồng Dược.
Thố Vinh chạm đầu ngón tay vào từng phù trận trên Vạn Vật Huyễn Linh Trận, trong nháy mắt một đại trận to lớn tản ra hào quang màu vàng xuất hiện ngay dưới chân bọn họ.
Chỉ một thoáng, yêu ma quỷ quái mà Liễu Vạn Linh an bài đều tan thành mây khói trước pháp trận tam phẩm.
Thiên Hạc Tông, bên trong Đấu Thú Đường.
Liễu Vạn Linh đập bàn giận dữ: “Sao nó có thể…!”
“Là nhờ thần thú nhị phẩm kia sao?”
Trong phòng chỉ có một mình bà ta, không ai có thể đáp lời.
Vân Hoa Noãn cũng tham dự cuộc tổng tuyển chọn tông môn, bây giờ không ai ở đây.
Bà ta vẫn luôn dùng thuật pháp theo dõi Vân Thiêm Y, thấy nàng đã bị truyền tống đến địa điểm đúng như kế hoạch, song bây giờ chẳng những không thấy bóng dáng Vân Thiêm Y mà pháp thuật của bà ta cũng bị đánh nát hết!
Nhưng bà ta không thể làm gì!
Pháp tu ngũ phẩm, đứng trước đại trận tam phẩm lẫn thần thú nhị phẩm đều chẳng đáng nhắc đến.
Đây là khác biệt phẩm cấp!
Đây là cách biệt tu vi!
Dù bà ta có không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành nổi cơn giận dữ trong phòng, chứ không thể tác động đến Vân Thiêm Y!
Thậm chí Liễu Vạn Linh còn mơ hồ cảm nhận được, bất luận là trước hay sau sự kiện Tư Quá Nhai, xưa nay Vân Thiêm Y đều không để bà ta vào mắt!
Vốn dĩ bà ta nảy sát ý với Vân Thiêm Y là vì Vân Hoa Noãn, nhưng bây giờ còn là vì tôn nghiêm của bản thân.
Bà ta nhất định phải g**t ch*t Vân Thiêm Y.
Cuộc tổng tuyển chọn tông môn không được thì đợi đến đại hội đấu võ!
Vân Thiêm Y cũng đâu thể mở Truyền Tống Trận tam phẩm ở đại hội đấu võ được!
…
Luồng sáng vàng kim tràn ngập không gian, tà khí cũng dần dần ngừng lại, Vân Thiêm Y cảm giác lòng bàn chân đã đứng vững, lúc này mới từ từ mở mắt ra.
Đây là… Nơi có cơ duyên mà Vạn Vật Huyễn Linh Trận đưa nàng đến sao?
Hay là của ai khác?
Một khi Vạn Vật Huyễn Linh Trận mở ra sẽ chọn tùy ý cơ duyên của một người trong số những người truyền tống, cho nên không nhất định là cơ duyên của Vân Thiêm Y.
Có điều…
Vân Thiêm Y nhìn xương trắng chất chồng, mồ mả dày đặc bốn phía.
Đây có thể là cơ duyên của ai?
Nàng nhìn sang Hồng Dược, ngoan như vậy, không giống lắm, lại nhìn sang Vân Hương Diệp, cũng rất đáng yêu, không thể nào.
Không lẽ?
Vân Thiêm Y túm cổ áo Hạ Chí: “Tiểu tử nhà ngươi đã làm chuyện xấu xa gì?”
“Đại tiểu thư!” Hạ Chí vô cùng tủi thân: “Chuyện xấu nhất mà ta từng làm chỉ là đánh Hồng Dược thôi, ta đã xin lỗi rồi!”
Vật đổi sao dời, quan hệ giữa ba người trẻ tuổi bọn họ lại trở nên rất tốt, tranh chấp trong quá khứ đều cười cho qua, cũng trở thành đề tài đấu võ mồm thường ngày.
“Thật đáng giận mà.” Vân Thiêm Y buông cậu ra, nhìn sang Thố Vinh.
Không phải chứ, dù sao lão cũng chỉ là một con thỏ…
Thố Vinh hắng giọng: “Tôn thượng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Mặc kệ là cơ duyên của ai, nếu là do Vạn Vật Huyễn Linh Trận đưa đến, ắt đã rời khỏi phạm vi tính toán của Liễu Vạn Linh.
Là cát hay là hung, phải xem mệnh trời.
Vân Thiêm Y vốn định hít sâu một hơi, nhưng vừa mới khịt mũi đã thấy xung quanh đều là quỷ khí âm trầm, nàng nhanh chóng thở hắt ra.
“Tuy nơi này là bãi tha ma nhiều quỷ khí, song quỷ khí không phải đại diện cho tà ác.” Vân Thiêm Y nói, nàng vỗ nhẹ vòng tay gọi Vân Mộc Hương: “Cô dùng mộc linh bảo vệ ba người họ đi, không cần bảo vệ toàn thân, chỉ che chắn phần đầu là được.”
Còn Vấn Kinh chưa cần ra ngoài vội.
Quỷ cũng giống như ba đạo tu không chính phái, đều là sự tồn tại được thiên đạo chấp thuận, cũng không thể phân thiện ác một cách đơn thuần, tốt hay xấu đều do lòng người, nhưng Anh Chiêu là loài thánh khiết bẩm sinh xung đột với quỷ khí, Vấn Kinh lại đang trong thời điểm mọc sừng, không nên hít phải những thứ quỷ khí này.
Vân Mộc Hương gật đầu, làm theo lời Vân Thiêm Y nói, dùng thuật mộc linh chữa lành để bảo vệ phần đầu của ba người Hồng Dược.
Hồng Dược và Vân Hương Diệp thì không sao, chỉ có Hạ Chí lắp bắp: “Đại tiểu thư, thuật pháp này không thể che chắn toàn thân được à, chỉ che đầu… Ta thấy giống như mình đang đội nón xanh vậy!”
Vân Thiêm Y nhìn lướt qua, suýt phì cười.
Từ đầu đến phần cổ của ba bạn nhỏ giống như đội một cái lu màu xanh lục trong suốt, ba cái đầu nhỏ phát ra luồng sáng xanh!
“Được rồi.” Vân Thiêm Y cố nín cười: “Không biết còn phải ở đây bao lâu, nếu che chắn toàn thân sẽ khiến Mộc Hương tiêu hao nhiều linh khí, cố gắng đi.”
“Hu hu, ít ra cũng đổi thành màu xanh lam…” Hạ Chí vẫn còn làu bàu mãi, bị Vân Hương Diệp đá vào mông: “Nam nhi như đệ sao cứ lải nhải mãi thế! Đi nhanh lên, mở đường đi chứ!”
“Tại vì ta là nam nhi, nên mới không muốn đội nón xanh…”
Vân Thiêm Y lại kéo cổ áo Hạ Chí lần nữa, lôi cậu ra đằng sau: “Để ta đi trước.”
Thố Vinh vẫn đứng ở cuối đoàn người.
“Chúng ta đi tìm nơi có thể nghỉ chân trước đã.” Vân Thiêm Y nói rồi đi đến trước một ngôi mộ, dùng linh khí lau qua bụi bặm trên bia mộ.
Nàng vốn định xem nơi này mai táng ai, có thể tìm được manh mối hay không.
Nhưng mà sau khi tro bụi được lau sạch, cái tên ở trên bia mộ hiện ra, bản thân nàng không khỏi khiếp sợ lui lại một bước.
Hồng Dược từ phía sau đỡ lấy nàng, hỏi: “Đại tiểu thư, người sao vậy?”
Vân Thiêm Y không trả lời cô bé trước, mà gọi Thố Vinh.
“Ông qua đây, trên bia mộ này viết cái gì vậy?”
Thố Vinh kéo hai người Vân Mộc Hương và Vân Hương Diệp ra sau mình, rướn người nhìn thoáng qua tấm bia, trên gương mặt già nua cũng lộ ra vẻ khiếp đảm: “Đây…”
Trên bia mộ viết rõ ràng: Mộ của Vân Thiêm Y, Vô Tướng chân nhân, Kiếm Đế chí tôn.
Thố Vinh buông bọn nhỏ ra, xoay người đi đến bia mộ cách đó không xa.
Bên trên cũng viết những dòng tương tự!
Cách đó không xa cũng thế, chữ trên tấm bia gần đây đều có một dòng chữ như vậy.
Toàn bộ bia mộ dày đặc này đều là mộ của Vân Thiêm Y!
Thố Vinh và Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn nhau.
Cảnh tượng lúc này vô cùng quỷ dị, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều không thấy kinh hãi, mặc dù có hơi khiếp sợ nhưng bất luận là khí xung quanh bia mộ hay là quỷ khí vờn quanh thì đều không tồn tại ác ý rõ rệt.
Thậm chí… Thậm chí là còn có một tia bi thương và tưởng nhớ trong đó.
Thố Vinh nhìn kỹ bia mộ mấy lần, đột ngột duỗi tay sờ lên tấm bia, trong nháy mắt lão đã có thể chắc chắn suy đoán của mình: “Đây không phải do người khắc lên, mà là linh lực hiện lên.”
“Vân Mộc Hương, cháu xem thử trên bia mộ này có khắc cái gì?”
Vân Mộc Hương nhìn thoáng qua, mơ màng lắc đầu: “Tộc trưởng, bên trên đâu có cái gì?”
Vân Thiêm Y cũng nói với mấy người Hồng Dược: “Mọi người đến đây xem thử, trên tấm bia này có khắc cái gì không?”
Tuy Hồng Dược có sợ nhưng vẫn đi đến, Vân Hương Diệp bước lên chắn trước cô bé, nàng ấy liếc nhìn một cái rồi nói ngay: “Có khắc cái gì đâu, trống trơn mà!”
Hồng Dược cũng hùa theo: “Ta cũng không thấy gì cả.”
Hạ Chí gật đầu: “Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”
“Xem ra.” Vân Thiêm Y nói: “Linh lực trên bia mộ không biến hóa theo người, mà tùy theo phẩm cấp khác nhau.”
Chứng tỏ chỉ có người vượt qua phẩm cấp nhất định mới có thể nhìn thấy chữ trên tấm bia.
Tình huống này xảy ra thường là có hai nguyên nhân.
Một loại là cố ý che giấu, hầu hết tu sĩ tứ phẩm trở lên đều có thể thi triển loại thuật pháp này, dùng linh khí che văn tự hoặc dùng linh khí hóa thành văn tự, chỉ có tu sĩ cùng phẩm cấp trở lên mới có thể nhìn thấy, dùng để truyền lại thư từ đã mã hóa.
Một kiểu khác là bị động, trong thời điểm nào đó khi đối phương không thể khống chế cảm xúc nên để lại văn tự, bởi vì không thể khống chế được linh khí mà tạo thành phong ấn.
Thố Vinh ngẫm nghĩ: “Có lẽ đây là một người ngưỡng mộ tôn thượng, sau khi chết đã để lại bãi tha ma này, bên trong đều là tưởng niệm và bi thương đối với tôn thượng.”
Bởi đó là Kiếm Đế chí tôn!
Đại lục Thần Châu chỉ từng có hai vị chí tôn.
Không biết bao nhiêu người ái mộ, theo đuổi, thậm chí là tín đồ sùng bái.
Ngay cả bản thân Thố Vinh cũng là một trong số đó.
Vào lúc Kiếm Đế chí tôn ngã xuống, đã vài lần Thố Vinh nghĩ tới chuyện lấy thân tuẫn đạo, có điều lão còn phải bảo vệ tộc Thỏ, không thể hành sự tùy hứng.
Lão từng nghe nói có tu sĩ cấp cao lấy thân tuẫn đạo vì Kiếm Đế, chỉ tính Kiếm tu đã có ba vị tu sĩ tam phẩm cùng một vị tu sĩ nhị phẩm.
Kiếm Đế, chí tôn, hai từ này không chỉ nói đến địa vị, còn là tín ngưỡng và trụ cột tinh thần của người tu đạo.
Bất cứ đạo nào trong tám đạo tu của thiên đạo đều không tán đồng chuyện tuẫn đạo, nhưng một khi tín ngưỡng sụp đổ, quả thật không thể khống chế được tinh thần thống khổ, mà sau khi mất khống chế thì sẽ rơi vào tà đạo, không bằng tuẫn đạo vì Đế Tôn.
Vân Thiêm Y cụp mắt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Nàng cũng không hề biết tâm tư và ý chí của những vị đó.
Thố Vinh liếc mắt nhìn thấy biểu cảm của nàng, vội vàng nói: “Dĩ nhiên tôn thượng không thật sự ngã xuống, đây chính là sự cứu rỗi lớn nhất đối với tu sĩ trong thiên hạ, đối với bọn lão hủ.”
“Ừ.” Vân Thiêm Y nhắm mắt rồi mở ra: “Ta vẫn sẽ trở lại tôn vị theo thiên đạo.”
Có những trách nhiệm vốn thuộc về nàng, nàng sẽ vì chúng sinh thiên hạ, vì đại địa Thần Châu, vì những người tín ngưỡng nàng, vì nàng tuẫn đạo mà ngã xuống.
Vừa dứt lời, nàng giơ tay đè lên bia mộ, trực tiếp hấp thụ những linh khí này vào đan điền của mình!
Đây là một việc thật sự rất điên rồ, đối phương chưa chắc là người tu đạo, linh khí này có thể sẽ xung đột với bản thân Vân Thiêm Y.
Song nàng vẫn làm vậy!
Thiên đạo muôn kiếp tựa đêm dài, người này đã tuẫn đạo vì nàng, ít nhất sau khi chết đi linh khí của đối phương có thể bầu bạn bên cạnh nàng!
Những linh khí này chắc chắn có cấp bậc rất cao, trong nháy mắt khi ùa vào cơ thể nàng, Vân Thiêm Y chợt cảm nhận được một sự bài xích từ trong đan điền truyền ra lan đến tứ chi, thậm chí ngay cả chân tơ kẽ tóc cũng vậy, không chỗ nào trên người nàng không đau đớn!
Thố Vinh ra hiệu cho Vân Mộc Hương, bảo nàng ấy dùng mộc linh chữa trị cho Vân Thiêm Y.
Trong mộc linh, Vân Thiêm Y hít sâu một hơi, bắt đầu dẫn những linh khí này tuần hoàn trong cơ thể mình.
Cho dù không thể hoàn toàn hấp thụ, nàng cũng muốn đưa chúng vào trong đan điền, luôn mang theo người!