Thố Vinh thấy khóe miệng nàng đã trào máu, giơ tay muốn lau giúp nhưng lại thấy Vân Thiêm Y lắc đầu.
Nàng vẫn có thể kiên trì.
Tu sĩ tu hành, tu thân, tu thần, tu đạo, bất luận tu như thế nào đều là tu thân mình, đó mới là tu.
Linh khí của người khác, cho dù là đồng đạo cũng không thể hấp thu, huống chi là khác đạo.
Cũng không phải Vân Thiêm Y đang hấp thu, nàng đang muốn ngưng kết những linh khí này lại nén thành linh khí đan, tồn tại trong nội hải đan điền, chờ sau khi mở ra Lưu Ly Ảo Cảnh thì sẽ đưa vào trong Lưu Ly Ảo Cảnh.
Luân chuyển lên xuống mấy lần, những linh khí này bắt đầu vận hành theo linh khí của Vân Thiêm Y, dần dần co lại một chỗ.
... Chỉ có thể ép tới mức này thôi sao?
Cái này còn lớn hơn linh khí đan lúc trước nàng tạo ra nhiều.
Tu vi cửu phẩm đúng là chẳng được tích sự gì.
Vân Thiêm Y dùng khăn tay Thố Vinh đưa tới lau đi máu trên khóe môi, lại xoa đầu Hồng Dược đang lo lắng: "Không sao đâu, chúng ta tiếp tục tìm một chỗ có thể ở lại."
Sau đó, nàng dùng thần thức nói với Thố Vinh: "Đây là linh khí của Ứng Long.”
Trong quá trình luân chuyển, nàng đã cảm nhận được.
Ứng Long đã từng là thần thú thân mật nhất với nàng, quanh năm ở trong Lưu Ly Ảo Cảnh, linh khí của nó là cảm giác gì, trong thiên địa này chỉ có Vân Thiêm Y là rõ ràng nhất.
Thố Vinh mở to hai mắt: "Vậy Ứng Long nghê hạ...”
Ứng Long cũng là thần thú nhị phẩm, xét theo phẩm giai thì ngang với Thố Vinh, nhưng mà đấy là Chân Long, Thố Vinh nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng "nghê hạ", đây là kính xưng đặc biệt đối với hai tộc Rồng và Phượng.
“Sợ là đã ngã xuống.” Tâm trạng Vân Thiêm Y trầm trọng lạ thường, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u còn lóe lôi quang: “Chỉ sợ nơi này chính là mộ phần của ngài....”
“... mộ địa Long Cốt.” Thố Vinh lẩm bẩm nói, ánh mắt lóe lên, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Với huyết mạch, chủng tộc và vị cách của Ứng Long, trong thiên địa này ai có thể khiến ngài ngã xuống?
Thú Đế không thể, lão tổ Tình tu lại càng không thể.
Cho nên, hơn phân nửa là ngài tuẫn đạo vì Kiếm Đế tôn thượng.
Vân Thiêm Y nhìn lão thật sâu, sao nàng có thể không rõ chứ.
Nàng không tiếp tục đề tài về Ứng Long nữa, quay lại nói: "Đợi sau khi ảo cảnh của ông được đúc lại, ông hãy chuyên tâm tu luyện chuẩn bị thăng cấp, không nên nghĩ đến những chuyện linh tinh lộn xộn khác, lo bảo vệ tộc, tự mình lớn mạnh mới là quan trọng nhất."
Thố Vinh không nói tiếp, trước kia lão không đi theo Vân Thiêm Y mà còn có ý tuẫn đạo, hiện giờ lão là thần thú bầu bạn với Vân Thiêm Y, nếu Vân Thiêm Y ngã xuống lần nữa, dù thế nào lão cũng sẽ không sống một mình.
Tộc Thỏ nên xuất hiện thế hệ cường giả mới rồi.
“Nếu như là mộ địa Long Cốt." Thố Vinh lại nói sang chuyện khác: "Thì chỗ của Long Cốt chắc chắn là nơi an toàn nhất, giống như lốc xoáy cuồn cuộn nhưng ở giữa lại không gió không mưa, tôn thượng, ngài trông chừng mấy đứa nhóc này, lão hủ sẽ đi tìm Long Cốt."
“Đừng đi.” Vân Thiêm Y lắc đầu: “Mộ địa Long Cốt có rất nhiều cấm kỵ, cho dù ông đã là nhị phẩm thì cũng không thể l* m*ng ở chỗ này, nhiệm vụ kế tiếp của ông chủ yếu là che chở bọn họ. Nếu thật sự là Ứng Long, cơ duyên này chính là của ta, phúc không nói, nhưng họa thì không thể chạm tới người bọn họ.”
“Xin nghe theo tôn thượng.” Thố Vinh khom lưng thi lễ.
Hồng Dược đã quen với việc hai người bọn họ trao đổi thần thức, Vân Hương Diệp thì ngược lại, nàng ấy không nhịn được lôi kéo Hạ Chí và Hồng Dược nói chuyện: "Ngươi nói xem hai người bọn họ nói gì vậy? Thao thao bất tuyệt mãi.”
“Muốn biết sao.” Vân Thiêm Y đi tới đè đầu nàng ấy lại: “Lên tới tam phẩm đi.”
“Tam phẩm đấy!” Vân Hương Diệp bĩu môi: "Cô nói cứ như ăn cơm vậy, ta nói chứ, chúng ta cứ đi thẳng về phía trước như vậy sao, ta cảm giác từ vừa nãy chúng ta vẫn luôn đi lòng vòng ở chỗ này.”
Lúc Vân Thiêm Y và Thố Vinh trao đổi cũng không dừng bước.
Nghe Vân Hương Diệp nói vậy, nàng nhìn lướt qua xung quanh, hỏi: "Hồng Dược, Hạ Chí, mọi người thấy sao?"
“Thật ra thì...” Hạ Chí mở miệng trước, cậu vò đầu: “Vừa rồi ta đã cảm thấy vậy, cho nên ta mới bẻ một chút lương khô trong túi ném xuống đất.”
Cậu chỉ một chỗ trên mặt đất: "Ừm... Nó ở ngay đó.”
Xương thịt và cỏ dại giao nhau trên mặt đất, khiến màu trắng của lương khô cực kỳ nổi bật.
Gương mặt Vân Hương Diệp trắng bệch không kém miếng lương khô kia, ánh mắt lại sáng bừng: "Đây là quỷ đập tường ư? Phải phá giải thế nào? Ngươi đừng nói nha, để ta suy nghĩ chút!”
Nàng ấy vòng tới vòng lui, rút kiếm ra.
Vân Thiêm Y thản nhiên đi tới ấn kiếm của nàng ấy xuống: "Đi thôi.”
“Đi thế nào?” Vân Hương Diệp hưng phấn giống như chim nhỏ, líu ríu ở bên cạnh nàng, Hồng Dược cũng bám sát bên cạnh Vân Thiêm Y: "Đại tiểu thư lợi hại như vậy, chắc chắn không có gì không làm được!"
Vân Thiêm Y hơi đau đầu, nàng ấn thái dương một chút, liếc nhìn Thố Vinh.
Thố Vinh từ ái vung tay, trong không khí phảng phất có cái gì đó vỡ ra, linh áp nhẹ nhàng dao động để cho ba người trẻ tuổi ở đây cũng cảm nhận được.
Vân Thiêm Y tốt bụng giải thích cho bọn họ: "Không phải quỷ đập tường, đấy là trận pháp do bọn ta mở.”
Mộ địa Long Cốt là nơi có cơ duyên, dù thế nào cũng không nên đứng tại chỗ không nhúc nhích, ai biết sẽ phát sinh dị biến thế nào chứ.
Nhưng vừa thảo luận vừa đi thì không đủ cẩn thận, vậy nên nàng mới bảo Thố Vinh trực tiếp mở Quỷ Bộ Trận, tên sao nghĩa vậy, hiệu quả cũng giống như quỷ đập tường, bọn họ sẽ giậm chân tại chỗ trong phạm vi trận pháp.
Hơn nữa, nếu như có ngoại lực phá trận, nàng và Thố Vinh sẽ cảm giác được trước tiên.
Đó là trận pháp ngũ phẩm, cũng khá được hoan nghênh, không ít tu sĩ cấp cao dự định đi tìm cơ duyên đều sẽ mua vài phù trận Quỷ Bộ Trận mang theo bên người.
Khuyết điểm duy nhất chính là khi ở trong Quỷ Bộ Trận nhất định phải di chuyển, không thể không nhúc nhích, như vậy không phù hợp với phán định khởi động Quỷ Bộ Trận, rất có thể sẽ sớm khiến trận pháp mất hiệu lực.
Cho nên Vân Thiêm Y mới dẫn bọn họ đi về phía trước mãi.
Tiểu tử Hạ Chí này còn rất thông minh, biết ném lương khô lại, Vân Thiêm Y vỗ vai cậu biểu thị khen ngợi: "Hành tẩu rèn luyện, nên có nhiều kiến thức về trận pháp một chút, có ích không thiệt.”
Nàng còn nói: "Đến khi quay về, ta sẽ thêm các trận pháp cơ bản vào chương trình học của mọi người.”
Mỗi ngày trời vừa sáng đã phải thức dậy rèn luyện thể thuật cơ bản, sau đó luyện kiếm, rồi lại đọc cốt lõi kiếm ý, còn phải dạy Vấn Kinh và Vân Mộc Hương viết chữ, bây giờ lại thêm cả trận pháp...
Gương mặt Vân Hương Diệp và Hạ Chí lúc này còn trắng hơn cả lương khô.
"Cái cô này, quả nhiên là Trận tu nhất phẩm, ôi trời, ai mà biết có nhiều kỳ môn trận pháp như vậy chứ..." Vân Hương Diệp bĩu môi lẩm bẩm, song vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Vân Thiêm Y.
Lúc này nàng ấy mới chú ý, khi ở trong Quỷ Bộ Trận, Vân Thiêm Y và Thố Vinh sóng vai nói chuyện với nhau, ba người bọn họ và Vân Mộc Hương đi theo phía sau.
Bây giờ không có đại trận, bọn họ cũng trở về đội hình ban đầu, Vân Thiêm Y dẫn đầu, Thố Vinh đi sau, bảo vệ bọn họ ở chính giữa.
Từ trước tới nay Vân Hương Diệp chưa từng bị người khác bảo vệ như vậy bao giờ, một dòng nước ấm chậm rãi chảy trong lòng nàng ấy: "Hừ, học thì học..."
“Hì hì.”
“Ngươi cười cái gì!" Vân Hương Diệp véo má Hồng Dược, khiến cô bé càng cười tươi hơn.
“Không nên đùa giỡn, nơi này chính là mộ địa Long Cốt.” Vân Thiêm Y cũng mỉm cười, nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở các nàng.
Hồng Dược tò mò hỏi: "Mộ địa Long Cốt là gì?”
“Chính là nơi Chân Long ngã xuống."
“Chân Long ngã xuống..." Vân Hương Diệp kinh ngạc th* d*c, giọng điệu cũng thay đổi: "Vậy... Chân Long Thú Nguyên kia chẳng phải vô dụng rồi sao?"
Biết nàng ấy nghĩ tới Vân Hoa Noãn, Vân Thiêm Y cũng không để ý, nhưng Hạ Chí lại chọc Vân Hương Diệp hai cái, Vân Hương Diệp cũng ý thức được mình không nên nhắc tới Chân Long Thú Nguyên: "Ý của ta là… Ờm...”
“Chân Long không chỉ có một con.” Vân Thiêm Y đúng lúc nói: "Thậm chí không chỉ có một bộ tộc, chẳng qua đa số tộc Rồng đều không hoạt động ở đại lục Thần Châu."
“Ngoài đại lục Thần Châu, còn có... còn có..." Hạ Chí vắt hết óc mới nghĩ ra một từ thích hợp: "Còn có đại lục khác sao?"
“Không có.” Vân Thiêm Y nói: “Bọn chúng sống trong ảo cảnh hoặc bí cảnh.”
Hồng Dược hỏi: "Bí cảnh không ở đại lục Thần Châu sao?”
Thiên Hạc Tông nắm giữ vài bí cảnh, Hồng Dược cũng từng đi qua khe suối Vân Long, khi các nàng đi vào, quả thật sẽ có một trận sương mù thoạt nhìn rất là thần kỳ.
“Bí cảnh là ảo cảnh thực thể của tu sĩ bậc cao ngã xuống.” Vân Thiêm Y nói: “Tình huống cụ thể tương đối phức tạp, không phải khi tất cả tu sĩ bậc cao ngã xuống, ảo cảnh của người đó đều sẽ trở thành bí cảnh. Mà trở thành bí cảnh cũng chưa chắc là bộ dạng của tu sĩ khi còn sống.”
“Ồ…”
Ba người trẻ tuổi trên cơ bản chẳng hiểu gì cả.
Những tri thức này với đám tu sĩ cửu phẩm bọn họ mà nói thật sự quá mức mờ mịt, nghe thì nghe hiểu, Vân Thiêm Y nói không phức tạp, nhưng cũng chỉ là nghe hiểu mặt ngoài, trên thực tế trong đó ẩn chứa thiên đạo luân hồi, muôn vạn nhân quả, bọn họ chẳng hiểu gì cả.
Chỉ có Thố Vinh nghe mà thổn thức không thôi.
Vân Thiêm Y kéo đề tài trở về mộ địa Long Cốt: "Sau khi Chân Long ngã xuống, thân thể sẽ hóa thành lượng linh khí rất lớn, tràn ngập xung quanh thi thể, dần dà sẽ g**t ch*t sinh linh ở mấy chục, thậm chí ở mấy trăm dặm xung quanh, không một vật sống, gọi là mộ địa Long Cốt, lấy Long Cốt làm trung tâm khuếch tán, mấy trăm dặm xung quanh chỉ có mộ địa và xương trắng."
Đây không chỉ đơn thuần là tử khí từ xác chết phân hủy, mà là hành vi hủy diệt vô thức chỉ có ở Chân Long.
Rồng diệt, bản thân sẽ tổn hại Thiên Đạo, mộ địa Long Cốt cũng để cảnh cáo thế nhân rằng đừng nên giết rồng.
Chỉ là... Không ngờ Chân Long tuẫn đạo.
Nàng lặng lẽ thở dài.
“Linh khí như vậy sẽ kéo dài mấy trăm, thậm chí hơn một nghìn năm, mà mộ địa Long Cốt này chỉ tồn tại tối đa mười sáu năm, cho nên mọi người mới cần Mộc Linh bảo vệ phần đầu."
Thố Vinh là nhị phẩm, Vân Thiêm Y có vị cách Kiếm Đế, hai người bọn họ hoàn toàn không sợ.
Mà Vân Mộc Hương đã về ảo cảnh trong vòng, định kỳ ra ngoài một lần để giúp bọn họ bổ sung Mộc Linh rồi lại quay về.
Hạ Chí nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Đại tiểu thư, sao cô nhìn ra nơi này chỉ có thể tồn tại nhiều nhất mười sáu năm, là xem linh khí hay là xem khoảng cách bạch cốt?"
Làm sao thấy được ư?
Ánh mắt Vân Thiêm Y ảm đạm đi một chút.
Đơn giản là vì mười sáu năm trước Kiếm Đế chí tôn ngã xuống, Chân Long Ứng Long tuẫn đạo!
Thố Vinh từ phía sau giơ tay đánh Hạ Chí một cái.
Một cái không đủ, lão lại đổi tay đánh cho Hạ Chí gào khóc: "Làm sao vậy, làm gì vậy, lão già này sắp nổi điên rồi!"
“Có thể trên đầu đệ có thi trùng chăng." Mắt Vân Hương Diệp liếc nhìn bốn phía, không buông tha bất kỳ con thi trùng nào khả năng xuất hiện: "Ta nghe nói xung quanh bãi tha ma sẽ có thi trùng!”