Kiếm khí hóa thành mặt kiếm, thoắt ẩn thoắt hiện theo bước chân của Vân Thiêm Y, đưa nàng lên tận trời cao.
Trong chớp mắt, Vân Thiêm Y đã nhảy đến chỗ đầu lâu của Cổ Long.
Chỉ riêng cái đầu lâu nằm trên mặt đất đã lớn bằng một nửa Thiên Hạc Tông, còn cao như ngọn núi, mà những thứ này lại chưa từng được ai phát hiện, các môn phái Thú tu ra vào núi Quan Vân vậy mà không một ai từng bước vào mộ địa Long Cốt, chứng tỏ một điều.
Nơi đây thật sự là một bí cảnh, là ảo cảnh của Ứng Long sau khi ngã xuống biến thành.
Bọn họ đã được truyền tống thẳng vào bí cảnh của Ứng Long thông qua Vạn Vật Huyễn Linh Trận!
Không hổ là Vạn Vật Huyễn Linh Trận, chỉ cần có cơ duyên, cho dù là chân trời góc bể nó cũng có thể truyền tống người đến.
Nghĩ kỹ lại, năm xưa nàng gặp Ứng Long chính là nhờ Vạn Vật Huyễn Linh Trận, đưa Ứng Long còn đang là tam phẩm vào Lưu Ly Ảo Cảnh của nàng.
Sau đó Vân Thiêm Y đã đặt tên cho ngài để ngài ở bên cạnh bầu bạn với mình, gọi ngài là Sương Hồng, vì toàn thân Ứng Long đều lấp lánh ánh bạc, chỉ có vài mảnh vảy ở cổ là đỏ tươi.
Trước khi Vân Thiêm Y phi thăng một trăm năm, tộc Ứng Long vừa đúng vào thời kỳ sinh sản một nghìn năm có một, tộc Rồng rất khó sinh sản, thời kỳ sinh sản chỉ có một trăm năm, thậm chí trong toàn bộ thời kỳ sinh sản có thể không có một quả trứng rồng nào ra đời.
Tuy Sương Hồng muốn ở lại bên người Vân Thiêm Y, nhưng cuối cùng bị nàng khuyên trở về tộc đàn.
Nàng tưởng rằng chỉ là một cuộc chia ly tạm thời, ai ngờ khi gặp lại, quân đã hóa thành người khác, khanh lại biến thành xương trắng.
Có lẽ đây chính là đời người khó đoán, thiên đạo vô thường.
Vân Thiêm Y nén cảm xúc bi thương, từ từ dừng lại ở hốc mắt xương trắng như hang động.
Ở đây, nàng cảm nhận được một chút dao động nhỏ.
Lúc nàng đáp xuống thì không còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa.
Theo sau đó, là sát ý ập đến.
Rất mãnh liệt, nhưng cũng... Không tính là mạnh.
Vân Thiêm Y nhẹ nhàng vung kiếm đã hóa giải được những linh khí đó.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Trong lòng nàng mơ hồ dấy lên nghi ngờ, nhưng không dám khẳng định, sợ rằng chỉ là vui mừng hão huyền, nhưng nhịp tim trong lồng ngực lại không thể lừa dối.
Vân Thiêm Y đi nhanh vài bước, rồi chuyển sang chạy chậm, linh áp ngày càng mạnh mẽ ập về phía nàng nhưng đều bị nàng bỏ mặc.
Ở đây!
Nàng giơ cao kiếm Long Minh, lớn tiếng hét: "Phá!"
Rắc!
Rắc rắc!
Từ không trung vang lên vô số âm thanh vỡ vụn, mặc dù mắt thường không nhìn thấy nhưng Vân Thiêm Y biết, đó là âm thanh của thuật pháp ảo giác bị phá hủy.
"Đừng tới đây!" Một ý thức non nớt quét qua thức hải của Vân Thiêm Y, nàng mở to mắt.
Quả thật.
Quả thật.
Cùng với sự xuất hiện của thần thức là thân hình nhỏ nhắn của một đứa bé loài người.
Hồng hồng, mềm mại, mặc chiếc váy màu hồng, trông không quá ba tuổi.
Nhưng Vân Thiêm Y biết, đây chỉ là hóa hình.
Bé con là... Bé con là...!
Nàng ném kiếm Long Minh sang một bên, ngồi xổm xuống, cúi người lại gần tạo thành góc nhìn tương đương với đứa trẻ: "Đừng sợ."
Thần thức của nàng an ủi đứa trẻ đang khóc: "Mở mắt ra, nhìn ta này."
"Không muốn, không muốn!" Đứa trẻ càng cuộn mình lại, dường như làm vậy sẽ không bị nhìn thấy: "Khè! Khè!"
Cái ruôi rồng nhỏ không thể giấu diếm của bé con đập qua lại, dường như đang đe dọa Vân Thiêm Y.
Trên mặt Vân Thiêm Y vừa vui vừa buồn, nàng không tiến thêm mà tiếp tục kiên nhẫn giao tiếp với đứa trẻ: "Ngoan nào, Tiểu Ứng Long, mở mắt ra nhìn kiếm phách của ta nào."
Nghe thấy hai từ kiếm phách, đuôi rồng của đứa trẻ run lên một cái, dường như hơi do dự.
"Nó có màu xanh, xanh thẳm lại trong suốt, bé không muốn nhìn sao, kiếm phách của Kiếm Đế đấy."
Đuôi rồng đột nhiên cứng lại, đứa trẻ từ từ ngóc đầu nhỏ bé ra khỏi cánh tay mũm mĩm, không dám tin nhìn linh hồn của Vân Thiêm Y.
"Thật... Thật sự là..."
Dưới cây sinh mệnh khổng lồ hư ảo là thanh trường kiếm mảnh mai màu xanh thẳm, mặc dù thân kiếm đã vỡ nhưng vẫn rất rõ ràng.
Đứa trẻ mím môi, cơ thịt trên mặt run rẩy hai cái, ngay sau đó khóc òa lên, vừa khóc vừa giẫm đôi chân ngắn lao nhanh về phía Vân Thiêm Y.
"Tôn thượng, đúng, đúng là ngài, hu hu!"
Vân Thiêm Y ôm chặt đứa trẻ vào lòng rồi mới đứng dậy, đưa tay lau nước mắt cho bé con: "Xin lỗi, ta đến muộn quá."
Đứa trẻ vừa khóc vừa nấc, Vân Thiêm Y nhẹ nhàng vỗ về lưng bé con, lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Vì cảm xúc của Tiểu Ứng Long không kiểm soát được, khu vực này có lẽ đã gặp phải tai họa lớn.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi đứa trẻ khóc mệt, mới nhẹ nhàng xoa đầu bé con, nói: "Đi cùng ta nhé."
"Vâng, vâng, vâng.” Đứa trẻ sụt sịt nước mũi: "Bé, bé vẫn luôn chờ tôn thượng..."
Vân Thiêm Y ngồi xuống đất, để bé con ngồi trên đùi mình, nàng xé một mảnh áo lau nước mắt và nước mũi cho bé con: "Ừ, chờ ta lâu lắm nhỉ."
"Mẫu thân, mẫu thân.” Đứa trẻ lại bĩu môi: “Hu hu... Mẫu thân chết rồi..."
"Ừm..." Vân Thiêm Y cúi đầu, hôn lên chóp tóc nhỏ của bé con: "Ta biết rồi."
Vì vậy, không có chuyện Sương Hồng bảo bé con chờ ở đây.
Nếu như Sương Hồng biết rằng nàng có thể vẫn còn sống, thì chắc chắn sẽ không tuẫn đạo.
"Tộc Rồng có đến tìm bé không?"
"Hả?" Tiểu Ứng Long ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đỏ bừng, Vân Thiêm Y nhìn thấy biểu cảm này thì hiểu ra, e rằng đứa trẻ này còn không biết tộc Rồng là gì.
Ở đây không tiện hỏi nhiều, dù sao bên ngoài còn ba đứa nhóc, bọn họ vẫn nên rời khỏi mộ địa Long Cốt càng sớm càng tốt.
"Đi với ta không?"
Nghe thấy câu hỏi của Vân Thiêm Y, Tiểu Ứng long gật đầu liên tục: "Vâng, vâng. Bé muốn đi theo, đi theo tôn thượng!"
Vân Thiêm Y bế bé con lên, quay đầu nhìn thoáng qua Long Cốt lần nữa rồi nhẹ nhàng nhảy lên mở lại kiếm trận, không bao lâu sau bọn họ đã quay lại bên cạnh Thố Vinh.
Từ xa nhìn lại, nàng thấy bọn họ đang đứng tại chỗ, Vân Thiêm Y nhẹ nhàng huýt sáo, ngay giây tiếp theo Quỷ Bộ Trận lập tức tan rã.
"Tôn thượng!" Lúc Thố Vinh thấy đứa trẻ trong tay nàng cũng không khỏi trợn tròn mắt, thậm chí lão còn dụi mắt sợ mình nhìn nhầm: "Là Tiểu Ứng Long sao?"
"Không, không phải con non!" Tiểu Ứng Long ưỡn cổ, đôi mắt to lại rưng rưng nước mắt như thể sắp khóc.
Vân Thiêm Y ấn đầu bé con vào lòng, ra hiệu bằng mắt với Thố Vinh rồi hỏi: "Bé tên gì?"
"Bé, bé không có tên..."
Vân Thiêm Y suy nghĩ một chút: "Đào Đào, từ nay bé tên là Đào Đào."
Khuôn mặt Tiểu Ứng Long vừa hồng vừa mềm mại, thật sự rất giống một quả đào chín.
Nàng lại nói với Thố Vinh: "Chỗ này có lẽ là bí cảnh của Ứng Long, không thể ở lâu."
Còn chưa dứt lời, đã thấy Đào Đào trong lòng nàng nhe răng nhếch miệng với Hạ Chí, đuôi rồng nhỏ nhảy múa điên cuồng, suýt nữa Vân Thiêm Y không ôm chặt được bé con.
Hạ Chí theo phản xạ lùi lại sau lưng Thố Vinh nhưng đã muộn, cậu vẫn bị ảnh hưởng, Vân Thiêm Y vội vàng giữ chặt Đào Đào: "Ngoan."
"Hu hu." Hạ Chí lau máu trong tai: "Tại sao chỉ nhắm vào ta chứ?"
Vân Hương Diệp liếc nhìn Đào Đào.
Khi Tiểu Ứng Long nhìn về phía nàng ấy lại không có chút thù địch nào, đôi mắt đen như nho chỉ chứa sự tò mò.
Vân Thiêm Y nhận lấy chiếc vòng tay mà Thố Vinh đưa, thử nhét Đào Đào vào ảo cảnh nhưng thất bại, nàng thở dài.
Cũng phải, mặc dù Đào Đào là Tiểu Ứng Long nhưng gần như chưa từng chủ động tu hành, với cả nó là Rồng, không thể vào ảo cảnh của Anh Chiêu.
Đây không phải là làm khó Đào Đào, mà là làm khó Anh Chiêu.
"Rời khỏi đây trước đã." Vân Thiêm Y lại nói với Hồng Dược: "Mọi người chăm sóc Hạ Chí một chút."
Thố Vinh tập hợp bọn trẻ lại, tay áo khẽ rung, một lá phù trận hiện ra.
Rời đi, bọn họ tất nhiên không thể sử dụng Vạn Vật Huyễn Linh Trận nữa, trước khi đến Thố Vinh đã chuẩn bị sẵn ở bên tiểu viện, bên này vừa mở trận là có thể truyền tống toàn bộ già trẻ lớn bé ra ngoài.
Chỉ là -
Trận quang lóe lên.
Bọn họ không trở về tiểu viện ở Thiên Hạc Tông, mà lại bị truyền tống đến một nơi xa lạ.
Không, cũng không phải quá xa lạ.
Thố Vinh hơi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa định mở miệng thì đã bị Vân Thiêm Y ngăn lại.
Đừng hỏi, nàng cũng rất ngơ ngác.
Ai mà ngờ được, họ lại bị truyền tống về đúng nơi ban đầu!
Chính là nơi sau khi tiến vào Truyền Tống Trận của Thiên Hạc Tông, có mai phục mà Liễu Vạn Linh đã chuẩn bị để đối phó với bọn họ!
Vốn dĩ Liễu Vạn Linh đang rất tức giận, nhưng cuộc tuyển chọn tông môn đã bắt đầu nên bà ta phải trấn giữ Thiên Hạc Tông, không thể tùy tiện rời đi, mà bất kể bà ta có thi triển bao nhiêu thuật pháp cũng không thể dò ra Vân Thiêm Y bị trận pháp tam phẩm đó truyền tống đi đâu!
Thời gian trôi qua từng chút, bà ta chỉ có thể bảo phục binh tiếp tục chờ đợi.
Không phải chờ Vân Thiêm Y, mà là chờ cuộc tổng tuyển chọn tông môn kết thúc, bà ta sẽ đi thu hồi phục binh!
Ai mà ngờ, một ngày một đêm trôi qua, Vân Thiêm Y và những người khác lại xuất hiện lần nữa!
Thật sự là một bất ngờ từ trên trời rơi xuống!
Liễu Vạn Linh lập tức quyết định, không chút do dự truyền âm cho phục binh: "Hành động!"
Đối phó với người giảo hoạt như Vân Thiêm Y, bất kỳ mưu kế phức tạp nào cũng có thể xảy ra sai sót, Liễu Vạn Linh dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết rút kinh nghiệm từ đau thương.
Không bằng cứ đơn giản nhất, không cần mưu mẹo, thẳng tay đánh bọn chúng là được!
"Tiêu diệt tất cả bọn chúng!"
Liễu Vạn Linh nói xong, tay bóp nát viên linh châu đã chuẩn bị sẵn!
Một luồng kim quang lập tức xuyên qua vòng pháp giám sát, bắn thẳng về phía Thố Vinh!
Vân Thiêm Y mới chỉ là cửu phẩm, mấy đứa nhóc kia cũng chỉ là cửu phẩm, không đáng sợ!
Chỉ có một phiền phức duy nhất là con thần thú nhị phẩm.
Nhưng mà lão biết dùng trận, Liễu Vạn Linh cũng biết! Bà ta cũng có đôi chút quan hệ với các môn phái Pháp tu, dù không thể mời người nhưng mua một ít pháp khí bằng linh thạch thì vẫn có thể!
Chẳng phải chỉ là thần thú nhị phẩm sao, bà ta cũng có thể dùng pháp khí nhị phẩm để đối phó!
Chỉ là, pháp khí nhị phẩm vĩnh cửu không phải cứ có tiền là có thể mua được, bà ta thông qua mối quan hệ cũng chỉ mua được hàng dùng một lần.
Vừa rồi còn chưa kịp tìm cơ hội sử dụng thì Thố Vinh đã bị truyền tống đi.
Lần này, là bà ta ra tay trước!
Thố Vinh quả thật đã lơ là, sai sót trong Truyền Tống Trận khiến lão phân tâm, tức thì bị kim quang vây quanh, lão ngay lập tức bị hóa đá không thể động đậy!
"Cẩn thận!" Vân Thiêm Y rút kiếm, lớn tiếng nói: "Bày trận!"
Hồng Dược và những người khác đã nắm chặt kiếm, nghe thấy lời Vân Thiêm Y, lập tức đứng vào vị trí một cách thuần thục.
Vân Thiêm Y một tay ôm lấy Đào Đào, một tay vung kiếm Long Minh, mũi kiếm phát ra ánh sáng xanh lam rực rỡ, trong khi Hồng Dược và Vân Hương Diệp cùng lúc nhảy sang hai bên!