Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 50

Đám phục binh không biết đã chờ đợi ở đây bao lâu, lúc này nhìn thấy Vân Thiêm Y và những người khác, giống như những con chó sói đói ba ngày ba đêm nhìn thấy xác chết, ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng vàng!

Tất nhiên Vân Thiêm Y không có ý định nương tay.

Kiếm vung lên, kiếm hạ xuống!

Máu me văng đầy đất!

Nhờ có linh khí từ kiếm trận, Hồng Dược và những người khác cũng có thể ngang sức với phục binh.

Dù sao cho dù Liễu Vạn Linh muốn cũng không thể mời nổi số lượng lớn tu sĩ bát phẩm như thế, muốn số lượng, chỉ có thể là cửu phẩm hoặc thậm chí không có tu vi!

Tất cả chỉ dựa vào chiến thuật biển người để vây công Vân Thiêm Y!

Nhìn một lượt, biển người gần như không có biên giới!

"Ôm chặt cổ ta." Vân Thiêm Y đỡ mông Đào Đào: "Nhắm mắt lại."

Tiểu Ứng Long thực sự quá nhỏ, hoàn toàn không thể kiểm soát sức mạnh của mình, bé con không thể tham gia chiến đấu.

Vân Thiêm Y cũng không muốn để bé con thấy quá nhiều máu.

Đào Đào ngoan ngoãn chui vào lòng Vân Thiêm Y.

Vòng tay của tôn thượng thật ấm áp, khiến bé con nhớ đến mẫu thân... Dù mẫu thân gần như không ôm bé con bằng hình dạng con người, nhưng sự ấm áp bảo vệ bé con vẫn giống hệt nhau.

Tay trái Vân Thiêm Y ôm Đào Đào nhẹ nhàng thế nào, tay phải cầm kiếm lại lạnh lùng thế ấy.

Nàng gần như một kiếm hạ gục một người, ai cản đường giết không tha!

Lúc này không được có bất kỳ sự do dự nào, cũng không được có bất kỳ sự thương xót!

Tu sĩ ít tạo sát nghiệp, trước tiên phải là nghiệp!

Giết kẻ mang ác ý tấn công mình, tất nhiên không tính là nghiệp!

Nếu đối phương chỉ có một người, không giết mà để lại thì có thể tính là tích đức.

Nhưng đối phương là một đám, là vô số sát thủ, nếu không giết, đó không phải là lòng từ bi mà là bảo thủ! Là ngu ngốc! Muốn chết có rất nhiều cách, thực sự không cần phải như vậy!

Không chỉ có nàng, Hồng Dược và Hạ Chí đều được đào tạo bài bản, mặc dù bọn họ không thể một kiếm chém một người như Vân Thiêm Y, nhưng thông qua việc di chuyển và sự hỗ trợ của trận pháp, bọn họ có thể tập trung vào những điểm yếu của đối phương!

Chỉ có Vân Hương Diệp dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nàng ấy vốn là Pháp tu lại quen dùng roi, mặc dù nội đan bị phá hủy, dưới sự giúp đỡ của Vân Thiêm Y mới tái tạo thành nội đan của Kiếm tu, dù mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện dưới sự giám sát của Vân Thiêm Y nhưng chung quy thời gian quá ngắn! Hồng Dược được Vân Thiêm Y dạy sớm hơn nàng ấy, Hạ Chí vốn là đệ tử của Huyền Vũ Đường, được học kiếm thuật từ Từ Thanh Thư!

Đáng ghét! Vân Hương Diệp nghiến chặt hàm răng, một nhát kiếm đâm trúng cánh tay đối phương, nàng ấy không thể kéo chân cả nhóm được!

Chỉ có điều phục binh vẫn không ngừng tràn tới!

Rốt cuộc Liễu Vạn Linh đã sắp xếp bao nhiêu người, bà ta đã mời một đội quân sao?!

Vân Hương Diệp nhếch môi.

Rõ ràng biết con gái cũng đi theo Vân Thiêm Y, mà lại bày ra thế cục chém tận giết tuyệt như vậy, quả nhiên Liễu Vạn Linh muốn nàng ấy chết!

Nàng ấy nhất định không thể chết!

"Phụt!" Vân Hương Diệp chỉ cảm thấy nội đan gần như cạn kiệt, khi cố gắng hít vào, một ngụm máu phun ra.

Lúc này phục binh đã tràn đến sau lưng nàng ấy, giơ cao chiếc rìu sắt trong tay!

"Hừ!" Vân Hương Diệp lập tức lùi lại một bước, phục binh không chút do dự đuổi theo, ngay giây tiếp theo Vân Thiêm Y như một vị sát thần nhẹ nhàng điểm chân lên vai Vân Hương Diệp, từ trên cao chém xuống chia phục binh thành hai!

Thể lực và trình độ kiếm thuật của Vân Hương Diệp yếu hơn mọi người một chút, sao Vân Thiêm Y lại không nghĩ đến điều này!

Kiếm trận của bọn họ không phải lấy Vân Thiêm Y làm trung tâm, mà là lấy Vân Hương Diệp!

Nàng ấy tiến có thể công, lui có thể thủ!

Còn Vân Thiêm Y, Hồng Dược và Hạ Chí thì giữ sự linh hoạt!

"Ôm chặt bé con!" Vân Thiêm Y đưa Đào Đào vào lòng Vân Hương Diệp, lúc này Vân Hương Diệp đã ngồi vững ở mắt trận.

Nàng ấy ôm chặt Đào Đào, vừa che mắt đứa bé vừa nhìn ba người Vân Thiêm Y tái lập trận pháp.

Vân Thiêm Y không còn đứa trẻ trong tay, cuối cùng có thể thi triển kiếm quyết, Hồng Dược và Hạ Chí đồng thời phối hợp xuất ra kiếm khí.

Bát Vân Kiếm Vũ!

Kiếm vũ còn hoành tráng hơn nhiều so với trận chiến hôm đó trên đài Đấu Thú!

Ba người tạo ra ba loại kiếm khí với ba màu sắc khác nhau!

Màu xanh trong trẻo là kiếm khí của Vân Thiêm Y.

Màu xám mờ nửa trong suốt là kiếm khí của Hồng Dược.

Màu cam hơi đục là kiếm khí của Hạ Chí.

Ba màu kiếm khí chồng chéo lên nhau, kiếm vũ dày đặc từ trên trời rơi xuống!

Trong chốc lát tiếng than khóc vang lên khắp nơi, máu phun ra quá nhiều quá nhanh, thậm chí không khí còn dậy lên sương máu!

"Đây..." Lần đầu tiên tiểu đội trưởng dẫn đoàn cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ quả thật là quân đội nhưng không thuộc về quốc gia nào, quốc gia của bọn họ đã bị diệt vong, bọn họ vốn dĩ lưu lạc khắp nơi, nhờ có cơ duyên mà trở thành tán tu.

Cho dù là tán tu, việc tu hành cũng cần rất nhiều tiền, để có thể tu hành, cuối cùng bọn họ trở thành một loại tồn tại đặc biệt: "tán binh".

Từ này được dùng để mô tả họ.

Những người cần tán binh đa phần là các môn phái nhỏ, khi bị tà đạo xâm nhập hoặc khi bị các môn phái khác ức h**p không thể tự chống cự, bọn họ sẽ bỏ tiền thuê tán binh.

Lần này , hiếm có khi một môn phái lớn bỏ tiền thuê họ, thủ lĩnh tán binh thậm chí đã huy động toàn bộ lực lượng.

Khách hàng đã nói, chỉ cần g**t ch*t bốn người này bọn họ sẽ được một trăm vạn linh thạch.

Là một trăm vạn linh thạch đấy, không phải một trăm vạn tiền đồng, cũng không phải một trăm vạn lượng bạc!

Là linh thạch chuyên dụng cho tu đạo!

Khi tiểu đội trưởng nhận được thông báo từ cấp trên, hắn ta còn chế nhạo Liễu Vạn Linh.

Chỉ là ba nữ tu, một con khỉ gầy, đều là cửu phẩm, cần nhiều người tới giết như vậy sao?

"Rút... Rút lui!" Nhưng giờ tiểu đội trưởng đã hiểu, vốn dĩ không đáng, hay nói đúng hơn là không nên chết ở cửu phẩm: "Rút lui! Rút lui!"

Tiếng rút lui nối tiếp nhau, không chỉ riêng hắn ta, từng tiểu đội đều ra lệnh cho tán binh của mình rút lui!

Kiếm được tiền, nhưng người chết hết thì còn có ích gì!

Vân Thiêm Y cũng không có ý định truy sát, nếu bọn chúng không tấn công mấy người các nàng, muốn đi thì cứ đi!

"Biến!"

Nàng hét lên, Hồng Dược và Hạ Chí hiểu ý, phối hợp với nàng bắt đầu thu hồi kiếm vũ!

Vân Thiêm Y đương nhiên có thể thu hồi bất cứ lúc nào, nhưng cơ hội hiếm có, đúng lúc để hai người trẻ tuổi làm quen một chút.

Vân Huơng Diệp nhìn thấy, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Nếu như nàng ấy cố gắng thêm một chút, mạnh mẽ hơn một chút, lúc này hẳn cũng có thể tham gia vào.

Dường như Đào Đào cảm nhận được tâm trạng của nàng ấy, dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình chạm vào mu bàn tay nàng ấy.

Vân Hương Diệp ngẩn ra.

Đúng rồi.

Bé con này từ đâu ra vậy?

Toàn bộ cuộc đối thoại giữa Vân Thiêm Y, Thố Vinh và Đào Đào đều thông qua thần thức, Vân Hương Diệp và những người khác không hề nghe thấy.

Nàng ấy chỉ biết Vân Thiêm Y rời đi một thời gian, rồi bế bé con này trở về.

Con riêng của Vân Thiêm Y à?

Không, không thể nào, tuổi tác không khớp!

Dù rằng có không ít người phàm kết hôn sinh con ở độ tuổi mười ba mười bốn, dù gì thế giới vốn không yên bình, ai biết có sống qua ngày mai hay không, không kết hôn sinh con sớm có khi không có nổi đời sau.

Nhưng Vân Thiêm Y ở độ tuổi đó còn bị Yêu tu đoạt xá!

Hơn nữa nàng chưa bao giờ rời khỏi Thiên Hạc Tông quá lâu.

Liệu có phải... Con riêng của Vân Tông chủ, nàng đến để đón?

Đây...

Vân Hương Diệp không thể không liên tưởng sâu xa.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo nàng ấy đã thấy cái đuôi rồng nhỏ dưới váy của Đào Đào.

Vừa nãy nàng ấy chỉ chú ý đến Vân Thiêm Y và Hạ Chí, thật sự không thấy còn có một cái đuôi nhỏ.

Là thần thú à…

Trong lúc nàng ấy đang suy nghĩ lung tung, Vân Thiêm Y và những người khác đã thu xong kiếm trận.

Tán binh cũng lui xong, nhìn quanh bốn phía, dưới đất gần như toàn là thi thể.

Vân Thiêm Y hơi nhíu mày, thần thức quét qua tập trung vào vòng pháp mà Liễu Vạn Linh dùng để giám sát họ.

Nàng dùng hết sức ném mạnh kiếm Long Minh trong tay về phía vòng pháp đó.

Liễu Vạn Linh bật dậy, nhưng đã muộn.

Cơ thể bà ta nặng nề ngã xuống đất!

"Khụ... Ối..." Bà ta đã không thể nói được gì.

Bởi vì trên cổ họng bà ta có một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng xanh lam vững vàng c*m v**!

Lúc Từ Thanh Thư bước vào đại điện Đấu Thú Đường, nhìn thấy chính là Liễu Vạn Linh tóc tai bù xù nằm trên đất thống khổ giãy dụa, vẫn còn một hơi thở.

"Liễu Phó Đường chủ!"

Ông ta hoảng hốt vội vàng chạy lại, không nghĩ ngợi gì đã lấy thuốc cầm máu rắc lên vết thương ở cổ Liễu Vạn Linh, nhưng không dám lập tức rút thanh kiếm ra: "Người đâu! Người đâu!"

Vân Thiêm Y nhắm mắt lại.

Liễu Vạn Linh đúng là mạng lớn, như vậy mà vẫn có người đến cứu bà ta, lại còn là Pháp tu ngũ phẩm, quả thật khó giết.

Nàng đã cảm nhận được kiếm Long Minh đang bị thuật pháp phản phệ.

"Về!"

Nàng nhẹ nhàng cử động cổ tay, thanh kiếm mà Từ Thanh Thư không dám rút lập tức bay khỏi cổ họng Liễu Vạn Linh, sau khi cơn sóng vàng của pháp trận khẽ động thì biến mất trong không trung.

Từ Thanh Thư ưu tiên cầm máu cho Liễu Vạn Linh trước, rồi lại bận rộn gọi đệ tử, nhất thời không chú ý đến thanh kiếm đó.

Vân Thiêm Y cầm kiếm Long Minh quay về từ Truyền Tống Trận, dùng y phục của thi thể trên đất lau sạch máu trên kiếm.

Quay đầu lại, nàng thấy Vân Hương Diệp đang trợn mắt nhìn mình: "Giết rồi à?"

"Không." Vân Thiêm Y cất kiếm đi: "Pháp tu ngũ phẩm không dễ bị giết như vậy, quay về thôi."

Tán binh đã rút lui, Liễu Vạn Linh lại bị kiếm của nàng đâm xuyên qua cổ họng, lúc này không ai có thể quấy rầy bọn họ nữa.

Vấn đề duy nhất chỉ còn là Thố Vinh bị định thân.

Lão bị thuật pháp nhị phẩm định thân, ngay cả Vân Thiêm Y hiện tại cũng không có cách.

Xem ra, vẫn phải gọi Đế Thiếu Cầm đến...

Lần này mở Truyền Tống Trận, quả nhiên không còn bị quấy nhiễu.

Mọi người trở về viện, Vấn Kinh đi bước ra khỏi vòng tay, thấy Thố Vinh như thế thì lập tức ngẩn người: "Chuyện này... Ta cũng không có cách nào."

Cũng không trông cậy vào cậu bé.

Vân Thiêm Y rút kiếm gỗ linh thụ ra, truyền linh khí vào chiếc răng sữa của Tiểu Miêu Miêu trên chuôi kiếm.

Không lâu sau, hình ảnh trước mắt nàng thay đổi, cây sinh mệnh quen thuộc thoáng hiện lên.

Một chớp mắt sau, nàng lại trở về tiểu viện.

"Hả?"

Vân Thiêm Y chớp mắt.

Tiếp theo, bên tai nàng mơ hồ vang lên giọng nói của Đế Thiếu Cẩm: “Nàng tìm thấy Lưu Ly Ảo Cảnh rồi à?"

"Khi ảo cảnh của nàng mở, không thể vào ảo cảnh của ta được! Đã lớn như vậy rồi, sao còn bắt ta dạy nữa!"

"Chờ chút, bây giờ ta đang ở Đông Hải, một lúc nữa mới có thể về!"

"Thật là, nàng thu Lưu Ly Ảo Cảnh lại trước đi!"

Lưu Ly Ảo Cảnh?!

Vân Thiêm Y ngẩn ngơ.

Giây tiếp theo, ánh mắt nàng rơi lên người Đào Đào.

Đúng rồi, chìa khóa của Lưu Ly Ảo Cảnh ở trên người Ứng Long.

Chẳng lẽ, Ứng Long đã giao chìa khóa cho Đào Đào?

Bình Luận (0)
Comment