Chú ý đến ánh mắt của nàng, Đào Đào nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía Vân Thiêm Y.
Nghĩ một lúc, Vân Thiêm Y khéo léo hỏi: "Đào Đào, sao bé luôn đợi ta vậy? Hẳn là Sương Hồng cho rằng ta đã ngã xuống rồi mà.”
Nếu Sương Hồng đã tuẫn đạo vì nàng, vậy Đào Đào còn có lý do gì để chờ đợi một Kiếm Đế chí tôn đã ngã xuống như nàng chứ.
Thậm chí bé con còn không bị Long tộc mang đi.
Đến giờ Vân Thiêm Y mới kịp thời nhận ra điều này.
Sau khi Sương Hồng ngã xuống, ảo cảnh đã biến thành bí cảnh mộ địa Long Cốt.
Bí cảnh không dễ dàng tra xét từ bên ngoài, đó cũng là lý do tại sao Đế Thiếu Cẩm và Thố Vinh có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức của Ứng Long trong dãy núi Quan Vân, nhưng không thể cảm nhận cụ thể.
Có lẽ Long tộc sẽ cảm nhận sâu hơn bọn họ một chút, nhưng nếu không có cơ duyên mở ra bí cảnh thì sẽ không thể mở ra được, bất kể tộc nào đến cũng vô dụng.
Đào Đào vẫn còn nhỏ, mặc dù tính theo độ tuổi của con người, Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp và những người khác mười mấy tuổi đã được coi là thiếu nữ, nhưng đối với Long tộc vốn có tuổi thọ dài, trăm năm vẫn còn là con non, nghìn năm mới miễn cưỡng được xem là rồng lớn.
Bé con mất một lúc lâu mới hiểu và tiêu hóa được lời của Vân Thiêm Y, sau đó, bé con dùng bàn tay nhỏ bé của mình lấy từ cổ ra một sợi dây chuyền.
Trên dây chuyền treo một mảnh vảy rồng đỏ tươi.
"Đây, đây này." Bé con vui vẻ giơ vảy rồng lên: "Tặng tôn thượng!"
Lúc Vân Thiêm Y nhìn thấy vảy rồng, cả người nàng run lên, kích động đón lấy vảy rồng, mảnh vảy mỏng manh hơi trong suốt vừa chạm vào lòng bàn tay nàng lập tức biến thành một đóa hoa đào trong suốt.
Mặc dù hình dạng đã khác với mười sáu năm trước, nhưng Vân Thiêm Y gần như có thể khẳng định ngay lập tức.
Đây chính là chìa khóa của Lưu Ly Ảo Cảnh!
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận lớp sương mỏng vốn luôn có trong thần thức của mình dần dần tan biến dưới làn gió nhẹ.
Lưu Ly Ảo Cảnh dung hợp với thức hải của nàng một lần nữa!
Ảo cảnh của nàng đã trở về!
Nhưng Vân Thiêm Y không vội vàng tiến vào Lưu Ly Ảo Cảnh, mà thu hồi nó lại trước, đóng lại.
Cùng lúc đó, Đế Thiếu Cẩm chờ đợi nãy giờ lại mở ảo cảnh của mình, đưa mấy người Vân Thiêm Y, Đào Đào và Thố Vinh vào trong.
Trong ảo cảnh, Đế Thiếu Cẩm trong dáng vẻ thanh niên cao lớn tuấn tú từ từ bước tới, kiêu kỳ gật đầu với Vân Thiêm Y, sau đó dùng cành liễu chấm nước từ linh hồ chạm vào trán Thố Vinh, hắn nhẹ nhàng quét một cái, pháp thuật trên người Thố Vinh đã lập tức tan vỡ.
"Á." Thố Vinh ngã xuống đất, Vân Thiêm Y đỡ lão dậy: "Tôn, tôn thượng..."
Lão nhìn quanh, lại thấy Đế Thiếu Cẩm: "Thú Đế tôn thượng, lão hủ, lão hủ..."
"Được rồi, được rồi, đến tuổi này rồi không cần hành lễ!" Đế Thiếu Cẩm nói: "Ta đang ở Đông Hải, nhưng xem ra không cần ở lại lâu nữa."
Vân Thiêm Y nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi đi Đông Hải làm gì?"
Còn làm gì nữa! Tìm nguyên liệu để tôi luyện kiếm gỗ linh thụ cho nàng chứ gì!
Đế Thiếu Cẩm không muốn nói ra mấy lời nịnh nọt như vậy, chỉ hừ lạnh: “Nàng quản ta làm gì?"
Rồi hắn lại nhìn về phía Đào Đào: "Tiểu Ứng Long này ở đâu ra vậy?"
Nói xong câu này, hắn cũng gần như hiểu được tiền căn hậu quả.
Dù sao cũng không có gì phức tạp, Vân Thiêm Y không thể tự mở Lưu Ly Ảo Cảnh của nàng, chỉ có Ứng Long mới có thể mở ra Lưu Ly Ảo Cảnh, ở đây còn có thêm Tiểu Ứng Long này, vậy thì chỉ có một câu trả lời.
"Sương Hồng, tuẫn đạo vì nàng à..." Đế Thiếu Cẩm nhẹ nhàng thở dài.
Thấy Vân Thiêm Y không nói gì, Đế Thiếu Cẩm hắng giọng: "Nếu tộc Rồng tẩu hỏa nhập ma rơi vào tà đạo, đó sẽ là tai họa diệt vong cho đại lục, ngoại trừ các Đế Tôn thực sự, không ai có thể xoay chuyển tình thế, ngài Sương Hồng cũng vì hàng triệu sinh linh của đại lục, huống chi có thể tuẫn đạo vì nàng, đối với ngài mà nói chưa chắc không phải là một kiểu yên nghỉ."
Vân Thiêm Y im lặng một lúc mới gật đầu nhẹ.
Có một số việc, với cảnh giới và kinh nghiệm của nàng, thậm chí không cần Đào Đào lắp bắp giải thích, chỉ cần nhìn, nghĩ, liên hệ, cơ bản đã hiểu.
Nếu Sương Hồng ở trạng thái bình thường, mang theo chìa khóa của Lưu Ly Ảo Cảnh thì ắt sẽ nhận thức được rằng ảo cảnh chưa tan vỡ, Kiếm Đế vẫn còn tồn tại.
Cho nên chắc chắn Sương Hồng đã có vấn đề về tinh thần từ khi đó.
Việc Vân Thiêm Y ngã xuống, đó là sự thật.
Nàng phi thăng nhưng thất bại ngã xuống, trước khi hoàn toàn tan thành mây khói thì bị Tông Hạo, hay nói cách khác là một loại bí pháp nào đó của Phong Bất Quy bắt giữ linh hồn, giam vào tháp Trấn Hồn, nhưng bí pháp đó có lẽ không hoàn hảo, thế cho nên có một phách đã thoát ra ngoài đầu thai trở thành Vân Thiêm Y này.
Giữa thân tử đạo tiêu và linh hồn bị giam trong tháp Trấn Hồn, có một khoảng thời gian chênh lệch.
Khi một tu sĩ từ nhị phẩm trở lên qua đời, ảo cảnh của người đó sẽ không tan biến ngay lập tức mà là dần dần tiêu tán, nếu có những cơ duyên khác thì sẽ hóa thành bí cảnh.
Nếu như vậy, bởi Đào Đào luôn giữ chìa khóa của Lưu Ly Ảo Cảnh trong tay nên cảm ứng được ảo cảnh vẫn còn, thành ra luôn ở chỗ hài cốt của mẫu thân chờ đợi Kiếm Đế quy vị.
Còn Sương Hồng... Chắc chắn ngài đã chịu cú sốc tâm lý nặng nề khi Kiếm Đế ngã xuống, tín ngưỡng vụn vỡ, tâm ma xâm nhập, vào thời khắc ấy dù có là thần cũng không thể giữ được lý trí và tính hợp lý để phân tích tình trạng của ảo cảnh.
Những gì Đế Thiếu Cẩm nói, có lẽ lúc đó Sương Hồng cũng đã nghĩ đến.
Long tộc nhập tà, đó là một thảm họa hủy trời diệt đất, từ xưa đến nay chỉ từng được ghi chép một lần.
Lần đó tất cả sinh linh trên đại lục Thần Châu đều bị hủy diệt, trời đất giao thoa, vũ trụ hỗn độn!
Bốn vị Đế Tôn khi ấy đã hy sinh bản thân tái tạo lại trời và đất, trong dòng chảy xuôi của thời gian, sự sống mới nảy nở một lần nữa.
Động vật biển, động vật trên cạn, tiểu thú, linh thú, nhân tộc, yêu tộc... Dần dà, đại lục Thần Châu mới nhộn nhịp trở lại.
Đại đạo vô lượng, ba trăm triệu năm trước, đại lục Thần Châu bước vào kỷ nguyên tu đạo một lần nữa, mà ba trăm triệu năm trôi qua, bốn tôn vị vẫn chưa có Đế Tôn trấn giữ.
Vân Thiêm Y là người gần với vị trí Đế Tôn nhất, được thiên đạo chỉ điểm những thiên cơ và quá khứ.
Sương Hồng chỉ mới nhị phẩm, thành thử chưa thấu hiểu những điều này, nhưng bản thân tộc Rồng có bản năng và cấm kỵ riêng, trong đó có một điều là tuyệt đối không thể tẩu hỏa nhập ma.
Đây cũng là lý do mà phần lớn Chân Long tuyệt đối không tham gia vào chuyện nhân gian, chỉ sống một mình trong ảo cảnh của tộc mình.
Càng ít tiếp xúc với các tộc khác sẽ càng ít ràng buộc và nghiệp chướng, xác suất phát sinh tâm ma cũng càng thấp.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Thiêm Y lại nhìn sang Đào Đào.
Có lẽ, nàng nên trả Đào Đào về cho tộc Ứng Long.
Dường như Đào Đào nhận ra ý nghĩ của nàng, môi hồng nhỏ nhắn của bé con bĩu lại rồi òa khóc.
Vân Thiêm Y: "..."
Đế Thiếu Cẩm: "..."
Thố Vinh: "... À, tôn thượng, có nên dỗ không?"
Vân Thiêm Y bất đắc dĩ thở dài, nàng lại ôm Đào Đào lên, vừa sà vào lòng nàng là Đào Đào lập tức ngừng khóc, thậm chí khóe mắt không có tí xíu ẩm ướt nào.
Thật là, chỉ gào thét mà không rơi lệ, như sấm rền mà không có mưa vậy!
"Thôi vậy." Nghĩ đi nghĩ lại vẫn hơi không nỡ, Vân Thiêm Y lại thở dài: "Dù sao Lưu Ly Ảo Cảnh đã về, nuôi bé con trong ảo cảnh cũng không sao."
Nếu có cơ hội gặp gỡ Ứng Long khác thì tính sau vậy.
Nói thật, bây giờ cho dù nàng muốn trả Đào Đào về cho tộc Ứng Long thì cũng không biết phải liên lạc với đối phương thế nào.
Đào Đào vội vàng ôm chặt cổ nàng.
Bé con không muốn rời xa tôn thượng!
Bé con, bé con muốn ở bên cạnh tôn thượng!
Vân Thiêm Y nhẹ nhàng xoa đầu bé con, nàng thật sự không biết phải làm sao với mấy đứa nhóc này!
Đế Thiếu Cẩm dịu dàng nhìn sang, chợt thấy Vân Thiêm Y cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Tim hắn đập loạn nhịp, đang định chỉnh lại tóc cho mình trông có vẻ đứng đắn hơn thì nghe thấy Vân Thiêm Y nói: "Dãy núi Quan Vân có ngươi trấn giữ, sao lại để tà đạo xâm nhập vào núi Quan Vân?"
Đế Thiếu Cẩm lúc này cũng rất muốn bĩu môi òa khóc.
Đáng tiếc, hắn là Vạn Thú Chí Tôn, Thú Đế tôn thượng, tuyệt đối không thể làm trò con nít vậy được.
Vân Thiêm Y ơi Vân Thiêm Y, nàng có thể hiểu rõ ràng tại sao Sương Hồng đánh mất thần trí, tại sao bị đả kích nặng nề, tại sao tuẫn đạo, vậy mà không suy một ra ba được à?
Khi nàng ngã xuống, chẳng lẽ hắn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, bình thản tiếp nhận sao?
Đế Thiếu Cẩm lẳng lặng trợn mắt, hừ lạnh một tiếng quay người rời đi.
Nhưng hắn không đi nhanh, thân hình cao lớn di chuyển với tốc độ rất chậm.
Bây giờ đến dỗ dành hắn đi.
Còn kịp đấy!
Tiếp theo, hắn nghe thấy một tiếng hắng giọng ngại ngùng, ngay sau đó là giọng nói hơi do dự của đối phương: "Đó là vì ta nghĩ dù sao ngươi cũng là Thú Đế, tâm trí vững vàng, nếu không vững vàng thì làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới của chúng ta."
Nghe đến đây, Đế Thiếu Cẩm lại cảm thấy không vui, hắn quay phắt lại: "Ta đương nhiên vững vàng rồi!"
Lúc này, phía sau hắn chỉ có Vân Thiêm Y.
Thố Vinh đã biết điều ôm Đào Đào rời đi.
"Nhưng dù có vững vàng đến đâu cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ không thể chấp nhận, cũng sẽ cần thời gian để tiếp thu." Vân Thiêm Y nhẹ nhàng nói: "Ta hiểu."
Đế Thiếu Cẩm chăm chú nhìn nàng, thiếu nữ mặc áo trắng từng bước tiến đến trước mặt hắn, đưa tay ra: "Ta rất vui."
Đôi tay ấy nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.
"Rất vui vì ngươi đã vượt qua được."
"Ta về rồi."
"Sau này ngươi không còn một mình nữa."
Cổ họng Đế Thiếu Cẩm dường như nghẹn lại.
Hắn từ từ đưa tay ra, vừa định ôm lấy vai thiếu nữ thì nghe thấy giọng nói êm ái của nàng nói ra câu tiếp: "Nhưng mà ngươi cao quá, có thể biến lại thành mèo không?"
Đế Thiếu Cẩm: "..."
Để hắn cảm động thêm một giây không được à?
Hắn cứng rắn giữ chặt vai Vân Thiêm Y, hung dữ há miệng trước cổ nàng.
Dù không hóa mèo, hắn cũng có thể cắn người đấy!
...
Trong tiểu viện vang lên tiếng đọc sách rộn ràng.
Dù cho Vân Thiêm Y không có mặt, Hồng Dược cũng không có ý định lười biếng, chỉ là buổi tối không thích hợp để luyện kiếm, thà rằng dùng thời gian để đọc sách.
Hạ Chí vốn định lười biếng lại bị Vân Hương Diệp kéo tai, cùng ngồi trong tiểu viện vừa đọc sách vừa dạy cho Vân Mộc Hương và Vấn Kinh.
Thố Vinh ở bên cạnh ôm Đào Đào và theo dõi bọn nhóc.
Hồng Dược và mọi người rất tôn trọng lão, không dám bàn luận về việc dạy Thố Vinh, nhưng với trí tuệ của Thố Vinh, chỉ cần nhìn như vậy cũng có thể học được không ít.
Đào Đào hoàn toàn không hứng thú với việc đọc sách, bé con cứ chơi với bộ râu trắng của Thố Vinh suốt, lúc thì dùng tay vò, lúc thì cho vào miệng khiến nó ướt sũng.
Thố Vinh chỉ cười khà khà, để mặc bé con chơi đùa.
Ánh sáng le lói lóe lên, Vân Thiêm Y xuất hiện trong sân.
Mọi người đều phấn chấn, nhưng ngay giây tiếp theo ai nấy đều há hốc mồm.
Cuối cùng, Vân Hương Diệp là người hỏi thẳng: "Cổ cô bị làm sao vậy??"