Vân Thiêm Y bất đắc dĩ nhún vai: "Bị mèo cắn thôi."
Đế Thiếu Cẩm cũng thật là, muốn cắn thì cứ hoá thành mèo rồi cắn!
Sao nhất định phải dùng hình dạng nam tử để cắn nàng.
Làm lòng nàng cũng thấy có gì đó khang khác.
Thố Vinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn chỏm tóc của Đào Đào, quyết định chuyển đề tài vì Đế Tôn: "Nhắc mới nhớ, bọn ta đều có thể bước vào ảo cảnh của tôn thượng sao?"
Vân Thiêm Y xoa dấu răng trên cổ, xuýt xoa một hơi, đau thật đó, đồ mèo hư cắn nàng mạnh như vậy.
Nghe Thố Vinh hỏi, nàng nghiêm mặt: "Đúng vậy, ta muốn nói chuyện này với mọi người."
"Hồng Dược." Nàng nói với ba thiếu niên Nhân tộc: "Tiểu tam, Hạ Chí, mọi người khoan học đã."
Đợi ba người ngồi xuống đàng hoàng, nàng mới nói: "Nhờ có Đào Đào mang theo chìa khoá, cho nên ảo cảnh của ta đã quay về thức hải rồi, mọi người thu dọn đồ đạc đi, từ hôm nay mọi người sẽ ở trong ảo cảnh của ta."
Hồng Dược không có bất cứ ý kiến gì, lập tức gật đầu: "Ảo cảnh của đại tiểu thư sao, thật đáng mong đợi mà!"
Vân Hương Diệp và Hạ Chí dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng Vân Hương Diệp hỏi vào mấu chốt vấn đề: "Ảo cảnh gì? Cô lấy đâu ra ảo cảnh vậy?"
Vân Hương Diệp lại thuận miệng hỏi Hồng Dược: "Ngươi biết từ lâu rồi à?"
Hồng Dược lắc đầu: "Ta không biết, có điều đại tiểu thư sẽ không hại ta, người bảo ta đi đâu ta sẽ đi đó!"
Chậc.
Vân Thiêm Y nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nhớ ra mình có từng nói chuyện ảo cảnh với mấy đứa nhóc này chưa, dù sao cũng là câu nói đó, nàng có thể tu hành vững vàng ổn định trong hai vạn năm nghìn năm chính là vì nàng có thể vứt hết mọi chuyện không quan trọng ra sau đầu trong nháy mắt!
Ảo cảnh đương nhiên là chuyện quan trọng, nhưng giải thích với mấy bạn nhỏ chỉ mới cửu phẩm về ảo cảnh thì chắc chắn là chuyện không quan trọng!
"Giải thích thì phiền phức lắm." Vân Thiêm Y nói: "Tóm lại mọi người cứ đi dọn đồ đi!"
"Hừ! Có gì mà phiền phức chứ!" Vân Hương Diệp vừa lẩm bẩm lầm bầm, vừa đi theo Hồng Dược vào tiểu viện.
Nàng ấy và Hạ Chí cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có vài ba bộ y phục để thay đổi mỗi ngày, kiếm thì luôn mang theo người, cũng thu dọn một ít giấy bút mực để ngày thường đọc sách viết chữ.
Nhưng Hồng Dược và Vân Mộc Hương thậm chí thu dọn hết mớ nồi niêu xoang chảo, Vân Thiêm Y thấy ngay cả bồn gỗ bàn giặt cũng không thiếu thì thầm cảm thán, may là nàng nhất thời không nghĩ quẩn, dìu già dắt trẻ vào sống trong ảo cảnh của Đế Thiếu Cẩm.
Lưu Ly Ảo Cảnh chỉ có mình nàng thì không sao, song Linh Thụ Ảo Cảnh chính là Thánh Địa của Thú tộc.
Nếu có thần thú tới Thánh Địa bái kiến, kết quả lại nhìn thấy bồn gỗ bàn giặt ở tiên cảnh.
Tưởng tượng thôi đã thấy không ổn rồi!!!
Vân Thiêm Y mới nghĩ tới đã thấy đờ đẫn cả người.
Thật đáng sợ!
Nàng khẽ rùng mình, đón Đào Đào từ tay Thố Vinh, lại nói với Thố Vinh: "Ông cũng vậy, mau gọi cả tộc Thỏ đi theo luôn đi."
"Tôn thượng..." Thố Vinh hơi mở to mắt.
"Dù sao khe suối Vân Long cũng là bí cảnh của người khác, huống chi nơi đó cũng không phải nơi trú ẩn an toàn nhất." Vân Thiêm Y v**t v* mái tóc mềm mại của Đào Đào, nếu thật sự an toàn, sao Thố Vinh phải chấp nhận tốn kém nhiều tài nguyên quý giá để bố trí đại trận bảo hộ, chỉ có thể nói là đã đến đường cùng rồi, khe suối Vân Long là nơi ẩn thân tốt nhất mà Thố Vinh có thể tìm cho tộc mình, nhưng mà, được nàng che chở nói chung vẫn tốt hơn.
Nếu không có ý thức của Vân Thiêm Y, bất cứ ai cũng không thể tuỳ tiện đi vào Lưu Ly Ảo Cảnh, cho dù có vào, ảo cảnh không như bí cảnh, bí cảnh vốn vô chủ, thứ các môn phái nắm giữ chỉ là cánh cổng bước vào bí cảnh.
Ảo cảnh thì có chủ nhân, ở ảo cảnh của nàng, Vân Thiêm Y là người duy nhất khống chế, toàn bộ sự tồn tại trong ảo cảnh đều dựa vào ý thức của nàng.
Thố Vinh cũng không từ chối, lão ôm đùi Vân Thiêm Y không chỉ vì tu hành của bản thân mà còn vì mong muốn che chở tộc đàn.
"Được, lão hủ lập tức quay về chuẩn bị."
Vân Thiêm Y gật đầu: "Ông biết cách liên hệ với ta rồi đó, đến lúc đó ta sẽ mở thẳng ảo cảnh đón mọi người, không cần ra ngoài."
Nàng lại trả chiếc chìa khoá hoa đào về bên người Đào Đào, để bé con đưa nàng vào Lưu Ly Ảo Cảnh.
Chỉ chốc lát sau, Vân Thiêm Y đã nhận được hồi báo của Thố Vinh, lão đã chuẩn bị xong hết cả rồi.
Nàng lại nhìn một vòng quanh viện.
Ba đồ đệ đều sắp xếp đồ đạc xong, Vân Mộc Hương ở bên cạnh Hồng Dược, Đào Đào thì được nàng ôm vào lòng, Vấn Kinh...
Vân Thiêm Y tháo vòng tay trên cổ tay xuống, trả lại cho Vấn Kinh.
Sau khi nàng mở ảo cảnh thì không cần đến linh giác của Anh Chiêu nữa: "Đợi lát nữa Thố Vinh quay lại, bảo ông ấy dung nhập nó vào cơ thể cậu."
Vấn Kinh gật đầu.
Hạ Chí nhìn tình hình thì có hơi sốt ruột, c** nh* giọng hỏi Vân Hương Diệp: "Chúng ta đi tới cái bí cảnh gì đó, có xa không?"
"Là ảo cảnh." Hồng Dược sửa lại.
Muội ấy vừa dứt lời thì hình ảnh trước mặt ba người đã thay đổi, từ một ngôi tiểu viện rất đỗi bình thường, thoáng chốc đã là một khung cảnh rất lạ lẫm.
"Đây là..." Cái miệng của Hạ Chí mở to hết mức có thể.
Không chỉ cậu, ngay cả chậu gỗ bàn giặt trong tay Hồng Dược cũng rơi bịch xuống đất, e là hỏng mất một cái chậu giặt rồi.
Vân Hương Diệp không khá hơn là bao, nàng ấy khó tin những gì đang diễn ra trước mắt.
Mà ở bên cạnh bọn họ, Vân Mộc Hương và Vấn Kinh đã hiện nguyên hình, phủ phục trên đất cùng hướng về một nơi.
Chỉ thấy ở nơi bầu trời xanh thẳm trong trẻo là vô số phù đảo* lơ lửng, giữa phù đảo không có bất kỳ cây cầu nối kết nào, thậm chí nơi bọn họ đang đứng cũng là trên một phù đảo, chỉ cần quay đầu nhìn là có thể thấy bầu trời trong trẻo xanh thẳm dường như trải dài vô biên vô tận.
*Đảo không nằm cố định trên mặt đất mà lơ lửng giữa không trung hoặc trên mặt nước.
Các phù đảo không bằng nhau, có cao có thấp, có xa có gần, có dày đặc có thưa thớt.
Nhưng tất cả chúng đều vây quanh một phù đảo lớn nhất ở trung tâm.
Toà phù đảo kia bị mây mờ bao phủ song vẫn có thể thấy rõ ràng bên trên là một toà cung điện rất lớn, vô cùng nguy nga tráng lệ, tường cung được chế tạo từ lưu ly, ở giữa mây mờ mà vẫn sáng lấp lánh, thánh khiết không gì sánh bằng!
Những cụm đảo nhỏ ở bốn phía cung điện đều có thác nước duyên dáng bàng bạc chảy xuống, tiên khí mênh mông, khí thế phi phàm!
"Đây là... Lưu Ly Kiếm Cung của Kiếm Đế!" Thố Vinh vừa được triệu vào cũng là lần đầu nhìn thấy trung tâm của Thánh Vực, lão cũng như Vân Mộc Hương và Vấn Kinh, vội vàng quỳ xuống phục bái về phía Lưu Ly Kiếm Cung.
Phía sau lão là mười vị đại diện cho mười chi của tộc Thỏ, bọn họ mặc áo bào trắng, cũng đồng loạt quỳ lạy.
Vân Thiêm Y nhìn Lưu Ly Kiếm Cung từ đằng xa.
Không hổ là cung điện mà nàng tự tay xây dựng, đứng từ góc độ này nhìn qua, thật là vừa tráng lệ vừa hùng vĩ.
Quay đầu lại nhìn đám thỏ con đầy đất, nàng nhất thời chẳng còn tâm trạng ngắm nghía nữa.
Nàng phải sắp xếp người và thỏ cho xong đã!
"Thố Vinh." Nàng hỏi: "Đây là toàn bộ tộc Thỏ sao?"
"Phải, tôn thượng."
"Á!" Vân Hương Diệp sợ hãi thốt lên: "Ngài, ngài nói được sao?"
"Khà khà." Thố Vinh vuốt râu: "Tiểu cô nương đừng sợ, đây là ảo cảnh của tôn thượng, kết nối với thức hải chí tôn, khi ở đây thì dĩ nhiên có thể trực tiếp giao lưu bằng thần thức."
"Tôn, tôn, tôn thượng?"
Vân Thiêm Y cắt ngang sự thắc mắc của Vân Hương Diệp: "Sau này ta sẽ giải thích cho cô sau, ở đây cô có thể giao lưu trực tiếp với thần thú."
Nói ngắn gọn thì xem như dùng thần thức của nàng làm trung gian.
"Thế thì thuận tiện quá!" Hạ Chí hơi hâm mộ: “Khi nào bọn ta mới có thể có ảo cảnh giống thế này?"
Vấn Kinh lạnh nhạt đáp: "Nhị phẩm là được."
Hạ Chí tức khắc ủ rũ.
Cậu mới cửu phẩm.
"Mấy người tạm ở đây... Thôi, đi theo luôn đi."
Phù đảo nhỏ này là lối vào ảo cảnh do Vân Thiêm Y chuẩn bị, bên trên chẳng có gì cả, bảo ba đứa nhóc này chờ ở đây, Hồng Dược thì không sao song Vân Hương Diệp và Hạ Chí chẳng phải lũ nhóc ngoan ngoãn gì!
Ngẫm nghĩ xong, Vân Thiêm Y nhẹ nhàng phất tay, mọi người (lẫn thỏ) gần như không cảm nhận được bất cứ điều gì đã bị di chuyển đến một nơi khác, là một phù đảo cỡ trung, lớn gấp mấy chục lần phù đảo vừa rồi.
"Ông cần môi trường thế nào?" Vân Thiêm Y hỏi, rồi lại thở dài: "Thật sự chỉ còn lại bấy nhiêu đây thôi sao?"
Đây là tộc Thỏ đó!
Tộc Thỏ có thể kéo dài đến ngày nay là dựa vào đâu?
Chính là năng lực gây giống mạnh mẽ!
Vào thời điểm cường thịnh nhất, trên khắp đại lục này đâu đâu cũng có thần thú tộc Thỏ!
Sao mà tộc nhân có thể hoá hình lẫn không thể hoá hình chỉ đến hàng trăm vậy?
Thố Vinh cũng thở dài: "Lão hủ vô dụng, khiến chủng tộc bị thiệt hại đến mức này, may được tôn thượng bảo hộ!"
Lão ôm quyền hành lễ.
"Không cần khách sáo như vậy, ông cứ nói đi."
Thố Vinh miêu tả sơ qua về môi trường sống mà tộc Thỏ mong muốn.
Thật ra so với rừng rậm trong khe suối Vân Long, bọn họ thích sống ở môi trường đồng bằng như thảo nguyên hơn.
Lão vừa nói dứt lời.
Vân Thiêm Y nâng cánh tay lên, cổ tay xoay nhẹ một vòng, toàn bộ khung cảnh lão vừa miêu tả đều hiện hữu ra ngoài.
Thảo nguyên rộng lớn mênh mông, còn có những hang động được lợp cỏ tranh, từng gian phòng trong hang động rất thích hợp cho tộc Thỏ bé nhỏ hoá hình sinh sống.
Tất cả đều tốt hơn, thích hợp hơn môi trường bọn họ từng sinh sống.
"Tôn thượng!" Thố Vinh lại hành đại lễ một lần nữa.
Vân Thiêm Y nhanh chóng ngăn lão lại, nói tiếp: "Được rồi, với mối quan hệ của chúng ta, tạ ơn nhiều sẽ xa lạ."
"Vâng!"
Ba người trẻ tuổi nhìn mà trợn mắt há mồm.
"Vậy cũng được à?"
"Đợi xíu, ta phải suy nghĩ xem mình muốn sống ở nơi thế nào?"
"Đại tiểu thư ở đâu ta ở đó!"
"Ngươi có tiền đồ chút đi!"
Vân Thiêm Y cười nhẹ, đợi Thố Vinh sắp xếp tộc Thỏ yên ổn xong mới nói: "Ngày thường thì ông cứ đi theo bọn ta."
"Đương nhiên, nơi này an toàn như vậy cũng không cần lão hủ phải trấn giữ một tấc không rời nữa." Thố Vinh bật cười sảng khoái.
Lúc này Vân Hương Diệp và Hạ Chí một trái một phải mon men đến bên người Vân Thiêm Y: "Thiêm Y tỷ tỷ ~"
"Đại tiểu thư ~"
Vân Thiêm Y nghe Vân Hương Diệp gọi một tiếng tỷ tỷ mà nổi cả da gà, nàng cốc đầu đối phương một cái: "Gọi sư phụ."
"Chậc, cô thật biết lợi dụng thời cơ, sư phụ ~" Vân Hương Diệp mở to mắt, mong chờ nói: "Lát nữa chúng ta sẽ sống ở đâu, là ở toà cung điện siêu phàm đó à?"
Vân Thiêm Y suy nghĩ một lát.
Thật ra nàng cũng muốn quay về sống ở Lưu Ly Kiếm Cung.
Có điều, trước mắt nàng phải đi xem thử tình hình ở đó hiện giờ thế nào.
"Không cần vội."
Vân Thiêm Y bình thản như gió thổi mây trôi, nói với bọn họ: "Mọi người cứ ở tạm chỗ của tộc Thỏ nghỉ ngơi một lát, đợi ta đến Lưu Ly Kiếm Cung xem thế nào đã."