Nói dứt lời, nàng rướn người nhảy lên, chớp mắt đã ở trên phù đảo Lưu Ly Kiếm Cung.
Xung quanh Lưu Ly Kiếm Cung có mây phù bao phủ, chỉ có bản thân Vân Thiêm Y biết mấy thứ này hoàn toàn vô nghĩa, mây mù chỉ mang lại hiệu ứng hình ảnh, khi nhìn từ xa sẽ thấy Lưu Ly Kiếm Cung rất hùng vĩ, càng thêm thần bí càng thêm xinh đẹp.
Đây là trung tâm của ảo cảnh, không giống như những nơi khác.
Có thể nói trong toàn bộ ảo cảnh, chỉ riêng Lưu Ly Kiếm Cung là Vân Thiêm Y không thể muốn làm gì cũng làm được.
Nói đúng hơn, vào lúc nàng đắp nặn nó, mọi thứ đều tuỳ theo tâm ý mình, đợi đến khi thành hình nó đã là một trấn cảnh trung tâm hoàn toàn độc lập.
Giống như tiên cảnh của Đế Thiếu Cẩm, cảnh sắc đều có thể thay đổi giống như vậy, chỉ riêng sinh mệnh của Linh Thụ là vĩnh hằng, hơn nữa còn có quy tắc của chính nó - Không máu me, không giết chóc.
Bởi vì chúng là trung tâm của ảo cảnh, cũng thể hiện bản chất của người tu đạo.
Đó cũng là lý do mà Vân Thiêm Y không đưa thẳng mấy người Hồng Dược đến.
Nàng vẫn chưa xác định tình trạng của Lưu Ly Kiếm Cung thế nào, chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mất mặt Kiếm Đế nàng biết để đâu, ở chính ảo cảnh của mình còn xảy ra chuyện được.
Người khác còn đỡ, Hồng Dược chưa từng sinh lòng ngờ vực đối với Vân Thiêm Y, Hạ Chí thì ngốc nghếch, nhưng Vân Hương Diệp không phải tiểu nha đầu dễ bị lừa.
Vân Thiêm Y quả thực muốn bày ra vẻ uy nghiêm của một người sư phụ trước mặt nàng ấy.
Cho nên không thể xảy ra bất cứ sơ suất gì.
Nghĩ thế, Vân Thiêm Y vừa chuẩn bị đáp xuống đại điện của Kiếm Cung, lúc chạm vào lớp mây mù, nàng đột nhiên bị đẩy lùi ra ngoài!
"Hả?" Vân Thiêm Y chợt cau mày.
Nàng nhạy bén thử cảm ứng một chút.
Không có địch ý.
Không có ác ý.
Lưu Ly Kiếm Cung chỉ thuần tuý... Thuần tuý đẩy bay nàng đi.
Nàng từ từ dừng lại trước quảng trường của Lưu Ly Kiếm Cung, đả toạ ngay đó, dùng thần thức lướt qua một vòng ảo cảnh.
Thật ra trong lòng Vân Thiêm Y cũng không hoảng sợ, nàng chỉ muốn xác nhận tình hình vừa rồi rốt cuộc là thế nào.
Nàng nhanh chóng có được đáp án.
Là vì tu vi.
Ảo cảnh nói chung là thứ chỉ có tu sĩ từ nhị phẩm trở lên mới có thể sở hữu.
Vân Thiêm Y bây giờ mang kiếm phách nhất phẩm, vị cách nhất phẩm, cho nên Lưu Ly Ảo Cảnh vẫn công nhận nàng, song Lưu Ly Kiếm Cung vẫn chưa chịu mở cửa cung cho một vị chủ nhân chỉ có tu vi cửu phẩm.
Vấn đề mấu chốt nhất nằm ở trên những đám mây mờ này.
Trước kia Vân Thiêm Y chỉ vì cái đẹp, muốn tạo không khí cho nên mới tạo ra màn mây bao phủ Lưu Ly Kiếm Cung.
Những đám mây do Kiếm tu nhất phẩm tạo ra này còn hợp thành một thể với Lưu Ly Kiếm Cung ở trung tâm ảo cảnh, bây giờ toàn bộ không nghe theo sự chỉ huy của Vân Thiêm Y nữa!
Chậc.
Cũng may nàng sống đủ lâu, kiến thức nhiều, biết phòng ngừa không bao giờ thừa, bằng không đến bây giờ nàng cũng không biết phải giải thích cho mấy bạn nhỏ thế nào.
Ai mà ngờ được, mây mù mà nàng tạo ra để trang trí lại cản nàng ở bên ngoài Lưu Ly Kiếm Cung chứ!
Thôi thì, núi không qua đây, thì ta qua đấy*!
*Ý chỉ nếu sự vật, tình huống không thể thay đổi, thì bản thân ta phải thay đổi.
Từ trên đáp xuống không được thì nàng đi từ dưới lên trên!
Cho dù Lưu Ly Kiếm Cung có chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang... Tại sao Lưu Ly Kiếm Cung có chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang vậy? Rốt cuộc lúc đó nàng nghĩ cái gì thế? Bộ nàng không tính đến chuyện một ngày nào đó mình mất hết tu vi, chuyển thế đầu thai à?
Mặc dù bình thường đúng là không nghĩ tới mấy chuyện này bao giờ.
Thôi không sao, nghe có vẻ nhiều, nhưng muốn trèo lên cũng không khó.
Nàng còn nhớ hai bên trái phải ở mỗi bậc thang đều đặt một thanh kiếm, bên cạnh có kiếm thị, nơi này có tên là Vạn Kiếm Thiên Giai.
Lúc đó nàng thấy rất ngầu.
Bây giờ, Vân Thiêm Y vẫn thấy rất ngầu, cho đến khi...
Cho đến khi đứng trước Vạn Kiếm Thiên Giai, nàng mới hoa mắt chóng mặt.
Một bậc thang trước mắt nàng cao gần nửa người!
Rốt cuộc lúc đó nàng nghĩ cái gì vậy?
Ôi.
Khi Vân Thiêm Y lên đến nhị phẩm có thể ngưng tụ ảo cảnh, nàng vẫn luôn bận rộn không thôi, lúc nào cũng chăm chỉ thăng lên nhất phẩm, bồi dưỡng đồ đệ, đợi đến khi vượt qua ranh giới nhất phẩm, vì muốn tu thân dưỡng tính nên nàng mới bắt đầu nhào nặn ảo cảnh của riêng mình.
Năm đó Kiếm tu nhất phẩm nàng không hề nghĩ ngợi gì, chỉ muốn xây dựng Lưu Ly Kiếm Cung vừa ngầu vừa đẹp, để còn dẫn mấy người Đế Thiếu Cẩm, cả Cảnh Văn Tấn, Vân Không Tần vào chơi, cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Nào là bậc thang cao hơn nửa người, nào là chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, lúc đó làm gì nghĩ nhiều chứ.
Nàng có thể ngự kiếm phi hành, thậm chí ở trong Lưu Ly Ảo Cảnh nàng còn không cần bay, có điều ngự kiếm nhìn sẽ tiêu dao và ngầu hơn.
Không ngờ, bây giờ lại hố mình.
Bậc thang cao hơn nửa người, nàng bước kiểu gì, bò lên luôn đi!
Quá mất mặt!
Thật đáng giận!
Đợi đến khi nàng trở về nhất phẩm, chuyện đầu tiên nàng phải làm là sửa cầu thang của Lưu Ly Kiếm Cung... Thôi... Đến khi đó rồi tính!
Cho dù thế nào, nàng cũng không thể đưa mấy người Hồng Dược đến đây ở được.
Vân Thiêm Y làm như không có việc gì quay lại lãnh địa của tộc Thỏ, nhìn những ánh mắt mong chờ của đám Hồng Dược, nàng mím môi hắng giọng vài tiếng, nói: "Lưu Ly Kiếm Cung là trung tâm của ảo cảnh, là Thánh Địa, không thích hợp để sinh sống hàng ngày. Không bằng chọn một hòn đảo trống, muốn cái gì có cái đó."
Vừa dứt lời, nàng thật sự không thể đối diện ánh mắt đáng thương mất mát của Hồng Dược, thế là lập tức phất tay, thoáng chốc mọi người đều xuất hiện ở một hòn đảo trống cách địa bàn của tộc Thỏ không xa.
Vân Thiêm Y lại phất tay thêm một cái.
Núi cao, sông dài, rừng sâu, suối nhỏ, hồ trong... Muốn gì có đó, nhìn rất giống chốn bồng lai.
Nàng lại hỏi: "Mọi người muốn ở phòng ốc như thế nào?"
Phải rời sự chú ý của bọn họ khỏi Lưu Ly Kiếm Cung thôi!
Quả nhiên, vừa nói dứt lời, mấy thiếu niên bắt đầu lẩm bẩm bàn bạc.
Vân Thiêm Y cũng thuận miệng hỏi Vân Mộc Hương và Vấn Kinh, bọn họ đã ở đây thì cũng như đệ tử của nàng, bình đẳng với mấy người Hồng Dược.
Vấn Kinh là Anh Chiêu, hiển nhiên sẽ thích ở trong rừng rậm hơn, có phòng ốc hay không đều được.
Vân Mộc Hương kiên định nói mình muốn sống cùng Hồng Dược.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã bàn bạc xong, người liếc mắt kẻ chu môi, ríu ra ríu rít xung quanh Vân Thiêm Y giống như một bầy chim nhỏ.
Nhìn thấy cảm xúc bọn họ đều tăng vọt, gương mặt hưng phấn đến mức ửng đỏ, Vân Thiêm Y không khỏi mỉm cười: "Được, từng người một đi."
Không bao lâu sau, bên mảnh đất trống cạnh con suối nhỏ có mấy ngôi nhà tre.
Đây là ý tưởng của Hồng Dược, sinh hoạt trong chốn tiên cảnh như vậy nhà tre sẽ thích hợp hơn nhà lợp ngói nhiều, dù sao thời tiết không lạnh cũng chẳng có muỗi.
Đằng sau nhà tre là rừng rậm, có dòng suối nhỏ chảy róc rách xuyên qua cánh rừng, ở phía bên trái xa hơn một chút là một hồ nước trong vắt.
Cảnh tượng lạ lùng như thế chỉ có thể xuất hiện trong ảo cảnh.
Bên cạnh nhà tre, ngoại trừ một khoảng sân dùng để luyện kiếm còn có đồng ruộng, vườn thuốc.
Đây là ý tưởng của Vân Mộc Hương, tóm lại mấy người họ vẫn muốn ăn ăn uống uống, dù sao mấy tiểu tu sĩ này còn lâu mới đến ngày tích cốc, tự mình trồng trọt vẫn tốt hơn, còn thịt thì có thể trao đổi từ bên ngoài.
Vân Hương Diệp còn muốn có một gian khuê phòng, đây là điều nàng ấy luôn khao khát xưa nay, song trước giờ khi ở bên cạnh Liễu Vạn Linh, nàng ấy không có khuê phòng của riêng mình, chỉ có thể ở cùng Vân Hoa Noãn.
Cho nên bây giờ, nàng ấy muốn có một sương phòng của riêng mình, gian ngoài gian trong, cả thư phòng đều là của nàng ấy!
Hồng Dược đưa ra rất nhiều ý tưởng cho Vân Hương Diệp, hai người thì thầm bàn bạc đủ trò, đến lượt mình Hồng Dược lại không đưa ra chủ ý gì, chỉ nói mình muốn sống cùng Vân Thiêm Y là được, cô bé không cần gì cả.
Cuối cùng Vân Thiêm Y chia sương phòng của mình làm đôi, chừa thêm một gian để Hồng Dược ở, dù sao Hồng Dược mới mười hai tuổi, sợ một mình, thích ở cạnh người khác cũng là bình thường.
Còn về Hạ Chí, cậu càng không nghĩ ngợi nhiều, chủ cần không phải ngủ trong phòng chứa củi là được!
Nếu bất đắc dĩ quá, ngủ trong phòng chứa củi vẫn được.
Vân Thiêm Y nghe vậy cũng phải phì cười, đá chân cậu một cái, biến ra cho cậu một gian phòng tre.
Ảo cảnh của Kiếm Đế luôn lạnh lẽo không có sức sống đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Cứ thế, Hồng Dược theo Vân Mộc Hương đi ra thăm thú ruộng vườn, trong khi Vân Hương Diệp chỉ đạo Hạ Chí dọn cái này, khiêng cái kia.
Ngay cả Đào Đào cũng không sợ người lạ, bé con đi theo sau Vấn Kinh, thỉnh thoảng lại chạy giỡn tán loạn.
Lúc Thố Vinh đến đây, nhìn cảnh tượng sinh hoạt sống động như vậy, lão không kìm được mà thổn thức: "Tốt quá, lão hủ nhìn mà cả trái tim đều thấy nóng lên."
Vân Thiêm Y mỉm cười, hỏi lão: "Ta cũng cho ông một gian phòng nhé?"
"Ha ha, lão hủ ở trong rừng rậm với nhóc Anh Chiêu là được rồi."
Vân Thiêm Y dừng một chút, vươn ngón tay ra vẽ một vòng tròn.
Cứ thế, nàng và Thố Vinh trò chuyện trong phạm vi của vòng tròn này sẽ không lọt ra ngoài, chỉ có hai người họ nghe được.
"Rốt cuộc tộc Thỏ đã gặp chuyện gì, sao ảo cảnh của ông lại bị huỷ hoại, bây giờ ông nói ta biết được chưa?"
Nơi này là khu vực an toàn nhất trên đời, sẽ không có bất kỳ ai nghe lén hay gây nguy hiểm cho bọn họ.
Nụ cười trên gương mặt Thố Vinh tức khắc cứng đờ.
Lão trầm mặc hồi lâu, v**t v* chòm râu rồi mới nói: "Bây giờ là thời khắc quan trọng để tôn thượng tu luyện, chuyện của lão hủ nói sau đi, dù sao việc đã xảy ra rồi, thù hận cũng đã kết, không phải chỉ mấy mấy trăm năm hay mấy nghìn năm là có thể giải quyết xong, nhất thời không cần vội vàng, tôn thượng không cần vì chuyện này mà chậm trễ chuyện tu hành."
Vân Thiêm Y không nói gì.
Những lời Thố Vinh nói khá uyển chuyển, giữ mặt mũi cho Vân Thiêm Y.
Ý nghĩa bên trong là thế này.
Cho dù hiện giờ Vân Thiêm Y còn kiếm phách và vị cách, nhưng tu vi chỉ là cửu phẩm, cho dù tộc Thỏ của lão ra mặt thành tâm mời nàng giải quyết thì e là nàng cũng không có bản lĩnh đó.
Chi bằng chăm chỉ tu hành, ít nhất qua ngũ phẩm rồi bàn lại chuyện này.
Nếu bây giờ nói ra cho Vân Thiêm Y biết, Thố Vinh sợ nàng sẽ giữ trong lòng, tăng thêm phiền muộn trễ nải tu hành.
Thố Vinh còn nói thêm: "Nhờ ơn tôn thượng, hiện giờ tộc Thỏ đã ở Lưu Ly Ảo Cảnh, tất nhiên là vô cùng an toàn, trước mắt không có gì đáng lo."
Vân Thiêm Y khẽ thở dài: "Nếu vậy để sau này rồi nói."
Thố Vinh đáp: "Chuyện quan trọng bây giờ là, hình như Đào Đào nghê hạ lại khóc nữa rồi, hay ngài qua xem thế nào?"
Vân Thiêm Y đứng lên, bất đắc dĩ gỡ bỏ kết giới, nhanh chóng chạy đi dỗ dành bé con.
...
Những chuyện sắp xếp sinh hoạt hàng ngày sau đó, tạm thời không đề cập đến.
Ngày thường Vân Hương Diệp sẽ luôn ở trong ảo cảnh không ra ngoài, trước khi giải quyết được Liễu Vạn Linh, Vân Thiêm Y cũng không cho nàng ấy ra ngoài.
Một mặt là đề phòng Liễu Vạn Linh phát điên tìm tới cửa, dù sao trên danh nghĩa máu mủ ruột rà thì đó vẫn là mẫu thân của nàng ấy, nếu Liễu Vạn Linh thật sự công khai đến tìm nàng ấy, e rằng Vân Hương Diệp khó mà từ chối, chi bằng hoàn toàn biến mất, không tìm được thì không tìm nữa, cũng bớt việc hơn!