Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 54

Mặt khác, Vân Thiêm Y cũng có lòng riêng.

Nàng không phải người hoàn toàn chí công vô tư.

Nàng bênh vực người mình, đồng thời cũng có d*c v*ng chiếm hữu!

Hồng Dược là ái đồ của nàng, Vân Hương Diệp cũng thế! Hạ Chí tạm tính là một nửa, nàng vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ lòng phòng bị với nam đệ tử, tạm thời xem cậu như "hàng tặng kèm" của Vân Hương Diệp.

Cho nên, Vân Thiêm Y không muốn Vân Hoa Noãn tới đây tìm Vân Hương Diệp.

Nàng hiểu được, trong lòng Vân Hương Diệp đã hoàn toàn mất sạch hy vọng với Liễu Vạn Linh, nhưng chưa chết tâm với Vân Hoa Noãn.

Trên thực tế, Vân Hoa Noãn cũng không làm gì nàng, thậm chí còn nhiều lần lén qua mặt Liễu Vạn Linh mà giúp nàng, về việc này Vân Thiêm Y không phủ nhận.

Nàng chỉ cảm thấy, Liễu Vạn Linh nhất định phải chết, không phải ngày mai thì là ngày mốt, bà ta năm lần bảy lượt muốn giết Vân Hương Diệp, việc này đã chạm vào vảy ngược của Vân Thiêm Y - Ai động tới đồ đệ của nàng, nàng nhất định sẽ giết không tha!

Nàng nhịn Phong Bất Quy là vì Phong Bất Quy muốn lợi dụng sự phẫn nộ và sát ý của nàng để giúp y phi thăng, Vân Thiêm Y không muốn để y được như ý nguyện cho nên mới kìm lại, người sốt ruột không phải nàng mà chính là Phong Bất Quy, thời cơ phi thăng cứ vậy trôi qua, chỉ cần nàng bất động như núi, Phong Bất Quy sẽ sốt ruột đến chết!

Cho nên nàng nhịn, dù cho là huyết hải thâm thù, nàng vẫn nhịn!

Nhưng đối với Liễu Vạn Linh, nàng có lý do gì mà phải nhịn?

Nàng đâu phải lão rùa!

Đợi đến ngày nàng giết Liễu Vạn Linh, ắt sẽ đứng trên lập trường đối lập với Vân Hoa Noãn, mà trên thực tế hiện giờ cũng gần như là vậy.

Nếu Vân Hương Diệp vẫn còn tình cảm dây dưa với Vân Hoa Noãn như hiện giờ, e rằng đến lúc đó sẽ rơi vào tình cảnh khó xử, ảnh hưởng đạo tâm của nàng ấy.

Chi bằng thẳng thừng cắt đứt ngay từ bây giờ!

Cứ để nàng ấy ngoan ngoãn ở trong nhà tu hành, trừ chuyện luyện kiếm, nàng ấy muốn ăn muốn uống muốn chơi thế nào, Vân Thiêm Y đều chiều theo.

Còn Hồng Dược và Hạ Chí vẫn là đệ tử nội môn của Thiên Hạc Tông, Vân Thiêm Y đã dùng quyền lực của đệ tử trấn phái để điều chuyển Hạ Chí khỏi Huyền Vũ Đường, bây giờ cậu và Hồng Dược đều là đệ tử trấn phái trực thuộc Huyền Hạc Tổng Đường của Vân Thiêm Y.

So với Vô Tướng Kiếm Tông năm đó, Thiên Hạc Tông quả thật rời rạc hơn nhiều, cũng có thể là vì Tông chủ không ở trong tông môn.

Không có khoá giảng vào buổi sáng và tối, từng đường thì mạnh ai nấy tu, không hề tập trung lại.

Mà Huyền Hạc Tổng Đường đã đình chỉ mọi việc tu hành, các đệ tử trấn phái đều tự mình tu luyện, sau đó tự chỉ đạo đệ tử nội môn mà mình dẫn dắt là được.

Vân Thiêm Y vẫn canh cánh trong lòng, nàng lấy không ít tài nguyên từ Thiên Hạc Tông, cũng định làm vài nhiệm vụ tông môn dành cho đệ tử trấn phái để báo đáp, song đi tới Huyền Hạc Tổng Đường mấy lần mà không thu hoạch được gì.

Tông chủ không ở đây, phần lớn mấy vị Hộ pháp Đường chủ cũng thế, ngay cả đệ tử trấn phái cũng ra ngoài không ít, Thiên Hạc Tông lại được Tứ Thánh Huyết Vân Trận bảo vệ vốn không có gì nguy hiểm.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Thiêm Y và Thố Vinh bàn bạc với nhau, thay vì lãng phí thời gian ở trong tông môn, mỗi ngày còn bị Liễu Vạn Linh tính kế, chi bằng bọn họ đi ra ngoài tìm Vân Kế.

Tới bây giờ nàng vẫn chưa quên chuyện tà đạo ở núi Quan Vân.

Thố Vinh hiển nhiên không có dị nghị, mặc dù Vân Thiêm Y chỉ mới là cửu phẩm nhưng vẫn còn vị cách Kiếm Đế ở trong người, tà đạo sẽ không thể làm hại nàng, huống chi mấy người Hồng Dược đều sinh hoạt trong Lưu Ly Ảo Cảnh, cho dù bọn họ có đi đến đâu cũng vẫn có thể dạy dỗ đồ đệ, không làm trễ nải việc tu hành.

Hai người bàn bạc xong xuôi, Vân Thiêm Y lập tức đến Huyền Hạc Tổng Đường treo thẻ bài của mình lên, bày tỏ bản thân tạm thời rời khỏi tông môn đi trợ giúp Tông chủ trừ tà.

...

Liễu Vạn Linh dù sao cũng là Thú tu ngũ phẩm, một khi tu sĩ tu đến ngũ phẩm thì có thể gọi là bán tiên, tuổi thọ hay năng lực của cơ thể đều khác hẳn các tu sĩ cấp thấp.

Dưới sự chữa trị kịp thời của Từ Thanh Thư, bà ta đã bình phục như trước.

Thú tu ngũ phẩm đâu dễ bị một Thú tu cửu phẩm giết được!

Bà ta hừ lạnh, liếc mắt nhìn Vân Hoa Noãn, trong lòng lại không khỏi tức giận.

Con gái út coi như đã chết, vậy cứ xem như nó chết rồi vậy.

Có điều bây giờ Vân Hoa Noãn cũng không một lòng thuận theo bà ta, việc này khiến Liễu Vạn Linh vô cùng bực tức.

Trước khi bọn họ cùng nhau tính kế Vân Thiêm Y đã thân mật thế nào, hơn nữa, bà ta liều mạng giết Vân Thiêm Y là vì ai, chẳng phải là vì Vân Hoa Noãn sao?

Nhưng qua mấy lần mưu tính, Vân Hoa Noãn đều tỏ ra như thể không liên quan gì đến mình.

Nếu không phải hai lần Liễu Vạn Linh trọng thương đều là Vân Hoa Noãn lo trước lo sau, quan tâm hầu hạ, e là bà ta đã nổi cơn tam bành từ lâu!

Thôi! Ai bảo đây là con gái lớn của bà ta, phải yêu thương từ tận đáy lòng.

Bước vào cuộc tổng tuyển chọn tông môn, Vân Hoa Noãn đã được chuẩn bị chu đáo, hiển nhiên đứng trong nhóm mười người đứng đầu, hơn nữa còn nhận được không ít phần thưởng.

Nàng chỉ lén giấu vài món đồ của Dược tu, còn lại đều giao cho Liễu Vạn Linh.

Liễu Vạn Linh hiển nhiên không cần những vật này, bà ta chỉ muốn nữ nhi nghe lời, ngoan ngoãn, mọi chuyện đều nghe theo mình.

"Chuyện đại hội đấu võ, ta đã sắp xếp xong hết rồi." Liễu Vạn Linh ra hiệu cho nàng ta đóng cửa lại: "Ta cũng đã báo tin cho Tông chủ, ông ấy tỏ ý sẽ không bận tâm đến chuyện này."

Vân Hoa Noãn gật đầu.

Thật ra nàng ta hiểu thái độ của Vân Kế.

Tông chủ quả thật rất cưng chiều Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y nói không muốn tu thú, không muốn kế thừa Thiên Hạc Tông, ông thật sự dung túng cho nàng.

Vân Thiêm Y không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm gì trên lưng, muốn sống thế nào cứ sống thế đó.

Nhưng dù sao vẫn phải có người thừa kế Thiên Hạc Tông.

Tính tới tính lui, không phải còn mỗi nàng ta thôi sao?

Không riêng Vân Kế, mấy vị Hộ pháp, Đường chủ, thậm chí là đệ tử trấn phái trong tông môn đều hiểu chuyện này.

Lần này ai đứng đầu đại hội đấu võ, chỉ cần người biết sơ qua tình hình trong tông môn thì đều thừa hiểu nội bộ đã sắp xếp cho Vân Hoa Noãn.

Chân Long Thú Nguyên chỉ có thể thuộc về Vân Hoa Noãn.

Nếu không, Tông chủ tương lai của Thiên Hạc Tông bọn họ chỉ có thể là một Dược tu không có Thú Nguyên.

Truyền ra ngoài thì còn gì là tôn nghiêm và địa vị của tông môn!

Không đưa thẳng Chân Long Thú Nguyên cho Vân Hoa Noãn cũng vì muốn lý lịch sạch đẹp, sau này nhắc đến Tông chủ Vân Hoa Noãn của Thiên Hạc Tông thì ngoài miệng vẫn có thể nói rằng, vị này đã từng đứng đầu trong đại hội đấu võ.

Vân Hoa Noãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trù tính lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được kết quả này.

Rồi nàng ta lại thấy xấu hổ, hổ thẹn, áy náy... Từng cảm xúc đan xen vào nhau, khiến tâm trạng nàng ta khó mà yên ổn.

Trong tưởng tượng của nàng ta, mọi chuyện sẽ không như thế này.

Lúc ban đầu trù tính, cũng không giống như thế.

Toàn bộ đều là vì Vân Thiêm Y thanh tỉnh.

Vân Thiêm Y danh chính ngôn thuận hơn nàng ta nhiều, càng có tư cách, thậm chí có thiên phú hơn nàng ta, những đệ tử trước đó kiêng kỵ Vân Thiêm Y đã không còn nói Vân Thiêm Y ngốc nghếch nữa, chỉ khen nàng giỏi, nàng thật mạnh.

Lúc mọi người bàn luận, khó lòng không so sánh.

Trước kia, bọn họ lấy Vân Hoa Noãn để giẫm đạp Vân Thiêm Y.

Bây giờ, bọn họ lại dùng Vân Thiêm Y giẫm đạp Vân Hoa Noãn.

Nhưng Vân Hoa Noãn đã không còn tâm thái như xưa.

Nếu là ngày trước, hiển nhiên nàng ta sẽ vô cùng giận dữ, không cam tâm, sẽ bắt đầu suy tính xem nên diệt trừ Vân Thiêm Y thế nào, Vân Thiêm Y vốn không xứng đứng phía trên mình!

Song sau khi trải qua chuyện của Vân Hương Diệp, cảm xúc của nàng ta đối với Vân Thiêm Y cũng trở nên phức tạp hơn nhiều.

Bao năm qua, nàng ta khinh bỉ và xem thường Vân Thiêm Y là thật, nhưng sự cảm kích vì Vân Thiêm Y đã che chở cho Vân Hương Diệp, cho dù chỉ có một tí tẹo thôi, cũng là thật.

Nói đi nói lại, Vân Hoa Noãn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, gần như chưa bước chân ra khỏi cửa tông môn, chỉ loanh quanh trong địa bàn của Thiên Hạc Tông.

Sao nàng ta có thể xử lý tốt cảm phức tạp mà khổng lồ như thế, đừng nói là xử lý, nàng ta còn khó mà tiêu hoá nổi.

Thấy Vân Hoa Noãn không lên tiếng, Liễu Vạn Linh mặc định rằng nàng ta không có ý kiến gì, lại nói thêm: "Còn về phần Vân Thiêm Y, ta đã có tính toán mới, trong lần đại hội đấu võ này, nó sẽ không ăn may như thế nữa đâu!"

"E là tính toán của bà lại thất bại nữa rồi." Từ Thanh Thư thở dài lên tiếng, đi vào từ ngoài hành lang của Đấu Thú Đường: "Vân Thiêm Y không còn ở trong tông môn nữa."

"Hả?" Liễu Vạn Linh đập bàn: "Nó chạy thoát rồi sao?"

"Ta vừa đến tổng đường xử lý việc, thấy nó treo thẻ bài lên, đệ tử nói nó xuống núi chi viện cho Tông chủ giúp diệt trừ tà đạo."

"Làm càn!" Liễu Vạn Linh cau mày quát lớn: "Nó chỉ mới là cửu phẩm, trừ tà đạo kiểu gì, mới ló đầu ra đã bị tà đạo ăn sạch rồi!"

Từ Thanh Thư nói: "... Vậy không phải càng tốt hơn sao?"

Bọn họ là tu sĩ chính đạo, bản năng căm ghét tà đạo hơn mọi thứ, đến khi ông ấy lên tiếng, Liễu Vạn Linh mới phản ứng lại: "Ý ông là lợi dụng tà đạo sao?"

"Không thể nói là lợi dụng được." Từ Thanh Thư vội nói: "Chỉ có thể nói là nó không biết tự lượng sức mình, đã đến ngày chết."

"Có điều." Ông ấy lại nói: "Ta không yên tâm về Tông chủ, nếu Vân Thiêm Y gặp nạn, Tông chủ ắt sẽ mất đi lý trí, cho nên ta cũng quyết định xuống núi hội họp, tông môn tạm giao cho bà, khi ta tới thì sẽ để Lương Đường chủ về trước."

Đại hội đấu võ không như cuộc tổng tuyển chọn tông môn, một Phó Đường chủ là không đủ.

Liễu Vạn Linh im lặng một lát rồi mới gật đầu: "Ta biết rồi."

Chuyện có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm, tà đạo là mối uy h**p với tu sĩ, nếu Thiên Hạc Tông bị huỷ diệt thì mọi nỗ lực xưa nay của bà ta đều trở thành con số không.

Bà ta không ngu.

Từ Thanh Thư lại nhìn sang Vân Hoa Noãn: "Lần đại hội đấu võ sắp tới, con dùng tạm Thú Nguyên này trước đi, ký hiệp ước với một thần thú đã, khi nào có được Chân Long Thú Nguyên trong tay thì thay đổi."

Ông ấy đưa một cái hộp gấm cho Vân Hoa Noãn.

Vân Hoa Noãn không tiếp nhận, nàng ta biết bên trong có cái gì.

Từ Thanh Thư còn Thú Nguyên của ai nữa đâu!

Đương nhiên là của Từ Tử Việt đã qua đời rồi!

Ngày đó, toàn bộ di vật đều giao cho Từ Thanh Thư, không ngờ ông ấy sẽ moi Thú Nguyên ra giao cho Vân Hoa Noãn!

Từ Thanh Thư ấn hộp gấm vào tay Vân Hoa Noãn, vỗ nhẹ vai nàng ta rồi xoay người rời đi.

Nhất thời, Vân Hoa Noãn chỉ thấy hộp gấm như một mồi lửa làm bỏng tay mình.

Từ Thanh Thư đương nhiên suy tính cho nàng ta!

Có Thú Nguyên, có thần thú của riêng mình, cho dù cái danh hạng nhất trong lần đại hội đấu võ này có được sắp xếp nội bộ thì cũng dễ nhìn hơn tình trạng điều khiển hồ điệp như bây giờ!

Có điều, có điều nàng ta không ngờ Từ Thanh Thư sẽ suy tính cho mình tới mức này, thậm chí còn bằng lòng moi Thú Nguyên của Từ Tử Việt!

Không!

Không phải ông ấy nghĩ cho nàng ta!

Mà là nghĩ cho toàn bộ Thiên Hạc Tông!

Tông chủ đời kế tiếp của Thiên Hạc Tông nhất định phải sạch sẽ từ đầu đến chân, bọn họ là chính phái trong chính phái, là danh môn Thú tu số một, là người trấn giữ núi non Quan Vân!

Trong nháy mắt, Vân Hoa Noãn như cảm thấy cả núi Quan Vân đè lên vai mình, tâm ý của Từ Thanh Thư đại diện cho trách nhiệm mà nàng ta phải gánh vác, tất cả khiến thiếu nữ mười sáu tuổi gần như nghẹt thở!

Bình Luận (0)
Comment