Lúc này, Vân Hương Diệp đang ở trong nhà tre hình như cảm ứng được gì đó, lồng ngực nàng ấy hơi quặn lên, không kìm được mà đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ngoài cửa sổ chỉ có Vấn Kinh đang ôm sách, đợi nàng ấy ra đọc sách cùng, còn có Hạ Chí vừa đọc sách một xíu đã nhức đầu uể oải ủ rũ.
Vân Hương Diệp sờ lên ngực mình.
Vừa rồi bị sao thế nhỉ?
Thiếu nữ còn chưa hiểu thấu cảm xúc của mình thì đã thấy Vân Thiêm Y đáp xuống từ không trung, tuy ngoài mặt nàng vẫn không lộ ra cảm xúc gì, song ở chung với nàng đã lâu, Vân Hương Diệp vẫn nhạy bén cảm nhận được một vài cảm xúc.
Có vẻ Vân Thiêm Y đang không quá vui.
"Này." Vân Hương Diệp cố tình đẩy cửa sổ ra, gọi: "Chừng nào bắt đầu đọc sách vậy, còn nữa, đã tới chỗ Vân Tông chủ chưa đấy?"
Vân Thiêm Y nhướng mắt nhìn nàng ấy, khó hiểu hỏi lại: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, sao cô hiếu học vậy?"
Nàng dừng một lát rồi nói: "Có điều ta có vài việc gấp hơn."
Vân Thiêm Y nhìn lướt qua, bi thương nhận ra trong số những người ở đây chỉ có mỗi nàng là học thức uyên bác, đủ trình độ dạy người khác học hành.
Còn lại là Hồng Dược, cô bé cũng có thể dạy thần thú tập đọc tập viết.
Nhưng nàng phải dẫn Hồng Dược đi.
"Thôi, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một ngày đi, Hồng Dược." Vân Thiêm Y vẫy tay gọi cô bé. "Tới đây."
"Đợi đã, bọn ta không được ra ngoài à?" Vân Hương Diệp vẫn để ý đến cảm xúc của Vân Thiêm Y, vội vàng hỏi: "Cấp bậc của Hồng Dược cũng không cao hơn bọn ta, Hồng Dược đi được, ta cũng đi được!"
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Vân Hương Diệp, giơ tay ôm Đào Đào lên nhét vào ngực Vân Hương Diệp, nhỏ giọng nói: "Hồng Dược không có ở đây, cô có thể bá chiếm Đào Đào cả ngày mà!"
Đào Đào đang độ tuổi dính người, Vân Hương Diệp cũng rất thích bé con, nhưng có vẻ bé con không ưa Hạ Chí cho lắm, tuy không tấn công Hạ Chí nữa song vẫn sẽ nhe răng trợn mắt với cậu.
Về nguyên nhân bé con không thích Hạ Chí, Vân Thiêm Y cũng đã giải thích với bọn họ, trước kia khi nàng còn là tu sĩ nhất phẩm đã bị nam đệ tử chơi xỏ, cho nên mẫu thân của Đào Đào cực kỳ ghét việc này, có thể cảm xúc đấy đã truyền sang Đào Đào, vậy nên lúc trước ở mộ rồng bé con không tấn công nữ đệ tử như Hồng Dược hay Vân Hương Diệp, cũng không tấn công thần thú, chỉ tấn công mỗi Hạ Chí.
Vân Hương Diệp nhìn bé con mềm mại bé bỏng đáng yêu trong lòng mình, chỉ hận không thể hôn một cái, song khi nhìn sang Vân Thiêm Y, nàng ấy không khỏi nghiến răng: "Ta còn là..."
Vân Thiêm Y không đợi nàng ấy nói xong đã kéo Hồng Dược rời khỏi ảo cảnh, khiến Vân Hương Diệp giậm chân tức tối: "Đáng ghét!"
Đào Đào ôm cổ nàng ấy: "Tam Tam, Đào Đào muốn xem Tam Tam bắt cá!"
Ở dòng suối cạnh nhà có không ít cá, tuy đều là hư ảo không ăn được, nhưng khi bắt được cá vẫn rất vui vẻ. Vừa nghe Đào Đào nói muốn xem bắt cá, Vân Thiêm Y cũng mặc kệ hai người đáng ghét kia, quay người ôm bé con đi đến bên suối chơi.
Bước ra khỏi ảo cảnh, Hồng Dược kinh ngạc phát hiện bọn họ đang ở gần thôn Vân Lư.
"Đại tiểu thư, sao người biết nghĩa mẫu của ta ở thôn Vân Lư?" Hồng Dược chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y ngạc nhiên.
Sao cơ?
Nhà nghĩa mẫu của Hồng Dược ở thôn Vân Lư à?
Nàng có biết đâu.
Chẳng qua sau khi nàng từ Thiên Hạc Tông tới, cả đường đi trên vùng đất bằng này, nàng kinh ngạc phát hiện phàm là thôn dân thấy mặt nàng đều sẽ thét chói tai thất thanh, không thì cũng dập đầu xin tha, người to gan hơn chút thì vội vàng chạy trốn đóng cửa không ra.
Vân Thiêm Y biết, những hành động này đều vì Yêu tu trước kia.
Hơn nữa không chỉ vậy, vài thôn xóm gần đó thậm chí dã hoang tàn vắng vẻ.
Có thể thấy những nơi này đã lâu không có người ở, may là khi Vân Thiêm Y đi vào xem xét, vật dụng cơ bản trong nhà đều được dọn đi, cũng không có vết máu lộn xộn, so với nói là bị Yêu tu diệt cả thôn, chi bằng nói đã có người sắp xếp cho cả thôn dọn đi.
Tám chín phần mười là Vân Kế lo liệu.
Không rõ vì sao Yêu tu không rời Thiên Hạc Tông quá xa, có điều hầu như Yêu tu đoạt xá đều ở trong tình trạng bị trọng thương cần phải đoạt xá để tịnh dưỡng, hoặc kết thù với ai đó nên đoạt xá để trốn tránh, nó không muốn rời khỏi Thiên Hạc Tông có Tứ Thánh Huyết Vân Trận cũng là điều dễ hiểu.
Qua mấy thôn làng hoang vắng là đến thôn Vân Lư, đến nơi này, thái độ của thôn dân đối với Vân Thiêm Y mới trở nên bình thường, chỉ là phòng bị đôi chút, cũng bởi Vân Thiêm Y không chịu nói ra danh tính và xuất thân của mình, thoạt nhìn không giống người đàng hoàng.
Cũng khó trách Vân Thiêm Y, trải qua chuyện trước đó, nàng thật sự sợ rằng "thanh danh" của mình vang xa, chỉ vừa mở miệng nói ba chữ Vân Thiêm Y là già trẻ cả thôn sẽ cầm nông cụ vây đánh.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng mới quyết định gọi Hồng Dược ra, bảo cô bé hỏi thăm tình hình xung quanh.
Không ngờ, nơi này là thôn Vân Lư mà Hồng Dược từng sống lúc trước.
Nói mới nhớ, hình như Vân Kế từng nhắc đến, sau khi Vân Thiêm Y bị Yêu tu đoạt xá, ông vì muốn giữ an toàn cho Hồng Dược nên đã gửi nhờ một người bạn cũ nuôi nấng cô bé.
Chính là ở đây.
Nhìn ánh mắt hâm mộ và kính ngưỡng của Hồng Dược, Vân Thiêm Y không muốn phá vỡ giấc mộng của cô bé, nói dối cũng mang ý tốt mà!
Nàng mỉm cười xoa đầu Hồng Dược, không trả lời câu hỏi của cô bé mà chỉ nói: "Muội đưa ta đến nhà nghĩa mẫu muội đi."
"Được, được!" Hồng Dược vừa kéo tay nàng vừa kể: "Cũng lâu rồi ta chưa quay lại, nhưng ta và nghĩa mẫu luôn viết thư cho nhau!"
Lâu rồi cô bé không ở một mình với Vân Thiêm Y, cảm xúc trở nên hưng phấn hơn hẳn, Vân Thiêm Y còn chưa kịp hỏi gì, cô bé đã mau mồm mau miệng kể: "Mọi người trong nhà vẫn ổn, không riêng nghĩa mẫu, ngay cả huynh trưởng a tỷ cũng đều khoẻ mạnh, nghe nói gần đây còn có thêm mấy vị muội muội, ta chưa được gặp mặt nữa."
Vân Thiêm Y hỏi: "Đều là hài tử của nghĩa mẫu muội à?"
Hồng Dược lắc đầu: "Hình như nghĩa mẫu chưa từng lập gia thất, bọn nhỏ trong nhà được nhận nuôi với đủ lý do."
Giống như cô bé được gửi đến đấy nhờ nuôi, cũng có hài tử được nhặt về nuôi.
"Nghe kể thôi đã thấy là một người rất siêu rồi." Vân Thiêm Y xoa đầu Hồng Dược. "Chắc bà ấy đối xử với bọn muội rất tốt."
"Vâng! Tốt lắm! Nghĩa mẫu là... À, là người ta thích xếp thứ hai, ngang hàng với Tông chủ và Cầm Đường chủ đấy!"
Xếp thứ nhất hiển nhiên là Vân Thiêm Y.
Vừa đi vừa nói, Vân Thiêm Y đã thấy trước mắt mình là một đại viện có hàng rào bằng tre bao quanh, trong viện là từng gian phòng xây bằng bùn đất, hoặc lợp tranh, hoặc dựng bằng tre trúc, có thể thấy những gian phòng phía sau đều vừa được xây mới, trong viện đặt không ít binh khí và nông cụ, trên bàn và dưới đất rải rác vài lá bùa, vừa thấy đã biết đây là một đại "gia đình".
"Nghĩa mẫu! Nghĩa mẫu!" Hồng Dược chỉ mới đến sân đã hưng phấn reo lên, còn kéo Vân Thiêm Y chạy qua đấy: "Hồng Dược về rồi đây!"
Trong sân có năm ba người đứng đó, gồm cả nam lẫn nữ, nghe tiếng Hồng Dược thì vội vàng đi qua: "Đúng là Tiểu Hồng Dược rồi."
"Cao lên nhiều đấy!"
"Nhìn cũng rắn rỏi hơn!"
"Ở Thiên Hạc Tông tu hành có tốt không?"
"Có bị đói không?"
"Ui trời, nhị tỷ nói gì vậy, sao Thiên Hạc Tông bỏ đói muội ấy được?"
Một đám người ríu rít vây quanh Hồng Dược, hoàn toàn mặc kệ Vân Thiêm Y, vẫn là Hồng Dược kéo nàng lại giới thiệu với mọi người: "Đây là đại tiểu thư Vân Thiêm Y nhà ta, cũng là sư phụ hiện giờ của ta!"
"Đây là nhị tỷ, tam ca của ta..." Cô bé lần lượt giới thiệu.
Vân Thiêm Y còn chưa nhận ra ai với ai thì đã bị vây quanh.
"Hoá ra đây là Vân Thiêm Y bị Yêu tu đoạt xá!"
"Đẹp quá, giống Cầm di mẫu bảy tám phần luôn đấy!"
"Tuổi tác cũng không lớn lắm, sao có thể làm sư phụ Hồng Dược được, hay là so chiêu với ta một phen?"
"Được rồi, mấy đứa này."
Lúc này, có một người từ trong nhà bước ra xua bọn trẻ đang nhiệt tình quá mức đi, nhưng cũng không khiến bọn nhỏ thấy e dè.
Bà ấy thoạt nhìn ngoài bốn mươi, sắc mặt tang thương nhưng vẫn không giấu được dung mạo mỹ miều ngày trước.
Xem ra bà ấy là nghĩa mẫu của Hồng Dược.
Cầm Vũ Thanh xắn tay áo, khoác cây cung lên lưng đi đến trước mặt Vân Thiêm Y, ngắm nghía nàng từ trên xuống dưới một phen rồi mỉm cười: "Con càng ngày càng giống mẫu thân con."
Bà ấy vỗ vai Vân Thiêm Y: "Con ngồi đi."
Lại nhìn về phía Hồng Dược, gật đầu hài lòng: "Không tệ, trọng tâm ổn định hơn nhiều, xem ra đã được dạy dỗ rất tốt."
Hồng Dược cười hì hì: "Là đại tiểu thư dạy con hết đấy!"
Vân Thiêm Y tới đây hiển nhiên không phải để tâm sự chuyện nhà, nàng hỏi thẳng: "Lúc trước ta có nghe Hồng Dược nói, gần thôn Vân Lư có rất nhiều mồ mả, gần đây có điều gì khác thường không?"
Cầm Vũ Thanh hỏi lại: "Mồ mả gần thôn Vân Lư xưa nay không thiếu chuyện lạ, con hỏi khác thường là khác thế nào?"
Vân Thiêm Y liếc mắt đánh giá bà ấy.
Người này hẳn là Pháp tu thất phẩm, lúc trước nàng có nghe Hồng Dược kể phần lớn người trong thôn là tán tu, Pháp tu là một dạng tu đạo mà tán tu thường xuyên chọn nhất, dù nhập môn khó hơn Kiếm tu một tẹo song khi tu lên cấp cao thì dễ hơn Kiếm tu nhiều, có không ít tán tu là Pháp tu tam phẩm tứ phẩm, hơn nữa Pháp tu cũng có sức chiến đấu mạnh hơn Dược tu và Trận tu.
Nàng lại nhìn lướt qua mọi người trong viện, có một Kiếm tu, một Dược tu, bốn Pháp tu, còn có hai phàm nhân, tất cả đều chưa vượt qua bát phẩm.
Xem ra tà đạo chưa tràn đến nơi đây.
Bằng không với cấp bậc của bọn họ, một tà đạo lây nhiễm thành hai, cả thôn ngoại trừ phàm nhân thì toàn bộ tu sĩ đều sẽ thành tà đạo, sau đó bị thanh trừ.
Ngoại trừ tà đạo, Vân Thiêm Y vẫn luôn nghĩ đến một chuyện, đó là... Rốt cuộc Yêu tu tứ phẩm làm sao có thể đoạt xá Vân Thiêm Y?
Phải biết, dù lúc trước Vân Thiêm Y là một kẻ ngốc nhưng không hề rời khỏi Thiên Hạc Tông.
Sao nàng tiếp xúc với Yêu tu tứ phẩm được?
Mà Yêu tu làm sao có thể xuyên qua Tứ Thánh Huyết Vân Trận tiến vào Thiên Hạc Tông, đoạt xá Vân Thiêm Y?
Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Thiêm Y cảm thấy nhất định có thế lực thứ ba nhúng tay vào trong chuyện này.
Rất có thể là Phong Bất Quy, nhưng khả năng này không cao, bởi vì chuyện này không mang lại lợi ích gì cho y.
Mục đích của y là để Vân Thiêm Y tu luyện lại từ cửu phẩm thành Kiếm tu nhất phẩm, đến khi thích hợp, cũng tức là khi Vân Thiêm Y mười sáu hoặc mười tám tuổi, bấy giờ nàng đã hoàn toàn có quyền tự định đoạt bản thân thì thả linh hồn nàng khỏi tháp Trấn Hồn, Vân Thiêm Y chỉ có thể đi theo con đường Kiếm tu, không thể tu thú, Phong Bất Quy hiển nhiên không cần bố trí cục diện này, chẳng may Yêu tu ăn sạch thân thể của nàng, vậy chẳng phải Phong Bất Quy mất nhiều hơn được sao?
Nếu không liên quan đến Phong Bất Quy, tức là không liên quan đến Tình tu.
Yêu tu và Ma tu, một trong hai, hoặc là... Hai hợp làm một ư?
Thật ra Vân Thiêm Y không quá hiểu rõ về ân oán tình cừu giữa hai đạo này, dù sao bọn chúng có dây dưa thế nào cũng không thể làm loạn đến trước mặt Kiếm Đế nàng.
Nàng đâu quản được cuộc đời của người ta!
"Việc lạ từ xưa tới nay, người cứ nói hết cho ta nghe." Vân Thiêm Y suy nghĩ xong thì nói thẳng.
Cầm Vũ Thanh ngẩn ra: "Tại sao con lại muốn biết những việc này?"
Vân Thiêm Y không định giấu giếm: "Ta đang thử suy đoán về thế lực và Yêu tu đã đoạt xá mình."
Cầm Vũ Thanh im lặng chốc lát rồi đứng lên nói: "Con theo ta vào đây."
Ở đây đông người, không thích hợp trò chuyện.
Hồng Dược cũng muốn đi theo, song bị Cầm Vũ Thanh chặn ở ngoài sân.
Bên trong phòng xây bằng bùn đất tuy cũ kỹ nhưng được bố trí rất sạch sẽ, bàn bát tiên đặt bên cạnh đã mòn cả cạnh đến mức lồi lõm, không biết đã dùng qua bao nhiêu năm.
"Con ngồi đi." Cầm Vũ Thanh cũng không định châm trà rót nước cho Vân Thiêm Y, chỉ quan sát nàng thêm một lần rồi thở dài: "Lúc trước Vân Tông chủ có đến đây một lần, nói về con, nói tuy con đã tỉnh táo nhưng linh hồn bên trong không thật sự là Vân Thiêm Y, mà là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn, nhưng ông ấy không thể lựa chọn được, dù trong lòng rối bời nhưng vẫn quyết định xem con là nữ nhi ruột thịt như ngày trước. Bây giờ nhìn con, quả thật không giống dáng vẻ như Thiêm Y lúc bé, lại có vài phần giống... Sơn Nguyệt trước kia."
Vân Thiêm Y truy hỏi: "Bà với... Mẫu thân của ta có quen biết nhau à?"
Cầm Vũ Thanh bật cười: "Quen chứ... Nếu xét theo bối phận huyết thống, con phải gọi ta là di mẫu đấy. Ta là tỷ tỷ song sinh của bà ấy."
Thấy Vân Thiêm Y nhìn chằm chằm gương mặt mình, Cầm Vũ Thanh xua tay: "Lúc nhỏ bọn ta giống nhau như đúc, có điều sau này ta sinh bệnh nặng, là một lời nguyền, đến khi giải trừ được nguyền rủa khỏi bệnh thì diện mạo cũng thay đổi không ít, bây giờ không thể nói là giống nữa."
Vân Thiêm Y hiểu ngay: "... Người cũng từng bị đoạt xá."
"Hơ -" Lần đầu tiên nụ cười trên mặt Cầm Vũ Thanh biến mất, bà ấy hít ngược một phen, sờ lên ngực: "Bây giờ ta đã hiểu cảm giác của Vân Tông chủ rồi, kiến thức căn bản mà con nắm, quả thật Thiêm Y không thể có được!"
Vân Thiêm Y vốn định nói rằng, người cứ coi ta là Vân Thiêm Y cũng được, bởi nàng vốn dĩ đúng là Vân Thiêm Y.
Song nghĩ đến sớm muộn gì nàng cũng phải rời khỏi Thiên Hạc Tông, lần nữa khai sơn lập phái, thành lập tông môn Kiếm tu, ràng buộc tình cảm với mấy người Vân Kế càng ít thì đến lúc đó bọn họ càng đỡ đau buồn và không nỡ.
Cho nên nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, kéo đề tài lại: "Trong những việc lạ, ta muốn nghe nhất chính là mấy việc như đột nhiên nổi điên, hoặc đoạt xá..."
Nàng dừng một lát rồi mới nói tiếp: "Di mẫu còn nhớ những chuyện đã xảy ra khi bị đoạt xá không?"
"Tiếc là không." Cầm Vũ Thanh không nói dối. "Hẳn con cũng không nhớ."
"Vâng..." Vân Thiêm Y nói: "Trong tám tu thiên đạo, Tình tu, Ma tu, Yêu tu đều có công pháp đoạt xá, chỉ khác nhau mà thôi."
Yêu tu thuần tuý là tu hú chiếm tổ, trực tiếp chiếm đoạt thân thể của đối phương.
Ma tu giống như "khoác một lớp áo" lên mình, linh hồn và ý thức của đối phương không hoàn toàn biến mất, chỉ thường làm ra những việc không giống tính tình của bản thân.
Tình tu thì có thiên hướng "tẩy não", trong lúc vô thức đối phương sẽ hành động nói năng theo ý thức của Tình tu, đôi khi Tình tu còn giữ lại "ký ức" cho bọn họ.
"Mà có thể làm cho dung mạo tự nhiên của mình thay đổi, chỉ có Dược tu và Tình tu thôi."