Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 56

Dược tu là thông qua bôi thuốc trường kỳ rồi dần dần thay đổi dung mạo, còn Tình tu lại thông qua bí pháp nào đó.

Vốn chỉ Dược tu có kỹ thuật này, Tình tu không có, nhưng sau khi Phong Bất Quy thống lĩnh Tình tu, nhiều tu sĩ Tình tu đã đi theo học bí pháp huyết thuật của y.

Cụ thể thao tác như thế nào, Vân Thiêm Y không biết.

Tục ngữ nói rất đúng, cách đạo như cách núi, Vân Thiêm Y chỉ biết có chuyện như vậy thôi, không thể nào rõ về thuật pháp của người ta được, nàng có thể hiểu rõ ý muốn phi thăng của Phong Bất Quy đơn giản là vì nàng để tâm điều tra, thăm dò thấu đáo, nhưng nàng không cần thiết phải nắm giữ tất cả pháp thuật của Tình tu, nàng là Kiếm tu mà!

Giống như khi người khác nhìn kiếm trận của nàng sẽ chỉ cảm thấy thật mạnh, thật ngầu, thật lợi hại, nhưng dù bọn họ nhìn một vạn lần cũng không thể thấu được cách xuất chiêu, kể cả có nhìn rõ dùng như thế nào, không khổ tu mấy chục năm thậm chí mấy trăm ngàn năm thì chưa chắc đã dùng được.

Đây là một đạo lý.

Với hiểu biết của Vân Thiêm Y, có lẽ người tẩy não Cầm Vũ Thanh là Tình tu.

Trên thực tế, Yêu tu đoạt xá không làm cho người ta mất trí nhớ, hoặc là nói, ở một góc độ nào đó thì thực sự đã mất, chẳng qua thứ mất đi không chỉ là ký ức mà còn có cả thân thể và linh hồn.

Toàn bộ đều bị ăn, cũng coi như là một loại mất trí nhớ.

Ma tu khống chế thì sẽ giữ lại toàn bộ trí nhớ, khiến sau khi người ta không còn bị không chế sẽ ý thức được có một khoảng thời gian mình đã làm những chuyện rất quá đáng, không giống mình, nghĩ mãi mà không rõ vì sao lại làm như vậy.

Đó là bị khống chế.

Cả hai đều không quá giống với tình huống của Cầm Vũ Thanh.

Hai lần đoạt xá, một lần là Yêu tu, một lần là Tình tu, nhưng đều có liên quan đến Cầm Sơn Nguyệt... Chẳng qua vẫn thiếu một mối liên hệ chặt chẽ.

Vân Thiêm Y nhanh chóng suy xét, đồng thời hỏi: “Lúc người bị đoạt xá, ta đã ra đời chưa, ta mấy tuổi rồi?”

Cầm Vũ Thanh bị phán đoán của nàng thuyết phục, theo suy nghĩ của nàng nhớ lại, nói: “Chưa, khi đó Sơn Nguyệt chưa thành hôn với Vân tông chủ, nhưng đã đính hôn rồi.”

“Nhắc mới nhớ, ta cũng không rõ tình huống trong nhà mẫu thân lắm.” Vân Thiêm Y nhìn quanh nhà tranh vách đất.

Thiên Hạc Tông đời đời truyền thừa, đến đời Vân Kế thì nơi này đã trải qua không biết bao nhiêu đời, lại còn là danh môn đại phái Thú tu, của cải giàu có.

Người tu đạo không quá để ý giới tính hoặc dòng họ giống phàm nhân, nhưng ở đâu có con người ở đó có danh lợi, đây vốn là chuyện thường tình trên thế gian. Ngay cả môn phái Kiếm tu cực kỳ chú trọng khổ tu mà còn không thiếu cảnh đệ tử ganh đua và bị lợi ích làm mờ mắt, huống chi những môn phái khác.

Lấy tình huống của Vân Kế, nếu Cầm Sơn Nguyệt xuất thân là nữ nhân thôn quê hương dã, ông cũng sẽ không để ý, tình cảm vẫn quan trọng hơn. Chỉ là nhóm Đường chủ, Hộ pháp Thiên Hạc Tông cung kính với Cầm Sơn Nguyệt như thế, chỉ đơn thuần là vì nhân cách mị lực của bà ư?

Thấy tầm mắt của nàng, Cầm Vũ Thanh cụp mắt xuống, hồi lâu không nói gì.

Vân Thiêm Y cũng hiểu phần nào.

Nhà giàu nhà nghèo, từ giàu chuyển sang nghèo cũng không tính là chuyện khó mở miệng.

Nếu đã nói không nên lời, chỉ sợ là còn có nội tình sâu hơn.

Cầm Vũ Thanh không phải Vân Kế, sẽ không tín nhiệm vô điều kiện với Vân Thiêm Y.

Cầm Vũ Thanh nhướng mắt định nói chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vân Thiêm Y, bà ấy đã hiểu rõ, rối rắm trên mặt thoáng chuyển thành cười khổ.

Vân Thiêm Y nói: “Những gì không liên quan đến chuyện ta bị đoạt xá, người bị đoạt xá, hoặc là tà đạo rồi gia thế phức tạp gì đó không nói cũng được, nhưng nếu có một chút liên quan nào đó thì cứ nói cho ta biết, Yêu tu có thể vượt qua Tứ Thánh Huyết Vân Trận để tiến vào Thiên Hạc Tông đoạt xá ta vốn đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, tình báo nắm giữ quá ít, dù là ta cũng có nhiều điều nghĩ không rõ.”

“Con cũng đã nói đến mức này rồi.” Cầm Vũ Thanh như thể hạ quyết tâm, đứng dậy xác nhận ngoài cửa không có người khác nghe lén mới xoay người lại, nói với Vân Thiêm Y: “Nếu ta còn giấu nữa, thì thật quá không phải đạo làm người.”

Bà ấy ho nhẹ một tiếng, nâng chén trà gốm thô lên uống một ngụm rồi mới lên tiếng: “Cầm gia chúng ta vốn là danh môn Ma tu, con đã là Trận tu nhất phẩm, có từng nghe nói tới Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm chưa?”

“À.” Vân Thiêm Y hơi nhướng mày: “Ra là vậy.”

Nàng nhớ lại một chút: “Tôn Thanh Y có quan hệ gì với mọi người sao?”

Cầm Vũ Thanh thở dài: “Là tổ tiên.”

Tôn Thanh Y chính là Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm! Từng là Ma tu nhất phẩm, chỉ tiếc là đã bỏ mình từ rất nhiều năm trước.

Đã là nhất phẩm, đương nhiên Vân Thiêm Y sẽ biết đối phương. Mà đâu chỉ là biết, lúc Tôn Thanh Y thăng từ nhị phẩm lên nhất phẩm, khó có thể tiêu tan tâm ma, thậm chí còn tới xin Vân Thiêm Y giúp đỡ.

Tuy nàng ta là Ma tu, nhưng chưa từng đi qua nghiệt đạo huyết đạo, vẫn kiên định bản tâm, cũng nhờ Tôn Thanh Y mà Vân Thiêm Y mới lĩnh ngộ được, tuy thiên đạo vẫn tiếp nhận ba đạo tà tu nhưng sẽ không thật sự để cho một người nợ máu chồng chất bước lên đế vị.

Đáng tiếc, sau khi Tôn Thanh Y thăng lên nhất phẩm lại càng ngày càng khó có thể ngăn chặn tâm ma, luôn bị tâm ma cắn trả. Cuối cùng Vân Thiêm Y dựa theo ước định với nàng ta, chém giết Tôn Thanh Y đã ma hoá.

Sau Tôn Thanh Y, Ma tu chưa từng xuất hiện tu sĩ nhất phẩm.

Không ngờ rằng quanh đi quẩn lại, vạn năm sau Vân Thiêm Y chuyển thế đầu thai lại trở thành hậu nhân của Tôn Thanh Y.

Đây có lẽ chính là nhân quả của thiên đạo.

“Đạo Ma tu, không nói khổ tu.” Thái độ của Cầm Vũ Thanh đã cung kính hơn rất nhiều, dù sao Vô Ảnh Đoạt Phách Cầm đã bỏ mình mấy nghìn năm, Vân Thiêm Y lại có thể lập tức nói tên thật của Ma tu nhất phẩm, đủ để thấy nàng thật sự từng quen biết với vị nhất phẩm kia, người tu đạo vốn tôn kính tu sĩ cấp cao từ trong xương cốt: “Chắc con cũng biết.”

“Phải.” Vân Thiêm Y gật đầu. Nói ra lại thấy kỳ lạ, so với Tình tu, Ma tu có cực kỳ nhiều phương pháp song tu, đại đa số Ma tu đều có đạo lữ, hơn nữa lại hoàn toàn khác biệt với Nghiệt Tình Đạo và Đa Tình Đạo, phần lớn quan hệ giữa bọn họ và bạn lữ đều ổn định.

Hơn nữa họ vô cùng để ý đến việc sinh con nối dõi, có thể nói hầu hết Ma tu cấp trung, cao đều có rất nhiều con cái.

Vì sao lại vậy thì Vân Thiêm Y không rõ lắm, nàng không tính là quá thân thuộc với Ma tu, tuy rằng đã từng giao thiệp với Tôn Thanh Y, nhưng khi đó tất cả sự chú ý của Tôn Thanh Y đều dùng để chống lại tâm ma, Vân Thiêm Y cũng không thể chọn thời điểm người ta tâm phiền ý loạn nhất để hỏi vì sao các ngươi lại điên cuồng sinh con vậy?

Vô lý lắm.

“Thật ra chúng ta và Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm có huyết mạch rất gần.” Cầm Vũ Thanh nói: “Ta là cháu gái của bà ấy.”

Vân Thiêm Y trầm mặc một lát: “... Hơi gần so với dự liệu của ta.”

Cầm Vũ Thanh nở nụ cười: “Trong số con cái của bà ấy, có một vị độc lập với môn phái Ma tu, hơn nữa tu hành mấy nghìn năm mà vẫn luôn kẹt ở vị trí tứ phẩm, chậc... Bà ấy chính là mẫu thân của chúng ta, ta và Sơn Nguyệt xem như là đứa con út của bà ấy, sinh ra khi bà ấy tái hôn với Tình tu.”

Hừm.

Thật lợi hại.

Vân Thiêm Y hỏi: “Chẳng lẽ phụ thân hai người là tu sĩ Tuyệt Tình Đạo ư?”

“... Sao chẳng có gì qua mắt được con vậy?” Cầm Vũ Thanh mở to hai mắt: “Đến nhất phẩm sẽ liệu sự như thần sao?”

“Cũng gần như là vậy.” Vân Thiêm Y nói: “Chẳng qua chỉ là phương pháp loại trừ đơn giản mà thôi.”

Tình tu có vài đạo, tạm thời không đề cập tới mấy đạo ít người tu, nói đến mấy đạo nhiều tu sĩ đã.

Liệt Tình Đạo, bình thường khi tu đến lục phẩm đều rất lao lực, phần lớn là đám nhân phẩm thấp kém, khả năng được quả phụ Ma tu tứ phẩm xem trọng quá thấp, phải mù cỡ nào mới xem trọng chứ? Nhìn Cầm Vũ Thanh và mặt của mình, lại nhớ tới diện mạo của Tôn Thanh Y, tất nhiên là nữ chưởng môn này cũng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Vô Tình Đạo cũng như tên, người tu sẽ vô tình. Vô tình là không có tình, tuyệt tâm tuyệt tình, sao lại có thể ở bên một Ma tu chứ.

Si Tình Đạo, đạo này thì ngược lại, toàn tâm toàn ý, chuyên tâm si tình, nhưng đạo này cũng là đạo không dễ dàng xảy ra vấn đề nhất.

Nói cách khác, nếu như phụ thân của ờ Cầm Vũ Thanh tu Si Tình Đạo, bây giờ Cầm Vũ Thanh sẽ là tiểu thư môn phái Ma tu, sao có thể lưu lạc đến núi Quan Vân sinh sống tại một thôn nhỏ thuộc Thiên Hạc Tông được.

Đa Tình Đạo cũng thế, đa tâm đa tình, nhưng cũng không thể đa tình đến mức cửa nát nhà tan. Đây không phải là yêu cầu đạo đức, mà là đã làm ra nghiệt duyên như vậy sau này tu sửa đại đạo thế nào được?

Thiên đạo luôn ở bên trên quan sát.

Cho nên, loại trừ đi cũng chỉ còn lại Tuyệt Tình Đạo.

Tuyệt Tình Đạo, trên thực tế là cấp bậc trước đó của Vô Tình Đạo.

Cũng chính là chịu đựng đến khi qua Tuyệt Tình Đạo tứ phẩm thì sẽ là Vô Tình Đạo.

Trước khi vô tình, phải tuyệt tình.

Bởi vậy, đạo này cũng dễ dàng xuất hiện thảm án tự diệt gia môn nhất.

Sát thê chứng đạo, sát phu chứng đạo, sát tử chứng đạo, giết cả nhà chứng đạo, cơ bản đều là chuyện Tình tu Tuyệt Tình Đạo làm.

Cầm Vũ Thanh giật mình một lúc lâu mới thở dài: “Thì ra là thế... Thì ra là thế. Từ nhỏ ta vẫn nghĩ mãi không ra, tại sao tính tình phụ thân lại biến hóa lớn đến thế, sao phải dẫn người ngoài đến giết sạch tộc nhân, hóa ra là vì tu đạo...!”

Bà ấy dùng sức đấm mạnh vào bàn: “Chẳng lẽ tu đạo còn quan trọng hơn người nhà cùng chung huyết mạch sao?”

Vân Thiêm Y không biết phải an ủi bà ấy như thế nào.

Đối với Cầm Vũ Thanh vì bảo vệ người nhà mà trở thành tán tu, tất nhiên là khó có thể lý giải việc dốc lòng tu đạo của các tu sĩ.

Cũng không phải là nàng cảm thấy đối phương làm đúng.

Chỉ là... Chỉ là thiên đạo như thế.

Tình tu nhiều đạo, nhưng cũng chỉ có hai đạo có thể phi thăng, một là Si Tình Đạo.

Một đạo khác, chính là Tuyệt Tình Đạo.

Chuyện Đa Tình Đạo không thể làm, Tuyệt Tình Đạo lại có thể làm rất tốt, hơn nữa còn có cơ hội phi thăng.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là quan sát của Vân Thiêm Y mà thôi, trên thực tế có thể phi thăng thành công hay không lại chẳng ai biết.

Si Tình Đạo có thể là vì thiên đạo cho cơ hội lĩnh ngộ, mà Tuyệt Tình Đạo có thể, đơn thuần là vì Phong Bất Quy chính là Tuyệt Tình Đạo.

Lão tổ Tình tu, Tình tu nhất phẩm duy nhất trong mấy vạn năm qua, chỉ thiếu một bước là phi thăng, chính là Phong Bất Quy, tu sĩ Tuyệt Tình Đạo.

Suy nghĩ một chút, Vân Thiêm Y lại vỗ vỗ cổ tay bà ấy, nói ra nghi vấn của mình: “Nếu là Tuyệt Tình Đạo, cao nhất cũng không quá ngũ phẩm, làm sao đối phó được môn phái Ma tu tứ phẩm các người?”

Cầm Vũ Thanh thu hồi cảm xúc, bình tĩnh một lát mới lên tiếng: “Đương nhiên không phải chỉ có mỗi một mình ông ta, còn có Tình tu cấp cao, giờ ngẫm lại đó hẳn là sư phụ hoặc sư huynh của ông ta, tới giúp ông ta diệt môn chứng đạo. Buồn cười thay, lúc ấy bọn ta còn tưởng rằng mục đích của bọn chúng là chiếm lấy đồ mà Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm để lại, mẫu thân và các huynh trưởng tỷ tỷ dùng hết toàn lực mới bảo vệ được ta và Sơn Nguyệt chạy trốn... Mang theo vật kia.”

Tôn Thanh Y để lại đồ vật sao?

Vân Thiêm Y gãi cằm.

Với tình huống lúc đó của Tôn Thanh Y, nàng ta có thể để lại thứ gì đàng hoàng chứ? Không thể nào, thứ đàng hoàng duy nhất mà nàng ta để lại chính là Vô Ảnh Cầm, nhưng cây đàn này Tôn Thanh Y đã giao cho Vân Thiêm Y từ sớm. Dù sao thì Tôn Thanh Y ma hóa mà còn mang theo chí bảo Ma tu Vô Ảnh Cầm thì thật sự quá cuồng bạo, chỉ dựa vào Vân Thiêm Y cũng hơi khó trấn áp, còn phải gọi Đế Thiếu Cẩm lên mới được.

Chẳng thà sớm diệt trừ vũ khí của mình.

Thậm chí, Vân Thiêm Y còn đúc cây đàn kia thành một thanh kiếm trước mặt Tôn Thanh Y, tên là Vô Ảnh, bây giờ đang được đặt trong Lưu Ly Kiếm Cung, đặt ở trên một bậc thang trong chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang.

Còn có thể có cái gì?

Cầm Vũ Thanh hoàn toàn không biết cháu gái trước mắt đang kiểm kê bảo bối của lão tổ tông mình, bà ấy cởi dây buộc trên cổ tay ra.

Mu bàn tay sạm đen thô ráp hoàn toàn trái ngược với cổ tay. Đoạn cổ tay ngắn ngủn này trắng nõn mịn màng, có thể nhìn ra được, bình thường Cầm Vũ Thanh không bao giờ cởi ra.

Giữa cổ tay của bà ấy có một hạt châu màu đen, khảm ở trong thịt.

“Chính là cái này.”

Cầm Vũ Thanh không giải thích đây là cái gì, với kiến thức của Vân Thiêm Y, không cần bà ấy phải giải thích đâu nhỉ.

Trên thực tế đúng là không cần thật, Vân Thiêm Y chỉ nhìn một cái đã biết đó là cái gì.

Là “chìa khóa” của ảo cảnh.

Không, phải nói là “chìa khóa” của bí cảnh.

Dù sao Tôn Thanh Y cũng đã chết, chuyện này không có gì phải nghi ngờ, bởi chính Vân Thiêm Y đã tự tay giết, thế gian không ai có thể khẳng định Tôn Thanh Y đã chết hơn nàng.

Không ngờ ảo cảnh của bà ấy lại hóa thành bí cảnh.

Chỉ có điều...

“Người có đi vào bí cảnh này chưa?”

Cầm Vũ Thanh đã chết lặng, bây giờ dù Vân Thiêm Y nói cái gì nữa cũng không thể làm cho bà ấy kinh sợ: “Phải, như con thấy đó, ta chỉ có tu vi thất phẩm, vẫn không thể mở khóa bí cảnh này.”

Vân Thiêm Y bắt được tin tức mấu chốt: “Chẳng lẽ mẫu thân ta từng đi vào ư? Bà ấy hẳn là đã ngũ phẩm...”

Cầm Vũ Thanh yên lặng gật đầu.

“Thì ra là thế.” Vân Thiêm Y hiểu ra: “Khó trách, với tu vi của mẫu thân ta, cho dù có di nguyện cũng không đến mức khiến Thiên Hạc Tông kiêng kị như thế. Ta từng nghĩ tới, hoặc là di nguyện chỉ nói như vậy, hoặc là chắc chắn có điều kỳ lạ khác. Nếu chỉ nói qua, phụ thân sẽ không đến mức để Yêu tu tung hoành tới vậy. Lúc Yêu tu đoạt xá đã làm ra những chuyện khiến người người căm ghét, nhưng phụ thân từ trước tới giờ luôn bảo vệ tông môn và bách tính, sao có thể chỉ vì ái nữ mà thờ ơ với Yêu tu chứ?”

Cho dù không thật sự trừng phạt, nhốt Yêu tu Vân Thiêm Y vào Tư Quá Nhai cũng được mà?

Không chất vấn không đánh phạt msf chỉ nhốt, cũng không tính là làm chuyện có lỗi với nữ nhi đâu nhỉ?

Cho dù như thế, Vân Kế vẫn không làm.

Vân Thiêm Y luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, Vân Kế khư khư cố chấp, nhưng sao cả các trưởng lão hộ pháp cũng ngầm đồng ý sự cưng chiều của ông?

Thì ra là có chuyện như vậy.

Quả nhiên sau lưng di nguyện của Cầm Sơn Nguyệt có pháp khí vượt qua ngũ phẩm hoặc tứ phẩm, thậm chí là nhất phẩm.

Bỗng nhiên, Vân Thiêm Y nghĩ thông vài chuyện.

Mọi thứ không bị giới hạn nữa.

Chuyện Cầm Sơn Nguyệt chết vì Thiên Hạc Tông có gì đó không hợp lý lắm.

Thiên Hạc Tông có Tứ Thánh Huyết Vân Trận, trừ khi kẻ thù bên ngoài đã đạt đến nhị phẩm, nếu không thì không thể công kích Thiên Hạc Tông được.

Bình Luận (0)
Comment