Nếu như bị một nhị phẩm tấn công, vậy một Pháp tu ngũ phẩm như Cầm Sơn Nguyệt cho dù có liều mạng cũng đâu thể đối phó nhị phẩm được?
Hiện giờ, Vân Thiêm Y đã biết lý do tại sao.
Là nhờ vào pháp khí còn sót lại trong bí cảnh của Tôn Thanh Y.
Trong nhất thời, vì có quá nhiều điều muốn hỏi, Vân Thiêm Y thậm chí phải dừng lại vài giây rồi mới bắt đầu hỏi lại: "Trong đó có gì, người cảm thấy có thứ gì khiến Tình tu phải đến cướp không? Theo ta được biết, hình như Tôn Thanh Y không để lại thứ gì."
"Con... Ngài... Chậc, con quen biết với tổ tiên của ta sao?" Cầm Vũ Thanh theo bản năng muốn xưng hô một cách tôn kính với Vân Thiêm Y, nhưng nghĩ lại lúc này hai người là trưởng bối và tiểu bối, nhất thời hơi rối rắm.
"Giữa các tu sĩ nhất phẩm hầu như đều quen biết nhau."
Hơn nữa, Tôn Thanh Y và nàng còn có một mối duyên phận đặc biệt.
Vân Thiêm Y rất tò mò về bí cảnh, có điều, hiện giờ không phải là thời điểm tốt để thăm dò bí cảnh.
Nàng tổng hợp lại những thông tin đã có trong đầu.
Hiện tại đã biết rằng, Cầm Sơn Nguyệt và Cầm Vũ Thanh là hậu duệ của Ma tu và Tình tu, có liên quan đến cả hai bên.
Khả năng Cầm Sơn Nguyệt đang sở hữu pháp khí cao cấp, có thể là của Tôn Thanh Y hoặc thu được từ bí cảnh, cũng đã dùng nó để bảo vệ Thiên Hạc Tông, hy sinh bản thân, để lại một di nguyện vẫn có hiệu lực.
Vài năm sau Vân Thiêm Y bị Yêu tu đoạt xá, hiện tại vẫn chưa biết có phải bọn chúng nhắm thẳng vào Vân Thiêm Y hay chỉ là tình cờ chọn trúng.
Cầm Vũ Thanh từng bị Tình tu "tẩy não", mục đích là để giết cả gia đình chứng đạo.
Cảm giác giữa những điều này vẫn thiếu một bằng chứng quan trọng, có thể kết nối tất cả lại với nhau, hoặc chứng minh rằng tất cả không có mối quan hệ nào.
Thực ra đối với Vân Thiêm Y, những chuyện trong quá khứ vốn không quan trọng.
Nào có liên quan đến nàng?
Có biết thì làm được gì?
Chỉ là khi nàng nghe thấy từ khóa quan trọng nhất là "Tình tu" và "Tuyệt Tình Đạo", nàng biết rằng ắt phải điều tra rõ ràng.
Quan trọng nhất không phải là nguyên nhân và hậu quả của sự việc, mà là trong đó có sự nhúng tay của Phong Bất Quy hay không.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, Vân Thiêm Y đã nghi ngờ sao lại có một phách vừa khéo thoát ra, rồi lại vừa khéo đầu thai ở dãy núi Quan Vân xa nhất núi Cửu Loa, lại vừa khéo vào bụng của Cầm Sơn Nguyệt có huyết mạch Tình tu.
Nàng vô thức sờ lên cánh tay, dưới lớp vải đã nổi lên một lớp da gà.
Cũng không phải là nàng nghĩ quá nhiều, mà là Phong Bất Quy có thể làm ra loại kế hoạch này.
Y vừa có thể nghĩ ra loại hành vi cợt nhả này, vừa có thực lực để làm điều đó.
Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y đứng dậy nhìn thẳng Cầm Vũ Thanh: "Nếu người không ở trong thôn một thời gian, thôn này sẽ gặp nguy hiểm ư?"
Nàng không thể cứ ở đây nói chuyện dài dòng với Cầm Vũ Thanh, trước tiên phải xác định tình hình của tà đạo đã, nhưng vì lý do an toàn, nàng muốn dẫn Cầm Vũ Thanh đi ngay.
Hôm nay nói chuyện xong không dẫn người đi, ngày mai người sẽ bị giết, mọi chuyện trong quá khứ đều bị máu tươi che lấp, những chuyện như vậy Vân Thiêm Y đã thấy không chỉ một hai lần.
Hai vạn năm nghìn tuổi, thất bại trăm triệu lần không lẽ không rút được trăm triệu kinh nghiệm sao?
"Thôi." Vân Thiêm Y không cho Cầm Vũ Thanh cơ hội trả lời: "Đi gọi người trong thôn của người dọn dẹp rồi tập hợp đi."
Nàng dẫn đi hết là được!
Phong Bất Quy không gánh nợ máu, muốn giết thì giết, nàng phải đề phòng.
Cầm Vũ Thanh bị nàng làm cho ngẩn người, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thiêm Y không giống như đang đùa, bà ấy hỏi: "Sao phải làm vậy?"
Vân Thiêm Y nói ngắn gọn: "Ta không an tâm tình hình của tà đạo bên phía phụ thân nên muốn đi xem sao, nhưng ta có một kẻ thù, là nhất phẩm, sợ rằng ta vừa đi các người sẽ bị tàn sát ngay, cho nên mới bảo người mau gọi người trong thôn đi cùng ta."
Lúc này, Cầm Vũ Thanh cũng hiểu cảm giác mà Vân Thiêm Y vừa rồi có nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, tuy nhiên bà ấy đã trải qua nhiều chuyện, thấy thái độ của Vân Thiêm Y như vậy thì gật đầu: "Được, chờ ta một lát."
Bà ấy đứng dậy ra ngoài gọi những thanh niên trong viện, nói với chúng vài câu, đợi những thanh niên rời đi, bà ấy lại lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong áo, thổi vài tiếng.
Vân Thiêm Y nói: "Chỉ cần mang theo một vài bộ y phục để thay đổi là được, không thiếu gì đâu."
Cầm Vũ Thanh lại dặn dò thêm.
Có thể thấy, bình thường ở trong thôn bà ấy cũng lãnh đạo mọi người làm việc, không lâu sau trong viện đã đầy người.
Cầm Vũ Thanh nhanh chóng điểm số qua rồi gật đầu với Vân Thiêm Y: "Tổng cộng có ba mươi sáu người, đến đủ rồi."
Số lượng ít quá.
Nhưng nếu ở gần đây có nghĩa trang thì cũng dễ hiểu, chắc hầu hết mọi người đã di dời đi, chỉ có bọn họ đặc biệt ở lại để canh giữ đất đai.
"Chúng ta đi như thế nào, mọi người đều mang theo vũ khí..."
Cầm Vũ Thanh còn chưa nói xong thì trước mắt chợt lóe, khi nhìn kỹ lại, mọi người trong thôn Vân Lư đã không còn ở trong tiểu viện nữa.
Vừa rồi khi bà ấy gọi mọi người, Vân Thiêm Y đã trở về Lưu Ly Ảo Cảnh tìm một phù đảo, tạo ra một thôn làng đơn giản tương tự, đồng thời còn che chắn cảnh vật bên ngoài phù đảo, khi mọi người bước vào, bọn họ sẽ thấy một thôn làng giống như chốn đào nguyên, có hàng rào, nhà tre, ruộng tốt, suối nhỏ, đường đi thông suốt, tiếng gà chó vang vọng, thậm chí còn có khói bếp lượn lờ.
Xa xa, những ngọn núi xanh nối tiếp nhau ẩn hiện trong sương mù, tiên khí mênh mông.
Trong chốc lát, mọi người đều mất đi khả năng nói chuyện.
Cuối cùng, Cầm Vũ Thanh lên tiếng trước: "Nơi này là... Bí cảnh à?"
Vân Thiêm Y nói: "Gần như vậy, mọi người cứ sống ở đây trước, đợi ta xong việc rồi hãy ra ngoài."
Một thanh niên đứng sau Cầm Vũ Thanh lẩm bẩm: "Có thể không ra ngoài luôn không?"
Vân Thiêm Y chưa kịp trả lời, hắn đã bị Cầm Vũ Thanh đá một cái: "Đừng có làm loạn, tuy bí cảnh tốt nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ảo ảnh, ta thường dạy các con thế nào, đừng bị mộng đẹp hão huyền cám dỗ."
"Con chỉ nói thôi mà."
Vân Thiêm Y nhân lúc Cầm Vũ Thanh sắp xếp thì đưa Hồng Dược trở về phù đảo của mình.
Vân Hương Diệp đang tự luyện kiếm, thấy Vân Thiêm Y đến thì lưng cũng thẳng hơn vài phần, động tác cũng mạnh hơn nhiều.
Vân Thiêm Y thầm cười, tiến lại xoa đầu nàng ấy: "Luyện tốt lắm, rất có ý thức, ngoan lắm."
Nàng lại chỉ điểm nàng ấy đôi chỗ, gõ nhẹ cái mũi nhỏ đang hếch lên kiêu ngạo của Vân Hương Diệp, rồi mới quay lại chỗ Cầm Vũ Thanh.
Cầm Vũ Thanh nói: "Chúng ta đi thôi."
Vân Thiêm Y nói: "Người cũng ở đây đi."
Cầm Vũ Thanh chỉ vào cổ tay mình: "Có cái này, tà đạo sẽ không đến gần ta được đâu."
Vân Thiêm Y nhướng mày.
Nói cũng phải.
"Chìa khóa" của ảo cảnh về bản chất là một pháp khí nhất phẩm, mặc dù không phải cái nào cũng có thể dùng để đề phòng tà đạo, như Lưu Ly Ảo Cảnh là không thể, nó chỉ là một vật trung gian đơn thuần, nhưng nói có thể thì cũng hợp lý.
Cầm Vũ Thanh vốn định xem nàng rời khỏi "bí cảnh" từ đâu, nhưng ngay giây sau nàng đã trở về tiểu viện.
Ảo cảnh của tu sĩ nhị phẩm.
Khái niệm này đối với một tán tu chỉ mới thất phẩm như Cầm Vũ Thanh chính là hoàn toàn không có khái niệm.
Mẫu thân của bà ấy là Ma tu tứ phẩm, phụ thân của bà ấy thậm chí còn chưa đến tứ phẩm.
Vân Thiêm Y không định giải thích, có Cầm Vũ Thanh ở đây, nàng thực sự thuận tiện hơn nhiều, chẳng hạn như lúc này không phải là có người trực tiếp dẫn nàng đi tìm Vân Kế đó sao? Bằng không, nàng vừa hỏi vừa tìm thì không biết đến bao giờ mới tìm được.
Thần thức của nàng chỉ có thể dò xét trong phạm vi có hạn, nếu dò xét sai, còn không biết sẽ đi xa đến nơi nào.
Vị trí của mấy người Vân Kế cách thôn Vân Lư một đoạn, có điều dựa theo lời Cầm Vũ Thanh đã nói, hơn nửa tháng trước bọn họ vẫn còn ở khu vực xung quanh thôn Vân Lư.
Điều đó có nghĩa là, gần đây tà đạo đã gần như áp sát chân núi Quan Vân rồi sao?
Quả thật rất nghiêm trọng, khó trách trong tông môn cử đi phần lớn lực lượng chiến đấu cấp cao.
Trên đường đến gặp Vân Kế, Vân Thiêm Y cũng không lãng phí thời gian.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định hỏi một vấn đề mà Cầm Vũ Thanh chắc chắn biết và cũng tương đối dễ trả lời: "Phụ mẫu ta đã gặp nhau như thế nào, hơn nữa tại sao lại quyết định thành thân?"
Cầm Vũ Thanh: "..."
Không ngờ, Cầm Vũ Thanh lại im lặng một lúc lâu.
Vân Thiêm Y khó hiểu nghiêng đầu nhìn bà ấy, lại thấy bà ấy có vẻ rất bối rối, dường như đang do dự có nên nói hay không.
Vân Thiêm Y: "?"
Có chuyện gì vậy, từ chỗ này đã bắt đầu khó trả lời rồi sao?
"Không thể không nói..." Cầm Vũ Thanh từ từ mở miệng: "Con thực sự rất nhạy bén."
Vân Thiêm Y không nói nên lời.
Không phải nàng cố tình nhạy bén đâu!
Thông thường, mọi người sẽ hỏi từ đây mà!
Chỉ bắt đầu từ khi nàng ra đời thôi mà.
"Cứ nói hết những gì người biết." Vân Thiêm Y nói: "Không cần giấu giếm."
Sau khi chứng kiến sự hiểu biết của nàng và bí cảnh đó, Cầm Vũ Thanh đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
"Thật ra, bọn ta đến khu vực núi Quan Vân này vốn dĩ là để đến Thiên Hạc Tông..."
Khi Cầm Sơn Nguyệt và Cầm Vũ Thanh trốn thoát, Cầm Vũ Thanh đã bị đoạt xá, lại bị đánh vỡ nội đan không còn tu vi, còn Cầm Sơn Nguyệt vẫn có tu vi lục phẩm. Chỉ dựa vào hai người họ mà muốn tìm Tình tu báo thù thì thật sự là mơ mộng hão huyền.
Hơn nữa lúc đó Tình tu còn đang truy sát họ, rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm sự bảo vệ.
Thiên Hạc Tông từ khi lập phái đã có danh tiếng rất tốt, con cháu Vân thị đời đời đều làm người ngay thẳng làm việc công bằng.
Nếu muốn tìm một nơi có thể thu nhận bọn họ, thì chỉ có con cháu tông môn chưa lập gia thất là lựa chọn tốt nhất.
Liên hôn luôn là một trong những phương thức kết hợp ổn định nhất.
Huống chi, nhan sắc hai tỷ muội bọn họ khuynh quốc khuynh thành, trên đường đi có không biết bao nhiêu tu sĩ bày tỏ ý định với bọn họ, cũng có lắm sứ giả hộ hoa bằng lòng hộ tống, nhờ vậy mà bọn họ mới bình an đến gần núi Quan Vân.
Sau đó là một cuộc gặp gỡ theo cốt truyện xưa cũ, Vân Kế như đã dự đoán yêu Cầm Sơn Nguyệt, kết mối lương duyên với bà.
"Chỉ có điều..." Cầm Vũ Thanh nhìn thoáng qua Vân Thiêm Y, rõ ràng trên đường không có ai khác nhưng giọng bà ấy vẫn nhẹ nhàng: "Người yêu Sơn Nguyệt lúc đó không chỉ có mỗi Vân Kế."
Vân Thiêm Y không biểu lộ cảm xúc.
"Còn có Vân Lam."
Á à.
Nam nữ dây dưa.
Nàng ghét nhất điều này.
"Ta nghe nói, Vân Lam cũng là một chính nhân quân tử." Vân Thiêm Y nói.
"Đúng là như vậy, cho nên ông ấy mới không tranh giành với ca ca, chọn cưới Liễu Vạn Linh."
Xét về độ tuổi chỉ chênh lệch vài tháng giữa Vân Thiêm Y và Vân Hoa Noãn, hai huynh đệ này hẳn là lần lượt kết hôn.
"Về con người Liễu Vạn Linh, người thấy thế nào?" Vân Thiêm Y hỏi.
Đánh giá của Cầm Vũ Thanh rất thẳng thắn: "Cứng quá dễ gãy, chấp nhất quá mức dễ sinh tâm ma."
"Thấy có vẻ không cứng lắm."
"Trước đây bà ta là một tu sĩ rất chính trực và mạnh mẽ, cực kỳ cực kỳ chính trực." Cầm Vũ Thanh nói: "Sau đó... Đã xảy ra chuyện gì, ta cũng chỉ đoán thôi. Sau khi Sơn Nguyệt thành thân với Vân Tông chủ thì có mời ta cùng tu thú, nhưng vì thứ này trên cổ tay nên ta không thể vào Thiên Hạc Tông."
"Bị đại trận bài xích sao?"
"Đúng vậy, nên ta luôn không dám vào, Sơn Nguyệt cũng chỉ thử vào sau khi thăng lên ngũ phẩm."
"Phụ thân ta có đi cùng không?"
"Tất nhiên, chỉ có điều ta nghe nói sau khi bọn họ vào bí cảnh thì bị buộc phải tách ra, mãi cho đến khi ra ngoài cũng không gặp mặt." Cầm Vũ Thanh quay lại chủ đề về Liễu Vạn Linh: "Liễu Vạn Linh rất ghét Sơn Nguyệt, ta cảm thấy có lẽ bà ta đã nhận ra Sơn Nguyệt không phải là một Pháp tu thuần túy."
Cầm Vũ Thanh dừng lại một chút, tiết lộ bí mật đã giấu kín bấy lâu cho thiếu nữ trước mặt: "Sơn Nguyệt là Ma tu giả dạng thành Pháp tu."
"Cũng bình thường thôi." Vân Thiêm Y không mấy để tâm: "Ma tu vốn cũng là môn phái sử dụng thuật pháp, xem ra ban đầu hai người chọn Thú tu cũng rất sáng suốt."
Thú tu, vì tu luyện con đường không thuộc về nhân tộc, nên giữa các tu sĩ đều rất hỗn loạn.
Dù là Kiếm tu, Pháp tu hay môn phái khác, đều phụ thuộc ba phần vào cơ duyên, ba phần vào bằng hữu ngoại đạo, ba phần vào thư tịch để lại trong Tàng Kinh Các của tông môn, chín mươi mốt phần còn lại hoàn toàn dựa vào tự mình mày mò.
Nếu không sao lại có thể xuất hiện một tráng hán như Hách Tự Như cầm kiếm mỏng học kiếm thuật nhẹ nhàng kia.
Kiếm thuật cấp thấp phổ biến như vậy mà cũng làm loạn lên, huống chi là Pháp tu đủ loại hình thức, mỗi môn phái đều có cách tu luyện riêng.
Đến nay mọi người trong Thiên Hạc Tông có lẽ bao gồm cả Vân Kế, đều tin chắc rằng Cầm Sơn Nguyệt là Pháp tu ngũ phẩm.
Tuy nhiên, dù Ma tu có biểu hiện giống Pháp tu đến đâu, cuối cùng cách tu luyện vẫn khác nhau, lừa được những Thú tu chưa trải đời thì vẫn ổn, nhưng nếu gặp phải Liễu Vạn Linh cũng tu pháp giống vậy, hơn nữa còn nhạy bén thì rất dễ bại lộ.
"Bọn ta chỉ hy vọng nhận được sự che chở, để Sơn Nguyệt lên tứ phẩm hoặc tam phẩm rồi đi báo thù, cũng không có ý định hại Thiên Hạc Tông, có lẽ vì vậy, Liễu Vạn Linh xuất phát từ chính nghĩa trong lòng, cũng không làm gì Sơn Nguyệt."
"Ý của người là." Vân Thiêm Y nắm được trọng điểm: "Cái chết của mẫu thân ta không liên quan đến Liễu Vạn Linh."
"Đúng vậy. Ta có thể khẳng định điều này." Cầm Vũ Thanh nói: "Đối với Liễu Vạn Linh, Thiên Hạc Tông quan trọng hơn bất cứ điều gì."
"Có thể thấy vậy, thậm chí còn quan trọng hơn cả nữ nhi của bà ta." Vân Thiêm Y hơi mỉa mai.
"Con đang nói đến Vân Hương Diệp à?" Cầm Vũ Thanh dường như nghĩ ra điều gì: "Nếu nói như vậy, Vân Hương Diệp có lẽ chính là nguồn gốc của sự thay đổi ở Liễu Vạn Linh."
Vân Thiêm Y đột nhiên nhớ đến lần Đế Thiếu Cẩm nhiều chuyện, quyết định trêu Cầm Vũ Thanh một chút: "Có phải vì Vân Hương Diệp không phải là hài tử của Vân Lam không?"
Cầm Vũ Thanh lập tức dừng bước, nhìn Vân Thiêm Y với vẻ không thể tin nổi: "Con, sao con lại biết?"
Rồi hỏi: "Vân Tông chủ không biết chứ? Nhất định đừng nói cho ông ấy!"
Vân Thiêm Y tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"
"Những mối tình rắc rối đó đều là chuyện của quá khứ, cần gì ảnh hưởng đến người hiện tại." Cầm Vũ Thanh thở dài: "Vân Hương Diệp mới mười hai tuổi, không cần phải chịu đựng nỗi đau như vậy."
Nghe vậy, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng nở một nụ cười: "Ừ."
Cầm Vũ Thanh hơi ngẩn ngơ.
Khi Vân Thiêm Y không có biểu cảm, vốn dĩ có bảy tám phần giống Cầm Sơn Nguyệt, nhưng khi nàng cười lại không giống nữa, nàng như mang một loại khí chất đầy xa cách, khiến người ta cảm thấy nàng lẽ ra phải là một người cao quý, ánh mắt đầy thương cảm và từ bi, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn xuống thế gian.