Trong khoảnh khắc này, Vân Kế thật sự cảm thấy run rẩy.
Đồng thời còn có cơn giận dữ thiêu đốt toàn thân!
Những thanh kiếm xương trắng bị Ma tu dùng làm vũ khí này đều là đệ tử của Thiên Hạc Tông! Là sinh mạng của bọn họ!
Ông đã hết hơi chống đỡ, lúc này còn đứng vững nổi là nhờ vào cơn thịnh nộ, Vân Kế dùng kiếm cắt đứt mạch máu ở cổ tay mình, máu không phun ra mà hóa thành vài sợi đan xen lại với nhau quấn quanh cổ tay Vân Kế, lúc này trên dưới trận pháp Vạn Thú Vô Cực Trận đang nhợt nhạt lại tỏa ra kim quang.
"Chà, đường đường là Tông chủ Thiên Hạc Tông, một Thú tu danh môn, thế mà ngươi lại sử dụng thuật pháp của Ma tu!"
"Thú tu tôn thú làm chủ, tu sĩ kết hợp nhiều tu, ngươi là kẻ bại hoại, không có nghĩa tất cả Ma tu đều là bại hoại." Vân Kế tức giận trong lòng, nhưng bề ngoài không biểu lộ sự tức giận, chỉ là khóe miệng đã ẩn hiện màu tím.
"Hừ, dám múa rìu qua mắt thợ!" Ma tu cũng rút máu từ cổ tay mình, cố tình sử dụng thuật pháp giống hệt như Vân Kế, so với Vạn Thú Vô Cực Trận chỉ tỏa ra kim quang, Thiên Hồng Quán Nhật Trận phía sau gã tuy không có biến hóa nhưng hàng chục thanh kiếm xương trắng lại bị phủ lên ma văn đỏ máu!
Nguy hiểm! Vân Kế vô thức cảm nhận được, rất nguy hiểm!
Nhưng, bất kể nguy hiểm thế nào ông cũng không còn quan tâm.
Lúc này, ông chính là khiên chắn trước mặt mọi người Thiên Hạc Tông!
Dưới trận pháp chính là tất cả hy vọng của tông môn ông, ông tuyệt đối không thể lùi bước!
Đồng thời, Vân Kế triệu hồi tất cả thần thú, lệnh cho bọn chúng tử thủ Vạn Thú Vô Cực Trận, không cần xông lên phía trước nữa.
Thần thú Phượng Hoàng liếc nhìn biểu cảm của ông, biết rằng Vân Kế đang có ý định dùng thân mình chặn lại mọi cuộc tấn công của Ma tu.
Thật ngu ngốc! Thiên Hồng Quán Nhật Trận đã mở, thoáng cái mấy chục thanh kiếm xương trắng biến thành nghìn vạn thanh, làm sao mà ông có thể dùng Vạn Thú Trận chống lại được!
Thật đúng là không còn cách nào với ông nữa.
Sau một luồng ánh sáng chói lọi, thần thú Phượng Hoàng hóa hình thành thiếu nữ đứng bên cạnh Vân Kế, cô bé cắn đứt cổ tay mình, để máu Phượng Hoàng hòa lẫn với máu của Vân Kế.
Vân Kế hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại.
Tuy nhiên, điều khiến ông ngạc nhiên hơn còn ở phía sau.
Vị bên cạnh cũng giơ cánh tay to lớn ra, là một con Bạch Hổ trưởng thành có bộ lông trắng, cao hơn Vân Kế nửa cái đầu, nó cũng hòa máu mình vào trong đó.
Còn có một chàng Giao Nhân gương mặt dịu dàng, một con Dương Đông có đôi mắt hơi lệch cùng gương mặt cay nghiệt, một con Lợn Rừng có thân mình chiếm gần nửa vị trí trong trận… Từng người từng người một, những thần thú hóa hình đứng đầy trong Vạn Thú Vô Cực Trận.
Vô số tia máu từ cổ tay của bọn chúng bay lên, hòa vào vòng máu quanh cổ tay Vân Kế.
"Tiến lên nào, bọn ta đều ở đây." Mặc dù biết Vân Kế không thể nghe thấy thần thức của mình, Phượng Hoàng vẫn mấp máy môi.
Bạch Hổ cũng gật đầu.
Vân Kế nhắm chặt mắt, nén tất cả sự xúc động xuống đáy lòng, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt ông chỉ còn sự quyết tâm.
"A!"
Khi ông bắt đầu thi triển trận pháp, từng trận pháp khác nhau chồng lên trước mặt Vân Kế, biến hóa khôn lường, hóa giải những thanh kiếm xương trắng đang bay tới từ nhiều hướng khác nhau!
"Hừ!"
Kiêm Trận tu ư?
Vô ích! Dù tu sĩ Thú tu có tu luyện thêm cái gì thì cuối cùng vẫn kém hơn người ta một bậc!
Hắc khí trên người Ma tu càng lúc càng dày đặc, hóa thành những viên đạn khí bắn vào cơ thể của tà đạo dưới mặt đất!
Tà đạo vốn đang bị các đệ tử Thiên Hạc Tông áp chế, trong nháy mắt lại tràn đầy sức mạnh, bọn chúng như bị thao túng và khống chế, không còn cảm thấy đau đớn nữa mà điên cuồng tấn công vào đại trận của Thiên Hạc Tông.
Chết tiệt!
Vân Kế vừa phân tâm vì tình hình bên dưới, bả vai đã bị một thanh kiếm xương trắng xuyên qua, tuy thần thú phía sau ông đã dùng một đấm đánh vỡ kiếm xương, song càng ngày càng nhiều thanh kiếm xương trắng hiện lên trước Thiên Hồng Quán Nhật Trận!
Mỗi khi một đệ tử Thiên Hạc Tông chết đi, số lượng kiếm xương trên Thiên Hồng Quán Nhật Trận lại tăng thêm mấy nghìn!
Mà những thanh kiếm xương này, từng thanh từng thanh đều chĩa về phía Vân Kế!
Các thần thú liều mạng đánh vỡ chúng nhưng cũng không kịp, số lượng kiếm xương trong Thiên Hồng Quán Nhật Trận thực sự tăng lên quá nhiều!
"Chơi đùa đến đây là kết thúc."
Trước khi Vân Kế gần như bị đâm thành tổ ong, từ trên cao truyền đến giọng nói sung sướng của Ma tu: "Đã đến lúc lên đường rồi, Tông chủ Thiên Hạc Tông!"
Ngay sau đó, từ trong cơ thể Vân Kế thình lình bay ra vài thanh kiếm xương!
Phụt!
Vân Kế phun ra một ngụm máu lớn! Cơ thể ông như diều đứt dây, bị sức mạnh của kiếm xương lôi kéo mà ngã về phía sau, trượt ra một đường máu dài trên Vạn Thú Vô Cực Trận mới dừng lại được.
Giao Nhân bất chấp tất cả lao tới, dùng máu của mình đút cho Vân Kế!
Hoàn toàn không màng đến đợt kiếm xương tiếp theo đã gần kề!
Phượng Hoàng và các thần thú khác chắn trước mặt Vân Kế, song chúng cũng hiểu rằng, giữa các tu sĩ cách một phẩm đã khác nhau như trời và đất, ngũ phẩm như bọn chúng không thể ngăn cản được Ma tu tứ phẩm!
Phượng Hoàng nhắm mắt lại, lông đuôi của cô bé từ từ bùng lên ngọn lửa.
Nếu trận chiến hôm nay ắt phải có hy sinh, cô bé sẽ truyền sức mạnh Niết Bàn của mình cho Vân Kế, để ông có thể tái sinh trong ngọn lửa!
"Đừng..." Vân Kế phun ra một ngụm máu, cố gắng kéo Phượng Hoàng lại.
Thảm trạng bên trên thế nào, mọi người bên dưới đều nhìn thấy rõ ràng.
Trong lòng ai nấy tràn đầy tuyệt vọng.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cuộc thanh trừng tà đạo thông thường, ai ngờ lại là một trận chiến mà toàn quân bị diệt.
"Thôi!" Từ Thanh Thư cắn răng hét lên: "Liều cũng chết, không liều cũng chết, liều mạng!"
"Liều mạng!"
Linh khí của Minh Hàn Đăng đã gần như cạn kiệt, hắn vừa bảo vệ mắt trận vừa điều động phi kiếm, chỉ huy thần thú của mình tấn công.
Liều mạng! Liều mạng!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, sấm chớp dồn dập!
Giữa không trung vang lên một tiếng "Phá!" trong trẻo và dứt khoát, giống như truyền âm lại giống như thần thức, vang vọng trong đầu mọi người.
Một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng xanh lam giống như tia chớp, dùng tốc độ khó thấy bằng mắt thường đánh thẳng vào tâm trận của Thiên Hồng Quán Nhật Trận!
Bùm!
Ma tu thậm chí còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra.
Trong chớp mắt cả Thiên Hồng Quán Nhật Trận to lớn đã vỡ vụn thành bột mịn!
"Dám múa rìu qua mắt thợ!" Giọng nói trong trẻo quát lên, từ hướng phát ra âm thanh dần dần hiện lên một đại trận!
Khác với hồng quang của Ma tu, đại trận đó phát ra ánh sáng xanh trong suốt, nhưng cũng là Thiên Hồng Quán Nhật Trận!
"Mười bước giết một người, nghìn dặm không lưu dấu.”
Trước Thiên Hồng Quán Nhật Trận hiện lên một bóng hình, y phục trắng của người nọ bị ánh sáng xanh lam của sấm sét nhuộm thành màu xanh, như thể bầu trời đang chiếu xuống nàng.
"Dù có phơi xương trắng, không thẹn chí anh hào.”
Khi lời thơ vừa dứt, Vân Thiêm Y nắm chặt kiếm gỗ linh thụ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Ma tu: “Thiên Hồng Quán Nhật Trận, không phải dùng như ngươi.”
"Cái, cái gì... ?!" Đại trận cứ thế bị đánh tan, Ma tu hoảng hốt trong chốc lát, ngay sau đó, không chỉ gã mà tất cả mọi người thậm chí cả tà đạo đều ngừng lại.
Kiếm.
Là kiếm.
Là vô số thanh kiếm.
Là linh khí ngưng tụ thành vô số kiếm khí không đếm xuể.
Dưới đại trận xanh thẳm đang từ từ vận chuyển, tầng tầng lớp lớp kiếm khí dày đặc chồng chất lên nhau, che phủ cả bầu trời.
Che phủ cả bầu trời!
Ngay cả mặt trời cũng bị số kiếm khí này che kín, mặt đất thoáng cái chìm vào bóng tối!
Khi ánh mắt của mọi người dần thích nghi với bóng đêm thì dải một cầu vồng trắng đã phá vỡ sự phong tỏa của kiếm trận, giống như lao về phía mặt trời rực rỡ, lại như bùng nổ từ chính mặt trời, lướt qua trời cao cuốn theo tất cả những kiếm khí, biến thành một thanh kiếm vô hình khổng lồ, ánh kiếm như mặt trời chiếu sáng cả đại địa Thần Châu!
Dưới ánh nắng chói chang, tất cả yêu ma quỷ quái cuối cùng đều hóa thành bụi!
Thanh kiếm cầu vồng trắng xuyên thấu cơ thể Ma tu, gã thậm chí còn không kịp thét lên một tiếng thảm thiết thì đã biến mất trong kiếm quang!
Trong khi đó, hàng trăm tà đạo trên mặt đất bị kiếm vũ trút xuống đánh cho tan tác!
"Trời ơi..." Viên Bính há hốc miệng, mãi không thể khép lại: "Đây... Đây là cái gì..."
Từ Thanh Thư quỳ rạp trên đất, cơ thể đầy vết thương, có vẻ còn sốc hơn hắn ta, nhưng trong đầu ông ấy dường như có gì đó can thiệp, khiến ông ấy không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào về cảnh tượng trước mắt.
"Thiêm... Thiêm Y..." Vân Kế ngay lập tức nhận ra đó là nữ nhi của mình, ông lại phun ra một ngụm máu, lúc này từ trên không trung rơi xuống một quả cầu lông trắng, khi rơi bên cạnh ông thì biến thành một nữ tử cao lớn uy nghi, Vân Mộc Hương lập tức thi triển toàn bộ tuyệt học để chữa trị cho ông.
Phượng Hoàng từ xa nhìn về bóng dáng màu xanh trên không.
Cô bé... Hình như đã từng thấy bóng hình này.
Sau khi tiêu diệt tà đạo cuối cùng, trận pháp trên không cũng ngay lập tức tan vỡ!
Vân Thiêm Y cắn chặt môi, cố không phun ra ngụm máu trong cổ họng!
Dù có vị cách và kiếm phách của Kiếm Đế, nhưng nàng chỉ là cửu phẩm! Không cần Thố Vinh mà tự mở Thiên Hồng Quán Nhật Trận ngũ phẩm, đối với nàng mà nói, từng thời từng khắc thi trận đều điên cuồng hút cạn linh khí của nàng!
Nếu không nhờ kiếm gỗ linh thụ, nàng đã sớm khô kiệt đan điền, vỡ đan mà chết!
Nhưng cho dù có kiếm gỗ linh thụ liên tục cung cấp linh lực, song việc cưỡng ép thi triển Thiên Hồng Quán Nhật Trận cũng thật sự quá mạo hiểm!
Thiên Hồng Quán Nhật trận là trận pháp do Kiếm Đế sáng chế ra khi còn ở nhị phầm, sau này lại vì môn phái mà hợp tác với Trận tu cùng sửa đổi, giảm bớt cường độ và yêu cầu về cấp bậc của Thiên Hồng Quán Nhật Trận, để Kiếm tu ngũ phẩm trở lên cũng có thể sử dụng.
Tuy nhiên, để giáng một đòn chí mạng giết Ma tu tứ phẩm, Vân Thiêm Y đã cưỡng ép dùng hết tất cả linh khí cộng với linh khí điên cuồng hút được từ kiếm gỗ linh thụ, ép mình thi triển Thiên Hồng Quán Nhật Trận tam phẩm!
Bây giờ nàng lơ lửng được giữa trên trời là nhờ trận pháp của Thố Vinh chống đỡ!
Thực ra, toàn bộ cơ thể nàng đã không còn một chút linh khí nào, thậm chí sự phản phệ cũng đã bắt đầu!
Vân Thiêm Y chỉ cảm thấy sắp không thể kiểm soát được cơn run rẩy toàn thân, nội đan của nàng phát ra âm thanh nứt vỡ nhẹ.
Đã bắt đầu vỡ rồi!
Nội đan bị rút cạn khác với khi bị ngoại lực đánh nát như Vân Hương Diệp! Đây là sự tổn thương đến đan điền trong thức hải! Trong khoảnh khắc nội đan vỡ vụn, Vân Thiêm Y sẽ bị bạo huyết toàn thân, chết ngay tại chỗ!
Lần này sẽ không còn cơ hội chuyển thế nữa!
Không được!
Vân Thiêm Y run rẩy đưa tay, giơ kiếm gỗ linh thụ lên.
Nàng chưa thể chết ở đây được!
Phải cứu Vân Kế!
Phải cứu mọi người trong Thiên Hạc Tông!
Phải cứu chúng sinh thiên hạ!
Phải cứu chính mình, phải cứu!
Nàng dốc hết sức bình sinh, trở tay đâm kiếm gỗ linh thụ vào bụng mình!