Vân Thiêm Y cố ngăn mình không phun ra ngụm máu kia, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được.
Bụng nàng lại không hề chảy máu, chỉ có nội đan trong người nàng điên cuồng hút lấy linh khí từ kiếm gỗ linh thụ.
Nội đan không còn vỡ nữa, nhưng ý thức của Vân Thiêm Y đã bắt đầu mơ hồ.
Nàng lơ lửng trên cao, còn được trận pháp của Thố Vinh giữ lấy, mọi người bên dưới lại không nhìn ra sự khác thường của nàng, khi thấy nàng đâm kiếm vào còn tưởng nàng đang thực hiện động tác kết thúc.
Chỉ có Thố Vinh cảm nhận được sự khác thường, lão đứng lên từ bên cạnh Vân Kế, khi đang định bay lên xem thử Vân Thiêm Y thế nào thì một hơi thở quen thuộc mà uy nghiêm ập vào mặt.
Thố Vinh tức khắc quỳ xuống.
Không chỉ lão, mà bất luận ở trên hay ở dưới, toàn bộ thần thú đều cùng quỳ lạy.
Phượng Hoàng và Bạch Hổ cùng các thần thú đều trở lại hình thú.
Bầu trời lại nhuộm thành sắc đỏ, nhưng giờ là màu đỏ sáng lạn, sắc đỏ lan rộng tràn ngập sức sống.
Hầu hết mọi người đều cảm nhận được miệng vết thương trên người từ từ lành lại.
Linh khí vốn dĩ khô kiệt cũng từ từ khôi phục.
Thậm chí cả vùng đất héo mòn vì bị tà đạo tàn sát bừa bãi, khi ánh lửa hư ảo qua đi tất cả lại sáng bừng sự sống một lần nữa, những mầm xanh từ từ trồi lên khỏi mặt đất, trải dài trăm dặm!
Tất cả mọi người vô thức nhắm mắt lại, chỉ có Vân Kế là kiên trì nhìn lên không trung.
Ông thấy rất rõ, anh hùng cứu tất cả bọn họ chính là Vân Thiêm Y…
Mà đồng thời ông cũng thấy rõ, trên bầu trời xuất hiện một người khác, người nọ có mái tóc dài đỏ rực như lửa, khoác áo gấm cùng màu, tay áo dài nhẹ nhàng ôm lấy Vân Thiêm Y đang từ trên trời rơi xuống vào lòng mình.
Thiêm Y…
Vân Kế mấp máy môi.
Rồi trơ mắt nhìn cả hai người họ đồng thời biến mất trên không trung.
…
Trong sự hốt hoảng, Vân Thiêm Y nhất thời cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Nàng vô thức nhìn thoáng qua tay mình, là một bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu, còn chưa to bằng lòng bàn tay của người trưởng thành.
“Mẫu thân…” Nàng nghe được giọng nói của chính mình, trước mắt xuất hiện một mặt tường đầy bùn đất.
Đây là đâu?
Tại sao có gì đó quen thuộc, còn có sự xa lạ?
“Thiêm Y…” Một nữ tử mặc y phục chắp vá ôm nàng lên, nước mắt bà rơi vào trên mặt Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y muốn vươn bàn tay mũm mĩm lau nước mắt cho bà, mà bà lại càng khóc nức nở hơn: “Phu quân, chúng ta…”
“Ôm nó lại đây!” Một nam tử trung niên cũng ăn mặc rách rưới, có điều gương mặt ông ta lại đầy sương gió trông càng thêm khắc khổ, ông ta liếc nhìn Vân Thiêm Y thật sâu rồi giằng lấy nàng từ tay nữ tử, động tác dù kiên quyết nhưng không dùng lực, sợ làm Vân Thiêm Y bị thương: “Là số mệnh nó xui xẻo, đầu thai vào nhà ta, cả đời nó chỉ có thể là một cô nương ở thôn quê, gả cho một tiểu tử nghèo nàn chẳng ngóc đầu lên nổi!”
“Tu sĩ đại nhân!” Nam tử trung niên ôm Vân Thiêm Y ra ngoài cửa: “Tiểu nữ nhà ta, tiểu nữ nhà ta xin nhờ vào ngài!”
Vân Thiêm Y trừng to hai mắt.
Nàng chưa bao giờ ngờ rằng, một ngày nào đó còn có thể gặp người nọ.
“Sư phụ…”
Một nữ tu sĩ mặt mày phúc hậu đón lấy Vân Thiêm Y, mỉm cười dịu dàng gõ nhẹ mũi nàng: “Con gọi ai là sư phụ đó hả?”
Rồi lại quay sang nói với đôi phu thê trong nhà: “Yên tâm, con bé này rất có tuệ căn, ngày sau sẽ trở thành người bất phàm trong đại đạo.”
Vân Thiêm Y quay đầu lại nhìn gương mặt của đôi nam nữ nọ, còn có khuôn mặt của một đứa trẻ lớn hơn trong tiểu viện, vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại dường như có một lớp sương mù khiến nàng không thể nhìn rõ cũng không thể nhận biết.
Những người này… Là…
Không…
Là những người đã không còn quan hệ với nàng…
“Thiêm Y, Thiêm Y, cái tên ẩn chứa ý trời.” Sư phụ ôm Vân Thiêm Y: “Chẳng qua tên gọi thế tục đều là nghiệt duyên, từ nay trở đi, con tên là Vô Tướng.”
Vô tướng vô ngã, vô kiếm vô ma.
Trong chớp mắt, hình ảnh lại thay đổi lần nữa.
Vân Thiêm Y lại trở về tiểu viện được xây bằng bùn đất.
Lúc này, không có tu sĩ xuống núi du hành đưa nàng về sơn môn tu luyện nữa.
Vân Thiêm Y cùng lớn lên với các huynh đệ tỷ muội Vân gia, sau tuổi cập kê thì thành thân với một thợ săn ở cùng thôn.
Sau khi thành thân sinh con, rồi hài tử lớn lên, lại có tôn tử, con cháu đủ đầy vờn quanh dưới gối.
Tuy cả đời nghèo khó cực khổ, nhưng trôi qua vừa bình yên vừa bình dị, cuối cùng rời khỏi thế gian trong tiếng khóc tiễn đưa của con cháu.
Trong giây tiếp theo, nàng được sinh ra giữa một tổ cỏ xanh, nhìn thấy thế gian càng thêm rộng lớn.
Xung quanh nàng là những đứa nhóc chưa mở mắt, cả đàn con chen chúc cạnh nhau, muốn bú thêm một ngụm sữa mẹ.
Rồi lại một đời, nàng là hùng ưng bay lượn giữa bầu trời xanh thẳm.
Lại qua một đời, nàng là cá nhỏ, theo đàn cá bơi ra đại dương, cứ phân tán rồi tụ lại.
Qua đời kế, nàng được làm người, sinh ra trong nhà vương tước, một đời vinh quang phú quý, lại qua đời kế, nàng là ăn mày lưu vong…
Hết đời này qua đời khác, nàng làm người, làm thú, làm côn trùng, hoặc làm chim bay cá bơi.
Hai vạn năm nghìn năm, qua từng đời luân hồi chuyển thế, thời gian lặng yên không chút động tĩnh mà trôi qua.
Sau khi trải một đời cuối cùng, khi trút hơi thở cuối cùng, Vân Thiêm Y mới mở mắt ra.
Xuyên qua mặt nước hồ trong suốt, Vân Thiêm Y thấy bóng dáng của cây thánh Sinh Mệnh chiếu vào trong hồ.
Nàng há miệng th* d*c, nước trong hồ không ùa vào phổi mà chỉ dịu dàng bao bọc quanh nàng.
Chỗ này là… linh hồ trong tiên cảnh.
Vân Thiêm Y chầm chậm đứng dậy, khi nàng đứng lên, nước trong hồ nhao nhao rút xuống, mà trên người nàng lại không hề ướt sũng.
“Nàng tỉnh rồi.” Một giọng nam tử trầm thấp vang lên ở bên cạnh nàng.
Không cần nhìn qua, Vân Thiêm Y cũng biết là ai.
“Tiểu Miêu… Đế Thiếu Cẩm.” Vân Thiêm Y đè lên trán mình: “Trong linh hồ của ngươi có Ấn Luân Hồi à?”
Lúc nàng ngâm mình trong hồ đã thấy vô số cuộc đời luân hồi không thuộc về nàng.
Những sự việc đó tuy chưa từng xảy ra, nhưng lại rất chân thật.
Nếu đời trước Vân Thiêm Y không bước vào sơn môn, thì đời đời kiếp kiếp của nàng sẽ như thế.
Nhưng tại sao một trung tâm ảo cảnh có thể làm được việc này?
“Hừ.” Đế Thiếu Cẩm hừ lạnh, song bàn tay lại nhẹ nhàng chạm lên trán Vân Thiêm Y, sau khi chắc chắn nàng không làm sao thì mới bĩu môi: “Đương nhiên là Ấn Luân Hồi rồi, khó lắm mới có được đấy.”
Nhưng vì sao phải có thứ này?
Đương nhiên là vì Kiếm Đế bỗng dưng bị người ta chơi một vố, bỗng dưng ngã xuống, bỗng dưng đầu thai đó!
Không có Ấn Luân Hồi, hắn đi đâu tìm Vân Thiêm Y đã chuyển thế đầu thai đây!
Tuy trên thực tế, hắn có Ấn Luân Hồi cũng chẳng tìm được.
Không trách hắn được!
Luân Hồi Ấn, Ấn Luân Hồi.
Ngàn vạn người, đời đời kiếp kiếp.
Hắn không thể lật từng đời từng kiếp được!
Hừ!
Cũng may là Vân Thiêm Y còn chút lương tâm, trước khi hắn mệt xỉu thì đích thân xuất hiện.
Vân Thiêm Y vẫn còn mơ màng hồ đồ, nhất thời chưa theo kịp nhịp điệu của Đế Thiếu Cẩm.
Nàng sờ bụng mình, có Đế Thiếu Cẩm ở đây, đừng nói là miệng vết thương ở bụng, ngay cả nội đan của nàng cũng đã khỏi hẳn, trở nên tròn trịa mượt mà tràn đầy linh khí.