Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 61

Vân Thiêm Y thành tâm thành ý tán thưởng một câu: "Vẫn là nhờ có ngươi!”

Trong lòng Đế Thiếu Cẩm rất hưởng thụ nhưng ngoài mặt lại không lộ vẻ đắc ý, hắn chỉ giãn khuôn mặt mèo thối ra chút - Tuy rằng hiện tại hắn không phải mèo.

“Làm liều quá!”

Nàng biết ngay mà, không bị mắng mới là lạ, nhưng người ta vừa mới cứu nàng, Vân Thiêm Y chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Đế Thiếu Cẩm nổi đóa.

Trong tay Đế Thiếu Cẩm vẫn còn nắm kiếm gỗ linh thụ đã tinh lọc xong, mà Vân Thiêm Y cũng chú ý tới vẻ ngoài của kiếm gỗ linh thụ đã thay đổi một chút.

Kiếm gỗ linh thụ vốn khá xù xì mang đến cảm giác thô sơ nguyên bản, so với ban đầu, thân kiếm hiện tại đã tinh xảo hơn, cũng thanh mảnh hơn một chút.

Nhưng thứ mà Đế Thiếu Cẩm muốn cho nàng xem lại là kiếm phách.

“Nàng tự mình xem đi!”

Vân Thiêm Y tức thì hiểu ra!

Kiếm phách nguyên bản của kiếm gỗ linh thụ có màu xanh lục biêng biếc, vốn không có gì lạ, dù sao nó cũng là một bộ phận của cây thánh Sinh Mệnh.

Nhưng mà hiện tại, bên ngoài lớp sáng xanh biếc kia đã phủ thêm một lớp màu đỏ nhàn nhạt.

Nếu như Vân Thiêm Y vẫn sử dụng kiếm gỗ linh thụ một cách đúng đắn, lớp màu bao bọc hạch tâm này phải là màu xanh thẳm thuộc về nàng.

Dù Đế Thiếu Cẩm cũng sử dụng màu đỏ, dù sao màu lông vốn có của hắn cũng là màu đỏ như lửa.

Nhưng sắc đỏ của lửa và máu tươi không hề giống nhau.

“Ta không thể tẩy trừ lớp này.” Đế Thiếu Cẩm đưa kiếm gỗ linh thụ cho nàng: "Nàng tự nghĩ cách đi!”

“Được… À, được.” Vân Thiêm Y có thể nghĩ biện pháp gì đây.

Bây giờ nàng không còn cách nào khác.

Rèn kiếm phách cho kiếm thêm lần nữa, nàng biết làm, nhưng hiện giờ cấp bậc của kiếm gỗ linh thụ cao hơn nàng, Vân Thiêm Y không thể động đến kiếm phách có cấp bậc cao hơn mình.

Cũng không phải Đế Thiếu Cẩm muốn làm khó nàng, hắn là Thú tu, là Thú Đế, nhìn dáng vẻ của kiếm gỗ linh thụ là biết, hắn sẽ không đúc kiếm!

Hắn có thể tinh lọc, nhưng nếu máu ô nhiễm đã hóa thành một phần kiếm phách của kiếm gỗ linh thụ, trừ khi trực tiếp hủy diệt kiếm gỗ linh thụ bằng không Đế Thiếu Cẩm cũng không thể làm gì.

Dẫu sao, cây thánh Sinh Mệnh là gì chứ?

Đó là trung tâm ảo cảnh của hắn, là thánh vật linh thiêng nhất trong thánh vực của tiên cảnh!

Ngoại trừ Vân Thiêm Y, còn ai có thể khiến hắn thương tổn cây thánh Sinh Mệnh, dùng cành khô linh thụ vốn là trái tim chữa lành của thiên địa để làm thành một thanh kiếm giết chóc không nương tay chứ?

Sớm biết như vậy, hắn đã làm trường côn cho nàng luôn rồi!

“Xin lỗi..." Vân Thiêm Y tự thấy hổ thẹn, thành thật xin lỗi.

Tuy rằng nàng cũng không có biện pháp khác.

Kiếm trẻ tuổi như Long Minh đâu thể thi triển Thiên Hồng Quán Nhật Trận.

“Trong Lưu Ly Kiếm Cung của nàng có nhiều danh kiếm như vậy, sao không lấy ra mà dùng." Đế Thiếu Cẩm cũng biết nàng khó xử, không muốn trách móc nàng nặng nề: "Cho dù hiện tại nàng không khống chế được kiếm Hiên Viên, nhưng chắc vẫn dùng được mấy thanh kiếm còn lại chứ!”

Ánh mắt Vân Thiêm Y trống rỗng: "À...”

Không phải là do nàng không thể bước vào Lưu Ly Kiếm Cung sao!!!

Đương nhiên, mấy lời này không thể nói với Đế Thiếu Cẩm.

Quá mất mặt!

“Bởi vì một vài nhân quả thiên đạo, có một số lý do không thể cự tuyệt, cho nên tạm thời không dùng được.” Vân Thiêm Y cân nhắc chọn lựa từ ngữ.

Dù sao thì cứ coi như Đế Thiếu Cẩm đoán được trời đất, đoán được vũ trụ hồng hoang, đoán được cả đại đạo, nhưng chắc chắn hắn không đoán ra được năm đó nàng vì muốn tỏ vẻ ngầu lòi mà tung ra vô số mây mù, để rồi hiện tại chúng trở thành chướng ngại vật ngăn cản nàng về cung.

Đế Thiếu Cẩm thật sự không đoán ra.

Phi thăng thất bại mà không thân tử đạo tiêu, còn có thể duy trì vị cách chuyển thế, đại đạo ba vạn năm chỉ có một mình Vân Thiêm Y.

Trên người nàng xảy ra rất nhiều chuyện chưa từng có tiền lệ, Đế Thiếu Cẩm còn cách phi thăng cả một khoảng, dù tìm hiểu thiên đạo cũng không thể hiểu toàn bộ.

“Hừ! Nàng cứ ỷ y vì ta dễ dãi chứ gì!”

“Ôi chao.” Vân Thiêm Y vừa mới lên tiếng đã thấy gương mặt lạnh lùng của Đế Thiếu Cẩm xuất hiện ánh mắt tóe lửa, thế là nàng lại thành thật ủ rũ cúi đầu: "Ta xin lỗi mà.”

Tới lúc cho ngươi lên mặt đấy!

Nhưng thấy nàng như vậy, Đế Thiếu Cẩm cũng chẳng thể giả vờ giả vịt tiếp được.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Kiếm gỗ linh thụ không thể dính máu nữa, nếu nàng cần linh khí thì có thể hút từ ta, đến khi nàng ổn định hơn ta sẽ đi cùng nàng."

Vừa nghe lời này, Vân Thiêm Y lập tức đứng lên: "Được đó, được đó!”

Có thể hút từ Tiểu Miêu Miêu, trên đời này còn chuyện gì tốt hơn!

Nhưng một giây sau, giọng nói lạnh như gió tuyết tháng chạp của Đế Thiếu Cẩm lập tức vang lên: "Nhưng mà, để phạt nàng cho nàng biết rút kinh nghiệm, toàn bộ hành trình ta sẽ không biến thành mèo, tuyệt đối sẽ không biến!"

Nếu như Vân Thiêm Y có lỗ tai, lúc này chắc chắn sẽ cụp xuống.

Đế Thiếu Cẩm lạnh lùng hỏi: "Sao thế, không hài lòng à?”

“Không có mà!” Vân Thiêm Y cố gắng giữ vững tinh thần, gắng gượng rót chút tình cảm vào trong giọng nói: "Dù gì chúng ta cũng là bạn cũ nhiều năm, có ngươi làm bạn thì hành trình này nhất định sẽ cực kỳ thú vị, hơn nữa còn có thể hấp thụ linh khí của Thú Đế, đây là phúc khí mà bao người cầu còn chẳng được, ôi chao..."

Đế Thiếu Cẩm hận không thể đấm vào đầu nàng một cái!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ.

Quên đi!

Nàng mới vừa trở về từ lằn ranh sinh tử!

Không cho nàng ôm mèo đã là trừng phạt lớn nhất, mấy cái khác coi như xong.

Nhìn bộ dạng như thể rất mất mát của nàng, Đế Thiếu Cẩm sợ bản thân sẽ thật sự mềm lòng, hắn lập tức nói sang chuyện khác: "Linh khí của Ứng Long vẫn đang ở trong thân thể nàng, nếu nàng không ngại thì có thể đặt ở chỗ này.”

“A." Lúc này Vân Thiêm Y mới nhớ tới, nàng muốn đưa linh khí của Ứng Long vào Lưu Ly Ảo Cảnh, nhưng lại bị sự thật là mình không vào được Lưu Ly Kiếm Cung đả kích, nhất thời quên mất việc này: “Thôi cứ đặt trong Lưu Ly Ảo Cảnh đi, lát nữa ta sẽ đi ngay.”

“Cũng được.” Đế Thiếu Cẩm gật đầu.

Dù sao Ứng Long cũng bầu bạn với Vân Thiêm Y nhiều năm như vậy, nếu là Ứng Long, ngài cũng sẽ muốn ở trong ảo cảnh của Vân Thiêm Y.

Có Đế Thiếu Cẩm ở đây, Vân Thiêm Y cũng không lo lắng tình hình bên ngoài, nàng tin tưởng thực lực của Thú Đế chí tôn!

Dưới sự chỉ đạo của Đế Thiếu Cẩm, nàng ngồi đả tọa dưới cây Sinh Mệnh một lát, đợi đến khi linh khí trong cơ thể vận chuyển hoàn toàn ổn định, nàng mới đi về phía Đế Thiếu Cẩm đang đợi.

Đế Thiếu Cẩm đã không còn sử dụng hóa hình tr*n tr**ng hay khoác mấy bộ y phục da lông hoa hòe lòe loẹt nữa, hắn an phận hóa ra một bộ y phục giản dị của tu sĩ, chỉ là đường tơ hồng mạ vàng vẫn phần nào bộc lộ sự trong ngoài bất nhất của hắn.

Vân Thiêm Y vẫy tay: "Ngồi xuống đi.”

Nàng lấy từ trong túi không gian ra một sợi tơ lụa, buộc tóc cho Đế Thiếu Cẩm xong lại lấy ra một cây trâm hình đầu hổ thân rồng uốn lượn cài lên cho hắn.

“Tuyệt, rất là tuấn mỹ!”

So với bộ dáng tóc tai bù xù vừa rồi thì tốt hơn nhiều.

Đế Thiếu Cẩm đưa tay sờ lên búi tóc của mình, trên mặt nhú lên chút vui sướng, nhưng trước khi lộ ra nụ cười ngây ngô, hắn đã kìm lại: "Coi như nàng cũng biết điều!”

Sau khi hai người rời khỏi tiên cảnh, Vân Thiêm Y phát hiện bọn họ vẫn còn ở trong trận pháp của Thố Vinh, nàng nhìn xuống phía dưới, Thiên Hạc Tông đã lui lại đâu vào đấy, xung quanh không còn bóng dáng tà đạo nữa.

Có một số là nàng giết, có một số là Đế Thiếu Cẩm xử lý, nhưng phần lớn vẫn là người Thiên Hạc Tông dùng máu thanh trừ.

Vân Thiêm Y không thể trách cứ là Đế Thiếu Cẩm thất trách.

Thần thú và Nhân tộc không giống nhau, không thể áp dụng chuẩn mực đạo đức và trách nhiệm xã hội của Nhân tộc lên thần thú được.

Việc nàng ngã xuống đã là đả kích rất lớn đối với các bằng hữu cũ, đặc biệt là các thần thú bầu bạn với nàng.

Ứng Long đã tuẫn đạo, một vị suýt chút nữa cũng tuẫn đạo, có thể bởi vậy mà ảo cảnh của Thố Vinh bị vỡ, đến nay lão vẫn không muốn nhắc tới trước mặt Vân Thiêm Y, luôn ấp a ấp úng không chịu nói, chỉ sợ là do cảm thấy nói ra sẽ giống như đang trách Vân Thiêm Y.

Còn có Đế Thiếu Cẩm đạo tâm bất ổn, phong bế ảo cảnh mười sáu năm.

Dãy núi Quan Vân mất đi sự che chở của Thú Đế, không phải lỗi của Đế Thiếu Cẩm mà là trách nhiệm của nàng.

Nàng nhận trách nhiệm này, đây không phải là chuyện nàng muốn hay không muốn, mà là việc nàng phải gánh vác.

Nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng đáp xuống, trái tim treo lơ lửng của Thố Vinh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này những người Thiên Hạc Tông đã về tới doanh địa, cách thôn xóm gần đó không xa.

Mọi người trong thôn đã được Vân Kế sắp xếp di chuyển đến bí cảnh, tạm thời tránh né tà đạo bên ngoài.

Khi Vân Thiêm Y đáp xuống, Từ Thanh Thư và Minh Hàn Đăng đang kiểm kê nhân số đệ tử Thiên Hạc Tông.

Nhìn thấy nàng, ánh mắt Minh Hàn Đăng lập tức sáng ngời, còn Từ Thanh Thư thì lại tối sầm, vẻ mặt phức tạp quay đầu đi.

Vân Thiêm Y đã cứu bọn họ, đây là điều tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, tuy rằng không biết làm sao nàng làm được... Có thể đây chính là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn, chuyện của nhất phẩm, tu sĩ chưa đến tứ phẩm như bọn họ làm sao biết được.

Hiện tại trong những đệ tử này đã không còn ai coi Vân Thiêm Y là tu sĩ cửu phẩm nữa, tất cả mọi người đều tin rằng nàng chính là Trận tu nhất phẩm.

Mà việc nàng cứu mọi người cũng là sự thật.

Điều này khiến Từ Thanh Thư rất rối rắm, thù giết đồ đệ và ân cứu mạng, phải buông phải giữ bên nào?

Minh Hàn Đăng thì không phức tạp như vậy, từ trước đến nay hắn vẫn luôn yêu thích Vân Thiêm Y.

"Thiêm Y." Minh Hàn Đăng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có vết thương nào thì mới thở phào nhẹ nhõm, hắn khẽ nhếch môi cười, đến khi ngẩng đầu mới thấy Đế Thiếu Cẩm đi theo phía sau Vân Thiêm Y, nụ cười của hắn lập tức cứng đờ, lời vốn định nói ra khỏi miệng cũng biến thành: "Vị tu sĩ này là?"

Hình dạng con người của Thú Đế chí tôn, đừng nói là Minh Hàn Đăng, thậm chí đôi ba tu sĩ nhất phẩm và một vài tu sĩ nhị phẩm còn chưa từng thấy.

Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm hiển nhiên đã thương lượng qua: "Đây là bạn cũ lúc trước của ta.”

Nếu chỉ có Minh Hàn Đăng, đương nhiên nàng sẽ lười giải thích, nhưng Đế Thiếu Cẩm muốn đi cùng bọn họ một thời gian, vậy xem như đây là lời giải thích cho Thố Vinh, còn có Vân Kế và mọi người ở Thiên Hạc Tông nghe: "Hắn vừa xuất quan, sau khi biết tà đạo tàn sát bừa bãi thì đến đây hỗ trợ.”

Dừng lại một chút, Vân Thiêm Y dựa theo yêu cầu của Đế Thiếu Cẩm, tiếp tục nói: "Là Trận tu tam phẩm.”

Chà!

Tất cả đệ tử Thiên Hạc Tông ở xung quanh nghe đến đây đều không nhịn được hít sâu một hơi.

Trận tu Tam phẩm!

Sống!

Chưa thấy bao giờ!

À không đúng, từ sau khi Vân Thiêm Y, vị Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn này đi tới Thiên Hạc Tông, bọn họ đã gặp các tu sĩ bậc cao khác, như Thố Vinh là thần thú nhị phẩm đó!

Nhìn lại, tu sĩ tam phẩm, cảm giác kém một chút.

Trận tu nhất phẩm và thần thú nhị phẩm mang đến cho bọn họ chấn động, làm cho đám tu sĩ không đến tứ phẩm này đột nhiên cảm thấy tam phẩm cũng không cao siêu gì.

Đế Thiếu Cẩm bĩu môi.

Nếu nói hắn là nhất phẩm, chắc sẽ dọa đám người Thiên Hạc Tông sợ mất, hắn không giả heo đâu! Hắn chính là thần thú Sô Ngô có thể trực tiếp ăn thịt hổ!

“Đế Thiếu Cẩm.” Hắn lạnh nhạt lên tiếng.

Minh Hàn Đăng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương, lại thấy khoảng cách thân mật giữa hắn và Vân Thiêm Y, trong lòng chợt hiểu ra, hắn có phần buồn rầu song vẫn duy trì thể diện của một vị đại sư huynh: "Đế tiên quân, vạn dân núi Quan Vân có thể được tiên quân che chở, tất nhiên là cảm tạ vạn phần, công đức của tiên quân chí cao vô thượng.”

“Không cần gọi ta là tiên quân đâu." Tu sĩ cấp thấp nếu gặp tu sĩ cấp cao không quen biết, bình thường đều gọi đối phương là tiên quân, xem như một kiểu xưng hô tôn trọng, nhưng Đế Thiếu Cẩm lại cảm thấy không đủ khí phách: “Gọi Đế Quân là được.”

Ngươi biết chiếm hời thật đấy!

Vân Thiêm Y âm thầm đánh giá.

Tuy rằng xét theo bản chất, thế này cũng không tính là chiếm hời.

Thú Đế chí tôn, đương nhiên xứng với hai chữ Đế Quân.

Bình Luận (0)
Comment