Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 62

Tuy Minh Hàn Đăng cảm thấy không quá thoải mái nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao Đế Thiếu Cẩm cũng là tu sĩ tam phẩm, người ta nói sao thì là vậy.

Sự chú ý của hắn vẫn dồn về phía Vân Thiêm Y: "Thiêm Y, tà đạo ở đây đã được thanh trừ gần xong rồi, Tông chủ tuy khá hơn nhiều nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian, muội theo chúng ta về đi."

Vân Thiêm Y lắc đầu.

Nàng có chuyện khác phải làm.

Nàng và Đế Thiếu Cẩm trao đổi ánh mắt.

Nguồn cơn lây nhiễm của tà đạo sẽ ký sinh trong cơ thể tu sĩ, Vân Thiêm Y vốn không tin vào cái gọi là kiểm tra của bọn họ.

"Huynh triệu tập tất cả mọi người đi, bọn ta muốn kiểm tra thêm một lần nữa." Vân Thiêm Y nhìn sang Đế Thiếu Cẩm: "Vị này là Đế Quân đại nhân tam phẩm, đến đây cũng vì chuyện này."

Minh Hàn Đăng gật đầu, quay lưng đi triệu tập mọi người.

Vân Thiêm Y suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua Vân Kế.

Vân Kế vốn đang yên tĩnh nằm một góc, vừa thấy nàng thì lập tức gọi: "Thiêm Y!"

"Người cứ nằm yên đó đi." Vân Thiêm Y nhìn sang Thố Vinh và Vân Mộc Hương: "Sao rồi?"

"Bẩm tôn thượng, miệng vết thương đã không thành vấn đề." Vân Mộc Hương nói: "Có điều Vân Tông chủ đã cạn kiệt linh khí, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, tốt nhất là ở nơi có linh khí dồi dào."

Nơi có linh khí dồi dào sao? Đó chẳng phải là khe suối Vân Long ư?

Vân Thiêm Y thuật lại lời này cho Vân Kế.

Vân Kế gật đầu, không khỏi thở dài: "Bây giờ trong tông môn xảy ra không ít chuyện, ta nghe nói ở cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn và cuộc tổng tuyển chọn nội môn đều xảy ra chuyện, còn có chuyện Tư Quá Nhai..."

Ông không nói tiếp.

Vân Kế là Tông chủ, hiển nhiên có cách nắm giữ tình báo trong tông môn của riêng mình, có điều trong chuyện Tư Quá Nhai thì ngay cả người của Thiên Hạc Tông cũng không quá rõ ràng.

Vân Thiêm Y không tiếp lời.

Vân Kế chờ mãi, đành phải nói tiếp: "Chúng ta về chỉnh đốn trong tông môn trước, Thiên Hạc Tông cũng có suối nguồn dồi dào linh khí, thuận tiện hơn nhiều."

Ông lại hỏi: "Lần này con xuống núi là vì chuyện gì?"

Vân Thiêm Y thành thật đáp: "Con xem tình hình tà đạo, cũng muốn thăm người, bây giờ là vì việc khác."

Vân Kế cười khổ: "Phải để con bận tâm... Ta thật xấu hổ mà."

Ông suýt nữa nói ra hai chữ phụ thân, nhưng nghĩ lại, người ta bây giờ là Trận tu nhất phẩm, bên cạnh là Trận tu tam phẩm, nói không chừng là đồ đệ hoặc đại loại thế trong quá khứ.

Lúc này ông tự xưng là phụ thân của Trận tu nhất phẩm thì mất mặt quá, vì thế nên lập tức sửa miệng.

Vân Kế làm Tông chủ, bản thân làm gương bảo vệ mọi người, sao có thể mất mặt được?

Suy cho cùng Vân Thiêm Y cũng không biết cách an ủi đàn ông trung niên, nàng nghĩ một lát rồi nói: "Thần thú của người nói với con rằng, người rất tốt."

Nhiều thần thú như vậy, trong thời khắc đó vẫn không rời đi, cũng không thừa cơ tấn công ông mà lại luôn túc trực bên cạnh Vân Kế, bấy nhiêu đã đủ chứng minh phẩm hạnh của Vân Kế.

Vân Thiêm Y không phải kiểu người sến sẩm, nàng nhìn quanh một vòng, xua tay với những người khác của Thiên Hạc Tông: "Mọi người ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói riêng với phụ thân."

Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn nàng và Vân Kế, ngoài ra còn có Đế Thiếu Cẩm và Thố Vinh, đến lúc này Vân Thiêm Y mới kể: "Con đã gặp Cầm Vũ Thanh."

"À." Vân Kế ngẩn người một thoáng, nhưng cũng không có phản ứng gì. "Thật sao, Hồng Dược đưa con đến đó à?"

Nếu Vân Thiêm Y xuống núi, rất có thể sẽ đến thăm nghĩa mẫu của Hồng Dược.

Vân Thiêm Y nói tiếp: "Bà ấy nói với con rất nhiều, có chuyện này con muốn hỏi người."

Không đợi Vân Kế trả lời, Vân Thiêm Y đã nói: "Năm đó người và mẫu thân con tiến vào bí cảnh của Tôn Thanh Y, người nói cho con biết tình hình bên trong đi."

Vân Kế mê man chớp mắt, Tôn Thanh Y là ai, ông và Cầm Sơn Nguyệt đã từng đi qua rất nhiều bí cảnh, Vân Thiêm Y đang nói đến nơi nào?

Có điều một khắc sau, liên tưởng đến Cầm Vũ Thanh, Vân Kế đã có đáp án: "Là bí cảnh của Cầm thị sao?"

Thấy Vân Thiêm Y gật đầu, ông cau mày: "Con muốn vào đó sao? Không được... Chậc."

Ánh mắt của ông nhìn qua Đế Thiếu Cẩm anh tuấn cao lớn, rồi lại nhìn thoáng qua Thố Vinh.

Thôi.

Cũng không có gì mà không thể.

Vân Kế hơi nhỏm dậy, ông hồi tưởng một lát rồi mới nói với Vân Thiêm Y: "Thật ra trong bí cảnh đó cũng không có gì nguy hiểm, ít nhất với những gì mà ta gặp thì không có, khung cảnh bên trong đại khái là thành trì Ma Vực, nhưng ta không thể đi vào trong Ma Vực, chỉ có thể đứng ngoài ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng bị bí cảnh đẩy ra ngoài."

Quả nhiên... Vân Thiêm Y hỏi: "Người hoàn toàn không gặp mẫu thân ở trong đó đúng không?"

"Phải." Vân Kế nói: "Ta đoán có lẽ Sơn Nguyệt đã vào trong thành trì, kể cả khi ta đã rời khỏi bí cảnh, cũng có thể nàng đã gặp được hoặc kích phát được cơ duyên gì đó. Mà trên thực tế, đúng là nàng đã chiếm được một loại pháp khí."

Vân Thiêm Y hỏi: "Đó là thứ gì? Còn ở Thiên Hạc Tông không?"

"Đã không còn nữa..." Vân Kế hơi chần chừ, ông cân nhắc một lát rồi mới kể tiếp: "Là một chiếc vòng pháp, cụ thể nó có tác dụng gì thì ta không rõ, chỉ biết là pháp khí nhị phẩm, lúc Sơn Nguyệt qua đời thì vòng pháp cũng biến mất theo. Ta đoán là vòng pháp đã quay về bí cảnh, có một số pháp khí nhận chủ, sau khi chủ nhân qua đời thì nó sẽ trở về chỗ cũ."

Vân Thiêm Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thời gian gấp rút, nàng hỏi thẳng vào vấn đề muốn biết: "Năm đó mẫu thân qua đời khi Thiên Hạc Tông gặp nguy, tình hình cụ thể là sao?"

Vân Kế vậy mà thở dài, hỏi ngược lại Vân Thiêm Y: "Con có biết Vô Ảnh không?"

Vân Thiêm Y không giấu giếm: "Tôn Thanh Y, đã từng là tu sĩ Ma tu nhất phẩm, cũng là tổ tiên của mẫu thân con, người này từng có một cây đàn tên là Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm, nàng ta dùng đàn làm vũ khí, tu luyện một loại ma âm võ thức, sau này Tôn Thanh Y được tôn xưng là Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm, có điều cây đàn này đã bị tiêu huỷ, không còn tồn tại trên đời."

"Thì ra là vậy." Vân Kế vốn đang lo lắng giờ đã thở phào nhẹ nhõm. "Nghe con nói vậy, ta còn tưởng bọn chúng muốn đoạt Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm, hoá ra không phải vậy... Giống như lần này, lần đó Sơn Nguyệt cũng vậy. Thiên Hạc Tông bị Ma tu tiến công, hơn nữa đối phương còn mang theo pháp khí có thể công phá Tứ Thánh Huyết Vân Trận, nếu không nhờ Sơn Nguyệt liều chết chống cự thì Thiên Hạc Tông đã bị diệt rồi. Có điều lúc đó Ma tu không nói là muốn Vô Ảnh, mà thật ra ta từng nghĩ tới nghĩ lui tình huống ngày hôm đó rất nhiều lần, cứ cảm thấy đối phương không phải tới vì Thiên Hạc Tông, mà tới vì Sơn Nguyệt thì đúng hơn."

"Thì ra là vậy, con biết rồi."

Vân Kế lại không rõ: "Con, con biết cái gì?"

Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn Vân Kế, không chắc Vân Kế biết được bao nhiêu.

Có một số việc Cầm Vũ Thanh sẽ nói cho nàng, nhưng chưa chắc đã nói cho Vân Kế.

Nàng chỉ biết rằng, người tấn công Cầm Sơn Nguyệt năm đó là ai.

Là phụ thân của bọn họ.

Vị tu sĩ Tình tu tu Tuyệt Tình Đạo.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lý do rất đơn giản.

Vị tu sĩ Tuyệt Tình Đạo kia phải diệt cả nhà để chứng đạo, tấn cấp lên tứ phẩm trở thành tu sĩ Vô Tình Đạo, tuy có nhiều phương pháp tuyệt tình trong Tuyệt Tình Đạo, nhưng từ chuyện Cầm gia bị diệt môn là có thể thấy ông ta chứng đạo theo cách này.

Có điều, hai nữ nhi song sinh ruột của ông ta không những không chết mà còn trốn thoát, hơn nữa còn sống rất tốt.

Vậy thì chứng đạo thành công kiểu gì?

Ngày nào Cầm Vũ Thanh và Cầm Sơn Nguyệt chưa chết, ngày đó ông ta sẽ không thể lên tứ phẩm, mà hai người họ cũng không thể chết trong tay người khác, chỉ có thể mất mạng trong tay người phụ thân ruột thịt này.

Cho nên, chắc chắn ông ta vừa cho người lén bảo vệ tỷ muội Cầm thị, vừa tìm cơ hội thích hợp để ra tay.

Còn cụ thể ra tay như thế nào, thì tuỳ vào cách ông ta muốn chứng đạo như thế nào, mỗi tu sĩ sẽ có phương thức khác nhau, khó mà nói chung được.

Nhưng tổng thể quá trình sẽ giống như thế.

"Bây giờ Ma tu cũng muốn tìm Vô Ảnh." Lúc Vân Kế nằm trên giường đã nghĩ nát óc, ông không biết rốt cuộc Vô Ảnh là cái gì, thấy Vân Thiêm Y ngược lại biết về Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm, ông nhân cơ hội mà hỏi thêm: "Còn có vật gì tên là Vô Ảnh nữa không?"

"Gã ta còn nhắc gì khác về Vô Ảnh nữa sao?"

Vân Kế suy nghĩ: "Gã ta nói mình cảm ứng được Vô Ảnh đang ở xung quanh dãy núi Quan Vân."

Kiếm Vô Ảnh?

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Vân Thiêm Y.

Nhưng chắc không phải.

Kiếm Vô Ảnh đang ở Lưu Ly Kiếm Cung bên trong Lưu Ly Ảo Cảnh, bây giờ nàng còn bị mây mù chắn đường không vào được Lưu Ly Kiếm Cung, hơn nữa còn ở giữa vô số danh kiếm trong thiên địa, sao có thể dễ dàng rò rỉ khí tức để Ma tu cảm ứng được chứ!

Còn thứ gì có tên là Vô Ảnh nữa... Không lẽ là chìa khóa bí cảnh trên tay Cầm Vũ Thanh?

Không chừng bí cảnh kia tên là bí cảnh Vô Ảnh.

"Xem ra con phải vào bí cảnh một chuyến." Vân Thiêm Y đứng dậy: "Việc này không thể chậm trễ, người hãy nói con biết lối vào bí cảnh đi."

Vân Kế gật đầu, lại sực nhớ ra gì đó: "Cầm tỷ cũng biết lối vào bí cảnh, bà ấy không nói cho con biết sao?"

"Sau khi cảm ứng được Thiên Hồng Quán Nhật Trận, bí cảnh đã hút thẳng di mẫu vào rồi."

"Chà..." Vân Kế nhìn nàng, vẫn cảm thấy không yên tâm: "Cho dù con đã từng là Trận tu nhất phẩm, còn có thần thú lợi hai thế này, có cả... Đạo hữu mạnh mẽ, nhưng dù sao bây giờ con chỉ là cửu phẩm, chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn."

Vân Thiêm Y gật đầu, lại nghe Vân Kế nói tiếp: "Thành trì Ma Vực rất lớn, chỉ có ba người, nếu sau khi tiến vào bị tách ra thì sẽ rất nguy hiểm."

"Nguyệt Cừ." Vân Kế khẽ gọi, ngoài cửa sổ lập tức xuất hiện một thiếu nữ mặc váy gấm đỏ rực, mái tóc vàng hoe, buộc thành đuôi ngựa: "Đây là thần thú Nguyệt Cừ của ta, là Phượng Hoàng ngũ phẩm, có nó đi theo con, ta cũng yên tâm hơn."

Vân Thiêm Y muốn nói đã có Thú Đế chí tôn đi theo con rồi, còn gì mà không yên tâm, trước khi nàng tiến vào hiển nhiên sẽ đưa thần thú vào trong Lưu Ly Ảo Cảnh của mình, tuy hai ảo cảnh không thể lồng vào nhau, ảo cảnh này ở trong ảo cảnh kia, song chỉ triệu hoán thần thú hoặc thần kiếm ra ngoài thì không thành vấn đề, huống chi bí cảnh đã không còn là ảo cảnh.

"Không cần đâu." Vân Thiêm Y uyển chuyển từ chối: "Nếu là ngũ phẩm, không khéo sẽ liên luỵ."

Đến chừng đó Tiểu Phượng Hoàng có gặp nguy hiểm, bọn họ còn phải chạy đi cứu nó.

Nguyệt Cừ mở to mắt nhìn Vân Thiêm Y, trước đó sự chú ý của cô bé đều tập trung vào Vân Kế và Thú Đế chí tôn Đế Thiếu Cẩm.

Cô bé dùng thần thức quét qua mới phát hiện, vị nữ nhi của Vân Kế ở trước mặt mình chính là, là, là Kiếm Đế chí tôn đó!!!

Cô bé khó tin nhìn sang vẻ mặt vô tri của Vân Kế, lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Vân Thiêm Y, vừa mới định quỳ xuống đã bị Thố Vinh quát lớn ngăn cản: "Trước mặt người của Thiên Hạc Tông, không cần quỳ lạy Đế Tôn."

"Hả..." Ánh mắt Nguyệt Cừ không rời Vân Thiêm Y, dường như cô bé nghĩ ra điều gì, hai mắt tức khắc sáng người: "Kiếm Đế tôn thượng, ta có quen một vị Phượng Hoàng nhị phẩm, không bằng để bà ấy đi theo ngài!"

Bình Luận (0)
Comment