Nghe thấy bốn chữ Phượng Hoàng nhị phẩm, hai vị thần thú cấp cao không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn đối phương.
"Cháu là nữ nhi của Chiếu Dạ ư?" Thố Vinh hỏi thay hai vị Đế Tôn.
Nguyệt Cừ hơi sửng sốt, gật đầu.
Cô bé chưa ngốc đến nỗi hỏi ngược lại sao lão quen mẫu thân của ta.
Các thần thú cấp cao từ nhị phẩm trở lên đều quen biết nhau, huống chi bọn họ còn là Phượng Hoàng.
Tộc Phượng Hoàng tuy không rung núi chuyển non như tộc Rồng, song cũng là chủng tộc thần thú cao cấp, một loài huyễn sinh.
Khi thần thú của những tộc bình thường giao phối với nhau, tám chín phần mười con non sinh ra có vẫn giữ nguyên hình dạng động vật của chủng loài gốc, không có linh tính, một hai phần mười mới có chút ít tu vi từ khi sinh ra.
Nhưng loài huyễn sinh thì khác, bất kể là Rồng hay Phượng Hoàng, hoặc những loài khác, con nhỏ vừa sinh ra đã có tu vi rồi.
Rồng con vừa sinh ra là tứ phẩm, Phượng Hoàng con vừa sinh ra là ngũ phẩm.
Loài huyễn sinh hoàn toàn không bận tâm đến vấn đề tư chất như những chủng tộc khác, mà chú trọng vào cảnh ngộ và cơ duyên.
Nói cách khác tức là, nếu có thể ôm đùi được thì hãy mau ôm đi!
Nguyệt Cừ bằng bản năng ý thức được, thời điểm này rất có thể là cơ duyên lớn của mẫu thân, chỉ cần mấy người Đế Tôn gật đầu, cô bé sẽ gọi mẫu thân đến ngay.
"Bà ấy khoẻ không?" Thố Vinh nở nụ cười từ ái, hỏi tiếp.
Tộc Thỏ bọn họ là phàm sinh trong phàm sinh, rất ít người có thể tu luyện đến cấp cao, việc tu hành không dễ mà thọ mệnh của tộc Thỏ cũng ngắn, thường chỉ kéo dài từ năm đến mười năm, quá mười mấy năm đã được xem là sống lâu, phải có cơ duyên và may mắn lắm mới tu ra nội đan gia tăng tuổi thọ, tiếp tục tu hành.
Thố Vinh tu đến nhị phẩm tương đương với chuyện lão rất nổi danh trong nhóm thần thú cấp cao, có thể nói là giao hữu khắp nơi.
Các thần thú mang tâm tư hồn nhiên chất phác, tuy có bản năng cá lớn nuốt cá bé song không có quan niệm đội trên đạp dưới theo dòng dõi, bình đẳng về chủng tộc xuất thân, có thể nói thần thú nào càng có cơ duyên thì lại càng được tôn kính.
Nguyệt Cừ cười nhẹ: "Hay cháu bảo bà ấy đến đây đích thân nói cho ông biết, có được không?"
Nói xong, cô bé lại lén liếc qua Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y hoàn toàn không thể cự tuyệt tiểu cô nương trước mặt, nàng hắng giọng: "Cũng được, lâu rồi ta chưa gặp bà ấy."
Nàng có nguyên tắc một tí được không!
Đế Thiếu Cẩm cố kìm nén không trợn trắng mắt, bây giờ hắn trong hình thái nam nhân chứ không phải mèo con, trợn trắng mắt sẽ rất lộ liễu, bị người ta thấy thì mất mặt lắm!
Nhưng Vân Kế nói cũng có lý.
Tuy hắn tin mình có thể bảo vệ được Vân Thiêm Y, nhưng thế sự vô thường, quan trọng nhất là Vân Thiêm Y không hề có thói quen của một tu sĩ cảnh giới cửu phẩm, cộng thêm vẫn còn vị cách Kiếm Đế, thành ra nàng luôn làm càn.
Có thêm một người trông chừng cũng tốt.
Nhìn thấy Thú Đế chí tôn cũng gật đầu, Nguyệt Cừ hớn hở bay đi tìm mẫu thân.
Toàn bộ người trong phòng, chỉ riêng Vân Kế là không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh thôi ông cũng sẽ biết.
Không lâu sau, bên ngoài căn phòng nhà nông mà bọn họ ở nhờ truyền đến hơi mát trong lành, tiếp theo, một bóng hình hấp tấp xộc vào từ cửa sổ, bổ nhào vào người Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chỉ cảm thấy có gì đó nóng hổi, mềm nhũn trên mặt mình, nàng lập tức nhắm mắt giữ lệ.
Chiếu Dạ vùi thân mình to lớn vào sâu trong lồng ngực Vân Thiêm Y, ôm nàng thật chặt: "Kiếm Đế tôn thượng! Quả nhiên là ngài chưa chết!"
Chậc.
Chà.
Vân Thiêm Y vùi mình trong bộ lông mềm mại mịn màng, trong lòng không còn nghĩ gì được nữa, đầu óc trống rỗng.
Đế Thiếu Cẩm bất mãn hắng giọng: "Thôi đủ rồi đấy!"
Chiếu Dạ luyến tiếc lắm mới chịu thả Vân Thiêm Y ra, chỉ liếc mắt nhìn Đế Thiếu Cẩm một cái: "Thú Đế tôn thượng cũng ở đây sao?"
Đương nhiên ta ở đây rồi! Ta vẫn luôn ở đây mà!
Đế Thiếu Cẩm suýt thì bùng nổ, may mà có Thố Vinh kìm lại.
Tôn thượng à, lão nháy mắt với Đế Thiếu Cẩm, còn có con nít ở đây, hình tượng, chú ý hình tượng.
Nguyệt Cừ cũng kinh ngạc nhìn mẫu thân, cô bé ngược lại không đến quá gần Vân Thiêm Y, cô bé là thần thú bầu bạn với Vân Kế, song cũng chưa từng nhiệt tình như vậy đối với tu sĩ bầu bạn với mình.
Ngay cả Vân Thiêm Y cũng không biết làm sao đẩy Chiếu Dạ ra, giữ khoảng cách với bà ấy.
May là Chiếu Dạ cố kỵ có nữ nhi ở đây, bà ấy chỉ ôm Vân Thiêm Y thêm một lát rồi buông nàng ra.
Bà ấy hoá hình thành dáng vẻ cao lớn, gần như chỉ thấp hơn Đế Thiếu Cẩm một xíu, vóc người gợi cảm đầy đặn, bộ váy đỏ rực như lửa thêu chỉ vàng khiến dáng người càng thêm quyến rũ.
"Thố Vinh, đã lâu không gặp!"
Thố Vinh cười, v**t v* chòm râu: "Đã lâu không gặp, thấy bà tràn đầy sức sống như vậy, lão hủ cũng yên tâm rồi."
Lão tường thuật mọi chuyện cho Chiếu Dạ nghe.
Chiếu Dạ lẩm bẩm: "Vô Ảnh..."
"Cách đây rất lâu ta từng đi qua nơi Ma tu tụ tập." Chiếu Dạ nói: "Nhưng ta chưa từng nghe tới nơi nào gọi là thành trì Ma Vực."
Suy cho cùng Ma tu cũng là một trong tám tu của thiên đạo, đều tu hành ở trên đại lục Thần Châu, cũng có môn phái tu hành, hoàn toàn không có nơi gọi là Ma Vực.
"Có điều..." Dạ Chiếu nói tiếp: "Nếu là ảo cảnh của Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm, vậy có thể tính là Thánh Địa của Ma tu không?"
Bà ấy nhìn thoáng qua Đế Thiếu Cẩm.
Cho dù thế nào, đây cũng là Thú Đế của Thú tộc bọn họ, cũng vì quan hệ tốt cho nên bà ấy mới cư xử tuỳ ý với Đế Thiếu Cẩm, Nguyệt Cừ diện kiến Đế Thiếu Cẩm cũng không cần quỳ bái.
Mà ảo cảnh Linh Thụ Tiên Cảnh của Đế Thiếu Cẩm, chính là Thánh Địa của Thú tu bọn họ.
"Ôi!" Vân Thiêm Y sáng mắt. "Đúng thế."
Có lý lắm.
Nàng là bóng tối dưới ánh đèn*, chủ một ảo cảnh, thành ra nàng và Đế Thiếu Cẩm nhất thời khó liên tưởng theo góc độ này.
*Nguyên văn là "灯下黑", một câu tục ngữ của Trung Quốc, nguồn gốc là từ ngày xa xưa, người ta hay đựng dầu động thực vật và tim đèn trong những vật dụng như bát, đĩa, chạn,... để chiếu sáng. Khi đèn chiếu sáng sẽ xuất hiện một khoảng u tối do bị vật dụng chứa nguồn sáng cản trở. Khoảng u tối này có đặc điểm là nằm rất gần nguồn sáng, thế nên gọi là 灯下黑.
Người Trung Quốc hiện đại thường dùng câu này với bốn nghĩa:
1. Có rất nhiều chuyện xảy ra ngay bên cạnh chúng ta trong suốt cuộc đời, nhưng ta không thể phát giác được.
2. Bản thân những thành viên trong nội bộ các cơ quan phụ trách tấn công những hành vi vi phạm pháp luật lại dễ dàng thực hiện hành vi phạm pháp, ví dụ thành viên trong bộ phận chống ma tuý lại tham gia buôn bán ma tuý, công an gia nhập băng nhóm xã hội đen vân vân.
3. Dùng để chỉ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
4. Cũng để chỉ việc ai đó muốn thăm dò thâm tâm kẻ khác.
Tám tu thiên đạo, theo Vân Thiêm Y biết ít nhất có bốn vị tu sĩ nhất phẩm mở ảo cảnh cho đồng đạo có trình độ nhất định.
Thánh Địa của thần thú là Linh Thụ Tiên Cảnh của Đế Thiếu Cẩm.
Thánh Địa của Trận tu là Trúc Thâm Hồ Cảnh.
Thánh Địa của Tình tu là Tuyết Sơn Liên Cảnh.
Còn có của nàng nữa, có điều của nàng khác ba ảo cảnh trên, Vân Thiêm Y chỉ mở Lưu Ly Ảo Cảnh cho những đệ tử tương đối thân thiết, mà đám Kiếm tu lại luôn ngưỡng vọng Lưu Ly Kiếm Cung hơn.
Nàng thật sự thích bày Lưu Ly Kiếm Cung ra cho mọi người nhìn.
Dù sao kiến trúc nơi đó to lớn đồ sộ! Nàng bỏ nhiều công sức lắm đấy!
Vô Tướng Kiếm Tông nằm trên đỉnh cao nhất của núi Cửu Loa, vào một vài thời điểm đặc biệt có ý nghĩa, nếu Vân Thiêm Y không bế quan thì sẽ chiếu hình chiếu của Lưu Ly Kiếm Cung l*n đ*nh núi Cửu Long, để Kiếm tu trong thiên hạ có thể đến thăm viếng.
Mà những đạo tu còn lại, Dược tu xưa nay chưa có tu sĩ nhất phẩm, tu sĩ nhất phẩm của Yêu tu và Ma tu thì đã ngã xuống.
Vị Ma tu đó chính là Tôn Thanh Y.
Nàng không biết quá rõ về các môn các phái cũng như quan hệ giữa các cấp bậc, có điều Tôn Thanh Y đã từng lên nhất phẩm, hơn nữa ở trạng thái nửa tỉnh nửa nhập ma chừng mấy nghìn năm, trong suốt mấy nghìn năm qua chỉ có duy nhất một vị tôn giả nhất phẩm, ảo cảnh của nàng ta trở thành Thánh Vực của Ma tu thì cũng vô cùng bình thường.
Ma thành sao?
Bất luận nhìn từ góc độ nào, đây cũng là một khả năng.
Đáng tiếc, nếu nàng có thể lấy kiếm Vô Ảnh ra thì có lẽ sẽ tốt hơn, có điều Vân Thiêm Y thật sự không nhớ được rốt cuộc kiếm Vô Ảnh đặt ở bậc nào, mà cho dù có nhớ ra cũng vô dụng, nàng không thể bò lên từng bậc thang cao hơn nửa người được.
Đế Thiếu Cẩm có tới cũng vô dụng.
Vẫn câu nói kia, đó là trung tâm của ảo cảnh.
Vân Thiêm Y vào đó nhiều lần như vậy nhưng chưa từng chạm vào cây thánh Sinh Mệnh lần nào, cho dù cây thánh Sinh Mệnh chịu chấp nhận nàng, nàng cũng cố gắng không chạm vào.
Còn về mây mù trong Lưu Ly Kiếm Cung, cũng khó mà nói được.
Đến khi đó chẳng những mất mặt, có khi còn bị Đế Thiếu Cẩm trêu chọc mãi.
Thôi quên đi!
Một người ba thần thú bàn bạc qua, Đế Thiếu Cẩm và Thố Vinh lại đi ra ngoài kiểm tra các đệ tử khác của Thiên Hạc Tông, sau khi chắc chắn không còn người nào bị lây nhiễm tà đạo, Thố Vinh và Chiếu Dạ mới không tình không nguyện bị đẩy vào Lưu Ly Ảo Cảnh.
Đế Thiếu Cẩm không yên tâm để Vân Thiêm Y ở một mình bên ngoài, bèn đi theo nàng.
Có Đế Thiếu Cẩm ở đây, Vân Thiêm Y quay về thôn Vân Lư rất nhanh.
Thôn Vân Lư quả thật tồn tại vì bảo vệ mồ mả kia, bọn họ thậm chí còn mở một con đường sỏi dẫn đến đấy, Vân Thiêm Y không cần ai dẫn đường.
Hai bên đường sỏi là rừng tre rậm rạp.
So với những cây phải mất hàng chục năm mới phát triển, rừng tre có thể nhanh chóng trở nên rậm rạp chỉ sau một mùa, rất lý tưởng để trồng ở những nơi thường xuyên xảy ra chiến sự, nhằm che đậy dấu vết của trận chiến.
Trên đường đi, Vân Thiêm Y nhìn thấy rất nhiều vùng đất bị đốt cháy và oanh tạc, những chiếc lá tre mỏng manh trên mặt đất thậm chí còn không che được vết cháy xém, cho thấy giao tranh xảy ra thường xuyên ít nhất mỗi ba tháng một lần.
Đi xuyên qua rừng tre là một nghĩa địa rộng lớn, những ngôi mộ không chỉnh tề nhưng dày đặc phủ kín mặt đất.
Vân Thiêm Y bước đến trước một ngôi mộ, nhìn thoáng qua bia mộ.
Bên trên viết họ tên và làng xóm cư trú của người chết một cách ngay ngắn.
Nàng nhìn thêm một vài lần nữa, chúng có những quy tắc giống nhau.
Họ đều là thôn dân, Trương Tam, Lý Tứ, A Miêu A Cẩu, đáng chú ý hơn là các ngôi làng trải dài từ thôn Thanh Ngưu dưới chân Thiên Hạc Tông đến các thôn làng ở vùng đồng bằng bên kia.
Đây là cách làm bắt đầu phát triển trong vài trăm năm qua.
Trước đây đương nhiên mỗi thôn đều có nghĩa địa riêng, nhưng sau khi tà đạo thường xuyên hoạt động, những mộ địa có âm khí nặng nề và thi thể mới mẻ trở thành nơi ưa thích của chúng, các thôn thường bị thi biến tập kích huỷ diệt.
Mà các thôn không đủ nhân lực để tự quản lý và chống lại thi biến và tà đạo.
Thỏa hiệp cuối cùng là dành ra một bãi tha ma tập trung trong phạm vi quản lý của một tông môn, chuyển tất cả các mồ trong khu vực về đây, tông môn sẽ cử người đến canh gác và quản lý.
Điều này không chỉ có thể giải quyết thi biến và tà đạo, để dân làng ít bị tổn hại nhất có thể, hơn nữ vào Thanh minh hoặc ngày giỗ tổ tiên, các gia đình có thể đến tế bái.
Mồ mả được Thiên Hạc Tông phụ trách hiển nhiên chính là nơi này, Cầm Vũ Thanh ắt là người được Vân Kế gửi gắm ở đây trông coi, Thiên Hạc Tông cung cấp hỗ trợ và vật tư tu hành, định kỳ sẽ phái đệ tử đến tuần tra một vòng.
Chỉ không ngờ, nơi này còn là lối vào bí cảnh của Tôn Thanh Y.
Tôn Thanh Y đã bị Vân Thiêm Y chém giết ở núi Cửu Loa, lúc đó nàng ta thật sự không còn khống chế được tâm ma nữa đành lên núi tìm Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y vẫn muốn cứu nàng ta cho nên đã giữ người ở lại núi Cửu Loa, nỗ lực giúp nàng ta tiêu trừ tâm ma, nhưng mà chung quy vẫn vậy, cho dù là Vân Thiêm Y ra sức thế nào, cuối cùng chỉ đành bất lực trơ mắt nhìn Tôn Thanh Y hoá ma trước mặt mình.
Chuyện cuối cùng nàng có thể làm chính là ra tay dứt khoát không để bạn cũ chịu đựng thêm thống khổ, không bị tra tấn, đồng thời cũng không tổn thương người khác nữa, không tạo sát nghiệt.
Lúc đó Đế Thiếu Cẩm cũng có mặt, hắn giúp Vân Thiêm Y bảo vệ Vô Tướng Kiếm Tông không để tông môn bị ảnh hưởng .
Nhưng ảo cảnh của Tôn Thanh Y không dừng ở núi Cửu Loa, mà theo chìa khoá trên cổ tay Cầm Vũ Thanh đi tới núi Quan Vân, dừng tại nơi này.
Có thể thấy, lúc đó gã Ma tu kia nói mình cảm ứng được Vô Ảnh, e là cũng cảm ứng được Cầm Vũ Thanh đi theo Vân Thiêm Y tới.
Cảm nhận được hơi thở của chìa khoá trên cổ tay bà ấy.
Bây giờ, có vấn đề rồi.
Vân Thiêm Y không có chìa khóa, cũng không biết mở cửa.
Nàng đi vào kiểu gì?