Mặc dù Vân Kế đã nói cho nàng biết vị trí lối vào của bí cảnh, nhưng năm đó Vân Kế được Cầm Sơn Nguyệt đưa vào, Cầm Sơn Nguyệt lại có chìa khóa để vào.
Hiện tại bọn họ không có chìa khóa, Vân Kế cũng không biết cách đi vào bí cảnh.
“Bằng không chúng ta thi triển Vạn Vật Huyễn Linh Trận đi.” Thố Vinh đã được đưa ra ngoài, lên tiếng đề nghị: “Ở một bí cảnh có chủ như này mà không có chìa khóa hay sự hướng dẫn của chủ nhân bí cảnh thì ngay cả tôn thượng cũng khó có thể vào được, chi bằng thử xem cơ duyên, nếu có duyên chúng ta có thể đi vào.”
Ngược lại, nếu không vào được chính là vô duyên.
Đến lúc đó lại nghĩ cách, nếu thật sự không được, cách ngu ngốc nhất chính là ở đây đợi Cầm Vũ Thanh đi ra.
Vân Thiêm Y suy nghĩ một lúc: “Lối vào bí cảnh phần lớn được liên kết với một nơi nào đó trong thực tại, chứ không sinh ra từ không gian.”
Ảo cảnh liên kết với thức hải của tu sĩ, sau khi tu sĩ chết, ảo cảnh sẽ hoá thành bí cảnh, cần phải được liên kết với một nơi nào đó ở hiện thực.
Nàng nhìn một lượt, thấy xung quanh mình không có núi, sông, thung lũng hay con kênh nào, ngoại trừ những ngôi mộ thì không còn gì cao hơn mặt đất trong phạm vi mười dặm xung quanh.
Chẳng lẽ ở trong một ngôi mộ nào đó?
“Trước tiên cứ dùng Vạn Vật Huyễn Linh Trận đã, nếu không được thì chúng ta kiểm tra từng ngôi mộ một, dù thế nào đi nữa, lối vào bí cảnh không thể nào giống hệt những ngôi mộ khác.” Vân Thiêm Y gật đầu với Thố Vinh.
Thố Vinh thì thầm niệm chú.
Trừ lúc đặc thù, lão vẫn có khuynh hướng tự mình mở trận, dù sao trình độ trận pháp của lão đủ để mở hầu hết các trận pháp nhị phẩm trở xuống, còn có quải trượng làm pháp khí hỗ trợ.
Mua phù trận, đồng nghĩa phải tốn tiền!
Kim quang vừa lóe lên, khi Vân Thiêm Y mở mắt ra lần nữa, nàng nhướng mày.
Xem ra nàng đã được định sẵn có cơ duyên này.
Nói cũng phải, kiếp trước nàng và Tôn Thanh Y là bạn cũ, kiếp này lại là máu mủ ruột rà, hơn nữa nàng còn là con gái Cầm Sơn Nguyệt, không ai ở đại lục Thần Châu có cơ duyên với bí cảnh Vô Ảnh hơn nàng.
Nơi hiện lên sừng sững trước mắt nàng lúc này hẳn là thành trì Ma Vực mà Vân Kế đã nhắc đến.
Thành trì Ma Vực, Vân Thiêm Y chưa nghe nói đến từ này bao giờ, có lẽ Vân Kế đã thấy nó trong một thoại bản nào đó, vậy mà nó lại khá phù hợp.
Ngay cả Vân Thiêm Y cũng không thể tìm được một từ ngữ miêu tả phù hợp hơn.
Khác với sự hào nhoáng của Lưu Ly Kiếm Cung, tường thành bao quanh thành trì có màu đen tuyền, bóng loáng không kẽ hở, cao khoảng trăm thước, trải dài nghìn dặm.
Thố Vinh thở dài: “Khó trách Vân Tông chủ mãi không thể tìm được đường vào.”
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, Thố Vinh phối hợp rất tốt, trong khoảnh khắc Vân Thiêm Y bay lên không trung, một trận pháp đạp mây xuất hiện dưới chân nàng, giúp tôn thượng chỉ mới cửu phẩm vẫn có thể hiên ngang đứng giữa không trung.
Phóng tầm mắt nhìn lại, bên dưới quả thật là một thành trì lớn, những con đường trong tường thành ngay ngắn trật tự, mái thấp nhà cao, đình đài lầu các, hẻm nhỏ đường lớn, ánh đèn mọi nhà, ngoại trừ xung quanh không có một bóng người, dù nhìn thế nào đi nữa thì đây vẫn là đô thành rất hoàn chỉnh và quy củ.
Có lẽ trước khi Tôn Thanh Y đoạ ma, thật sự có vô số Ma tu trên đại lục Thần Châu từng sống ở đây.
Mà khi nàng ta hoá ma ngã xuống, Thánh Địa của Ma tu cũng biến mất không thấy.
Hoặc có lẽ, lúc trước nơi này không đen tối từ trong ra ngoài như vậy, vẫn là một thành phố bình thường.
Bí cảnh chuyển hoá từ ảo cảnh, khi chủ nhân ảo cảnh xảy ra bất cứ chuyện gì đều có thể khiến bí cảnh và ảo cảnh lúc trước thay đổi.
Bí cảnh Sương Hồng của Ứng Long năm đó vốn không phải bãi tha ma long cốt, mà là núi xanh nước biếc, sơn cốc trùng điệp.
Tôn Thanh Y hoá ma chết đi, từ trong ra ngoài thành trì của bí cảnh lúc bấy giờ gần như hắc hóa, thậm chí mặt đất còn có vài dấu vết đỏ ửng do sét đánh xuống.
“Vô Ảnh...” Đế Thiếu Cẩm cũng nhìn thành trì Ma Vực từ trên không: “Vừa rồi ta có để ý, nàng nhìn dưới chân Thố Vinh xem có phải không có cái bóng nào không?”
Vân Thiêm Y quan sát kỹ hơn, quả thật là vậy: “Quy luật trong ảo cảnh đều được tạo ra theo mong muốn của chủ nhân ảo cảnh, người không có bóng cũng không phải chuyện lạ.”
Nói một cách đơn giản, đó là ảo cảnh không có thật, trong ảo cảnh có mặt trời hay không, mùa hạ có mưa hoặc tuyết, ngày và đêm có thay đổi hay không, đều do chủ nhân ảo cảnh quyết định.
Lưu Ly Ảo Cảnh không có thay đổi nào, còn Linh Thụ Tiên Cảnh của Đế Thiếu Cẩm luôn là đêm trăng sáng.
Nếu Tôn Thanh Y không thiết lập thay đổi ánh sáng và bóng tối tự nhiên cho ảo cảnh, thì việc thành trì Ma Vực không có bóng cũng rất bình thường.
Có điều, sự bình thường này là “bình thường” đối với những tu sĩ nhất phẩm như họ.
Đối với các tu sĩ cấp trung hay cấp thấp mà nói, đây không phải là lẽ thường.
“Xem ra, đám Ma tu quả thật đã từng tới thành phố này, hơn nữa còn gọi nó là Vô Ảnh… Thành Vô Ảnh sao?”
“Vấn đề là bọn chúng muốn tìm cái gì ở thành Vô Ảnh, hay là muốn có được cả tòa thành này?”
Vân Thiêm Y nghiền ngẫm: “Chúng ta xuống dưới xem thử là biết.”
Đế Thiếu Cẩm suy nghĩ một lúc.
Cuối cùng hắn vẫn không thể nói nên lời rằng nếu nàng xuống dưới sẽ rất nguy hiểm, chi bằng tiến vào ảo cảnh của ta, một mình ta đi qua nhìn xem.
Nhưng đây là một sự xúc phạm đối với một nhân vật từng là Kiếm Đế chí tôn.
Vân Thiêm Y không đợi hắn đắn đo xong, nàng đã triệu hoán Chiếu Dạ đến trước: “Bà đi xuống xem thử, nếu cảm thấy có gì nguy hiểm thì quay lại.”
Chiếu Dạ hiếm khi không nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía dưới: “Nơi này bị ma hóa rất nghiêm trọng, hay là để ta thiêu rụi nó rồi tính tiếp.”
“Không được.” Vân Thiêm Y lắc đầu: “Trung tâm bí cảnh chưa chắc có địch ý với người lạ đến.”
Giống như lúc trước, Vân Kế chỉ không thể vào thành chứ không gặp nguy hiểm gì, đợi sau khi Cầm Sơn Nguyệt rời khỏi đây, hai người cùng bị truyền tống ra ngoài.
Đây là bằng chứng cho thấy bí cảnh không có địch ý.
Nếu tấn công trước, nói không chừng sẽ kích hoạt tuyến phòng ngự của bí cảnh.
“Được rồi.”
Vân Thiêm Y gọi Thố Vinh lại: “Hai người đi cùng nhau đi.”
Bọn họ đều là thần thú nhị phẩm, đi trước thám thính cũng tương đối hợp lý.
Đế Thiếu Cầm là nhất phẩm, nếu hắn đi thẳng xuống có thể sẽ kích phát tuyến phòng ngự nếu có.
Không lâu sau, hai người Thố Vinh đã quay lại: “Dưới đó chẳng có gì cả.”
Chiếu Dạ nói: “Thậm chí không có một chút dao động của linh lực.”
Thố Vinh nói thêm: “Toàn bộ giống như một toà tử thành vậy.”
Chiếu Dạ liếc nhìn lão một cái, trả lời: “Chỉ là không có tử khí.”
Vân Thiêm Y phớt lờ hai người bắt bẻ lời nói của nhau, giống như lũ mèo luôn nhất quyết phải đặt móng mình lên trên tay của loài người, nàng chỉ nói: “Từ bên trên đã có thể cảm nhận được khí tức ma hoá, vậy mà sau khi xuống dưới lại không có gì à?”
“Có lẽ.” Nàng tạm dừng lại, đợi tất cả mọi người nhìn phía mình rồi mới nói tiếp: “Thực sự phải tìm cổng thành rồi.”
“Ý của tôn thượng là?” Thố Vinh thắc mắc.
Thố Vinh là tu sĩ tộc Thỏ, cho dù là nhị phẩm, song vì thói quen thuộc về chủng tộc nên lão không đi ngao du hay mạo hiểm tới những nơi nguy hiểm bao giờ, mà có xu hướng bế quan ở cứ điểm của chủng tộc trong thời gian dài, điều nay tuy an toàn nhưng cũng khiến Thố Vinh không đủ kinh nghiệm.
Ngược lại, Chiếu Dạ hiểu biết nhiều hơn: “Ý của tôn thượng là nếu tiến vào thành Vô Ảnh từ trên cao, có thể chúng ta chỉ tiến vào một không gian ảo, dù an toàn nhưng không có gì cả. Phải đi vào từ cổng thành thì mới có thể nhìn thấy thành Vô Ảnh thực sự.”
Nói vậy cũng đã rõ ràng, mấy người Vân Thiêm Y không để lãng phí thời gian, bọn họ không tách ra hành động mà cùng đi xuống, bắt đầu đi dọc theo tường thành.
Năm đó Vân Kế dựa vào thần thú mà còn chưa thể đến bên ngoài thành Vô Ảnh, hiện giờ đã có trận pháp của Thố Vinh, mọi người di chuyển dọc theo bức tường thành với tốc độ cực nhanh, không biết qua bao lâu, Vân Thiêm Y nhạy bén nhận ra điểm khác thường.
Một lượng lớn linh khí Ma tu nồng đậm tập trung ở một chỗ.
Nàng và Đế Thiếu Cẩm nhìn nhau, sau khi xác nhận phán đoán của đối phương xong thì tăng tốc, một người đi về hướng ngọn nguồn linh lực kia, mọt bên dần dần đi chếch lên, càng lúc càng rời xa tường thành.
Tay phải nàng nắm chặt kiếm Long Minh.
Đến khi tới trước cổng thành, Vân Thiêm Y hơi nheo mắt.
Cổng thành của thành Vô Ảnh được xây dựng rất hẹp, đủ để phản ánh tính cách của người tạo ra nó.
Bản thân Tôn Thanh Y là người hiền lành thận trọng, nếu không khi cảm thấy mình sắp nhập ma, nàng ta lại nhanh chóng xin Vân Thiêm Y giúp đỡ, tính cách và cách cư xử thận trọng của nàng ta đều được thể hiện rất hoàn chỉnh và rõ ràng qua bí cảnh của chính nàng ta.
Một cổng thành bình thường, dù được xây dựng tinh xảo đến đâu thì cũng chỉ là hai cánh cổng lớn, trái phải đóng mở hoặc được treo từ trên, một số cổng thiết kế theo đóng mở lên xuống.
Tuy nhiên, cánh cổng của thành Vô Ảnh được tạo thành từ – Vân Thiêm Y nhanh chóng đếm – Tổng cộng có một nghìn tám trăm sáu mươi tư bản lề.
Sắc mặt Vân Thiêm Y tối sầm lại.
Thanh Y ơi Thanh Y, dù chính tay ta đã giết cô, ta biết cô sẽ không mang theo vị cách chuyển thế, nhưng ta vẫn muốn khuyên cô một câu, tuyệt đối đừng làm mấy thứ hoa hòe hoa sói trong ảo cảnh của mình, rất dễ dàng hãm hại chính mình!
Nghĩ tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang cao nửa người ở Lưu Ly Kiếm Cung đi.
Tất nhiên, một nghìn tám trăm sáu mươi tư bản lề này không làm khó Tôn Thanh Y, mà làm khó Vân Thiêm Y.
“Theo lý mà nói.” Đế Thiếu Cẩm nói: “Chủ nhân ảo cảnh có thể tự mở ra, cũng không cần động chân động tay làm gì, bây giờ ảo cảnh đã biến thành bí cảnh, chúng ta phải nghiên cứu cánh cổng này cẩn thận hơn, có lẽ sẽ tìm ra cơ quan nào đó có thể mở được.”
Thố Vinh nhìn một chút, không có ai hỏi cho nổ tung luôn được không, lão dứt khoát cũng không hỏi.
Nếu khả thi, lúc này Thú Đế chí tôn đã cho nổ tung rồi, nếu không hành động gì, vậy tất nhiên là không được.
“Nếu là ta.” Vân Thiêm Y nói: “Ta sẽ bố trí hai thủ vệ ở đây.”
Nàng dừng lại, nhìn khói đen dần dần toả ra từ trước cổng thành: “Nếu là người thận trọng như Tôn Thanh Y, nàng ta... Sẽ bố trí tám người ở đây.”
Không có bất kì mệnh lệnh nào, bốn người có mặt gần như đồng thời nhảy lùi lại chạy tán loạn khắp nơi.
Nơi bọn họ vừa đứng nói chuyện bị thuật pháp của Cự Tượng Ma Binh đánh tới, tạo thành một cái hố thật to.
Quải trượng của Thố Vinh bay lên không trung, một đại trận tỏa ánh sáng trắng xuất hiện, cùng lúc đó, Chiếu Dạ hoá thành nguyên hình Phượng Hoàng cất cánh bay lên trời, trong tiếng rít gào là từng đốm lửa cháy rực, khiến đại trận được bao phủ thêm một lớp lửa đỏ.
Ở giữa lửa đỏ, bóng hình của một con mèo con lờ mờ xuất hiện, gia cố cho đại trận thêm một tầng sương mù chứa linh khí.
Giữa đại trận không ngừng được gia cố, Vân Thiêm Y múa kiếm xông ra, vô số linh khí hoá thành kiếm khí bao phủ quanh người nàng.
Lưỡi kiếm Long Minh được lôi quang xanh thẳm bao quanh.
Vân Thiêm Y nhanh như chớp lao tới trước mặt Cự Tượng Ma Binh.
“Bát Vân Kiếm Vũ!”