Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 65

Bát Vân Kiếm Vũ xuất thủ, cũng chỉ để thăm dò thực lực của Cự Tượng Ma Binh một chút mà thôi.

Chỉ có thể nói, không hổ là binh khí mà Ma tu nhất phẩm chế tạo, hoàn toàn khác những tu sĩ cấp trung mà Vân Thiêm Y từng đánh qua từ lúc chuyển sinh, vô số kiếm vũ đánh vào người Cự Tượng Ma Binh nhưng cứ như thể mưa phùn rơi xuống, không hề thương tổn đến nó.

Vân Thiêm Y đã sớm chuẩn bị tâm lý với việc này, sau khi Bát Vân Kiếm Vũ xuất ra, nàng lập tức xoay người nhảy về trong trận, Đế Thiếu Cẩm đã sớm phủ lên một tầng Uẩn Linh Trận, Vân Thiêm Y cũng cảm nhận được linh khí liên tục tuần hoàn.

Lúc này, Chiếu Dạ ở phía trước đang xông lên, không ngừng dùng lửa Phượng Hoàng thiêu đốt Cự Tượng Ma Binh, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Cự Tượng Ma Binh là một loại tử vật dùng linh khí để điều khiển, bản thể là núi đá không sợ lửa không sợ nước, cũng không biết đau đớn.

Muốn xử lý nó chỉ có hai phương pháp, hoặc là đánh nát hạch tâm điều khiển của Cự Tượng Ma Binh, thứ này thường đặt ở nơi ngực dày nhất, không có hạch tâm điều khiển, Cự Tượng Ma Binh sẽ không thể hành động bình thường, chỉ là một tảng đá nát; hoặc là rút đi tất cả linh khí trên người Cự Tượng Ma Binh, chẳng khác nào hút đi động lực của nó.

Không cần nói nhiều, bốn người ở đây - Hoặc là nói một người ba thần thú đều đồng lòng muốn chọn vế sau, dù sao phía sau Cự Tượng Ma Binh vẫn còn một cánh cửa có cơ quan vô cùng phức tạp, không biết phá giải như thế nào.

Lỡ đâu hạch tâm điều khiển của Cự Tượng Ma Binh chính là một trong những cơ quan then chốt mở cửa, vậy chẳng phải bọn họ đã làm chuyện ngu xuẩn sao.

Huống chi, cả Đế Thiếu Cẩm và Thố Vinh đều cực kỳ am hiểu chuyện rút linh khí.

“Chiếu Dạ!” Đế Thiếu Cẩm quát một tiếng: “Hạn chế bọn nó!”

Chiếu Dạ gào to một tiếng, lần nữa hóa thành hình người, hai cổ tay hiện ra vòng lửa Càn Khôn cháy mãi không tàn: "A!"

Vòng Càn Khôn vừa được ném ra đã lập tức phân chia thành mấy cái, nhanh chóng tiến đến chỗ khớp xương của Cự Tượng Ma Binh, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt ngăn chặn linh lực lưu thông ở giữa khớp xương của Cự Tượng Ma Binh, khiến động tác đã không linh hoạt của chúng nó càng thêm chậm chạp.

Cùng lúc đó, Vân Thiêm Y đã hấp thu đủ linh khí, nàng giơ kiếm Long Minh lên trước ngực, theo tiếng niệm khẽ của nàng, phù văn màu vàng từ chuôi kiếm bò lên thân kiếm tinh xảo.

Ngay sau đó, tóc đen và y phục trắng của nàng đồng thời bị linh khí đánh vào bay phấp phới, linh khí được rút ra từ đại trận phía sau, chuyển động xung quanh kiếm Long Minh thông qua khí hải của nàng.

Nếu ở bên ngoài, tốt xấu gì Vân Thiêm Y cũng phải đọc vài câu thơ, có điều giờ đây xung quanh đều là người quen cũ, thêm nữa muốn lấy sức lực của cửu phẩm đối kháng với Cự Tượng Ma Binh do nhất phẩm tạo ra, nàng thật sự không có nhiều sức như vậy, nàng chỉ khẽ quát một tiếng, dùng kiếm Long Minh cuốn lấy linh khí cùng với đá vụn và cây cối xung quanh, cuốn lên không trung.

Chiếu Dạ phối hợp phun một ngụm Phượng Hoàng Chân Hỏa vào.

Giữa không trung hiện ra quả cầu lửa thật lớn, linh khí trong đó không ngừng nén lại rồi bành trướng, bành trướng rồi nén lại, lặp đi lặp lại, dĩ nhiên là đang chế tạo thần binh!

Khi linh khí bị nén đến mức tận cùng, ngọn lửa bị áp chế cũng nổ tung, bốn luồng sáng giống như những thanh trường kiếm trong suốt bắn từ trong ra!

Đây không phải là kiếm khí, mà là trường kiếm thật sự có thực thể!

Cự Tượng Ma Binh lấy linh khí làm động lực, nếu dùng kiếm khí đánh với nó thì chẳng khác nào đưa cá vào biển, nếu Vân Thiêm Y vẫn khống chế được Lưu Ly Kiếm Cung thì có thể trực tiếp rút kiếm ra dùng, nhưng nàng không thể, vậy cũng không sao, không có kiếm thì nàng rèn ngay tại chỗ!

Mũi chân Vân Thiêm Y nhẹ điểm, bốn thanh trường kiếm lập tức vây quanh người nàng với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, thoáng chốc đã chặt đứt những khớp xương được nối bằng linh lực của Cự Tượng Ma Binh!

Mà phía sau nàng, bóng dáng Đế Thiếu Cẩm hiện lên trong vòng linh khí cuồn cuộn giữa không trung. Hắn mở hai tay ra, trước ngực hiện ra ảo ảnh của một hồ nước trong suốt.

Ảo ảnh vừa xuất hiện, không chỉ Cự Tượng Ma Binh mà linh lực của bốn bề gần như đều điên cuồng bị hút về phía Đế Thiếu Cẩm!

Trong Linh Thụ Tiên Cảnh, hồ thánh vốn tĩnh lặng thoáng chốc sôi trào, tham lam hấp thu linh khí đến từ ngoại giới!

Vân Thiêm Y đã kéo Thố Vinh và Chiếu Dạ trốn vào trong thành Vô Ảnh hư ảo từ trước, dùng vách tường đen của thành Vô Ảnh để ngăn trở ngoại giới.

Thậm chí Thố Vinh còn không dám mở trận, Thú Đế chí tôn đang hấp thụ linh lực, không đùa được đâu!

Lấy Đế Thiếu Cẩm làm trung tâm, toàn bộ linh khí trong phạm vi trăm dặm đều bị rút sạch, thậm chí bầu trời và mặt đất trong bí cảnh đã xuất hiện vết nứt.

Cự Tượng Ma Binh giống như ngọn núi khuynh đảo, theo vài tiếng lộp bộp thật lớn, tứ chi và đầu vốn được linh lực duy trì dù đã mất liên kết nay cũng rơi ầm xuống mặt đất.

Bàn tay Đế Thiếu Cẩm khẽ vung lên, bốp! Bốp! Bốp!

Cự Tượng Ma Binh không có linh lực thì chỉ đơn thuần là núi đá mà thôi, dễ dàng bị chia thành mấy phần lộ ra hạch tâm điều khiển ở bên trong.

“Trở về đi!" Đế Thiếu Cẩm thu hồi hồ nước ảo ảnh: "Thật là, có cần phải trốn xa như vậy không?”

Đương nhiên là cần rồi! Vân Thiêm Y âm thầm cà khịa, nàng mới cửu phẩm, vốn chỉ luôn ăn linh khí mà Thố Vinh cung cấp. Đừng nói nàng, Thố Vinh và Chiếu Dạ cũng không dám để Đế Thiếu Cẩm hút đâu, chẳng phải chuyện đùa!

Vân Thiêm Y nhảy ra từ phía sau tường thành, nhanh chóng nhặt toàn bộ hạch tâm của Cự Tượng Ma Binh lên.

Tổng cộng tám cái, cái nào cũng là viên châu thuần đen, lớn cỡ lòng bàn tay thiếu nữ.

Viên châu giống với cửa thành Vô Ảnh, đều từ hơn mười khối mảnh vụn ghép thành, kín không kẽ hở, Vân Thiêm Y lần lượt nhìn một lần, hiển nhiên không biết nên mở viên châu từ nơi nào.

Sau khi lấy hạch tâm đi, vì để đảm bảo, Chiếu Dạ vẫn đập nát toàn bộ thân thể của Cự Tượng Ma Binh.

“Trước tiên cứ xem xem trên tường thành có nơi nào dùng để khảm những thứ này vào không.” Vân Thiêm Y nói: "Nếu không có, lần này hẳn là có thể trực tiếp đánh sập cửa thành.”

Nhưng mà, có lẽ là có, dựa vào sự hiểu biết của Vân Thiêm Y về Tôn Thanh Y, nàng ta rất thích loại cơ quan tỉ mỉ như này.

Quả nhiên, sau khi kiểm tra cửa thành từ trên xuống dưới, Thố Vinh và Chiếu Dạ tìm được tổng cộng tám lỗ nhỏ hình tròn, mà hạch tâm điều khiển cũng vừa vặn có tám cái.

“Cũng rất dụng tâm.” Vân Thiêm Y thổn thức.

Tôn Thanh Y tạo ra Cự Tượng Ma Binh, tạo ra cửa thành như vậy, tất nhiên không phải là vì phòng địch bên ngoài. Chủ nhân của ảo cảnh có khả năng khống chế ảo cảnh tuyệt đối - Vân Thiêm Y đã đầu thai là trường hợp ngoại lệ - bất kỳ kẻ địch nào ở bên ngoài tiến vào, đều có thể bị một đầu ngón tay ấn chết.

Có lẽ nàng ta cũng như Vân Thiêm Y tạo ra Lưu Ly Kiếm Cung, chỉ để lấy lòng chính mình.

Vân Thiêm Y làm chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang cho Lưu Ly Kiếm Cung, tất nhiên Tôn Thanh Y cũng sẽ làm cơ quan phòng ngự như vậy để chơi.

Đáng tiếc, nàng ta không có cơ hội tự hố mình, chỉ có thể hố Vân Thiêm Y.

Sau khi đặt tám hạch tâm vào vị trí, cổng thành thuần đen to lớn bắt đầu biến hình trong tiếng nổ vang, trở thành loại hình thái mà Vân Thiêm Y không sao hiểu nổi, cổng lớn thành Vô Ảnh dần dần mở rộng.

“Khí tức Ma tu bên trong rất nặng, linh khí mười phần, chuẩn bị sẵn sàng.” Đế Thiếu Cẩm nói.

Tất nhiên là Vân Thiêm Y cũng cảm nhận được, nàng gật đầu một cái, đi ở phía trước nhất.

Nhưng khi bước vào thành Vô Ảnh, thấy rõ tình huống bên trong, Vân Thiêm Y lại dừng bước.

Nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, có thể bên trong không một bóng người, hay thật ra bên trong cất giấu không ít Ma tu được Tôn Thanh Y bảo vệ.

Duy chỉ không nghĩ tới tình huống này.

Vô Ảnh, Vô Ảnh.

Thành tên là Vô Ảnh.

Nhưng trong thành lại không phải không có bóng dáng nào!

Mà là vô số bóng dáng, giống như con người đang sống sờ sờ!

Ngay cả Chiếu Dạ vốn gan dạ từ trước đến nay cũng sợ tới mức lui về phía sau một bước.

“Những thứ này…”

“Bọn chúng không có ác ý.” Vân Thiêm Y bảo vệ trước người bà ấy.

Có những lời này của nàng, Chiếu Dạ cũng an tâm. Bà ấy chăm chú nhìn lại, đúng như Vân Thiêm Y nói, những cái bóng kia... Không hề phản ứng với sự tồn tại của bọn họ.

Những bóng đen có hình thái bất đồng, nam nữ già trẻ đều có, thông qua hình dạng và bóng dáng có thể nhìn ra được mỗi người mặc một bộ y phục khác nhau.

“Bọn chúng đang làm gì vậy?” Chiếu Dạ nhìn hồi lâu mà vẫn không hiểu.

Vân Thiêm Y thở dài: "Bọn chúng đang bắt chước cuộc sống của con người.”

Nàng chỉ một cái bóng: "Thứ đó đang bán hàng, thứ đó đang chọn lựa và trả giá với chủ quán, thứ đó khiêng đòn gánh, còn thứ đó thì đang khiêng túi lương thực.”

Có lẽ xung quanh cửa thành chỗ bọn họ đứng là chợ khá bình dân, mấy cái bóng lui tới đều mặc y phục giống nhau, có bận rộn nhưng cũng có nhàn rỗi, Vân Thiêm Y thấy được một cái bóng của người ăn mày hư hư thực thực, nó ngồi ở bên cạnh lều hóng mát, một tay cầm bầu rượu, bên cạnh đặt một cái chén vỡ.

Kiến trúc và đồ dùng trong thành đều là thật, nhưng mọi người lại chỉ là cái bóng, còn hơi trong suốt.

Đế Thiếu Cẩm thấp giọng nói: "Quang cảnh không giống đại lục Thần Châu lắm."

“Đương nhiên, trên đại lục Thần Châu vốn không có thành trì như vậy." Vân Thiêm Y cũng hạ giọng theo, dù có vẻ mấy cái bóng kia không cảm giác được bọn họ: "Nơi này giống như là thành đô của một quốc gia nào đó."

Hiện tại đại lục Thần Châu không có quốc gia trên ý nghĩa thực tế.

Sau khi thiên đạo sụp đổ, thiên địa lâm vào hỗn loạn, bốn vị Đế Tôn lập lại trời đất, kiến tạo thế giới lần nữa.

Đến khi các loại sinh vật xuất hiện trở lại, đại lục Thần Châu bắt đầu có tu sĩ, các môn phái tu đạo cũng phân bố theo dân cư.

Môn phái có được tu sĩ nhất phẩm hiển nhiên có quyền lên tiếng trong khu vực này nhất, cứ như vậy suy ra, mỗi môn phái sẽ che chở một địa vực, lấy dãy núi làm ranh giới, chuẩn tắc xã hội ở từng khu vực khác nhau sẽ tuân theo đại môn phái ở địa phương.

Ở một số nơi không quá gần với các môn phái, con người sống theo bầy đàn sẽ phát triển thành bộ lạc, bộ lạc trở thành quốc gia.

Nhưng không có môn phái che chở, chỉ dựa vào phàm nhân thì không cách nào sinh tồn trên phiến đại lục này được.

Ngoại đạo tam tu không tuân thủ quy củ, tà đạo ngày càng gia tăng, tu sĩ nhập ma và thần thú... Bất kỳ tình huống nào xuất hiện đều có thể khiến một quốc gia nhỏ lập tức diệt vong.

Sau khi thảm kịch xảy ra vài lần, môn phái tu đạo bắt đầu mở rộng lĩnh vực mình quản hạt, để đảm bảo phàm nhân không phải liên tục chết đi sống lại vì lý do tương tự.

Đây chính là tình huống hiện tại của đại lục Thần Châu.

Những quốc gia từng xuất hiện kia đều rất nhỏ, căn bản không thể trở thành quang cảnh như thành Vô Ảnh thế này.

Cho nên, thành Vô Ảnh của Tôn Thanh Y còn có ý nghĩa sâu hơn nữa!

Vân Thiêm Y suy nghĩ: "Ta từng nghe nói một chuyện.”

Nàng nhìn về phía Đế Thiếu Cẩm, dù sao cũng chỉ có hắn từng trải qua khoảng thời gian giống như nàng: "Mặc dù các Đế Tôn có thần năng khai thiên lập địa, nhưng lại không có năng lực tạo ra sinh vật, vậy các chủng tộc xuất hiện trên đại lục Thần Châu từ đâu mà tới, mọi người có nghĩ tới không?”

Bình Luận (0)
Comment