Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 66

“Chuyện này...” Thố Vinh sờ sờ râu.

Thật sự lão chưa bao giờ nghĩ tới.

Bắt đầu từ khi lão được sinh ra, trên đại lục Thần Châu đã tràn đầy sự sống, mặc dù người và thú không tính là chung sống quá hài hòa nhưng cũng có thể xem là đầy đủ chủng tộc.

Tộc Sô Ngô như Đế Thiếu Cẩm và tộc Phượng Hoàng như Chiếu Dạ đều là loài huyễn sinh, có điều ở đại lục Thần Châu chỉ còn lại một con Sô Ngô là Đế Thiếu Cẩm, cũng không tính là chủng tộc.

“Ta đã từng nghiên cứu xem loài huyễn sinh từ đâu tới.” Đế Thiếu Cẩm cân nhắc nói: “Nếu ta tìm hiểu không sai, hẳn là thiên đạo đã ban cho bốn vị Đế Tôn.”

Lúc ban đầu loài huyễn sinh chỉ có bốn loài, hai loài trong số đó chính là Rồng và Phượng Hoàng.

Sau loài huyễn sinh, vừa có các loài sinh ra từ hỗn hợp giao phối, cũng có loài do thiên đạo thai nghén.

Vân Thiêm Y là người sống lâu nhất trong bốn người bọn họ, cũng là người có trải nghiệm nhiều nhất, hơn hai vạn năm trước nàng đã từng chu du ở đại lục Thần Châu trong thời gian dài, gặp nhiều thứ mà bây giờ đã biến mất khỏi thế gian, tuy phần lớn nàng đã vứt ra sau đầu quên gần hết, vẫn là câu nói kia, nàng có thể tu luyện tới cảnh giới tối cao chính là vì không rối rắm, quên được nhanh, tâm tính ổn.

Nhớ mãi không quên, tất có tâm ma.

“Ta từng nghe nói.” Suy tư hồi lâu, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng đào ra chút hồi ức trong khe hở ký ức từ hơn hai vạn năm trước: “Dưới đại lục Thần Châu còn có một đại lục khác.”

“Ta nói trước, đây chỉ là lời mà ta nghe nói từ rất nhiều năm trước thôi.” Vân Thiêm Y tiếp tục nói: “Lúc ban đầu, cũng chính là khi đại lục này chưa bị hủy diệt trước đại lục Thần Châu, nó không được gọi là đại lục Thần Châu, mà gọi là Tu Chân Giới.”

Ba con thần thú đều chưa từng nghe qua, bọn chúng nhìn nhau, chờ Vân Thiêm Y tiếp tục nói.

“Lúc ấy trên đại lục Thần Châu chỉ có tu chân giả, cũng không biết có giống những tu sĩ theo cách nói của chúng ta bây giờ hay không.”

Rất khó nói, dù sao đại lục Thần Châu cũng đã từng bị hủy một lần.

“Vậy bọn họ ăn mặc ngủ nghỉ như thế nào đây?” Thố Vinh hỏi.

“Giả sử tu chân giả chính là tu sĩ tứ phẩm trở lên.” Vân Thiêm Y nghĩ: “Vậy chắc là cũng không cần ăn cơm, những thứ khác ta không rõ ràng lắm, nhưng những tu sĩ này là từ đâu tới, nghe đồn là phi thăng từ hạ giới lên.”

Hạ giới...

Mọi người từ từ ngẫm hai chữ này.

Đế Thiếu Cẩm cau mày: “Ta chưa bao giờ hiểu rõ về phương diện này.”

“Những gì chúng ta có thể lĩnh hội từ Thiên Đạo, chính là luật nhân quả và luân thường trong vòng luân hồi.” Vân Thiêm Y chỉ điểm hắn, nói: “Nếu đã không ở trong luân hồi, tất nhiên sẽ không có cách nào hiểu thấu hư vô.”

Đế Thiếu Cẩm yên tĩnh lại như có điều suy nghĩ, Thố Vinh lại biểu đạt nghi hoặc: “Chẳng lẽ chỗ hiện tại của chúng ta không phải đại lục Thần Châu chân chính, mà là cái gọi là hạ giới sao, phi thăng thì sẽ trở lại đại lục phía trên lần nữa à?”

“Vậy thì không.” Vân Thiêm Y quả quyết nói, Thố Vinh đã lâm vào tư tưởng sai lầm rồi.

Sở dĩ những thần thú này đi theo nàng là vì muốn được chỉ điểm và hướng dẫn.

Nói rõ cho bọn họ cũng là một trong những trách nhiệm của Vân Thiêm Y: “Ta đã từng nghĩ đến chuyện này, ngay lúc đó ta đã đoán rằng, khi tộc Rồng hóa ma khiến cho đại lục Thần Châu sụp đổ thì đã đoạn tuyệt liên hệ giữa đại lục Thần Châu và hạ giới, sau đó bốn vị Đế Tôn tái tạo đại lục cũng không mở liên hệ trên dưới nữa, cụ thể vì sao thì ta không rõ lắm, có thể không có nguyên nhân nào, nếu có, suy đoán hợp lý nhất là do tộc Rồng hóa ma ở chỗ tu chân giả đi lên hạ giới, vì tránh phát sinh bi kịch tương tự, các Đế Tôn mới chặt đứt liên hệ giữa hai giới trên dưới, đồng thời đưa tộc Rồng vào sinh sống trong ảo cảnh.”

Đế Thiếu Cẩm bổ sung: “Trong loài huyễn sinh, Rồng và Phượng hoàng tồn tại lâu nhất, hơn nữa khi đại lục sụp đổ, chỉ có bốn tộc huyễn sinh vẫn luôn đi theo Đế Tôn tồn tại.”

Chiếu Dạ cũng gật đầu: “Mấy năm nay tộc Phượng Hoàng cũng có khuynh hướng tụ tập ở trong bí cảnh.”

Vân Thiêm Y tiếp tục nói: “Nhưng sau khi đại lục Thần Châu được xây dựng lại, nó chỉ là một mảnh đất chết, ta đoán, các Đế Tôn đã dẫn những sinh vật từ phía dưới lên.”

“Đúng đúng!” Thố Vinh gật đầu.

Suy đoán rất hợp lý.

Đế Thiếu Cẩm lại hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Vậy những thứ này có quan hệ gì với thành Vô Ảnh?”

“Ngươi còn nhớ… Ờm, xin lỗi, ngươi chưa từng thấy.” Vân Thiêm Y xua tay: “Lúc Tôn Thanh Y nhập ma đã từng bày ra cảnh tượng rất kỳ diệu, đó là cảnh tượng ta chưa từng thấy qua, lúc ấy ta còn tưởng đó là ảo giác vô nghĩa.”

Dù gì thì nàng cũng là người không nghĩ nhiều.

Nghĩ quá nhiều, tất có tâm ma.

“Bây giờ ngẫm lại, so sánh với thành Vô Ảnh, nói không chừng cảnh tượng kia chính là cảnh tượng hạ giới.” Vân Thiêm Y không cần bọn họ suy đoán đã trực tiếp đưa ra kết luận: “Tôn Thanh Y là Ma tu đệ nhất, có thể nói nàng ta đã khai sáng khái niệm Ma tu này, ở thời kỳ hỗn độn sớm nhất, Ma tu luôn bị coi là một nhánh của Pháp tu.”

Dù sao lúc đó tám tu của Thiên Đạo còn chưa đủ rõ ràng, thậm chí không có khái niệm tám tu.

Kiến thức của các tu sĩ bây giờ đều là sự cố gắng nghiên cứu, tìm tòi của vô số người trong ba trăm triệu năm mà ra.

Vân Thiêm Y không ở thời đại kia, thời gian đó quá sớm, nàng mới tu hành hơn hai vạn năm nghìn năm, không đến ba vạn năm, sao có thể so sánh với ba trăm triệu năm được.

“Chẳng lẽ Tôn Thanh Y đã tu hành ba trăm triệu năm?” Đế Thiếu Cẩm khó có thể tin hỏi: “Chưa từng nghe nói qua, nàng ta vẫn luôn là tu sĩ nhị phẩm, thăng lên nhất phẩm cũng sau nàng, hơn nữa không bao lâu sau đã nhập ma.”

“Đó là do ngươi không thường giao thiệp với nàng ta.” Vân Thiêm Y nói: “Đương nhiên, ta cũng không cảm thấy Tôn Thanh Y sống lâu như vậy, nhưng mà có phải ngươi quên cái gì rồi không?”

Nàng nhắc nhở: “Ấn Luân Hồi trong hồ của ngươi là pháp khí của Ma tu người ta.”

Nhất thời không còn ai nói chuyện.

Nơi này thấp nhất cũng là nhị phẩm, còn có hai tu sĩ nhất phẩm, tất nhiên đều hiểu Ấn Luân Hồi là cái gì.

Đế Thiếu Cẩm bừng tỉnh đại ngộ: “Cửu Thế Luân Hồi Quyết.”

Trong bốn người, chỉ có Thố Vinh là thiếu kinh nghiệm và tri thức nhất: “Lão hủ không biết gì về chuyện này, kính xin các tôn thượng chỉ giáo.”

Chiếu Dạ nói: “Chính là thứ không kém Niết Bàn của tộc Phượng Hoàng bọn ta lắm.”

Thố Vinh cân nhắc nói: “Giống như Mượn Xác Hoàn Hồn Trận của Trận tu ư?”

“Không hẳn vậy.” Vân Thiêm Y kiên nhẫn giải thích: “Cửu Thế Luân Hồi Quyết, trọng điểm là Cửu Thế.”

Cụ thể thao tác như thế nào, là bí pháp của Ma tu người ta, Vân Thiêm Y là Kiếm tu hiển nhiên không nắm rõ lắm.

Nàng chỉ biết hiệu quả của nó: “Sau khi tu luyện Cửu Thế Luân Hồi Quyết, mỗi chín kiếp sẽ đầu thai trở thành đời thứ nhất cùng chủng tộc, hơn nữa sẽ nhớ hết tất cả ký ức và tình cảm của chín kiếp này.”

Luân Hồi Ấn là pháp khí dựa trên nguyên lý này, cho nên lúc Vân Thiêm Y ở trong linh hồ, thông qua Luân Hồi Ấn đã thấy được luân hồi đời đời kiếp kiếp nếu nàng lựa chọn con đường nhân sinh khác.

“Thì ra là thế.” Đế Thiếu Cẩm cảm giác mạch suy nghĩ đã rõ ràng hơn rất nhiều, nhiều chuyện của Thiên Đạo vốn không thể lý giải cũng dần thông suốt: “Tôn Thanh Y ở đời đầu tiên đã tu luyện Cửu Thế Luân Hồi Quyết.”

Tôn Thanh Y vẫn luôn mang theo ký ức kiếp đầu, cho tới bây giờ.

“Khó trách nàng ta cứ luôn bị tâm ma quấy nhiễu.” Đế Thiếu Cẩm gật gù: “Tu đạo phải để tâm lặng như nước, vướng bận quá nhiều tất có tâm ma.”

Đương nhiên, chỉ lo lắng cho một người thì không tính là quá nhiều.

Sắc mặt Thố Vinh hơi trầm xuống một chút.

Vân Thiêm Y nhìn lão, vì Thố Vinh quá lo lắng cho chủng tộc nên mới mãi không cách nào gột rửa tâm tính, có tâm cảnh thuần túy, thăng thành nhất phẩm, nhưng mà trong tình hình đã có Thú Đế chí tôn, ở lại nhị phẩm cũng không phải chuyện xấu gì.

“Đời đầu của nàng ta, chỉ e là một trong những nhân tộc được dẫn từ phía dưới lên.” Vân Thiêm Y nói: “Tòa thành Vô Ảnh này, đại khái chính là thành trì hạ giới, là cố hương trước đó của Tôn Thanh Y, hoặc có thể nói là đô thành của cố quốc.”

Đáng tiếc, tuy rằng nàng và Tôn Thanh Y từng có mối quan hệ thân thiết, song Tôn Thanh Y chưa bao giờ nhắc tới những thứ này với nàng, nghĩ đến cũng đúng, đây là tâm ma của người ta, tùy tiện nói lung tung là sợ mình nhập ma không đủ nhanh sao.

Lúc này Chiếu Dạ lại nói: “Cửu Thế Luân Hồi Quyết, luân hồi chín kiếp… Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm đã chết bao lâu rồi, có đủ chuyển sinh chín kiếp không?”

Thoáng cái, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.

À, chuyện này...

Thân tử đạo tiêu và hồn phi phách tán là hai khái niệm khác nhau.

Lúc ấy Tôn Thanh Y chỉ bị Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm hợp lực chém chết, hai người bọn họ cũng không khiến Tôn Thanh Y hồn phi phách tán, dù sao đó là trợ giúp bằng hữu cũ nhập ma, chứ không phải cùng chống địch.

Cho nên tất nhiên hồn phách Tôn Thanh Y sẽ chuyển thế đầu thai bình thường.

Vân Thiêm Y cũng chẳng cần tính, đã mấy nghìn năm rồi!

So sánh với Tôn Thanh Y kẹt trong chín kiếp, một đời tu thành tu sĩ cấp cao nên vẫn không đầu thai chuyển thế, cũng không kích hoạt Cửu Thế Luân Hồi Quyết.

Tất nhiên là xác suất Tôn Thanh Y đã kích hoạt Cửu Thế Luân Hồi Quyết vẫn lớn hơn.

Nhân đạo, thú đạo, trùng đạo... Nhiều chủng tộc như vậy, tuổi thọ dài ngắn không đồng nhất, mười mấy năm thậm chí mười mấy ngày cũng có thể nhập luân hồi một lần.

Thậm chí nói, nêý đời này Tôn Thanh Y đã thức tỉnh, khả năng tu luyện trở thành tu sĩ cấp cao còn lớn hơn khả năng bị mắc kẹt ở bậc trung.

“Nhưng mà, nếu nàng ta đã kích hoạt ký ức luân hồi, ta cảm thấy... Nàng ta sẽ tới tìm ta.” Cũng không phải Vân Thiêm Y tự tin quá mức, mà là xuất phát từ hiểu biết đối với Tôn Thanh Y: “Nàng ta vừa cẩn thận lại có trách nhiệm, đối diện với tình hình hiện tại của thiên đạo ắt sẽ không bỏ mặc. Huống chi, dù Vô Ảnh Đoạt Hồn Cầm đã trở thành Vô Ảnh Kiếm, nhưng đúc thành đàn lần nữa cũng không phải việc khó.”

“Có thể có khả năng này.” Đế Thiếu Cẩm nhíu mày: “Nàng ta muốn tìm nàng, nhưng không tìm thấy nàng ở đâu. Trước khi nàng phi thăng hầu như đều bế quan, ngay cả ta cũng không thể trực tiếp liên lạc với nàng, sau đó lại càng...”

Hắn dừng lại một chút: “Bị nhốt ở tháp Trấn Hồn suốt mười sáu năm, ta còn chẳng tìm được nàng, sao Tôn Thanh Y có thể liên lạc với nàng được?”

“À.” Vân Thiêm Y hơi trừng to mắt: “Đúng vậy. Xem ra nên thăm dò thành Vô Ảnh này thật kỹ.”

Dù sao nếu Tôn Thanh Y thật sự không tìm thấy nàng, nhưng tìm bí cảnh của mình thì chắc vẫn có thể.

Tuy nói tình huống của nàng ta không giống Vân Thiêm Y lắm, Vân Thiêm Y không mất vị cách, Lưu Ly Ảo Cảnh cũng không chuyển hóa thành bí cảnh cho nên vẫn có vài tia liên hệ với thức hải của mình, nếu không dùng Vạn Vật Huyễn Linh Trận, chỉ bỏ thời gian đi tìm thì vẫn có thể tìm được.

Có thể Tôn Thanh Y không khác nhiều lắm, huống chi ai cũng có thể dùng Vạn Vật Huyễn Linh Trận, người ta cũng có thể dùng, chỉ cần có cơ duyên, trực tiếp bị đưa vào Vô Ảnh Thành cũng có thể!

Chỉ là Vân Thiêm Y thật sự không rõ thao tác cụ thể của Cửu Thế Luân Hồi Quyết lắm.

Là sinh ra đã mang theo ký ức, hay là cần đến độ tuổi nhất định, hay cần cơ duyên như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment