Dù sao đi nữa, hiện tại có thể xác định ít nhất hai điều.
Thứ nhất, bản thân thành Vô Ảnh này không có quá nhiều nguy hiểm.
Nơi này được mô phỏng theo cố hương mà Tôn Thanh Y hoài niệm, về bản chất chính là một sân khấu múa rối, Tôn Thanh Y không phải kiểu người sẽ giấu đầy cạm bẫy, nàng ta cũng không cần phải làm như vậy.
Thứ hai, suy đoán trước đó về việc Ma tu có thể từng sống ở đây cơ bản đã bị bác bỏ.
Từ cổng thành đi vào, Vân Thiêm Y nhận thấy nơi này không có dấu vết sinh hoạt thực sự, con rối dù có bắt chước cuộc sống của người thường đến đâu cũng sẽ không để lại dấu vết trên các vật thể thực tế.
Thành Vô Ảnh này tồn tại vì những con rối, khắp nơi đều có thể thấy được tâm huyết của Tôn Thanh Y.
Dù là nhà cửa hay đồ đạc, hay là nồi niêu xoong chảo lu bình, tất cả đều khác với những vật dụng đang được lưu hành trên đại lục Thần Châu, toàn bộ đều theo hình bóng của cố hương mà Tôn Thanh Y đã luân hồi không biết bao nhiêu đời vẫn chưa từng quên.
Ôi.
Vân Thiêm Y thở dài.
Kỳ thật năm ấy nàng chưa từng suy nghĩ kỹ càng, với tính cách ngay thẳng và vững vàng của Tôn Thanh Y, từ đâu lại nảy sinh tâm ma mãnh liệt như vậy.
Tất nhiên, nàng chỉ nghĩ thoáng qua chứ không hề đào sâu.
Nàng chỉ cho rằng tính cách của Tôn Thanh Y quá tỉ mỉ và cẩn thận, so với nàng ta, Vân Thiêm Y là người rộng rãi xuề xòa hơn nhiều, càng không hề để bụng tiểu tiết.
Nhưng mà xuề xòa quá thì cũng không tốt, nếu là Tôn Thanh Y, chắc chắn sẽ không thể không nhận ra âm mưu của Tông Hạo và Phong Bất Quy.
Chỉ có thể nói rằng lúc đó Vân Thiêm Y thực sự không để tâm đến chuyện gì ngoài việc phi thăng.
Bây giờ nhìn lại, tâm ma của nàng ta vẫn luôn tồn tại, từ khoảnh khắc rời khỏi cố hương, nó đã bén rễ trong lòng Tôn Thanh Y.
"Tóm lại, cứ tìm Cầm Vũ Thanh trước đã." Vân Thiêm Y chỉ về phía trước.
Đường phố của thành Vô Ảnh được quy hoạch theo các trục vuông góc, có sáu con đường lớn giao nhau, thông suốt bốn phương đông tây nam bắc, còn có một con trục đường chính từ cổng thành dẫn thẳng đến cổng cung điện ở đầu bên kia, chia thành phố thành hai phần đối xứng đông tây.
Vì phía trước có cung điện lớn, tất nhiên phải vào những nơi rõ ràng nhất để tìm kiếm trước.
Nếu không, việc lục lọi từng nhà từng ngõ sẽ mất rất lâu.
Nếu trong cung điện không có, Vân Thiêm Y sẽ phải nhờ Thố Vinh gọi mấy người trẻ tuổi trong tộc Thỏ đến hỗ trợ.
Nghĩ đến cảnh tượng khắp thành Vô Ảnh đều là những con thỏ béo, khóe miệng Vân Thiêm Y khẽ cong lên.
"Cười ngốc gì vậy, đi thôi!" Đế Thiếu Cẩm vốn định bế nàng lên, nhưng nghĩ lại, hắn vẫn nên cho Vân Thiêm Y chút thể diện trước mặt Thố Vinh và Chiếu Dạ, thế là định ôm nàng ngang, kết quả lại chậm một bước, lúc hắn đưa tay ra, Vân Thiêm Y đã được Chiếu Dạ ôm vào lòng.
Sắc mặt Đế Thiếu Cẩm lập tức tối sầm lại, Thố Vinh hắng giọng, dùng quải trượng chọc vào lưng Chiếu Dạ.
Chiếu Dạ hừ lạnh nhưng chẳng bận tâm, chỉ lao về phía trước.
Vân Thiêm Y dựa vào vòng tay của mỹ nữ, lịch sự nhắm mắt lại, ngoan ngoãn không dám nghĩ nhiều, đâu còn bận tâm đến cảm giác của Đế Thiếu Cẩm.
Nàng không dám có bất kỳ cảm giác gì.
May mắn là thời gian dày vò lại xen lẫn chút ấm áp này trôi qua rất nhanh, không lâu sau, Vân Thiêm Y cảm giác mình đã được đặt xuống, nàng vội vàng mở mắt, không cho bất kỳ thần thú nào có cơ hội phát huy, nói: "Thố Vinh, mở trận."
Thực ra lúc này cho dù có trực tiếp vào từ cửa chính, xác suất gặp nguy hiểm cũng không lớn.
Nàng hoàn toàn là có ý đồ khác*.
*Nguyên văn là “Túy ông chẳng phải say vì rượu”, trích “Bùi Viên đối ẩm trích cú ca”. Câu thơ này thường dùng để chỉ có ý đồ khác, không giống như vẻ ngoài.
Thố Vinh tất nhiên một lòng với Đế Tôn của mình, vốn chỉ cần dùng quải trượng chọc một cái là được, nhưng lão còn cố tình làm bộ làm tịch khoa tay múa chân vài cái, mới mở một Truyền Tống Trận bên ngoài tường cung.
Đế Thiếu Cẩm hừ một tiếng, mặc cho bọn họ biểu diễn.
Bên trong tường cung là một quảng trường hình chữ nhật, phía trước là rất nhiều cung điện tầng tầng lớp lớp, đừng nói ba con thần thú, ngay cả Vân Thiêm Y cũng chưa từng thấy cung điện nào như vậy.
Quảng trường có bảy con đường lớn theo hướng đông tây, năm con đường lớn theo hướng nam bắc, hai bên đường lớn là các loại kiến trúc khác nhau, Vân Thiêm Y nhìn sơ qua, có những kiến trúc giống như đền thờ, cũng có những kiến trúc giống như Nghị Sự Đường.
Những thứ này đều chỉ có ở hạ giới, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Con đường chính giữa dẫn thẳng vào cung thành cao khoảng ba tầng, lẽ ra không thể so sánh với Lưu Ly Kiếm Cung, nhưng đứng ở quảng trường nhìn vào lại khiến người ta cảm thấy hùng vĩ và đầy uy nghi.
Lần này không cần Vân Thiêm Y nhắc nhở, Thố Vinh đã mở trận, ngay lập tức đưa họ vào bên trong cung thành.
Vân Thiêm Y liếc nhìn bậc thang phía sau, lại cảm thán, vẫn là chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang thông thiên có khí phách hơn.
Mà trước mặt nàng, trong cung điện tráng lệ huy hoàng có một người đang đứng.
Đại điện tối tăm không thể nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng Vân Thiêm Y và những người khác đâu chỉ dựa vào khuôn mặt để phân biệt người, thần thức quét qua, Vân Thiêm Y đã yên tâm.
Người này là Cầm Vũ Thanh.
Chỉ có điều, trạng thái lúc này của Cầm Vũ Thanh rất kỳ lạ.
Khi thấy bọn họ, bà ấy không đi xuống mà từ từ tiến về phía sau, đến trước chiếc ghế dài bằng vàng khắc hình rồng phượng, vung tay áo ngồi xuống.
Chiếu Dạ không kiên nhẫn quát lên, vài ngọn lửa bùng lên thắp sáng tất cả ngọn đèn trong đại sảnh.
Trong khoảnh khắc đại sảnh trở nên sáng rõ, Vân Thiêm Y mới nhìn rõ khuôn mặt Cầm Vũ Thanh.
Khác với dáng vẻ ung dung và đầy uy quyền của bà ấy, sắc mặt Cầm Vũ Thanh lại lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt tràn đầy điều muốn nói nhưng không thể thốt ra.
Bà ấy mấp máy môi, nhưng những gì phát ra lại là: "Chúng bây là ai, thấy cô sao không quỳ?"
Quỳ?
Đế Thiếu Cẩm và Vân Thiêm Y không hẹn mà cùng hừ lạnh.
Đế Tôn thiên đạo, trên không quỳ trời đất, dưới không quỳ phụ mẫu.
Chiếu Dạ mở miệng, nhưng bị Thố Vinh đè lại.
Rõ ràng tình trạng của Cầm Vũ Thanh không bình thường, việc này cứ để tôn thượng xử lý.
Vân Thiêm Y liếc nhìn Thố Vinh, lão hiểu ý lùi lại một bước, kim quang nhẹ nhàng lóe lên, Thố Vinh và Chiếu Dạ chợt biến mất khỏi đại sảnh.
Mà Cầm Vũ Thanh lại không hề phản ứng gì với những việc này.
Quả nhiên…
Trong thành Vô Ảnh, tất cả "con người" đều là con rối, đã ở trong vở kịch thì làm sao có thể phản ứng với những gì xảy ra bên ngoài.
Lời nói của Cầm Vũ Thanh chỉ là đang đọc "kịch bản" mà thôi.
"Bản thân Cầm Vũ Thanh không có vấn đề." Đế Thiếu Cẩm bình tĩnh nói: "Có linh khí đang điều khiển cơ thể bà ấy, giống như bọn Cự Tượng Ma Binh ở bên ngoài, tìm ra lõi điều khiển rồi phá hủy là được."
Ánh mắt Vân Thiêm Y ngay lập tức nhìn xuống cổ tay Cầm Vũ Thanh, hạt châu màu đen khảm trên đó tròn trịa và sáng bóng.
Nhưng linh khí lại không phát ra từ đây.
Mà là từ phía sau Cầm Vũ Thanh, linh khí hóa thành sợi, từ tiền điện kéo dài đến hậu điện.
Tất nhiên Đế Thiếu Cẩm cũng nhìn ra: "Chúng ta đi thôi."
Vân Thiêm Y lắc đầu: "Ngươi ở đây, ta đi qua."
Đế Thiếu Cẩm cau mày: "Nàng không yên tâm?"
Hắn phẩy tay một cái, ngay lập tức, một con sư tử ngọc bờm bạc xuất hiện.
Vân Thiêm Y: "..."
Sư tử ngọc bờm bạc cũng không ngờ rằng đang yên ổn trong tiên cảnh lại bị Đế Tôn ném ra ngoài, nhưng chúng nó đi theo Đế Thiếu Cẩm đều được huấn luyện bài bản, con sư tử vốn đang lăn lộn trên đất lập tức biến thành một thanh niên hào hoa phong nhã, cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy Vân Thiêm Y thì vội vàng chắp tay thi lễ: "Kiếm Đế tôn thượng."
"Ở đây canh chừng." Đế Thiếu Cẩm dặn dò một câu, rồi quay người đi vào hậu điện.
Vân Thiêm Y bất đắc dĩ lắc đầu, nàng gật nhẹ đầu với sư tử ngọc bờm bạc như đáp lễ cậu ta, rồi theo Đế Thiếu Cẩm bước vào hậu điện.
Khác với sự tinh xảo tráng lệ của tiền điện, hậu điện có vẻ vốn là tẩm điện nhưng giờ đây đã biến dạng, thay vì nói là cung điện thì càng giống như một hang động hơn.
Giữa những vách đá có vài dây xích đồng kéo dài ra, như những tia sáng tập trung quấn quanh giữa hang động, từ hình dạng bị quấn lại, bên trong dường như có một người.
"Ở đây." Đế Thiếu Cẩm chỉ một vòng: "Linh khí rất mạnh, hơn nữa còn tuần hoàn."
Ngón tay của hắn chỉ theo vách đá, đến chỗ móc xích bằng đồng rồi đến chính giữa, lại từ một móc xích bằng đồng khác đi ra chỉ về phía bức tường bên kia: "Tất cả linh khí của linh nham đều tuần hoàn theo thứ tự này, có lẽ là vì... Người ở giữa xích đồng?"
Thấy Vân Thiêm Y không nói gì, Đế Thiếu Cẩm ra hiệu: "Phá vỡ nhé?"
"Chờ đã." Vân Thiêm Y vội vàng nói: "Ta luôn cảm thấy, người bên trong có một mối liên hệ duyên phận với ta. Có cách nào để cho người này tự ra ngoài không?"
"Ừm..." Đế Thiếu Cẩm dùng thần thức quét qua vài lần: "Ta nghĩ đây có thể là một trận pháp nào đó của Ma tu, ta không hiểu rõ về Ma tu, không biết nó dùng để làm gì."
Vân Thiêm Y gật đầu: "Chắc chắn là một trận pháp không phổ biến, ngay cả ta cũng chưa từng thấy."
Đế Thiếu Cẩm nhìn thêm một lần, phán đoán: "Nhưng mà, từ hướng đi của linh lực cũng như cách vận hành, có lẽ chúng đang chữa trị cho... Người ở giữa? Ta nghĩ, nếu tăng tốc độ chữa trị không chừng có thể chữa khỏi, trận pháp này sẽ tự động giải."
Vân Thiêm Y nhướn mày: "Vậy không phải là trúng ngay lĩnh vực mà ngươi giỏi nhất sao, hỏi xem trên đại lục Thần Châu còn ai hiểu về chữa trị hơn Thú Đế chí tôn của chúng ta nào!"
"Chưa hẳn." Đế Thiếu Cẩm được khen ngợi cũng hơi tự mãn, nhưng hắn vẫn giả vờ khiêm tốn một chút: "Vẫn chưa biết thành Vô Ảnh này có thể chịu đựng được linh lực của ta hay không."
"Không sao." Vân Thiêm Y cũng không vạch trần bộ mặt giả dối của hắn: "Ngươi cứ việc phát huy, ta sẽ mở Lưu Ly Ảo Cảnh để đỡ cho ngươi."
Hai vị nhất phẩm không thể cùng lúc mở hai ảo cảnh, Đế Thiếu Cẩm và Vân Thiêm Y đúng là một người dám nói, một người dám làm.
Cũng vì không có Thố Vinh và Chiếu Dạ ở đây, hai người mới có thể thoải mái đấu võ mồm.
Tuy nhiên, Vân Thiêm Y không phải nói suông, nàng nhẹ nhàng vung kiếm Long Minh, bốn thanh trường kiếm vừa được rèn ngay lập tức phân hóa thành mười hai thanh kiếm nhỏ, chia đều bảo vệ xung quanh hang động.
Nếu Đế Thiếu Cẩm thật sự làm rung chuyển thành Vô Ảnh, nàng sẽ mở Lưu Ly Kiếm Cung để đẩy Đế Thiếu Cẩm ra.
Đế Thiếu Cẩm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, xung quanh hắn dần dần có suối nước trong vắt bao quanh, dòng nước trong suốt chảy theo linh khí, men theo xích đồng, cùng truyền cho người ở giữa.
Còn người ở giữa này là ai.
Trong lòng Vân Thiêm Y đã biết đại khái.
Phải biết rằng, Lưu Ly Kiếm Cung của nàng, ngay cả bản thân nàng ở cửu phẩm còn không thể vào!
Trừ khi nàng chịu leo chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang cao nửa người!
Tương tự, muốn thực sự vào thành Vô Ảnh, trừ khi có thể đánh bại tám tên Cự Tượng Ma Binh ở ngoài cửa, nếu không chỉ có thể là người thật sự có duyên với thành Vô Ảnh mới được Vạn Vật Huyễn Linh Trận đưa thẳng vào, chính là bản thân Tôn Thanh Y đã đầu thai chuyển thế chín kiếp!