Trong lúc Đế Thiếu Cẩm liên tục điều trị cho người bên trong, Vân Thiêm Y cũng không đi đâu khác, chỉ lặng lẽ bảo vệ bên cạnh.
Không lâu sau, Thố Vinh và Chiếu Dạ đã trở về trước.
"Trong những cung điện xa hơn đều có con rối." Thố Vinh báo cáo: "Nhưng trong cung điện chính này chỉ có Cầm Vũ Thanh ở phía trước, không có con rối nào khác."
Vân Thiêm Y gật đầu: "Ta biết rồi, hai người tạm thời ra ngoài tiền điện đi."
Thố Vinh do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, đi cùng Chiếu Dạ đến tiền điện.
Đế Thiếu Cẩm hoàn toàn tập trung, Vân Thiêm Y cũng không có tâm trạng lơ là mà luôn giữ tư thế phòng thủ căng thẳng, may mắn thay, Thú Đế chí tôn dù sao cũng là cấp bậc cao nhất trong các thần thú, chỉ thiếu một bước nữa là có thể phi thăng, thật sự không đến nỗi mắc sai lầm trong chuyện này. Sau một lúc lâu, dây xích đồng dần dần tan biến, hóa thành sương mù trong không khí.
"Sao rồi?" Vân Thiêm Y hỏi.
Nàng thấy lông mày Đế Thiếu Cẩm tuy đã giãn ra nhưng trên mặt hắn vẫn còn chút nghi hoặc, nên lại nhìn về phía trung tâm hang động.
"Ừm..." Giọng Đế Thiếu Cẩm xen lẫn chút khó hiểu: "Đầu tiên có thể xác định, bên trong đúng là có một người, chắc hẳn là nữ."
Linh khí của hắn đã tuần hoàn không biết bao nhiêu vòng, nếu ngay cả điều này cũng không rõ thì hắn còn tu luyện làm Đế Tôn cái gì, thà đi làm mèo cho Vân Thiêm Y còn hơn.
"Tu vi không vượt quá tứ phẩm, có điều bên trong còn có một pháp khí nhị phẩm, ta nghĩ chính pháp khí này đã duy trì sự sống cho đối phương, đại trận này cũng có cùng công dụng, chỉ là..." Đế Thiếu Cẩm dừng lại một chút, giọng điệu càng thêm khó hiểu: "Ta không rõ tại sao tính mạng của người này lại nguy kịch như vậy."
Có thể để Đế Thiếu Cẩm cảm thấy nghi hoặc như vậy, Vân Thiêm Y càng thêm tò mò: "Không thể cứu sao?"
Đế Thiếu Cẩm không muốn gật đầu, làm vậy thì giống như chứng tỏ y thuật của hắn không đủ mạnh, bậy nào, nhìn toàn bộ đại lục Thần Châu, chỉ xét về y thuật không xét đến dược, hắn chính là người đứng đầu.
Chỉ là... Suy đi nghĩ lại, Đế Thiếu Cẩm vẫn bỏ xuống kiêu ngạo và thể diện, lúc hắn ở bên cạnh Vân Thiêm Y, cho dù không hiểu hắn cũng không hỏi nàng mà chỉ tự mình nghĩ, nhưng nếu như nghĩ đến mức tẩu hỏa nhập ma thì chẳng phải là thiệt lớn sao.
"Dường như người này bị... Nguyền rủa? Hoặc là bị cái gì đó quấn lấy, không, không phải nguyền rủa, nhưng ta không tìm được từ nào phù hợp, có thể nói ta chưa từng thấy tình huống nào như vậy."
Đế Thiếu Cẩm thở dài, dừng lại vài giây mới nói: "Đợi một lát nữa linh khí của người này hoàn toàn trở về vị trí, ắt sẽ tỉnh lại."
Lòng hiếu kỳ và tâm tư nghiên cứu tìm tòi của Vân Thiêm Y bị lời nói của Đế Thiếu Cẩm k*ch th*ch: "Vậy thì chờ xem sao."
Chờ cũng không phải chỉ ngồi không, Vân Thiêm Y thỉnh thoảng vẫn dùng thần thức quét qua.
Đế Thiếu Cẩm nói không sai, tình hình linh khí trong dây xích đồng thật sự khác hẳn so với lúc trước.
Nói đơn giản, từ góc độ linh khí, trước đây bên trong như trống rỗng không giữ lại được gì, linh khí lặp đi lặp lại luân chuyển qua đó tựa như đang phác thảo đường nét.
Còn bây giờ bên trong đã có thực thể, linh khí đi qua đi lại trở nên đầy đặn, quả thật đang trở về vị trí.
Qua một lúc lâu, Vân Thiêm Y dựa vào Đế Thiếu Cẩm, thậm chí đã hơi buồn ngủ, nàng chợt nghe thấy một âm thanh trong trẻo.
Nàng và Đế Thiếu Cẩm trao đổi một ánh mắt, ngay lập tức thu lại tâm tư lười biếng.
Lách cách.
Âm thanh giòn tan của dây xích đồng bị đứt liên tiếp vang lên.
Đầu tiên là bốn mối nối bắt đầu rơi xuống, tiếp theo phần bao bọc ở giữa cũng nứt toạc ra, vô số mảnh đồng vỡ tung rồi rơi xuống, sau đó biến mất.
Một bóng dáng nữ tử từ từ hiện ra.
Người này mặc một chiếc áo xanh nhạt, nhìn kỹ thì có vẻ là trang phục của một tu sĩ, tóc dài đen nhánh được búi lên, cài một chiếc trâm gỗ mun.
Thoạt nhìn dáng vẻ bà giống như những tán tu thường thấy trên đại lục Thần Châu.
Chỉ có điều gương mặt đó...
Vân Thiêm Y cảm thấy hơi quen thuộc.
Đôi mắt mèo của Đế Thiếu Cẩm lại trừng to, hắn nhìn nữ tu sĩ nọ rồi lại nhìn sang Vân Thiêm Y vài lần, giống như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên ngộ ra.
Nhận thấy tâm trạng của hắn, Vân Thiêm Y liếc nhìn hắn một cái: "Sao vậy?"
"Chỉ sợ ta biết người này là ai rồi."
Vân Thiêm Y nhướng mày, nhưng thật ra nàng cũng không vội hỏi, ánh mắt nàng lại nhìn xuống dưới bụng của nữ tu sĩ.
Dù có y phục che phủ nhưng linh khí thì không lừa được, nơi đó đang phát ra linh khí mạnh mẽ và tập trung hơn, rõ ràng có điều gì khác thường.
Nàng không vội, nhưng Đế Thiếu Cẩm ngược lại có hơi sốt ruột: "Sao nàng không hỏi là ai?"
Dường như nữ tu sĩ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, linh khí vẫn đang lượn lờ quanh người bà, Vân Thiêm Y nhún vai, còn có sức để trêu Đế Thiếu Cẩm: "Chẳng phải là Tôn Thanh Y sao, còn có thể là ai?"
"Ta nói là bà ấy trong kiếp này là ai!"
"Chờ bà ấy tỉnh lại, ta sẽ tự biết, không cần ngươi nói."
"Nàng!"
"Suỵt." Vân Thiêm Y chạm nhẹ vào môi hắn: "Im lặng một chút!"
Đế Thiếu Cẩm bị trêu chọc như một con mèo nổi điên, nhưng khi nàng làm vậy hắn lại thật sự im lặng.
Mặt hắn hơi đỏ lên, trong lòng lại tức giận vì Vân Thiêm Y không phối hợp với hắn.
Vân Thiêm Y thầm cười.
Không biến thành mèo đúng không?
Không biến thành mèo thì nàng cũng có cách để trêu mèo!
Cười xong, nàng lại tiếp tục nhìn về phía nữ tu sĩ.
Nàng không ngốc, cũng không chậm hiểu, lúc này khi nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, nàng đã hiểu ra phần nào.
Nữ tu sĩ này có vài phần giống Cầm Vũ Thanh, nhưng giống nhất vẫn là khuôn mặt mà Vân Thiêm Y từng thấy trong gương, hiện giờ chính là khuôn mặt của nàng.
Tất cả suy đoán trước sau đều được sắp xếp lại, một khi suy nghĩ, người trước mắt là ai chẳng lẽ còn cần nghĩ tiếp nữa ư?
Chỉ có thể là muội muội sinh đôi của Cầm Vũ Thanh, mẫu thân của Vân Thiêm Y kiếp này, vong thê của Tông chủ Thiên Hạc Tông —— Cầm Sơn Nguyệt!
Vân Thiêm Y mang theo ký ức của Kiếm Đế chí tôn quay về thân thể này, đối với tình thân rất nhạt nhẽo, vì vậy lúc này không có quá nhiều cảm xúc hay xao động.
Nàng ngược lại nhanh chóng tổng hợp mọi thứ trong đầu, nhiều chuyện trước đây không liên kết được, một khi chấp nhận rằng Cầm Sơn Nguyệt là Tôn Thanh Y chuyển thế, vậy thì tất cả đều có thể liên kết lại với nhau, hiện ra một chuỗi nhân quả hoàn chỉnh.
Chỉ là, còn có hai chuyện Vân Thiêm Y không hiểu lắm.
Lúc này nữ tu sĩ mới từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Vân Thiêm Y, bà hơi mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Thiêm Y?"
Bà tiến lên hai bước, nắm lấy vai Vân Thiêm Y: "Thật sự là con, con... Con đã lớn như vậy rồi."
Cầm Sơn Nguyệt đưa tay, theo bản năng chỉnh lại tóc cho Vân Thiêm Y: "Con đã tỉnh táo rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì..."
Hỏi xong bà mới nhận ra điều gì đó, nhìn xung quanh mình: "Chỗ này là... Thành Vô Ảnh? Con, không lẽ... Hơ ——"
Bà hít một hơi, vung tay lên, tất cả linh khí hướng về phía tiền điện đều bị bà thu lại.
Vân Thiêm Y dùng thần thức gọi Thố Vinh một tiếng, rồi nói với Cầm Sơn Nguyệt: "Chúng ta tìm một nơi có thể nói chuyện đi."
Cầm Sơn Nguyệt hơi không thể tin, có vẻ là vì sự lạnh lùng của Vân Thiêm Y: "Ta... Được rồi."
Bà nhẹ nhàng nghiêng đầu, ngay lập tức, Vân Thiêm Y, Đế Thiếu Cẩm, cùng với Cầm Vũ Thanh ở tiền điện lúc đầu đều được di chuyển đến một góc tẩm điện.
Khi Cầm Vũ Thanh thấy Cầm Sơn Nguyệt, bà ấy còn khiếp sợ hơn so với khi gặp Vân Thiêm Y: "Sơn Nguyệt? Sơn Nguyệt?! Thật sự là muội sao?"
Bà ấy loạng choạng chạy đến bên cạnh Cầm Sơn Nguyệt, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi mới quay đầu hỏi Vân Thiêm Y: "Đây là thật sao?"
Thấy Vân Thiêm Y gật đầu.
Nước mắt Cầm Vũ Thanh trào ra: "Muội chưa chết!"
Khóe mắt Cầm Sơn Nguyệt cũng đỏ lên, xúc động ôm lấy Cầm Vũ Thanh: "Tỷ tỷ!"
Hai người nắm tay nhau ngồi xuống giường.
Vân Thiêm Y thì đứng bên cửa sổ cùng Đế Thiếu Cẩm.
Cầm Vũ Thanh run rẩy hỏi: "Bao nhiêu năm qua, muội vẫn ở trong thành Vô Ảnh sao? Tỷ... Nhưng năm đó tỷ đã tận mắt thấy muội tan thành tro bụi, sao có thể, đã xảy ra chuyện gì?"
Cầm Sơn Nguyệt nhìn Vân Thiêm Y, rồi lại liếc sang Đế Thiếu Cẩm, Cầm Vũ Thanh cũng nhìn theo, bà ấy chưa từng thấy Đế Thiếu Cẩm bao giờ: "Nếu muội không tiện nói, vậy bao giờ chỉ có hai chúng ta rồi muội kể sau cũng được, Thiêm Y, muội nhìn Thiêm Y xem, con bé đã lớn như thế này rồi!"
Cảnh tỷ muội nhận nhau thật là cảm động, ngay cả Vân Thiêm Y cũng không nỡ chen vào, nhưng nàng muốn hỏi quá nhiều, nếu không bộc lộ thân phận của mình, e là Cầm Sơn Nguyệt sẽ không chịu nói.
Người làm phụ mẫu luôn muốn bảo vệ hài tử, cho dù con cái có lớn đến đâu thì vẫn cảm thấy chúng như những chú chim non nớt, luôn cần được bảo vệ.
Dùng thần thức quét qua kiếm phách của nàng, chỉ có thần thú hoặc tu sĩ cấp cao từ nhị phẩm trở lên mới có thể làm được, Cầm Sơn Nguyệt cùng lắm chỉ là tu sĩ ngũ phẩm, nếu nàng không tự nói ra, Cầm Sơn Nguyệt chỉ có thể xem nàng là Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y hắng giọng, đợi đến khi ánh mắt của hai người họ tập trung vào mình thì nàng mới không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nói: "Đã lâu không gặp, Thanh Y."
Nhìn thấy Cầm Sơn Nguyệt đột ngột mở to hai mắt, Vân Thiêm Y cười nhạt, xem ra đúng là vậy rồi: "Lần trước gặp mặt đã là sinh ly tử biệt, phải rồi, quên giới thiệu."
Nàng vỗ nhẹ vào Đế Thiếu Cẩm đang đứng bên cạnh: "Hình người của Thú Đế đấy, rất anh tuấn đúng không!"
Cả người Cầm Sơn Nguyệt giống như bị đóng băng tại chỗ, mãi một lúc lâu không thể cử động.
Cầm Vũ Thanh không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy lúc này không phải là thời điểm để mình lên tiếng.
Nhắc đến thân phận của Kiếm Đế chí tôn —— Dù sao ở bên ngoài Vân Thiêm Y vẫn chỉ nói mình là Trận tu nhất phẩm —— Vân Thiêm Y liếc mắt ra hiệu với Đế Thiếu Cẩm.
Ngay sau đó, Cầm Vũ Thanh đã bị đưa vào Linh Thụ Tiên Cảnh.
Thấy tỷ tỷ đột nhiên biến mất, cả người Cầm Sơn Nguyệt hơi run lên, mãi mới hồi phục lại tinh thần: "Vô... Vô Tướng Chân Nhân, là cô... Cô? Đây..."
Nàng ta vô thức sờ vào bụng mình, khi đầu ngón tay chạm phải kim loại cứng rắn thì đột ngột ngẩng lên: "Hóa ra là vậy... Hóa ra chuyện là như vậy!"
"Đừng đánh đố nữa." Vân Thiêm Y thở dài, bạn cũ đột nhiên biến thành mẹ già, cũng may nàng vốn không quá mặn mà với tình thân, nếu không thật sự cũng sẽ rất rối rắm: "Chúng ta quen biết đã lâu, lần này lại có mối quan hệ khác, cô biết cái gì thì nói rõ mười mươi cho ta đi.”
Vẫn là Đế Thiếu Cẩm chu đáo hơn, Tôn Thanh Y ít nhiều cũng xem như là một trong số các bằng hữu của hắn, hắn đưa tay lấy một ít nước suối vào cốc, dùng linh khí đẩy đến bên cạnh Cầm Sơn Nguyệt: "Uống chút đi, bình tĩnh lại."
Cầm Sơn Nguyệt uống nước suối xong, quả thật đã bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta ngồi trên giường, mang theo ba phần bối rối bảy phần cảm thán và chín mươi phần bừng tỉnh đại ngộ mà thở dài: "Thiên đạo nhân quả cơ duyên, quả thật là không thể thoát được."