Nghĩ tới đây, lồng ngực Vân Thiêm Y lại đập điên cuồng.
Nàng cố gắng đè xuống tâm trạng kích động.
Bình tĩnh.
Hiện tại nàng chỉ là một Kiếm tu bát phẩm, lại muốn nhân cơ hội này giải quyết Phong Bất Quy, đúng là nghĩ nhiều.
Chỉ là cơ hội tốt như vậy lại chẳng thể làm gì, thật sự hơi khó chịu.
Vân Thiêm Y nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi để giữ tỉnh táo.
Đầu óc nóng nảy sẽ chỉ đưa ra phán đoán sai lầm.
Phong Bất Quy xảy ra vấn đề là chuyện tốt, cho dù nàng không làm gì nhưng đối với Phong Bất Quy, đột phá giai đoạn thứ hai cũng là một vấn đề lớn, hơn nữa không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết vấn đề này.
Ngắn thì mấy trăm năm, dài thì mấy nghìn năm, đều có thể xảy ra.
Vân Thiêm Y điều chỉnh xong cảm xúc, kéo suy nghĩ trở lại chuyện về dãy núi Quan Vân.
Phong Bất Quy có vấn đề nên dãy núi Dương Tuyền cũng xảy ra vấn đề, khiến những Tình tu khác không thể tiếp tục ở lại tu hành trong núi, chỉ có thể tìm kiếm chỗ ở khác, rồi tìm tới dãy núi Quan Vân.
Trên vạn năm qua, dãy núi Quan Vân đã phân chia thế lực từ sớm, nếu chỉ là một nhóm Tình tu nhỏ tới chịu dung nhập môn phái Thú tu thì không sao cả, nhưng nếu tự lập môn phái, chỉ sợ đã không còn địa bàn để phân ra.
Cho nên, các tu sĩ Tình tu chỉ đành lựa chọn phương án thuận tiện nhất, bớt phiền phức nhất, đó là tu hú chiếm tổ.
Vân Thiêm Y không cần suy nghĩ quá nhiều cũng có thể suy đoán ra đại khái.
Nếu chuyện Vân Hoa Noãn nghe được không sai, Liễu Vạn Linh thật sự cấu kết với Tình tu, nhưng mục đích của bà ta, hoặc nói đúng hơn là mục đích mà bà ta tự cho là đúng, chính là bảo vệ Thiên Hạc Tông.
Vì thế, Liễu Vạn Linh có bán đứng lợi ích của môn phái Thú tu khác hay không thì khó mà nói.
Vân Thiêm Y cân nhắc trong chốc lát rồi đưa ra phán đoán của mình: “Tình tu sẽ không bỏ qua cho Thiên Hạc Tông. Bất luận là số lượng bí cảnh mà Thiên Hạc Tông nắm giữ hay là tài nguyên, linh thạch sở hữu đều vượt xa các môn phái Thú tu khác. Trừ khi những người tới đều là tứ phẩm trở xuống, phàm là có Tình tu từ tam phẩm trở lên đến núi Quan Vân, bọn họ sẽ không bỏ qua cho Thiên Hạc Tông, chỉ sợ những gì mà Liễu Vạn Linh nói chỉ là kế hoãn binh, chờ đến khi chiếm được kha khá các môn phái Thú tu khác, Thiên Hạc Tông chẳng qua cũng chỉ là vật trong túi mà thôi.”
Chuyện Liễu Vạn Linh là thật hay giả cũng không quan trọng, quan trọng là Liễu Vạn Linh chắc chắn không thể phản kháng đối phương.
“Đối phương đã có chuẩn bị mà đến, chúng ta cũng nên chuẩn bị đại lễ cho bọn chúng.” Vân Thiêm Y đã có chủ ý, nàng gọi Chiếu Dạ tới dặn dò bà ấy và Thố Vinh một đống thứ.
Bên phía Thiên Hạc Tông, Vân Kế ra sức đè ép dị nghị của mọi người xuống, sắp xếp các đệ tử tiến vào Huyền Diễm Liệt Phong.
Từ Thanh Thư tuy oán giận đôi câu, nhưng ngoài ý muốn là Liễu Vạn Linh lại không oán trách tiếng nào, thậm chí còn khá tích cực phối hợp với hành động của Vân Kế.
Không quá nửa ngày, tất cả đệ tử của Thiên Hạc Tông bất kể là nội môn hay ngoại môn đều tiến vào bí cảnh.
Đây là lần đầu tiên Huyền Diễm Liệt Phong náo nhiệt như vậy, khắp nơi đều là người, vì đề phòng bất trắc cho các đệ tử, Vân Kế còn sai Minh Hàn Đăng dẫn theo một số đệ tử trấn phái đi trước đánh mấy trận để hâm nóng bầu không khí, thu hút mọi người tập trung vào đài đấu võ.
Lúc này, ở Thiên Hạc Tông không có một bóng người.
Lúc Vân Thiêm Y bước ra từ Lưu Ly Ảo Cảnh, nàng thoáng hoảng hốt trong phút chốc.
Ngày thường Thiên Hạc Tông luôn náo nhiệt, đệ tử chạy tán loạn khắp nơi, lúc này lại yên tĩnh giống như phế tích.
Nàng đứng đó vài giây rồi mới đi về phía đài thí luyện Huyền Nhạn.
Lúc trước khi xây dựng đài thí luyện Huyền Nhạn, bọn họ đã chọn xây trên linh mạch của núi Quan Vân, cũng là trung tâm của toàn bộ Thiên Hạc Tông, tất cả kiến trúc trong tông được thiết kế và sắp xếp vây quanh đài thí luyện Huyền Nhạn, đại điện Huyền Hạc lại chỉ giống như trang trí.
Mắt trận của Tứ Thánh Huyết Vân Trận cũng được chôn dưới đài thí luyện Huyền Nhạn.
Lấy đây làm cơ sở, đại trận bao trùm toàn bộ núi Quan Vân.
Vân Thiêm Y đứng trên đài, từ phía sau nàng hiện ra bốn thanh trường kiếm gần như trong suốt lần lượt bay về bốn phương hướng chính đông, chính nam, chính tây, chính bắc của đài thí luyện Huyền Nhạn, hình thành khoảng cách cân bằng với bốn cột trụ thông thiên phía tây bắc, tây nam, đông nam, đông bắc.
Còn nhiều thanh kiếm không xuất hiện mà chỉ lặng lẽ đi vào vị trí.
Trong nháy mắt, một ngày một đêm đã trôi qua.
Gió dần nổi lên.
Không biết hương hoa từ đâu bay đến tới trộn lẫn với mùi son phấn, từ thoang thoảng như có như không đến nồng đậm xộc vào mũi.
Vân Thiêm Y chắp tay đứng giữa đài thí luyện Huyền Nhạn.
Thậm chí nàng còn không quên đổi thành y phục trắng.
Gió thơm nồng thổi bay vạt áo của nàng, càng tôn lên sự lạnh lùng vô tình của nàng.
“Ha ha ha.” Trong không trung vắng vẻ truyền đến tiếng cười như chuông bạc: “Nơi này sao lại có thể có một tiểu mỹ nhân thế?”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Vân Thiêm Y hiểu ra ngay.
Với nữ tử, nàng luôn khoan dung hơn một chút, mà trí nhớ cũng lâu hơn: “Ngọc Liên, nhiều năm không gặp, không bằng ra ngoài gặp một lần đi.”
“…”
Tiếng cười trên bầu trời im bặt.
Nhưng lại thấy vô số dây leo xanh biếc từ trên trời giáng xuống, vô số hoa sen nở rộ, nhất thời làm cho người ta không phân rõ nơi này là đài thí luyện lạnh băng hay là hồ sen kiều diễm.
Hoa sen giăng kín như thiên la địa võng, song Vân Thiêm Y lại không hề sợ hãi, nàng không nhúc nhích chỉ nhẹ giọng thở dài: “Giang Nam được hái sen, lá nổi mọc đua chen*, cô nhà ai lấp ló, cười ném một cành sen.”
*Trích bài “Giang Nam” thuộc “Tương họa ca” trong “Nhạc phủ thi tập”, bản dịch từ thivien.
“… Dừng, câm miệng!”
“Hay là nói, so với cái tên Ngọc Liên này, con muốn ta gọi con một tiếng... Không Huyễn?”
“Ta bảo cô câm miệng!”
Hoa sen trên dây mây thoáng chốc bắn về phía Vân Thiêm Y.
Một giây sau, tất cả những cánh hoa này đều bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trong ngọn lửa hừng hực, Vân Thiêm Y đạp Phượng Hoàng bay lên, tay cầm kiếm Long Minh đứng thẳng trên trời, kiếm quang xanh thẳm xẹt qua bầu trời, nàng không chút do dự vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trong hư không, kéo ra bên ngoài!
“Sao lại nói chuyện với sư phụ con như vậy chứ?” Giọng Vân Thiêm Y mềm mại, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì.
Ngọc Liên chân nhân vốn đã bị một tiếng Không Huyễn hù dọa, lúc này còn bị Vân Thiêm Y lôi từ trong không gian ra, cả người nhất thời cứng đờ.
Nàng ta từng thay Phong Bất Quy làm việc, đến Thiên Hạc Tông để tẩy não Từ Thanh Thư, đương nhiên biết Kiếm Đế Vân Thiêm Y chuyển thế ở chỗ này.
Nhưng Phong Bất Quy không nói quá nhiều với nàng ta.
Ngọc Liên luôn có khúc mắc trong lòng, tất nhiên sẽ không cố ý đi tìm Vân Thiêm Y, trốn còn không kịp nữa là.
Cho nên nàng ta mới không biết Vân Thiêm Y mang theo ký ức chuyển thế, không... Đâu chỉ là ký ức!
Thậm chí Vân Thiêm Y vẫn còn kiếm phách của Kiếm Đế!
Cảm nhận được Ngọc Liên vô thức quét thần thức qua, Vân Thiêm Y cũng không giấu giếm, thẳng thắn để cho nàng ta soi xét, hai mắt nhìn thẳng Ngọc Liên.
Nhưng không còn gì để nói!
Tất cả, đã nói hết từ mấy chục năm trước rồi!
Tất cả tình cảm, từ khi nàng ta vứt bỏ danh xưng Không Huyễn chân nhân, vứt bỏ sư môn, vứt bỏ sư phụ để đi theo Phong Bất Quy, mọi thứ đã tiêu tán hầu như không còn!
Không cần nói gì, cũng không cần hỏi.
Vân Thiêm Y không do dự chút nào, khi Ngọc Liên chưa kịp phản ứng, nàng đã nhảy từ trên người Phượng Hoàng về phía sau, ở phía sau nàng đúng lúc mở ra một vòng pháp trận màu vàng thật lớn.
Cảm nhận được linh khí khắc cốt ghi tâm khó có thể quên, cả người Ngọc Liên run lên giống như mới tỉnh táo lại, nàng ta cũng vô thức nhảy về phía sau, dưới chân nở ra một đóa hoa sen.
Nàng ta cắn môi, cũng không nói gì.
Trong không khí tràn ngập hương hoa, an tĩnh, cùng với kiếm khí khó mà đè nén.
Sau khi kéo dài khoảng cách, Ngọc Liên đã bình tĩnh hơn.
Vừa rồi nàng ta đã dùng thần thức soi xét Vân Thiêm Y một lượt.
Dù Vân Thiêm Y vẫn còn kiếm phách của Kiếm Đế, nhưng chỉ có tu vi bát phẩm mà thôi.
Không phải đối thủ của nàng ta.
Ngọc Liên há miệng.
Muốn trào phúng một câu, chỉ bằng một Kiếm tu bát phẩm nho nhỏ như người mà cũng dám ngăn cản một Tình tu nhị phẩm như ta sao?
Nhưng mà, một tiếng Không Huyễn kia lại liên tục quanh quẩn bên tai.
“Ngọc Liên chân nhân.” Phá vỡ sự im lặng lại là Thố Vinh, lão thay tôn thượng nhà mình hỏi thăm: “Lão tổ Tình tu nhập ma chính là đại sự của đại lục Thần Châu, các người không có chỗ nào để về, vốn có thể bàn bạc phương pháp với đại diện khắp nơi, sao lại tự tiện hành động đoạt núi của Thú tu chứ. Phải biết, việc phân chia núi non là do bốn vị Đế Tôn tiền nhiệm định ra, là ý của thiên đạo, phản nghịch thiên đạo sẽ có kết cục gì chẳng lẽ các người không biết?”
Thần thú nhị phẩm...
Ngọc Liên nhìn lướt qua Thố Vinh, không nhìn Vân Thiêm Y, lúc này mới có thể cười khẽ một tiếng: “Ai nói tôn thượng nhập ma? Ai nói bọn ta đoạt núi của Thú tu? Chính như lão già ông vừa nói, việc phân núi từ xưa đã có, ngoại trừ dãy núi Dương Tuyền, không còn chỗ thích hợp cho Tình tu.”
“Chỉ có điều, tôn thượng tạm thời muốn độc chiếm dãy núi Dương Tuyền, bọn ta hầu hạ tôn thượng tất nhiên phải lấy ý chí tôn thượng làm chủ.”
“Về phần núi Quan Vân, bọn ta chỉ ở tạm một thời gian, chờ khi xong việc đương nhiên sẽ trả lại cho Thú tu.”
Mặt Thố Vinh nghiêm túc, ép hỏi: “Nếu là mượn, với sự khoan dung của môn phái Thú tu, có thương có lượng cũng chưa chắc không chịu, các người lại giết người diệt môn, đạo trời khó tha!”
Ngọc Liên bật cười khúc khích như tiếng chuông bạc ngân vang, sau lại quát: “Đám chim bay cá nhảy bọn bây đều xấu xa, rõ ràng Thú tu chỉ là thần thú tu đạo, còn nhất định muốn tạo môn phái lừa gạt những tu sĩ kia, làm bộ là một đạo, chứ thực ra bọn chúng căn bản không hề tu thành, tốt xấu gì chứ, ai nói trên đời này chỉ có Nhân tộc xấu nhất, ta thấy Thú tộc bọn bây cũng không phải loài tốt đẹp gì! Mấy môn phái này có ích lợi gì đâu, không bằng giải tán hết đi để tu sĩ Nhân tộc bọn họ cải đạo. Có khi sau này mấy người đó chuyển thế còn phải cảm kích bọn ta đấy!”
Lời này nói đúng là đổi trắng thay đen.
Thú tu hình thành, vừa là duyên phận vừa là ý của thiên đạo.
Nhân quả luân hồi giữa thần thú và Thú tu, mặc dù Vân Thiêm Y không rõ ràng lắm nhưng nàng biết một chuyện: Nếu không có ý muốn của thiên đạo, các tu sĩ Thú tu làm sao sinh ra “Thú Nguyên” được.
Đúng là sau khi Thú Nguyên xuất hiện, tu sĩ có được Thú Nguyên mới tự cho mình là Thú tu, dần dần trở thành một đạo.
Tính cách Thố Vinh trầm ổn, tất nhiên sẽ không bị dăm ba câu như vậy chọc giận.
Có điều Chiếu Dạ lại không thể giữ được bình tĩnh.
“Nói láo!” Thần thú Phượng Hoàng thoáng chốc hóa thành một nữ tử đầy đặn gợi cảm, bà ấy nhìn thoáng qua Ngọc Liên đang mặc váy dài màu sen, thanh thuần mị hoặc, hít sâu một hơi khiến cho lồng ngực lớn hơn vài phần, thắt lưng hóp thêm mấy tấc, chân dài thêm vài thước, rồi mới quay đầu lại nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y suýt chút nữa đã bị bà ấy làm cho sặc, bèn liếc mắt ra hiệu: Đừng làm dáng nữa, mau đốt đi.
Trong phạm vi trăm dặm này chỉ có một lão thỏ Thố Vinh xem như là giống đực, còn lại đều là nữ nhân, làm dáng cho ai xem chứ?
Chẳng lẽ cho nàng xem sao?!
Chiếu Dạ hừ một tiếng, cả người bốc cháy hừng hực, rít gào vang dội nhằm về phía Ngọc Liên!