Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 79

“Xem ra, thay vì nói là Tình tu nhằm vào Thiên Hạc Tông, có vẻ như chúng lại đang nhằm vào toàn bộ môn phái Thú tu.” Thố Vinh do dự đưa ra kết luận: “Có điều Thú tu và Tình tu xưa nay nước sông không phạm nước giếng, thật sự không biết vì sao lại như vậy, lão hủ cũng không hiểu nhiều về Tình tu.”

“Toàn bộ Tình tu, đều tu vì tình.” Vân Thiêm Y giải thích cho lão. “Thứ bọn chúng tu chính là tâm, là ý, cho nên đa phần thuật pháp của Tình tu đều có thể khống chế, mê hoặc người khác.”

Người.

Không phải thú.

Thần thú bẩm sinh chất phác, cho dù hóa thành hình người cũng chưa chắc hiểu được lòng người phức tạp, cho nên rất khó bị Tình tu khống chế, chi bằng nói, kẻ khắc chế Tình tu nhất ở đại lục Thần Châu chính là các thần thú.

Tình tu cũng biết rõ việc này.

Nhưng mà, không thể khống chế, không có nghĩa là không thể giết.

Vân Thiêm Y sa sầm mặt: “Có liên lạc với Đế Thiếu Cẩm chưa?”

Thố Vinh lắc đầu: “Lão cũng không thể vào Thánh Vực Tiên Cảnh.”

Lão lại hỏi: “Tôn thượng thấy thế nào?”

Dù sao Vân Thiêm Y cũng hiểu biết sâu rộng, tuy rằng là chuyện vạn năm chưa từng có, nhưng cũng có thể phân tích đôi điều: “Lúc trước bốn vị Đế Tôn quy định phân bố từng khu vực của đại lục Thần Châu, đó là vì hy vọng những tu sĩ khác nhau có thể tập trung tu hành ở từng nơi, sớm ngày có Đế Tôn mới phi thăng, kế thừa thiên đạo.”

“Vì thế, linh khí ở mỗi dãy núi, thảo dược, ngọc thạch, kim thiết và tài nguyên mỗi nơi đều là phù hợp và cần thiết nhất.”

“Nếu không phải đã xảy ra thay đổi lớn, thật sự không cần thiết phải chiếm đoạt dãy núi của người ta.”

“Nhưng vì sao lại là dãy núi Quan Vân, nếu tiền đề là vì dãy núi Dương Tuyền xảy ra vấn đề, vậy còn dễ lý giải, tuy thoạt nhìn đấy là trung tâm đại bản doanh của tu sĩ yếu ớt như Dược tu, nhưng đó cũng là nơi cung cấp lương thực chủ yếu của toàn bộ đại lục, Dược tu bảo vệ nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra sai sót, hễ ai dám động đến ắt sẽ thành kẻ địch của toàn bộ đại lục Thần Châu.”

“Đi về phía trên chính là núi Cửu Loa của Kiếm tu, Kiếm tu cũng là một trong số tu sĩ không dễ bị Tình tu khống chế.”

Dù sao tu kiếm là tu tâm, tu ý chí, phải kiên định.

Huống hồ Kiếm tu có thể nói là tu sĩ sở hữu sức tấn công mạnh nhất, thực lực vượt trội nhất và tinh thần đoàn kết cao nhất trong tám tu của thiên đạo.

Nhiều người một khi thi triển kiếm trận, ắt sẽ không có địch thủ trong toàn bộ đại lục Thần Châu, cho dù có, cũng chỉ có Pháp tu là có thể ngang tài ngang sức, Tình tu không phải đối thủ của Kiếm tu.

“Nếu Tình tu muốn tìm chỗ dung thân, đi về hướng đông, dãy núi Cửu Loa chắc chắn không được, đi về chỗ của Yêu tu, Ma tu, vậy chắc chắn phải đi qua đồng bằng Trung Ương và dãy núi Minh Đài, động tĩnh quá lớn, khoảng cách quá xa, chỉ có thể đi về hướng nam.”

“Nếu phải chọn một trong hai phía Pháp tu và Thú tu.” Vân Thiêm Y cười khổ. “Nếu ta là Tình tu, cũng sẽ lựa chọn Thú tu.”

Dù sao Pháp tu có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với Kiếm tu, cùng là tu sĩ sử dụng thuật pháp, so với loại thao tác của thuật pháp khống chế tinh thần cần có sự tập trung và chú ý cao độ, trong khi mấy Pháp tu thoăn thoắt hô biến đã phóng ra hai quả cầu lớn rồi.

So ra, tâm phúc của Thú tu là thần thú, còn tu sĩ Nhân tộc về bản chất không khác tán tu mấy, thực lực so với người tu đạo đàng hoàng quả thật không đỡ nổi một đòn.

Mà đa số các thần thú cũng không am hiểu chiến đấu.

Ngay cả Thú Đế chí tôn cũng không quá sành sỏi các chiêu thức chiến đấu.

Cứ nhìn ảo cảnh là biết, Đế Thiếu Cẩm am hiểu chữa trị hơn, chiến đấu xem như là khuyết điểm của hắn, nhiều năm qua hầu hết đều dựa vào Vân Thiêm Y chỉ dạy.

Nếu là mãnh thú và phàm nhân, có lẽ phàm nhân sẽ không chịu nổi một đòn, nhưng nếu đã tiến vào con đường tu hành, thân thể hung mãnh đã không còn quan trọng, tu hành cường thế mới được xem là thắng làm vua.

Thố Vinh nghe vậy thì kính nể không thôi: “Đúng là như thế! Lão hủ xin nghe dạy bảo! Xem ra, tám chín phần mười là dãy núi Dương Tuyền đã xảy ra chuyện.”

Lão không nói rõ ràng.

Vân Thiêm Y cũng không cần lão nói rõ.

Dãy núi Dương Tuyền xảy ra chuyện chứng tỏ điều gì, không cần nói cũng biết.

Phong Bất Quy xảy ra chuyện.

Còn về đó là chuyện gì.

Vân Thiêm Y nhẩm tính, trong lòng đã có suy đoán.

Dù sao nàng cũng đã từng trải qua giai đoạn này.

Sau khi tu sĩ đạt đến nhất phẩm sẽ có một số giai đoạn cần phải đột phá, cụ thể bao nhiêu giai đoạn thì không giống nhau, mỗi người tu hành khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau.

Nhưng có ba thứ mà tu sĩ nhất phẩm nào cũng phải trải qua.

Một trong số đó chính là rèn luyện tâm ma.

Năm đó, Tôn Thanh Y đã vấp ngã ở giai đoạn này.

Trước mắt chỉ có vài tu sĩ nhất phẩm là trải qua giai đoạn này.

Có điều, cho dù đột phá qua giai đoạn này cũng không có nghĩa là đã rèn luyện được hoàn toàn.

Lúc ấy Vân Thiêm Y rèn luyện chưa hoàn toàn, dù sao nàng cũng là người đầu tiên ở đại lục Thần Châu trở thành tu sĩ nhất phẩm, không thể tham khảo cách làm của bất kỳ ai, toàn dựa vào bản thân tìm tòi.

May thay, bản thân tu pháp của Kiếm tu đều giảng dạy đạo tâm kiên định, trong lúc bế quan và luyện kiếm, tâm ma của nàng dần dần tiêu tan.

Đây cũng là lý do vì sao lại nói Kiếm tu chính là đạo tu thích hợp với Nhân tộc nhất, lòng người phức tạp, một đời rất dài vô số dụ hoặc, Kiếm tu là môn phái khổ tu nhất, thanh tâm quả dục khắc chế bản thân, hơn nữa từ sau khi Vân Thiêm Y bước l*n đ*nh cao, các môn phái Kiếm tu đều học theo định hướng này, hình thành quy củ của môn phái, càng đè nén dã tâm, d*c v*ng của bản thân và bất mãn đến cực hạn.

Kiếm tu chính là môn phái mà chỉ cần ngươi chịu khổ tu đến nơi đến chốn là có thể có được tài nguyên tương ứng, vô cùng công bằng, cho dù tư chất trời sinh có hạn không thể tiến thêm một bước, chỉ cần còn là nhất phẩm thì vẫn có được đãi ngộ theo cấp bậc, hơn nữa đồng cấp với ngươi cũng sẽ có đãi ngộ không khác là bao.

Lợi ích chia công bằng, lòng người đều an yên.

Ở giai đoạn này của Đế Thiếu Cẩm, đột phá chính là một gợn sóng cũng không thể làm động lòng người, đúng như Vân Thiêm Y muốn nói, một Tiểu Miêu Miêu như hắn thì còn có tâm ma gì.

Còn hai vị khác, tạm thời không đề cập đến vị Trận tu kia.

Phong Bất Quy e là không rèn luyện được tâm ma rồi.

Trong số Tình tu, Ma tu, Yêu tu, Tình tu dễ nảy sinh tâm ma nhất, đứng từ một góc độ khác mà nói, nếu không chấp niệm khó vào bể tình.

Tình tu hiện giờ có không ít tu sĩ thuần túy, chính là ngay từ ban đầu đã tu tình, nhưng bởi vì không có “tình” nên rất khó tu, có chút tâm tình thì sẽ tu Si Tình Đạo, còn lại đa phần sẽ lựa chọn tu Tuyệt Tình Đạo.

Nhưng Tình tu cấp cao hầu như đều là đạo khác chuyển tới.

Vì tình mà bị thương, rơi vào lưới tình.

Sao có thể không sinh tâm ma?

Mà giai đoạn cuối cùng chính là phi thăng, trước mắt xem ra chỉ có Vân Thiêm Y đã từng đi đến bước này, ba vị tu sĩ nhất phẩm còn lại đều cách khá xa.

Thậm chí có thể nói, ba người bọn họ còn chưa bắt đầu giai đoạn thứ hai.

Ngẫm nghĩ, Phong Bất Quy xảy ra dị biến e cũng là ở thời kỳ đột phá giai đoạn thứ hai.

Giai đoạn này, chính là hiểu được thiên đạo.

Có thể hiểu được cái gì, có thể hiểu được bao nhiêu, có hiểu hay không, đều khiến tu sĩ rối rắm.

Vân Thiêm Y vượt qua giai đoạn này tương đối vững vàng.

Nàng đã không còn tâm ma, lại trường kỳ bế quan tu hành, cũng đã chuẩn bị tâm lý cống hiến cho bá tánh thiên hạ, bởi vậy đến thời điểm thấu hiểu thiên đạo, hiểu rõ thế giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ có một loại cảm giác rằng quả nhiên là như vậy.

Nếu như không thể giác ngộ, lại phải đối diện với kết cục chân thật của người tu đạo, e là tâm ma của Phong Bất Quy lại nảy sinh điên cuồng một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment