Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 78

Đột nhiên được nữ nhi quan tâm, thậm chí Vân Kế còn cảm thấy được thương mà sợ, ông vô thức đưa tay đón lấy thuốc, nhất thời không biết để đâu, cuối cùng bật cười cất vào trong tay áo: “Được.”

Thật ra Vân Thiêm Y không để ý đến những động tác của ông lắm.

Trong lòng nàng đang nghĩ đến những lời Vân Hoa Noãn nói.

Vân Thiêm Y trực tiếp xem những gì Vân Hoa Noãn nói ra là tình hình thực tế để suy xét đối sách, không phải vì nàng rất tin tưởng vào Vân Hoa Noãn, chỉ vì nếu đấy là giả, là bẫy rập nhắm vào nàng, vậy chỉ là chuyện nhỏ, nếu thật sự là cái bẫy giăng cho nàng, không lẽ với trình độ của Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn thật sự có thể g**t ch*t nàng ư? Chi bằng nói ngược lại là cho Vân Thiêm Y cơ hội, bây giờ chỉ cần nàng có cơ hội ở chung một chỗ với Liễu Vạn Linh, Liễu Vạn Linh đừng hòng sống sót!

Nhưng nếu những gì Vân Hoa Noãn nói đều là sự thật, nàng ta thật sự xin nàng giúp đỡ, vậy thì là chuyện lớn rồi.

Người khác có thể không rõ, nhưng Vân Thiêm Y biết rất rõ, bình thường mà nói Tình tu không thể đến dãy núi Quan Vân làm càn.

Sao Phong Bất Quy có thể cho phép xảy ra chuyện này?

Nếu chẳng may đùa chết nàng, Phong Bất Quy sẽ không phi thăng được!

Ngay cả Từ Thanh Thư vừa phát hiện nàng có thể liên quan đến Vô Tướng Kiếm Tông, y đã lập tức phái người đến tẩy não ông ấy, sao bây giờ y có thể sai khiến Tình tu đột kích đánh Thiên Hạc Tông chứ?

Trừ phi Phong Bất Quy không thể khống chế những chuyện này.

Đó chính là vấn đề lớn hơn.

Bất luận thế nào, để tâm đến những lời của Vân Hoa Noãn cũng chỉ có lợi chứ không có hại.

Vậy phải làm sao?

Vân Thiêm Y vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng có một việc có thể chắc chắn.

“Con nghe nói, Tông chủ và vài vị Hộ pháp sẽ ở lại môn phái ư?”

Vân Kế gật đầu, thuận miệng nói: “Hàn Đăng còn đề nghị ta sắp xếp thêm một số đệ tử trấn phái, nhưng ta cảm thấy không cần.”

Ông dừng một lát, hiển nhiên trong khoảnh khắc này Vân Kế cũng nhận ra, Vân Thiêm Y vốn khá thờ ơ đối với toàn bộ Thiên Hạc Tông, lúc này đột nhiên dò hỏi ắt có dị thường: “Có cần sắp xếp một số đệ tử trấn phái ở lại không?”

“Người cảm thấy.” Vân Thiêm Y hỏi: “Là bản thân tông môn Thiên Hạc Tông quan trọng, hay là các đệ tử quan trọng hơn?”

Nếu không phải quá hiểu Vân Thiêm Y, lời này nghe vào sẽ có gì đó dị hợm, còn về đáp án, Vân Kế chẳng thèm nghĩ ngợi: “Đương nhiên là các đệ tử quan trọng nhất.”

“Nếu đã như vậy, con lại cảm thấy so với để các đệ tử trấn phái ở lại, chi bằng đưa toàn bộ đệ tử trong tông môn đến Huyền Diễm Liệt Phong.” Vân Thiêm Y bình thản đưa ra ý kiến của mình, hoàn toàn mặc kệ Vân Kế đang trừng mắt: “Trước mắt không có nơi nào an toàn hơn Huyền Diễm Liệt Phong.”

Tuy nói bản thân Huyền Diễm Liệt Phong có đầy rẫy nguy hiểm, nhưng nếu Thiên Hạc Tông dám cho bên ngoài thuê bí cảnh này làm phòng luyện đan, vậy chứng tỏ bọn họ đã khống chế khu vực bên trong, ắt hẳn là an toàn.

Dù lớn hay nhỏ, miễn chen vào được thì cứ chen.

Vân Kế: “...”

Vân Kế lo lắng hỏi: “Có chuyện gì à?”

Vân Thiêm Y nói: “Thần thú của con còn đang điều tra, nhưng vì an toàn, con hy vọng người có thể đưa tất cả đệ tử vào Huyền Diễm Liệt Phong, người và mấy Đường chủ, Hộ pháp cũng vào bí cảnh luôn đi.”

Vân Kế hỏi: “Vậy còn con?”

Vân Thiêm Y nói: “Không cần lo cho con.”

Nàng lại nói: “Con chắc chắn sẽ giúp tiểu tam.”

Nếu nàng nói vậy, tức là nàng muốn ở lại Huyền Diễm Liệt Phong chi viện cho Vân Hương Diệp, nghĩ đến đây ông gật đầu: “Được, ta sẽ sắp xếp.”

Việc này không thể chậm trễ, Vân Kế lập tức xoay người rời khỏi phòng luyện đan.

Lúc này, Vân Hương Diệp vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe mới đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác nhận không có ai khác, nàng ấy đóng chặt cửa lại xoay người hỏi Vân Thiêm Y: “Là Vân Hoa Noãn yêu cầu sao?”

Vân Thiêm Y vẫy tay gọi nàng ấy lại gần, Vân Hương Diệp ngoan ngoãn đi qua, lại bị nàng cốc đầu: “Những chuyện này không đến lượt cô lo lắng đâu, lo mà luyện kiếm cho tốt đi, có thể trong thời gian tới ta sẽ không thể ở bên cạnh cô được.”

Nghĩ ngợi một lát, Vân Thiêm Y cũng gọi Hồng Dược và Hạ Chí đến, nàng hỏi Hồng Dược trước: “Tình hình sức khỏe của Vấn Kinh sao rồi?”

Trong khoảng thời gian này Vấn Kinh đang nuôi sừng lại, đều nhờ Vân Mộc Hương và Hồng Dược chăm sóc cậu bé.

Hồng Dược đáp: “Linh giác chỉ còn lại tí tẹo, nhưng sừng bình thường đã mọc dài rồi, qua một tuần nữa là ổn.”

“Tốt.” Vân Thiêm Y triệu hồi Vấn Kinh ra ngoài, thanh niên dung mạo tuấn tú lập tức hành lễ với Vân Thiêm Y, chờ nàng sai bảo: “Cậu cung cấp linh lực cho kiếm trận của ba người họ đi.”

Chẳng khác nào Vấn Kinh thay vào vị trí của Vân Hương Diệp ôm Đào Đào lúc trước, làm mắt trận của kiếm trận.

Hồng Dược nhìn sang Vân Hương Diệp, lo lắng hỏi: “Vậy đại tiểu thư ở đâu?”

“Ta còn chút việc, chừng nào đấu với Vân Hoa Noãn thì bảo Vấn Kinh triệu hồi ta, còn trước đó mọi người cứ thoải mái so tài, thắng thua không quan trọng, miễn sao không bại dưới tay người dưới thất phẩm là được.” Vân Thiêm Y nghiêm túc nói: “Lúc trước ta có đưa sách kiếm thức cho mọi người, mọi người đều đọc rồi chứ?”

“Đọc thì đọc rồi.” Hạ Chí kể lể: “Nhưng có vài chỗ đọc vẫn không hiểu.”

Trách nàng dạo gần đây cứ vội đến vội đi, không chỉ dạy bọn họ tận tình như lúc trước: “Trước khi đại hội đấu võ bắt đầu, mọi người luyện tập nhiều một chút, lúc ta không ở đây, muốn ra vào ảo cảnh thì cứ gọi Đào Đào mở cho mọi người.”

Vân Thiêm Y giao hoa đào cho Hồng Dược: “Dẫn linh lực vào đây, Đào Đào sẽ đưa mọi người vào trong ảo cảnh.”

Nói đến mức này, đừng nói là người nhạy cảm nhất như Hồng Dược, ngay cả Vân Hương Diệp và Hạ Chí cũng lộ rõ vẻ lo lắng, Vân Hương Diệp giữ chặt nàng: “Nè, cô muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng có bỏ mặc bọn ta đó, Vân Hoa Noãn có nói gì thì cô coi như là không nghe thấy đi!”

Vân Thiêm Y bật cười bẹo má nàng ấy, rồi lại xoa đầu Hồng Dược: “Không sao đâu, ta là tu sĩ nhất phẩm mà, huống hồ còn có Thố Vinh và Chiếu Dạ ở đây, đâu cần đến lượt mọi người lo lắng cho ta.”

Dứt lời, nàng lại chỉ đạo vài câu về kiếm trận và kiếm thức, rồi biểu diễn cho mấy đồ đệ xem qua một lần, sau đó thu kiếm rời khỏi phòng luyện đan.

Vân Kế làm việc cũng trôi chảy, bên ngoài đã hơi nhốn nháo lên, Vân Thiêm Y nghe thấy mấy Hộ pháp đang phân chia công việc cho các đệ tử trấn phái, bảo bọn họ đưa đệ tử trong tông môn tiến vào bí cảnh, sau đó sắp xếp nơi ở các thứ.

Vân Thiêm Y xoay người quay về Lưu Ly Ảo Cảnh trước, triệu hồi Thố Vinh.

Đợi nửa nén hương, Thố Vinh xuất hiện trước mặt Vân Thiêm Y, sắc mặt nghiêm trọng: “Tình hình không ổn lắm.”

Vân Thiêm Y ra hiệu cho lão nói tiếp.

Thố Vinh vuốt râu: “Xung quanh dãy núi Quan Vân có kết giới của Tình tu trải dài hơn nửa dãy núi, cấp bậc rất cao, có cả nhị phẩm lẫn tam phẩm, vì không muốn bứt dây động rừng nên lão hủ không dám tiến vào trong kết giới.”

“Nhị phẩm, ông có phát hiện ra gì không?”

“Có không ít Tình tu nhị phẩm, chí ít cũng có bốn năm người, lại chưa từng qua lại với Thú tu, lão hủ vô dụng, quả thật không biết rõ những người này.”

Thố Vinh tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Kết giới chia núi Quan Vân thành… Một phần tư và ba phần tư, Thiên Hạc tông ở trong một phần tư kia, tức là bên ngoài kết giới, ngoại trừ Thiên Hạc Tông thì còn có hai ba tông môn xung quanh là bình thường, lão hủ có hỏi thăm đôi chút, các thần thú nói vẫn không hề cảm ứng được điều gì khác thường ở trong tông môn, chỉ là không thể liên hệ được với các thần thú thường hay qua lại.”

Bình Luận (0)
Comment