Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 77

Vân Thiêm Y cũng không làm bộ làm tịch, nàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Dứt lời, nàng lập tức đưa Vân Hoa Noãn ra ngoài.

Trước sau chưa đầy nửa nén nhang.

Vân Thiêm Y còn tinh tế truyền tống Vân Hoa Noãn cách xa đám đông, đến một góc khuất hơi vắng vẻ.

Đến khi đó Vân Hoa Noãn quay về cũng dễ giải thích cho sự mất tích ngắn ngủi của nàng ta - Truyền Tống Trận bị lệch phương hướng, cho nên truyền tống nàng ta đến một nơi cách đấy hơi xa.

Vân Thiêm Y gọi Thố Vinh đến: “Đi tra soát tình hình các môn phái Thú tu khác ở xung quanh dãy núi Quan Vân đi.”

Nàng dừng một lát: “Gọi Chiếu Dạ đi cùng, đừng lộ liễu quá.”

“Mang bà ấy theo mà không được lộ liễu.” Thố Vinh cười khổ: “Chẳng bằng kêu bà ấy ở lại với tôn thượng, một mình lão là được rồi.”

“... Cũng được.”

Vân Thiêm Y lại căn dặn thêm vài câu, rồi mới dẫn Vân Hương Diệp quay lại Huyền Diễm Liệt Phong.

Vừa rời khỏi Lưu Ly Ảo Cảnh, nàng lập tức cảm nhận được hơi nóng phà vào mặt.

Giống hệt tên gọi, Huyền Diễm Liệt Phong chính là một bí cảnh tràn ngập núi lửa và dung nham, sau khi Thiên Hạc Tông có được Huyền Diễm Liệt Phong thì cũng không sử dụng bao nhiêu, hầu như là cho bên ngoài thuê lại, Dược tu luyện dược rất cần loại lửa cháy mãi không tàn này.

Thật ra Kiếm tu cũng cần môi trường giống như vậy để đúc kiếm, có điều núi Cửu Loa và núi Quan Vân cách nhau khá xa không thể thường x

uyên qua lại, Vân Thiêm Y chỉ biết đây là ảo cảnh của một Trận tu nhị phẩm, sau khi người đó chết đi đã hóa thành bí cảnh, lúc này nhìn thấy cảnh vật trong bí cảnh sống động không thôi, từng ngọn lửa đốt cháy đỉnh núi, nhất thời nàng cũng động tâm.

Trong lòng vừa nghĩ, kiếm Long Minh cũng phát ra âm thanh phấn chấn, nó tự động hút ngọn lửa phừng phừng của núi lửa, lửa giống như có sự sống vờn quanh bốn phía kiếm Long Minh, hơi nóng phừng phừng khiến người xung quanh vội vàng tránh xa.

Chỉ có Vân Hương Diệp là bất chấp nhiệt độ mà quay mặt sang, bừng bừng hứng thú nhìn Vân Thiêm Y và kiếm Long Minh bay lơ lửng trước mặt, nàng giơ hai tay ra, mặc kệ mọi người xung quanh, bắt đầu đẩy linh khí ra.

Các đệ tử trẻ tuổi có thể chưa hiểu lắm, nhưng những Đường chủ đứng đầu như Từ Thanh Thư và các Hộ pháp lại rất rõ.

Nàng đang rèn kiếm Long Minh lần thứ hai!

Linh khí hỗn loạn, dứt khoát mà quyết đoán va chạm nhau, ngưng luyện, mài giũa kiếm Long Minh.

Thân kiếm Long Minh từ màu xanh thẫm bị hun đến đỏ bừng, cùng với ngọn lửa dần dần nóng lên, sắc lam ở chính giữa lại càng thuần túy hơn!

Lúc này, trong bán kính mấy chục mét xung quanh Vân Thiêm Y đã không còn một ai, ngay cả Vân Hương Diệp cũng bị Vân Kế lôi ra ngoài.

Nhiệt độ quá cao!

So với nhiệt độ xung quanh Vân Thiêm Y, Huyền Diễm Liệt Phong có vẻ mát lạnh như mùa xuân!

Vân Thiêm Y đổ đầy mồ hôi, xiêm y ướt đẫm, song vẫn ngây ngốc bất động, tiếp tục nhóm lửa trui rèn.

Gió thổi lửa cháy phừng phừng quện vào tóc nàng khiến chúng cháy thành bụi tro, ngay sau đó vòng tay trên cổ tay nàng lại tỏa ra vầng sáng màu xanh lục nhạt bao bọc xung quanh Vân Thiêm Y, để nàng không bị hơi nóng gây thương tích.

Đỏ, lam, đỏ, lam…

Lặp đi lặp lại mấy mươi lần, kiếm Long Minh dừng lại ở sắc xanh thẳm, thoạt nhìn nó còn lạnh thấu xương hơn so với khi trước, thân kiếm trong suốt như sương tuyết, kiếm khí gầm rú như sấm dậy!

Vân Thiêm Y cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng huơ kiếm về chốn không người, kiếm khí ở đầu mũi kiếm nhắm về phía đỉnh núi lửa đang cháy rực, cùng với một tiếng động rầm trời, đỉnh núi ở xa xa cứ thế bị chém đứt ngang!

Tức thời bốn phía đều có tiếng hít vào.

“Đây… Đây là khí phách của Trận tu nhất phẩm sao? Hả? Trận tu? Kiếm tu?”

“Trận tu cũng biết đúc kiếm à?”

“Có thể là khi tới nhất phẩm thì luôn biết thêm vài việc!”

“Đại tiểu thư có thực lực như thế, trở thành người thừa kế cũng có thể thu phục được lòng người, dù sao thế đạo loạn lạc như vậy, nếu Tông chủ bên trên có thực lực bảo vệ Thiên Hạc Tông, thì còn gì quan trọng hơn nữa!”

“Nói đúng lắm!”

“Suỵt, mọi người nói nhỏ thôi, hơn nữa, không phải do chúng ta không muốn nàng làm người thừa kế, đại năng Trận tu người ta đã tự nói rồi đấy, trong lòng người ta không muốn ở lại Thiên Hạc Tông mà.”

“Ôi, nhưng Trận tu thật sự sẽ biết rèn kiếm à? Lần sau ta phải hỏi thăm mấy Trận tu khác mới được.”

Đủ tiếng xì xào bàn luận không ngớt.

Mà phía các Đường chủ và Hộ pháp, người khiếp sợ nhất lại không phải là Liễu Vạn Linh, dù sao đêm đó bà ta cũng đã chứng kiến sự kh*ng b* của Vân Thiêm Y ở Tư Quá Nhai.

Người thật sự nói không nên lời chính là Từ Thanh Thư.

“Đây… Đây không phải Trận tu…” Từ Thanh Thư lui về sau vài bước. “Đây là Kiếm… Là Kiếm…”

Ông ấy ôm chặt đầu mình, lời vừa đến bên miệng lại không thể thốt ra thành tiếng, giống như có gì đó đã khống chế ông ấy.

Là Kiếm… Kiếm cái gì cơ?

Hình như ông ấy biết về phương pháp rèn kiếm này, là… là của một môn phái đặc thù, ông ấy từng qua lại với môn phái này nên biết về nó.

Nhưng mà, ông ấy nghĩ mãi không ra, nói mãi không nên lời đáp án này!

Ông ấy khó tin nhìn về phía Vân Thiêm Y, cả người run rẩy.

Lương Kình Vũ chú ý đến sự khác thường của ông ấy, bèn vội vàng giơ hai tay đặt sau lưng, truyền linh khí vào trong cơ thể của ông ấy vài lượt mới giúp cho Từ Thanh Thư bình tĩnh trở lại.

Phải, đúng rồi.

Vừa rồi ông ấy suy nghĩ cái gì thế này.

Phương pháp rèn kiếm của Vân Thiêm Y bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nàng chính là Trận tu nhất phẩm.

Phải, đây là chuyện vô cùng hợp lý, vô cùng bình thường.

Trong đầu Từ Thanh Thư chỉ còn lại sự đau nhức, cùng với những suy nghĩ lặp đi lặp lại như thế.

Đúng lúc này, Vân Thiêm Y lại xoay người nhìn về phía Từ Thanh Thư.

Là ảo giác sao?

Không, không phải ảo giác.

Vân Thiêm Y hơi chớp mắt.

Nàng vừa cảm ứng được dao động thuật pháp mà Tình tu để lại.

Hơn nữa còn là Tình tu có cấp bậc rất cao, dù sao nếu là cấp thấp thì không đáng để nàng cảm ứng được.

Ngay sau đó nàng chợt nhớ ra, lúc trước nàng đã từng sử dụng Bát Vân Kiếm Vũ, nếu trong số tất cả những người chứng kiến có ai biết đến Vô Tướng Kiếm Tông thì e sẽ muốn hỏi han.

Mà Phong Bất Quy vẫn luôn giám sát tu sĩ Thiên Hạc Tông, dao động này có lẽ chính là dấu vết của thuật pháp đã sử dụng trên người Từ Thanh Thư.

Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y giãn mày dời mắt đi, bước đến bên cạnh Vân Kế.

“Tông chủ.” Lúc này trong tình huống là đại hội đấu võ, nàng là đệ tử trấn phái, nếu lên tiếng thì phải gọi Vân Kế là Tông chủ. “Xin hãy chỉnh đốn các đệ tử trước.”

Vừa rồi vốn dĩ mấy người Vân Kế phải làm việc này, có điều bị việc Vân Thiêm Y đột ngột rèn kiếm làm cho chấn kinh.

Không đợi Vân Kế dặn dò, mấy người Lương Kình Vũ đã dẫn theo các đệ tử phân tán đến các doanh địa.

Thiên Hạc Tông nắm giữ Huyền Diễm Liệt Phong lâu như vậy, hiển nhiên cũng xây dựng không ít phòng ốc trong đây, tuy rằng đa số đều là phòng luyện đan song vẫn có thể dùng để nghỉ ngơi.

Vân Kế đưa Vân Thiêm Y và Vân Hương Diệp đến phòng luyện đan của bọn họ, cười khổ nói: “Nhìn giống bí cảnh của Dược tu nhỉ?”

“Thú tu đúng là không dùng đến bí cảnh như Huyền Diễm Liệt Phong.”

Cho Dược tu thuê lại, có thể thu vào không ít linh thạch.

Thiên Hạc Tông sở hữu nhiều bí cảnh như vậy, khó trách giàu nhất vùng này, trở thành môn phái Thú tu giàu có bậc nhất dãy núi Quan Vân.

Vân Thiêm Y lo lắng cho Vân Kế hơn: “Số thuốc này, người dùng trước đi.”

Những thứ này đều lấy từ Tàng Bảo Các của nàng, còn có một ít tiên thảo và mầm cây linh thảo: “Một số thuật pháp của Ma tu có chứa cổ thuật, có thể quấn trong đan điền, không thể chủ quan.”

Bình Luận (0)
Comment