Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 76

Đế Thiếu Cẩm thoáng chốc đề phòng tất cả.

Tất nhiên hắn không sợ khi phải đánh với Phong Bất Quy một trận.

Thậm chí, so về cả tu vi và thực lực, hắn đều mạnh hơn Phong Bất Quy... Một chút.

Mạnh hơn một chút cũng là mạnh!

Có điều Đế Thiếu Cẩm nhanh chóng ý thức được, tuy rằng kết giới của Phong Bất Quy bao phủ khắp dãy núi Dương Tuyền, nhưng lại không hề phản ứng khi hắn đến gần.

Trong kết giới chỉ có tuyết lớn như lông ngỗng đầy trời, như thể vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Chuyện này… Là thế nào?

Lúc này Đế Thiếu Cẩm bỗng thấy hơi ân hận vì kinh nghiệm của mình chưa đủ phong phú, chưa hiểu thấu đáo được thiên đạo.

Tuy nói điều này cũng không thể trách hắn.

Dù sao hắn chỉ là thần thú, thậm chí còn là loài huyễn sinh, còn là Sô Ngô, là thánh thú độc nhất vô nhị, thân cận Đế Tôn không ai bằng.

Trước kia Vân Thiêm Y từng cười nói hắn là Tiểu Miêu Miêu trong khuê phòng, tuy rằng mỗi lần Đế Thiếu Cẩm nghe được đều sẽ nhe răng trợn mắt cắn nàng, nhưng ở một góc độ nào đó mà nói, so với Vân Thiêm Y đã từng chu du khắp mọi ngóc ngách của đại lục Thần Châu, hắn thật sự rất ít khi rời khỏi bí cảnh, sau khi bản thân có ảo cảnh rồi lại làm chủ nhân tiên cảnh, nếu không có chuyện quan trọng thì hắn sẽ không rời đi.

Điều này cũng phù hợp với phương thức tu hành của Thú tu, thần thú và nhân tộc khác nhau, muốn tu hành thì phải dựa vào linh khí trời đất, bảo trì tâm thần thuần túy là một chuyện rất trọng yếu, thần thú quá trọng thế tục, cuối cùng sẽ sa đọa.

Nhưng mà, Đế Thiếu Cẩm chỉ cân nhắc một khắc đã chắc chắn chuyện này không thể nói cho Vân Thiêm Y.

Với hiểu biết của hắn về Vân Thiêm Y, nếu nàng biết dãy núi Dương Tuyền xảy ra biến cố lớn như vậy, chắc chắn nàng sẽ tra rõ việc này vì những phàm nhân vô tội đã bỏ mạng.

Có điều, bây giờ Vân Thiêm Y chỉ được xem là có vị cách của Kiếm Đế chí tôn, nhưng không có cấp bậc của Kiếm Đế, nàng chỉ mới là bát phẩm, e rằng lòng có dư mà lực không đủ.

Mắt thấy sinh linh đồ thán nhưng không cách nào viện trợ là một trạng thái thống khổ đến mức nào, Đế Thiếu Cẩm hiểu rõ.

Cho nên hắn không thể nói cho Vân Thiêm Y, nếu nàng tạm thời không có lực thì không cần biết những thứ này, để tránh thêm phần thương xót, đạo tâm bất ổn.

Vào thời kỳ đỉnh cao nhất của đại lục Thần Châu, đã từng có năm vị tu sĩ nhất phẩm.

Sau đó, Ma tu Tôn Thanh Y nhập ma bị chém giết hãm hại trong Cửu Thế Luân Hồi Quyết, Kiếm tu Vân Thiêm Y phi thăng thất bại, thân tử đạo tiêu chuyển thế đầu thai.

Chỉ còn lại ba người.

Bây giờ không biết Tình tu Phong Bất Quy đã xảy ra chuyện gì.

Đế Thiếu Cẩm hơi lắc lư cái đuôi, quay đầu bay về phía dãy núi Minh Đài.

...

Thiên Hạc Tông, đài thí luyện Huyền Nhạn.

Giữa đài cao ở quảng trường mở ra một đại trận.

Tuy nói đại hội đấu võ là thi đấu cá nhân, tự mình tham chiến, nhưng hoàn cảnh ở Huyền Diễm Liệt Phong hiểm ác, không ít đệ tử trấn phái đã tự tạo thành tiểu đội từ ba đến năm người.

Vân Hoa Noãn cũng không ngoại lệ, bên cạnh nàng ta chính là Minh Hàn Đăng đứng đầu đệ tử trấn phái Thiên Hạc Tông.

Minh Hàn Đăng không có ý định nghiêm túc tham gia đại hội võ đấu lần này, hắn vốn không có tính hiếu chiến, nhưng lại lo lắng cho các đệ tử trấn phái tiến vào Huyền Diễm Liệt Phong, tuy trong tông môn nói là Tông chủ, Đường chủ và các Hộ pháp đều ở đây, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ song quyền khó địch tứ thủ, nên hắn đã lập tức đề nghị giữ lại một ít đệ tử trấn phái ở trong môn, cũng tiện giúp đỡ.

Đại hội đấu võ lần này được tổ chức để Vân Hoa Noãn càng thêm danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế, đồng thời cũng khảo sát quá trình tu hành của các đệ tử trấn phái một chút.

Thậm chí Minh Hàn Đăng còn không rõ tại sao lại tổ chức ở Huyền Diễm Liệt Phong.

Chỉ là đề nghị của hắn không được tiếp nhận, như thể các Đường chủ cảm thấy không nên quá thiên vị các đệ tử trấn phái vậy.

Minh Hàn Đăng bằng lòng ở lại, không có nghĩa là các đệ tử khác cũng bằng lòng, chẳng qua là vì cho Minh Hàn Đăng mặt mũi nên mới không thể không ở lại mà thôi.

Đã nói như vậy, Minh Hàn Đăng cũng không kiên trì nữa.

Đại hội đấu võ lần này, ngoại trừ người đứng đầu bảng có thể đạt được Chân Long Thú Nguyên - đương nhiên đã sắp xếp nội bộ là Vân Hoa Noãn - hai mươi người xếp sau đều có thể đạt được nhiều phần thưởng phong phú khác.

Một mặt là để trấn an lòng người, mặt khác là để dời lực chú ý.

Còn hắn, vì hắn đã nói không muốn tranh đấu, thế là bị phái đi bảo vệ Vân Hoa Noãn.

Lại nói tiếp, cũng đã lâu rồi Minh Hàn Đăng không ở một mình cùng Vân Hoa Noãn.

Trong lòng hắn, Vân Hoa Noãn vẫn luôn là sư muội dịu dàng xinh đẹp, tuy rằng không có Thú Nguyên nhưng lại có thiên phú của Dược tu, luôn tươi cười dịu dàng, len lén phát thuốc mình làm cho các sư đệ sư muội.

Vân Hoa Noãn kế thừa Thiên Hạc tông, Minh Hàn Đăng không có dị nghị.

Có điều, trên mặt Vân Hoa Noãn lúc này lại không còn ý cười ấm áp nữa.

Thậm chí nàng ta còn không nhìn về phía Minh Hàn Đăng lần nào.

Minh Hàn Đăng quan tâm hỏi: "Sư muội, đừng áp lực quá, nếu có gì cần sư huynh giúp thì cứ mở miệng."

Không biết ánh mắt Vân Hoa Noãn nhìn về nơi nào, như thể nàng ta đang nhìn đại trận truyền tống, lại như không nhìn gì cả.

Xung quanh bọn họ rộn ràng nhốn nháo toàn là tiếng nói chuyện, không ai chú ý đến hai người bọn họ.

Sau một lúc lâu Vân Hoa Noãn mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ đến mức chỉ có Minh Hàn Đăng ở bên cạnh nàng ta mới nghe được: "Đại sư huynh... Phụ mẫu sư huynh còn ở đây không?"

"Không..." Minh Hàn Đăng cũng nhẹ giọng đáp: "Sư huynh là cô nhi, may mắn được Tông chủ nhặt được, mang về tông môn nuôi dưỡng đến nay."

Đệ tử như hắn, trong Thiên Hạc Tông có rất nhiều, không tính là đặc biệt.

Nhưng Vân Hoa Noãn lại không nói tiếp nữa, chỉ khẽ thở dài.

Minh Hàn Đăng cũng nhận ra mình không thể giải quyết được ưu phiền của đối phương.

Minh Hàn Đăng liếc qua gương mặt u sầu của nàng ta, hỏi: “Có chuyện gì không thể thương lượng với Tông chủ sao?"

Thấy Vân Hoa Noãn không đáp lại, Minh Hàn Đăng cũng lo lắng, lúc này hai bóng người bỗng xuất hiện trên đài thí luyện Huyền Nhạn, khiến mọi người lập tức xôn xao.

Đi ở phía trước dĩ nhiên là Vân Hương Diệp, nàng ấy vẫn mặc trang phục đỏ rực như trước, tóc đen búi thành hai chỏm được buộc bằng dây lụa cùng màu, xinh đẹp đáng yêu, bên hông không quấn roi mềm mà đã đổi thành một thanh bội kiếm nhỏ.

Ở phía sau nàng ấy là Vân Thiêm Y, nhưng vị này đã hoàn toàn khác lúc trước.

Ngày thường Vân Thiêm Y hầu như chỉ mặc y phục màu trắng, mà hôm nay nàng lại mặc y phục màu hồng nhạt giống như Vân Hương Diệp, hai người đứng cùng một chỗ, ai nhìn vào cũng thấy giống đôi tỷ muội ruột thịt.

Minh Hàn Đăng không kìm được, hai mắt hắn sáng bừng, nói: "Nếu sư muội có phiền não, hay là bàn bạc với Thiêm Y thử xem."

Nếu là lúc trước nghe Minh Hàn Đăng nói câu này, nụ cười dịu dàng trên mặt Vân Hoa Noãn sẽ trở nên cứng đờ.

Tuy rằng cũng không trách Minh Hàn Đăng được, bởi hắn hoàn toàn không biết Vân Thiêm Y và Vân Hoa Noãn thù hận nhau, mà Vân Hoa Noãn cũng luôn tỏ vẻ tỷ muội tình thâm với Vân Thiêm Y trước mặt hắn.

Còn bây giờ, Vân Hoa Noãn đã sớm không còn những tâm tư kia nữa, nàng ta nhìn Vân Thiêm Y, bỗng nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Minh Hàn Đăng.

Nhưng mà, Vân Hoa Noãn chưa từng quên một khắc nào về cái đêm ở Tư Quá Nhai, dưới ánh trăng, trên không trung, khuôn mặt vô cảm của Vân Thiêm Y, cùng với kiếm khí mang sát ý ngập trời.

E là Vân Thiêm Y thật sự muốn giết Liễu Vạn Linh.

Có lẽ... Có lẽ nên để Vân Thiêm Y ra tay.

Có lẽ... Chỉ cần Liễu Vạn Linh chết, rất nhiều chuyện vẫn có thể khống chế được.

Không!

Vân Hoa Noãn đột nhiên bừng tỉnh, sao nàng ta có thể nghĩ như vậy được?

Cho dù không cân nhắc tình cảm thì cũng không thể làm như vậy! Nếu Liễu Vạn Linh không còn, sẽ không còn ai biết tất cả mọi chuyện, chỉ sợ Thiên Hạc Tông sẽ lâm vào nguy hiểm trầm trọng hơn!

Vậy... Nếu thương lượng với Vân Thiêm Y thì sao?

Sắc mặt Vân Hoa Noãn thay đổi mấy lần, cuối cùng nàng ta âm thầm hạ quyết tâm.

Có điều nàng ta không thể tự mình hành động, Liễu Vạn Linh chưa từng buông lỏng việc giám sát nàng ta. Sau ngày đó, thần thú của Liễu Vạn Linh vẫn luôn đi theo giám sát gần như không rời nàng ta.

Vân Hoa Noãn liếc nhìn Minh Hàn Đăng.

Hắn có đáng tin không?

Ở bên kia.

Vân Hương Diệp vừa đến đài thí luyện đã thấy Vân Hoa Noãn, nhưng dường như đối phương không chú ý tới nàng ấy, điều này khiến Vân Hương Diệp cảm thấy hơi mất mát.

Vân Thiêm Y cố ý mặc y phục tương tự nàng ấy, đương nhiên là để k*ch th*ch Liễu Vạn Linh, để bà ta nhìn thật kỹ nữ nhi mà bà ta không cần, nhưng Vân Thiêm Y có thể thay Cầm Sơn Nguyệt cần.

Dù gì lúc ấy ở thành Vô Ảnh, Vân Thiêm Y đã từng nhắc tới, Cầm Sơn Nguyệt cũng không nói không cần!

Đáng tiếc hiện giờ Liễu Vạn Linh lại không ở đài thí luyện Huyền Nhạn, có lẽ bà ta đã đi theo Lương đường chủ đến Huyền Diễm Liệt Phong, chuẩn bị những công đoạn cuối cùng.

Chỉ còn mỗi Vân Hoa Noãn. Lúc này nàng ta đang nhìn về phía Vân Thiêm Y, trong ánh mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói thành lời.

Vân Thiêm Y cau mày, nghiêng đầu hỏi Vân Hương Diệp: "Khi nào đại hội đấu võ bắt đầu?"

"Đã nói ba lần rồi, sao cô còn chưa nhớ hả! Đúng giờ Dần sẽ bắt đầu!"

Vân Thiêm Y liếc nhìn mặt trời: "Còn một khắc nữa."

Nàng khều Vân Hương Diệp: "Cô đi tìm Vân Hoa Noãn đi, hình như nàng ta có chuyện gì đó."

Vân Hương Diệp mở to hai mắt: "Cô không ngại ư?"

"Chuyện có nặng có nhẹ, mau đi đi."

"Ừ.” Vân Hương Diệp vừa nghe là có chuyện thì không tùy hứng nữa, chỉ là nàng ấy mới vừa đi về phía trước một bước đã thấy Vân Hoa Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.

Đừng qua đây.

Nàng ta mấp máy môi.

Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y gật đầu, khẽ hất cằm dựng một đại trận.

Sau đó, bọn họ không tiếp xúc nữa.

Đến khi đại trận truyền tống mở ra, Vân Hoa Noãn là một trong những người thừa kế, cùng một người thừa kế khác là Vân Hương Diệp sóng vai đi vào.

Trong khoảnh khắc đi vào đại trận, Vân Hoa Noãn chỉ cảm thấy hai mắt chói lòa, nàng ta vô thức nhắm mắt lại, đến khi mở ra, khung cảnh trước mắt không phải là dãy núi đỏ thẫm của Huyền Diễm Liệt Phong mà là một mảnh không gian thuần trắng, giống như ở trong một cái hộp thật lớn, trong không gian ngoại trừ nàng và Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp ra thì không còn ai khác.

Trong khoảnh khắc nhập trận, Vân Thiêm Y đã đưa Vân Hoa Noãn vào thẳng Lưu Ly Ảo Cảnh, song nàng không muốn cho Vân Hoa Noãn nhìn thấy khung cảnh thật sự trong ảo cảnh, vì vậy mới lấy hộp không gian che đậy bên ngoài.

"Muội ấy có thể nghe không?" Vân Thiêm Y không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề.

Thấy Vân Hoa Noãn lắc đầu, Vân Thiêm Y nhẹ nhàng phất tay để Vân Hương Diệp trở lại phòng nhỏ trong rừng trúc trước.

Hồng Dược và Hạ Chí vừa lột măng vừa trò chuyện không biết đại hội đấu võ đã bắt đầu chưa, đột nhiên thấy Vân Hương Diệp xuất hiện ở trước mặt.

"Tỷ..."

"Đừng hỏi, ta cũng không biết!" Vân Hương Diệp bĩu môi, hơi lo lắng liếc nhìn bầu trời.

Trong hộp không gian chỉ còn lại Vân Thiêm Y và Vân Hoa Noãn.

Vân Hoa Noãn cũng biết thời gian cấp bách nên không nói nhiều, bóng dáng Vân Hương Diệp vừa biến mất, nàng ta đã lập tức nói: "Mẫu thân thật sự cấu kết với Tình tu!"

"Ta nghe lén được bà ấy dùng phù truyền âm liên hệ với Tình tu, nói rằng Tình tu phải cam đoan sẽ bảo vệ Thiên Hạc Tông, lý do cụ thể thì ta không rõ!"

Vân Thiêm Y nhíu mày: "Bảo vệ Thiên Hạc Tông sao?"

"Sau khi ta nghe lén phù truyền âm thì đã liên lạc với một Dược tu mà ta quen biết, nhờ người đó giúp hỏi thăm tình hình của Tình tu, nàng ấy nói rằng ở núi Quan Vân xuất hiện không ít Tình tu, tất cả đều ngụy trang thành Thú tu."

Mà chuyện nàng ta liên lạc với Dược tu lại bị Liễu Vạn Linh phát hiện, sau đó bên cạnh nàng ta vẫn luôn có một con sói bạc kè kè đi theo.

"Ta biết cô và mẫu thân có cừu oán, chỉ hận không thể giết bà ấy cho thỏa hận, nhưng chuyện này liên quan đến Thiên Hạc Tông, nếu cô thật sự là Trận tu nhất phẩm, xin cô hãy cứu Thiên Hạc Tông!”

Bình Luận (0)
Comment