Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 75

Lần này Vân Hương Diệp thật sự phục rồi.

Tâm phục khẩu phục bị Vân Thiêm Y ném đi luyện kiếm.

Còn Vân Thiêm Y thì đi dạo quanh Tàng Bảo Các, không ngờ rằng còn lấy ra được bản thảo kiếm thức nhập môn của Vô Tướng Kiếm Tông, là bút tích của nàng, còn có một quyển do Cảnh Văn Tấn sửa đổi dựa trên bản thảo của nàng.

Hai quyển này từng là sách vỡ lòng của các đệ tử Kiếm tu cấp thấp ở Vô Tướng Kiếm Tông suốt một khoảng thời gian dài.

Đến khi môn phái dần dần lớn mạnh, qua mấy lần biên soạn mới định ra được bản sách kiếm thức nhập môn cuối cùng.

Vân Thiêm Y lật xem một lần, năm đó lúc nàng viết kiếm thức, trong đầu toàn là môn phái và sư phụ của mình, bản thân nàng là thiên tài kiếm khách, những thứ tự thân trải qua sẽ không thích hợp cho đệ tử khác học vỡ lòng, cho nên quyển sách vỡ lòng này ba phần là linh cảm, bảy phần là kinh nghiệm, chín mươi phần còn lại đều là những hồi ức xưa cũ, cũng tức là sao chép từ sách nhập môn mà năm đó sư phụ đưa cho nàng, rồi chỉnh sửa lại.

Vân Thiêm Y v**t v* hai chữ "Vô Tướng" cũ kỹ, bỗng hơi thổn thức.

Nhưng tưởng nhớ quá khứ không phải là chuyện nàng thích làm, cho nên nàng cũng chỉ phiền muộn vài khắc rồi lấy giấy bút ra, nàng kết hợp giữa kinh nghiệm và cảm thụ hiện tại, phối hợp với bản thảo này, viết lại một quyển sách kiếm thức nhập môn cho các đồ đệ.

Về phần Hạ Chí... Cậu cứ tiếp tục dùng quyển Cảnh Văn Tấn viết là được.

Vân Thiêm Y dán xong bìa sách, cầm bút lại do dự một lát.

Bây giờ... Nàng nên dùng tên gì cho phải đây.

Rối rắm một lát, nàng quyết định từ bỏ.

Không nghĩ ra thì không viết nữa.

Nàng chỉ viết tên Hồng Dược lên trên một quyển, nói rõ đây vốn là của Hồng Dược, vì biểu thị công bằng, chủ yếu là sợ Vân Hương Diệp buồn, Vân Thiêm Y lại chép một phần khác rồi viết ba chữ Vân Hương Diệp to to ở trên bìa.

Vậy là ổn rồi.

Về phần Hạ Chí, để cậu tự mình chép đi.

Sau khi đưa ba quyển sách vỡ lòng cho ba thiếu niên, hướng dẫn bọn họ vận công và luyện kiếm một chút, Vân Thiêm Y cũng bắt đầu đả tọa.

Nàng vừa mới thăng lên bát phẩm, là thời điểm cần vận chuyển khí hải, hay còn gọi là xây nội đan.

Linh khí trong Lưu Ly Ảo Cảnh cũng dư dả, tuy rằng pha tạp với linh khí của Ứng Long, song chỉ như nước rơi xuống biển rộng, vốn không mấy ảnh hưởng đến Vân Thiêm Y.

Một lần đả tọa là suốt ba ngày.

Bấm xem không còn nhiều thời gian, Vân Thiêm Y mới mở mắt.

Hồng Dược vẫn luôn lo lắng cho nàng, vội vàng tiến lên đỡ: "Đại tiểu thư, người đã không ăn không uống suốt ba ngày rồi, đừng đứng dậy quá nhanh, dễ chóng mặt."

Vân Hương Diệp cũng nói: "Lần sau đừng như vậy, còn chưa luyện đến cảnh giới tích cốc, không ăn không uống tổn hại cơ thể đấy!"

Vân Thiêm Y chỉ cười, để Hồng Dược đỡ mình ngồi vào trước bàn ghế đá, ăn hai chén cháo nấm tươi và măng xanh mà Vân Mộc Hương đã nấu sẵn cho nàng, lại ôm Đào Đào chơi một hồi, nàng mới ý thức được một việc.

“Đế Thiếu Cẩm đâu rồi?”

Theo lý thuyết, khi nàng kết thúc đả tọa, người đầu tiên tới đây phải là Đế Thiếu Cẩm chứ, sao lúc này lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của hắn trong ảo cảnh vậy?

Thố Vinh nói: "Hình như hai ngày trước Thú Đế tôn thượng nhận được tin tức gì đó, vội vàng rời đi, đến nay vẫn chưa liên lạc với lão hủ..."

“Hừm." Vân Thiêm Y suy nghĩ một chút nhưng không nghĩ ra cái gì, thôi, Thú Đế có chức trách của Thú Đế, cũng không thể chỉ vây quanh nàng.

“Mộc Hương, đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”

Vân Mộc Hương cười gật gật đầu, lấy ra một tay nải từ phía sau: "Đều ở bên trong hết.”

Những thứ khác không cần chuẩn bị, lúc dùng cứ lấy thẳng từ Lưu Ly Ảo Cảnh là được.

Sau khi các tu sĩ nhị phẩm có ảo cảnh thường thoát ly thế tục hơn trước, cũng có thể đặt toàn bộ tinh lực vào việc thăng lên nhất phẩm.

Bên kia.

Trong Linh Thụ Tiên Cảnh.

Bọn Oanh Đề ngậm nhánh linh thụ, trên đó còn vương nước từ hồ thánh, cả bọn xoay vòng khiến nước thánh vẩy lên đầu các thần thú đang quỳ.

Vết thương lớn nhỏ trên người bọn chúng được linh khí trong hồ nước chảy qua, lần lượt khỏi hẳn.

Đế Thiếu Cẩm trong hình hài Sô Ngô đứng trên vách đá Điểm Tinh, dưới ánh trăng, bộ lông của hắn đỏ rực như lửa, bộ dàng uy nghiêm hung mãnh chính là một liều thuốc trợ tim khiến cho các thần thú run lẩy bẩy dần dần bình tĩnh lại.

“Nói đi.”

Giọng nói trầm thấp tràn ngập cảm giác áp bách của thánh thú cũng không khiến các thần thú sợ hãi, mà khiến chúng nó thần phục và ỷ lại.

Dẫn đầu các thần thú là một con Anh Chiêu, nó đã tứ phẩm, bị thương nhẹ nhất: "Tôn thượng.”

Nó lắc lắc đầu hươu của mình, phía trên vốn nên mọc linh giác trong suốt nhưng giờ lại chỉ còn có một bên: "Môn phái của chúng thần đều bị toàn diệt, kính xin tôn thượng làm chủ cho chúng thần.”

“Mấy nghìn đệ tử không một ai sống sót, trong số thần thú cũng chỉ có chúng thần thoát thân được.”

Nói xong, các thần thú phía sau nó không ngừng rơi lệ.

“Xin tôn thượng làm chủ!”

Sắc mặt Đế Thiếu Cẩm trầm xuống, nói: "Có biết là người phương nào gây ra không?”

“Là tu sĩ Tình tu!” Linh Hạc bên cạnh Anh Chiêu rít lên: “Rất nhiều tu sĩ Tình tu! Bọn chúng vốn không nên xuất hiện ở núi Quan Vân!”

“Thực sự như... Như âm binh vậy, im hơi lặng tiếng tràn vào rất nhiều! Đợi diệt môn xong thì làm tu hú chiếm tổ!"

“Bọn chúng còn bắt giết thần thú xung quanh, chúng thần phải dốc toàn lực mới trốn thoát được, nhưng mà cũng chỉ có từng này người thoát thân!"

“Thần thú bị chúng bắt hầu như đều bị g**t ch*t!"

“Ta biết, ta biết, là do bọn họ không muốn chúng thần báo tin cho tôn thượng!"

Động vật có linh tri, sau khi trở thành thần thú đều sẽ cảm ứng được Linh Thụ Tiên Cảnh đầu tiên, cũng được cho phép tiến vào tiên cảnh vỡ lòng.

Đế Thiếu Cẩm chia Linh Thụ Tiên Cảnh làm hai, ở xung quanh trung tâm linh thụ chỉ có đêm trăng, còn bên kia lại biến hóa ngày đêm, phân khu dựa vào bốn mùa để các thần thú có thể tự do hoạt động.

Mỗi năm năm, các thần thú trở thành cửu phẩm sẽ tiến hành hành hương, sau khi tiếp nhận lễ thanh tẩy ở linh hồ sẽ được đưa ra khỏi Linh Thụ Tiên Cảnh, từ nay về sau tự bước lên con đường tu hành của mình.

Từ khi có Thú Đế chí tôn Đế Thiếu Cẩm dẫn dắt, dường như các thần thú ở giai đoạn vỡ lòng đều thuần khiết hướng thiện, không còn cảnh tượng hung thú hoành hành như thuở hỗn độn nữa.

Mà cho dù các thần thú rời khỏi tiên cảnh cũng đều biết cảm ứng tiên cảnh như thế nào, thỉnh cầu Thú Đế chí tôn mở ra tiên cảnh ra sao.

Linh Hạc đột nhiên bị diệt môn, nhất thời chỉ có thể ra sức chạy trối chết, sao còn kịp thỉnh cầu Đế Tôn chứ, cũng nhờ Anh Chiêu chặt đứt một bên linh giác, hóa ra một không gian Thú Nguyên đưa các thần thú cùng trốn theo vào, lúc này mới liên lạc được với Đế Thiếu Cẩm.

Tình tu... Không ngờ lại đến núi Quan Vân.

Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của các thần thú.

Cũng không phải chỉ có một môn phái bị diệt môn, mà hơn mười môn phái nhỏ của Thú tu đã bị bọn Tình tu chiếm cứ.

Diệt môn, chỉ sợ là vì để đối phương không thể ra ngoài cầu cứu, thế cho nên môn phái lớn như Thiên Hạc Tông mới mãi không nhận được bất kỳ tin tức gì!

Thú tu không giống Dược tu hay Trận tu, vì mua sắm đồ vật nên luôn thường xuyên liên lạc... Núi Quan Vân lại ở thế dốc đứng, không tiện đi lại.

Bọn Tình tu hành động lanh lẹ như vậy, không biết sau lưng có phải là ý đồ của Phong Bất Quy hay không.

Hắn vẫn cần thương lượng với Vân Thiêm Y một chút về việc này.

“Ta biết rồi, tạm thời mọi người hãy tu dưỡng ở đây đi”.

“Vâng, tôn thượng!”

Lúc này chúng thần thú mới thở phào nhẹ nhõm.

Có Đế Tôn đúng là đáng tin cậy!

Đế Thiếu Cẩm bảo Oanh Đề sắp xếp ổn thỏa cho các thần thú, bản thân mình lại hóa thành mèo con lông đỏ, thoạt tiên dựa theo địa điểm mà Anh Chiêu đã nói, hắn đi xem thử những di chỉ của mấy môn phái Thú tu này.

Không, cũng không thể nói là di chỉ được.

Bốn chữ tu hú chiếm tổ rất là chuẩn xác.

Bọn Tình tu không hủy diệt môn phái Thú tu, thậm chí ngay cả biển hiệu cũng không đổi, vẫn duy trì bộ dạng phồn vinh của môn phái.

Nhưng người đi lại ở trong đó đều là Tình tu.

Đế Thiếu Cẩm nhìn lướt qua không trung là đã xác định được, hầu hết người trong mấy môn phái này đều là Tình tu có cấp bậc không tính là quá cao.

Cao nhất cũng không vượt qua ngũ phẩm.

Vì sao chứ?

Tình tu có đại bản doanh của mình, lấy bình nguyên ở giữa làm cơ sở, ở dãy núi Dương Tuyền phía tây bắc tụ tập lượng lớn môn phái Tình tu.

Năm đó lúc bốn vị Đế Tôn tái tạo đại lục Thần Châu, đại lục cũng không tính là tự nhiên sinh thành mà là tạo vật nhân tạo.

Không biết có phải vì để thuận tiện quản lý hay không mà đại lục Thần Châu được quy hoạch cực kỳ đối xứng.

Ở giữa đại lục có một khoảng bình nguyên màu mỡ rất lớn, nơi này là đại bản doanh của nhóm Dược tu, cũng là nơi cung cấp lương thực chủ yếu cho cả đại lục Thần Châu.

Dãy núi Cửu Loa ở cực bắc là đại bản doanh của Kiếm tu, dãy núi Quan Vân ở cực nam là đại bản doanh của Thú tu.

Thật ra các dãy núi xung quanh bình nguyên cũng không liền nhau, nhưng vẫn được gọi chung là dãy núi Minh Đài, nơi này là trung tâm của Trận tu, rất gần với bình nguyên Dược tu.

Nhóm Pháp tu ở phía tây, vì Yêu tu và Ma tu không có nhất phẩm nên hai bên không quá phân biệt ngươi ta, tập trung ở phía đông.

Dãy núi Dương Tuyền ở tây bắc chính là đại bản doanh của Tình tu.

Các môn phái đều hoạt động trong núi của mình, hầu như không chạy tán loạn khắp nơi.

Bởi vì lúc đó, sau khi các Đế Tôn phân chia núi xong có để tài nguyên cần thiết ở giữa núi của bọn họ.

Đi đến dãy núi của người khác cũng không thể có được cái gì tốt.

Tại sao Tình tu lại muốn chiếm lĩnh môn phái của Thú tu ở bên này chứ?

Ôm theo suy nghĩ này, mặc dù không muốn nhưng Đế Thiếu Cẩm vẫn đi tới dãy núi Dương Tuyền.

Dù có phỏng đoán đủ đường, nhưng hiện trạng của dãy núi Dương Tuyền vẫn vượt xa tưởng tượng của Đế Thiếu Cẩm.

Ở tây bắc, khí hậu trên núi Dương Tuyền không tính là ẩm ướt, cũng không rét lạnh, có thể nói là không khí khá khô nóng.

Trên núi có nhiều sa mạc và thực vật rừng khô.

Nhưng hiện tại, toàn bộ núi Dương Tuyền nhìn từ không trung lại chỉ có một mảnh tuyết trắng.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Đế Thiếu Cẩm còn nghi ngờ có khi nào mình bay quá mức mà đi tới núi Cửu Loa, nơi Kiếm tu đang ở hay không.

Tuy nhiên, sau khi đến gần hắn nhận ra, mặc dù dãy núi Cửu Loa ở phía bắc, quanh năm tuyết đọng trên đỉnh núi nhưng hàng năm đều có mùa ấm áp, mùa đông cũng không lạnh đến mức khó sinh sống.

Mà thời khắc này, tình trạng ở núi Dương Tuyền lại khiến người ta chẳng thể sinh sống được.

Chỉ sợ toàn bộ núi Dương Tuyền đã không còn sinh mệnh nào tồn tại.

Tuyết trắng, trắng bệch, xám xịt, chính là dãy núi Dương Tuyền bây giờ.

Ở đây... Tất cả phàm nhân ở vùng lân cận của dãy núi này đi đâu hết rồi?

Đế Thiếu Cẩm do dự một lát rồi đáp xuống, nhưng còn chưa xuống được một nửa, hắn đã bị kết giới mạnh mẽ ngăn ở bên ngoài!

Có thể ngăn cản Thú Đế chí tôn như hắn, chỉ có… Lão tổ Tình tu, Phong Bất Quy!

Bình Luận (0)
Comment