Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 74

Vân Thiêm Y không có ý định luôn hùa theo âm mưu của Liễu Vạn Linh.

Người tu đạo, lòng sinh sát ý là không tốt.

Song nàng đối với Liễu Vạn Linh chính là sát ý.

Trước khi dẫn Vân Hương Diệp rời khỏi Thiên Hạc Tông, nàng nhất định phải giết Liễu Vạn Linh để phòng hậu họa.

Chắc hẳn Liễu Vạn Linh cũng nghĩ như vậy.

Nếu không thì tại sao đại hội đấu võ đang yên đang lành, bà ta lại lôi việc tuyển chọn người thừa kế ra, chẳng phải là vì muốn lừa Vân Thiêm Y tham gia rồi hãm hại nàng sao?

Cùng một âm mưu mà làm năm lần bảy lượt, Vân Thiêm Y còn có thể không nhìn thấu? Nếu vậy thì nàng thật sự sống uổng rồi.

Liễu Vạn Linh muốn chiến thì chiến thôi, ai sợ ai chứ!

Vân Hương Diệp không rõ lắm Vân Thiêm Y đang tính toán gì, chỉ là nghe thấy Vân Thiêm Y nói vậy, nàng ấy đảo mắt, lặng lẽ hít sâu một hơi, không nhìn Liễu Vạn Linh mà chỉ nhìn thẳng vào Vân Kế, bước lên một bước: “Ta là huyết mạch của Vân thị, đương nhiên có quyền tham gia đại hội đấu võ.”

Nàng ấy dừng lại một chút, vẫn chỉ dám nhìn Vân Kế: “Nhị tỷ… Nhị tỷ không có Thú Nguyên, vốn dĩ không có đạo lý kế thừa Thiên Hạc Tông!”

Câu này nghe có vẻ vô tình, nhưng sau khi Vân Hương Diệp nghĩ tới nghĩ lui, đây là điều duy nhất nàng ấy có thể làm cho Vân Hoa Noãn.

Chỉ cần không vướng bận trách nhiệm của người thừa kế, Vân Hoa Noãn lập tức có thể tu hành con đường Dược tu của tỷ ấy.

Thiên Hạc Môn, nàng ấy sẽ thừa kế!

Dù sao thì Vân Tông chủ vẫn còn sống được vài trăm năm nữa, trong mấy trăm năm đó, chắc chắn nàng ấy có thể thăng lên tứ phẩm!

Vân Thiêm Y khích lệ vỗ vai Vân Hương Diệp, vừa định nói gì đó thì lại nghe một tiếng hạc kêu trong trẻo.

Ngay sau đó, hàng chục con hạc tiên từ bên ngoài ngay ngắn trật tự bay vào đại điện Huyền Hạc, lượn vài vòng trên không trung, chúng vốn được lệnh tấn công Vân Thiêm Y, có điều tiên hạc bát phẩm vẫn có thể cảm nhận được kiếm phách của Kiếm Đế nên không dám lại gần, chỉ đành lượn vài vòng rồi nhanh chóng bay đi.

“Ai nói ta không có Thú Nguyên.” Vân Hoa Noãn từ từ bước vào, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, trên vai có một con hạc tiên đậu lại: ”Nếu không có Thú Nguyên, sao những con hạc này lại nghe lệnh ta.”

Vân Thiêm Y không nhìn nàng ta, mà nhanh chóng liếc mắt qua các vị Đường chủ, Hộ pháp trong đại điện Huyền Hạc.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, có lẽ mọi người đã biết Vân Hoa Noãn có Thú Nguyên từ lâu.

Hiểu rồi.

Vân Thiêm Y cũng không cho rằng tất cả các Hộ pháp và Đường chủ, cùng với Vân Kế đều bị Liễu Vạn Linh mê hoặc.

Chẳng qua bọn họ chỉ có duy nhất một lựa chọn này.

Thì ra là vậy, việc chọn người thừa kế trong đại hội đấu võ chỉ là bày một bậc thang để Vân Hoa Noãn bước lên.

Trong lòng mấy Đường chủ và Hộ pháp thừa biết Vân Hoa Noãn có Thú Nguyên hay không, nhưng đệ tử trong ngoài chưa chắc biết rõ như vậy, dù lúc đầu có một số đệ tử trấn phái và đệ tử nội môn loáng thoáng nhận ra, song cũng chẳng thấm vào đâu, Vân Kế còn làm Tông chủ vài trăm năm nữa, trong vài trăm năm này không biết đã thay bao nhiêu đệ tử, chỉ cần trên hồ sơ chính thức ghi rõ Vân Hoa Noãn là người thừa kế có Thú Nguyên đàng hoàng, mặt mũi Thiên Hạc Tông vẫn còn giữ được.

Trên thực tế, trong khoảnh khắc Vân Thiêm Y nghĩ thông suốt, nàng cũng tán đồng với cách làm của Thiên Hạc Tông.

Về tình về lý, đều vẹn đôi đường.

Chỉ có điều, Liễu Vạn Linh lại không an phận.

Theo lẽ thường, tất nhiên là loại trừ Vân Thiêm Y, để Vân Hương Diệp và mẫu thân đứng ra giúp đỡ Vân Hoa Noãn.

Vân Hương Diệp là muội muội, phẩm cấp thấp hơn Vân Hoa Noãn, thua tỷ tỷ ruột cũng không mất mặt, không bị người ta nói gì.

Liễu Vạn Linh không chịu, lại thần hồn nát thần tính - Mặc kệ sự thật có bị vạch trần hay không, bà ta vô thức luôn sợ Vân Hương Diệp sẽ bước ra ánh sáng, được xem như người thừa kế.

Trong đây cũng có tính toán mưu đồ - Đẩy Vân Thiêm Y ra, tìm cơ hội giết nàng trong đại hội đấu võ.

Đáng tiếc là trò này đã chơi một lần ở cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, thêm một lần ở cuộc tổng tuyển chọn nội môn, Vân Thiêm Y sẽ không để bà ta có cơ hội nào trong đại hội đấu võ nữa.

Nàng chỉ e ngại mặt mũi Vân Kế thôi.

Khi Vân Thiêm Y bị Yêu tu đoạt xác, Vân Kế đã khó xử đủ rồi, nàng không muốn để Vân Kế càng thêm khó xử.

Nếu không theo phong cách làm việc của Vân Kiếm Đế trước đây, ngay lúc này, ngay trong đại điện Huyền Hạc, trước ánh mắt của tất cả mọi người, nàng đã rút kiếm ra giết Liễu Vạn Linh ngay tại chỗ rồi!

Dù sao thời gian của Kiếm Đế vốn quý giá, không thể lãng phí vào những chuyện vặt vãnh này!

Ôi!

Một khi con người có ràng buộc, có lo lắng, tâm trí đúng là sẽ phức tạp hơn nhiều.

Như thế cũng không tốt, không thích hợp cho việc tu đạo.

May mà hiện giờ nàng chỉ mới là cửu phẩm, không cần lo lắng đến việc giữ tâm thần luôn thuần túy.

Lúc Vân Thiêm Y đang thất thần, Vân Hoa Noãn đã giải thích xong rất nhiều chuyện.

Vân Thiêm Y nghe tai trái lọt tai phải, dù sao đại ý là Vân Hoa Noãn vốn đã có Thú Nguyên, chỉ là luôn bị kiềm chế, trải qua một số kỳ ngộ giờ đây đã giải trừ được phong ấn Thú Nguyên.

Bịa đặt có cao siêu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là các Đường chủ và Hộ pháp của Thiên Hạc Tông, còn có Vân Kế đều chấp nhận lời giải thích này.

Thậm chí có khả năng lời giải thích này đã được bọn họ bàn bạc từ trước, có điều bây giờ cần để cho những đệ tử trấn phái nghe thấy rồi lan truyền.

“Vậy thì tốt rồi.” Vân Kế liếc nhìn Vân Thiêm Y, mặc dù ông chưa từng nghe Vân Thiêm Y bàn bạc bất kỳ kế hoạch nào, song ông vẫn phối hợp với nữ nhi:

“Tỷ muội tranh chấp, thoạt nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng người tu đạo vốn tôn trọng kẻ mạnh, cũng không xem là làm mất hòa khí.”

Mọi người nghe xong đều tán thành.

“Đúng vậy, người thừa kế chỉ có hai người họ, tuy nhị tiểu thư là tỷ tỷ, nhưng để người có thiên phú hơn thừa kế không phải tốt hơn sao?”

“Nghe nói giờ đại tiểu thư là Trận tu nhất phẩm, tam tiểu thư được nàng dạy dỗ hẳn sẽ rất mạnh, ta thật sự muốn xem thế nào.”

“Nếu nhị tiểu thư đã có kỳ ngộ như vậy, e là thực lực cũng tăng lên rất nhiều… Ngay cả đệ tử trấn phái như chúng ta, không phải ai cũng có thể triệu hoán được hàng chục thần thú cùng lúc đâu.”

“Đúng vậy, phải có nhiều thần thú sẵn lòng ký kết khế ước với chúng ta mới được!”

“Nói ra cũng thật lạ, tại sao nhất định phải chọn giữa nhị tiểu thư và tam tiểu thư, Tông chủ còn trẻ khoẻ như vậy, tục huyền rồi sinh thêm con cái chẳng phải tốt hơn sao?”

Người nọ vừa nói dứt lời, cả sảnh đường lập tức im ắng.

Đường chủ của Phi Hạc Đường khẽ hắng giọng: “Vô lễ, sao có thể ăn nói lung tung trước mặt Tông chủ như vậy?”

Vân Kế giả vờ như không nghe thấy lời ấy, nhìn về phía Lương Kình Vũ: “Còn ba ngày nữa là đến đại hội đấu võ, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Lương Kình Vũ tiếp lời: “Lần này nhờ có Liễu Phó Đường chủ, toàn bộ đại hội đấu võ đều do bà sắp xếp, dẫu sao chúng ta cũng bận bịu dẹp loạn tà đạo ở bên ngoài mà.”

Được người nhắc tới, Liễu Vạn Linh thu lại vẻ mặt u ám, miễn cưỡng nở một nụ cười có thể xem là dịu dàng: “Đại hội đấu võ mọi năm đều tổ chức ở đỉnh núi Quan Vân, nhưng năm nay vì tà đạo ngày càng nhiều, để tránh các đệ tử bị lây nhiễm tà đạo, ta đã bàn bạc với Đường chủ, quyết định tổ chức ở Huyền Diễm Liệt Phong.”

Huyền Diễm Liệt Phong.

Vân Thiêm Y biết nơi này.

Đó là một bí cảnh hình thành từ ảo cảnh sau khi một vị Trận tu nhị phẩm ngã xuống.

Nàng chỉ biết có vậy, còn trong bí cảnh thế nào thì Vân Thiêm Y không rõ.

Có điều, chỉ cần nghe tên là biết đây ắt không phải là loại bí cảnh xinh đẹp như khe suối Vân Long.

Lúc Liễu Vạn Linh nhắc đến bốn chữ này, Vân Thiêm Y nhanh chóng nhận thấy sắc mặt của không ít đệ tử trấn phái trở nên tái nhợt.

Vân Kế và những người khác lại không tỏ thái độ gì.

Liễu Vạn Linh tiếp tục nói: “Do đặc thù của địa điểm lần này, đại hội đấu võ chỉ giới hạn đệ tử trấn phái trở lên tham gia, các đệ tử khác có thể vào bí cảnh để quan sát.”

“Tốt lắm.” Vân Kế gật đầu, khi nhìn về phía Vân Thiêm Y, ông cho nàng một ánh mắt.

Vân Thiêm Y không hiểu ý tứ của ánh mắt ấy.

Nhưng cũng không cản trở nàng tự mình biểu diễn.

Nàng vươn tay vỗ nhẹ Vân Hương Diệp, đưa nàng ấy trở về Lưu Ly Ảo Cảnh.

Tiếp theo, nàng vung tay áo, phù trận theo đó rơi xuống, mà nàng cũng biến mất khỏi đại điện Huyền Hạc.

Vân Kế hơi ngẩn ra.

Không nói gì.

Những Hộ pháp và Đường chủ cũng không dám mở miệng.

Hiện giờ, Vân Thiêm Y đã hoàn toàn không giấu giếm thân phận Trận tu nhất phẩm nữa.

Mà khi nàng càng không che giấu, mọi người trong Thiên Hạc Tông lại càng không dám đắc tội.

Dù sao thì Tông chủ bọn họ cũng chỉ mới cấp tứ phẩm, ai dám đắc tội với nhất phẩm chứ?

Từ Thanh Thư há miệng mấp máy, lại nghĩ đến thanh kiếm đã xuyên qua yết hầu của Liễu Vạn Linh ngày đó, cuối cùng lại chẳng nói gì.

Chỉ có Liễu Vạn Linh siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo.

Mà ở bên này, Vân Hương Diệp vừa trở về Lưu Ly Ảo Cảnh đã không thèm giả bộ nữa: “Sao lại thế này, chuyện đại hội đấu võ, sao đột nhiên lại muốn ta ra mặt, cô còn làm sư phụ ta nữa?”

“Ta vốn dĩ là sư phụ của cô.” Vân Thiêm Y không nhanh không chậm đáp.

“Đừng có mà úp úp mở mở nữa! Nói nhanh đi, rốt cuộc là chuyện gì!”

Vân Thiêm Y nhìn nàng ấy một cái, trong lòng tính toán một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nên nói cho Vân Hương Diệp biết, nàng ấy có thể không phải là con của Vân Lam.

Dù sao đối với Vân Hương Diệp mà nói, chuyện này chỉ làm nàng ấy thêm đau khổ chứ chẳng có ý nghĩa gì khác.

“Liễu Vạn Linh muốn giết ta, ta cũng muốn giết bà ta, đơn giản vậy thôi.” Vân Thiêm Y nhìn nàng ấy: ”Mặc dù đối với cô mà nói thì khá là tàn nhẫn, nhưng giữa ta và bà ta, chỉ một người có thể sống.”

Vân Hương Diệp ngẩn ra một lúc.

Mặc dù nàng ấy rất hận Liễu Vạn Linh, song nàng ấy chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn chưa đánh mất lương tri, đột nhiên có người nói rằng ta nhất định phải g**t ch*t mẹ ngươi, tâm tình ít nhiều vẫn sẽ phức tạp khó mà diễn tả hết được.

Im lặng hồi lâu, ánh mắt nàng ấy mới trở nên kiên định: “Không phải cô là Trận tu nhất phẩm sao, muốn giết bà ta vốn rất dễ dàng, hà tất chu toàn như thế?

Vân Thiêm Y đã nói, có Liễu Vạn Linh thì không có Vân Thiêm Y, nếu nàng ấy đã quyết định đi chung một thuyền với Vân Thiêm Y, bây giờ lại đau lòng vì Liễu Vạn Linh, e rằng Vân Thiêm Y sẽ không vui.

Vân Hương Diệp đã quyết tâm, kiên định đứng về phía Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y nhận được lời hứa hẹn của nàng ấy một lần nữa, tâm trạng đương nhiên vô cùng vui vẻ: “Thiên Hạc Tông xảy ra nội chiến, náo loạn lại khó coi.”

“Cô còn quan tâm đến chuyện náo loạn có dễ nhìn hay không à? Ta cứ tưởng cô là loại người, ai cản đường là chém chém chém đấy!”

Không thể không nói, nàng đúng là như vậy, mặc dù không tàn bạo như vậy!

Có thể không giết, chỉ cần phế đi là đủ, còn nếu không thể không giết thì mới giết giết giết.

“Dù sao cũng phải quan tâm một chút đến mặt mũi của phụ thân.”

“Cũng đúng…”

“Lần đại hội đấu võ này, chỉ có ta và cô tham gia.” Vân Thiêm Y nói: “Liễu Vạn Linh đã từng thấy kiếm trận của chúng ta, cho nên mới giới hạn đệ tử trấn phái, loại trừ Hồng Dược và Hạ Chí.”

“Vậy cô có cách gì?” Ánh mắt Vân Hương Diệp sáng lên: ”Có phải làm một kiếm trận chỉ có hai người chúng ta không!”

Hì hì, như vậy nàng ấy sẽ có thể độc chiếm Vân Thiêm Y một thời gian, nghĩ đến lại cảm thấy có phần vui vẻ!

Vân Thiêm Y véo nhẹ mặt nàng ấy: “Trong vòng ba ngày nữa cô có thể lên đến bát phẩm không?”

Vân Hương Diệp: “…”

Vân Hương Diệp không phục: “Cô có thể à?”

Vân Thiêm Y mỉm cười buông tay nàng ấy ra, nhắm mắt lại, hai tay mở ra, nội đan đã được rèn luyện nhiều lần dưới sự vận hành của linh lực, lại một lần nữa ngưng tụ.

Không lâu sau, Vân Thiêm Y mở mắt, nhướng mày nhìn ái đồ đang trợn mắt há mồm đứng trước mặt mình: “Bát phẩm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment