Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 73

Cũng không phải là không thể.

Dù sao đây cũng là tích lũy suốt một vạn năm nghìn năm.

Sau khi Vân Thiêm Y thăng lên nhị phẩm, có được ảo cảnh của riêng mình, ngoài việc xây dựng môi trường cơ bản, thứ đầu tiên nàng làm chính là Tàng Bảo Các.

Chỉ là khi đó Tàng Bảo Các không được trang trí tỉ mỉ như bây giờ, nó chỉ là một không gian vuông vức giống như một cái rương khổng lồ, bất cứ thứ gì Vân Thiêm Y tìm được đều ném vào trong đây.

Chờ đến khi xây xong Lưu Ly Kiếm Cung, Vân Thiêm Y quét mắt một vòng, cảm thấy cái hộp lớn này thật sự không có mỹ quan, không xứng với Lưu Ly Kiếm Cung của nàng, lúc này nàng mới bỏ chút tâm tư xây dựng vài tòa các cao, còn có hoa viên, thác nước, núi giả.

Tức là, từ trong cung điện của Lưu Ly Kiếm Cung nhìn ra ngoài, những nơi nào trong tầm mắt nhìn thấy, Vân Thiêm Y đều bỏ chút tâm sức để tạo cảnh vật.

Ngoài các phong cảnh thiên nhiên của đại địa Thần Châu, còn có các phong cảnh thành thị của những khu vực phồn hoa, nàng còn sao chép ảo cảnh của người khác, nơi đây không chỉ có phiên bản thu nhỏ của Linh Thụ Tiên Cảnh, còn có Gương Hồ Trúc Lâm của ai kia, và cả Tuyết Sơn của vị kia nữa.

Dù nàng và Phong Bất Quy đối đầu nhau, hơn nữa Vân Thiêm Y chưa từng đi vào mà chỉ nghe lời đồn nên có ấn tượng đại khái, song điều đó không trở ngại Vân Thiêm Y sao chép cảnh sắc của y.

Phải sao chép, phải sao chép!

Sao chép thôi mà! Sao chép hết!

Còn những nơi không nhìn thấy thì mặc kệ.

Lưu Ly Ảo Cảnh rộng lớn, lớn đến mức Vân Thiêm Y cũng không thể chăm sóc hết được.

Sau một hồi suy nghĩ, Vân Thiêm Y vẫn gọi Thố Vinh: "Gọi tất cả người có thể hóa thành hình người trong tộc ông tới đi."

Chẳng mấy chốc, một đám thanh niên mặc áo trắng kéo đến, Thố Vinh thấy tình hình trong Tàng Bảo Các thì cũng sững sờ, may là lão làm việc cho Vân Thiêm Y nên không hỏi han nhiều, chỉ ra lệnh một tiếng, ai nấy đều hào hứng nhiệt tình bắt đầu làm việc.

Có Thố Vinh ở đây, Vân Thiêm Y cũng yên tâm.

Khoảng gần một ngày sau, mọi người mới hoàn toàn dọn dẹp xong năm tòa các.

Đồ vật được chia thành các loại dược liệu, sách, pháp khí, binh khí, tạp vật, rồi cho vào từng tòa các riêng biệt.

Vân Thiêm Y cũng không để mọi người làm không công, bảo Thố Vinh tùy ý chọn những thứ cần thiết cho việc tu hành của mấy thanh niên này, bất kể thứ gì, cứ lấy là được.

Dù sao còn nhiều lắm.

Thật sự rất nhiều.

Chỉ riêng dược liệu, bao gồm thảo dược, đan dược và độc dược đã đầy kín các kệ trong tòa các cao bốn tầng, mỗi tầng của kệ đều xếp đầy các hộp lớn nhỏ, chật ních không còn chỗ.

Vân Thiêm Y chọn ra một vài viên đan dược có thể giúp tu sĩ tứ phẩm chữa thương, gói vào tay nải rồi bước ra ngoài ảo cảnh, chuẩn bị mang cho Vân Kế bồi bổ.

Nàng chỉ vừa ra khỏi tiểu viện cùng Đế Thiếu Cẩm, đi chưa được mấy bước đã bị chặn lại.

Vân Thiêm Y không khỏi thắc mắc, tại sao mỗi lần nàng ra khỏi Thiên Hạc Tông đều bị chặn lại, lần nào ra cửa cũng bị ngăn cản, mấy đệ tử này có phải đang rình để bắt nàng không?

Lần này lại là chuyện gì?

Nhận thấy ánh mắt của Vân Thiêm Y, tiểu đệ tử vội vàng nói: "Đại tiểu thư, tông chủ mời người đến Huyền Hạc Tổng Đường."

Đúng lúc Vân Thiêm Y cũng muốn tìm Vân Kế, nhưng chỉ mới vài ngày, chẳng lẽ Vân Kế đã khỏi rồi ư?

Hay là Thiên Hạc Tông có chuyện gì?

Đến khi vào Huyền Hạc Tổng Đường, Vân Thiêm Y liếc mắt qua đã nhìn thấy rất nhiều người ngồi bên trong.

Vân Kế ngồi trên ghế chủ tọa ở giữa Huyền Hạc Tổng Đường, bên trái có bốn ghế, bên phải cũng có bốn ghế.

Chỗ ngồi bên tay phải có Từ Thanh Thư, còn Liễu Vạn Linh thì đứng sau một nam tử, Vân Thiêm Y đoán có lẽ đó là Đường chủ của Đấu Thú Đường, Lương Kình Vũ.

Có vẻ như những người ngồi đây đều là Đường chủ các đường, còn bên tay kia là các hộ pháp của Thiên Hạc Tông.

Phía sau bọn họ, ngoài Phó Đường chủ còn có các đệ tử trấn phái.

Huyền Hạc Tổng Đường rộng lớn mà lại đông người như vậy, khiến người ta cảm thấy hơi ngột ngạt.

Thấy nàng bước vào, Liễu Vạn Linh âm thầm cười lạnh.

"Tông chủ." Người lên tiếng đầu tiên chính là Lương Kình Vũ, giọng ông ấy như chuông vang, chỉ riêng việc nói thôi cũng tạo ra một luồng nội lực mạnh mẽ.

Kiếm tu ư... Vân Thiêm Y nhướng mày, hơn nữa còn tu luyện rất đúng đắn, là Kiếm tu theo hướng lực lượng thuần túy.

Nếu đã có tu pháp như vậy, sao Từ Thanh Thư lại chọn tu luyện kiếm pháp linh hoạt chứ?

Nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y lại nhìn Từ Thanh Thư nhiều hơn.

Từ Thanh Thư bị ánh mắt của Vân Thiêm Y nhìn đến mà cảm thấy rùng mình, ông ấy nhớ tới trường kiếm c*m v** cổ họng của Liễu Vạn Linh ngày đó chính là thanh kiếm mà Vân Thiêm Y đeo bên hông.

Nói là Trận tu nhất phẩm gì đó, kết quả chỉ là một kẻ giết người vô pháp trong tông môn thôi.

"Đại hội đấu võ lần này quyết định người thừa kế của Thiên Hạc Tông chúng ta, theo ta thấy, ba vị tiểu thư đều nên tham gia." Lương Kình Vũ nói, lại nhìn một lượt khắp nội đường. “Tam tiểu thư đâu rồi?"

Liễu Vạn Linh móc mỉa đáp: "Con bé đã là đồ đệ của đại tiểu thư, bây giờ ở đâu cũng chỉ có đại tiểu thư biết, nếu nói nó thật sự còn ở đây, người làm mẫu thân như ta đã không thấy mặt nó mấy chục ngày rồi!”

Liễu Vạn Linh giấu giếm hoàn toàn chuyện Tư Quá Nhai ngày đó, còn Vân Thiêm Y cũng không có thời gian đi rêu rao, cho nên trong Thiên Hạc Tông ngoài những người liên quan ra, không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra giữa Liễu Vạn Linh và Vân Hương Diệp.

Đệ tử trấn phái đứng sau Liễu Vạn Linh cũng nói: "Lần cuối tam tiểu thư xuất hiện là trong cuộc tổng tuyển chọn tông môn, từ đó tới nay không thấy bóng dáng, chẳng lẽ đã gặp tai nạn gì rồi?"

"Đúng vậy, nếu không sao tam tiểu thư không tham gia hội nghị tông môn, nàng ấy cũng là đệ tử trấn phái mà."

Liễu Vạn Linh lạnh giọng nói: "Nếu không đến thì bỏ qua nó đi, tiểu nha đầu đó không có bản lĩnh, cho dù tham gia đại hội đấu võ cũng chỉ tự rước nhục thôi! Việc liên quan đến sự tồn vong của môn phái, người làm mẫu thân như ta thay nó từ chối vậy.”

Vân Thiêm Y lạnh lùng nhìn bà ta, bất chợt tay nàng run lên.

Ngay sau đó, Vân Hương Diệp đang múa kiếm lập tức bị đẩy ra khỏi Lưu Ly Ảo Cảnh, vừa vặn đứng ngay sau lưng Vân Thiêm Y.

Mọi người trong Huyền Hạc Tổng Đường đều trợn tròn mắt, tiếng hít vào không ngừng vang lên.

Chỉ có Vân Kế và những người đã từng chứng kiến Vân Thiêm Y thi triển Thiên Hồng Quán Nhật Trận mới có thể giữ được bình tĩnh.

Điều này cũng liên quan đến việc họ không hoàn toàn nhận thức được ảo cảnh là gì.

Mọi người chỉ cho rằng đó là trận pháp của Trận tu nhất phẩm.

Vân Hương Diệp bị đẩy ra đột ngột còn hơi mơ màng, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy Liễu Vạn Linh, lại nhìn những người trong đại đường, nàng ấy lập tức hiểu rõ tình hình, không nói một lời nào đứng bên cạnh Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y nắm tay nàng ấy, lên tiếng: “Hương Diệp là huyết mạch của Vân thị, đương nhiên có quyền tham gia đại hội đấu võ, liên quan đến quyền kế thừa.”

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Yêu tu từng đoạt xá ta đã gây ra rất nhiều nợ máu, dù ả đã bị tiêu diệt, nhưng các đệ tử trong tông môn lẫn bá tánh bên ngoài núi khi nhìn thấy gương mặt này của ta vẫn sẽ nghĩ đến những người thân đã mất, nếu ta trở Thành tông chủ của Thiên Hạc Tông thì bọn họ khó lòng tiếp nhận được, hôm nay nếu mọi người đều ở đây, ta sẽ nói rõ ràng, Vân Thiêm Y ta tuyệt đối sẽ không kế thừa Thiên Hạc Tông, đợi đến khi tà đạo lắng xuống một chút, ta sẽ rời khỏi tông môn!”

Vừa dứt lời, Huyền Hạc Tổng Đường nhất thời lặng im đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Sau đó, một vài tiếng xì xào bắt đầu vang lên.

“Thật ra cũng có lý, hiện giờ nàng đã tỉnh táo, không phải còn là Trận tu hoàn hồn sao, vốn dĩ không phải là Thú tu như chúng ta, nếu thật sự để nàng thừa kế Thiên Hạc Tông, vậy sau này Thiên Hạc Tông sẽ thuộc về Trận tu hay Thú tu đây?”

“Nhị tiểu thư và tam tiểu thư thì sao, nhìn thế nào cũng thấy tam tiểu thư là người thích hợp làm tông chủ hơn, nàng ấy có Thú Nguyên, nhị tiểu thư chẳng phải sinh ra đã không có Thú Nguyên sao?”

“Chờ nhị tiểu thư có được Chân Long Thú Nguyên, chẳng phải là được rồi sao?”

“Đó là Chân Long Thú Nguyên, vậy mà lại cho nhị tiểu thư à…”

“Ai bảo môn phái chúng ta cần người kế thừa phải cùng huyết mạch, ngươi đừng có không phục.”

“Ta thấy hiện giờ Tông chủ vẫn đang độ sung mãn, hơn nữa còn là tứ phẩm, ít nhất tuổi thọ còn đến vài trăm năm nữa, nếu phải ép nhị tiểu thư không có Thú Nguyên và thiên phú làm người thừa kế, chi bằng để con cháu của nhị tiểu thư làm người thừa kế, chẳng phải là đều cùng huyết thống sao?”

“Khụ!” Liễu Vạn Linh lớn tiếng hắng giọng, cắt đứt cuộc xì xào của mọi người.

Bà ta biết mà!

Không có Thú Nguyên, trong môn phái thú tu sẽ luôn bị coi thường, bất kể xuất thân thế nào!

Mặc dù bề ngoài Vân Hoa Noãn tỏ ra rất trang nhã dễ gần, khiến mọi người cảm thấy thân thiết, nhưng thực tế vẫn bị người ta bàn tán vì không có Thú Nguyên!

Vân Thiêm Y liếc nhìn Liễu Vạn Linh, nói tiếp: “Lần đại hội đấu võ này, ta sẽ là sư phụ của Vân Hương Diệp, toàn lực ủng hộ nàng ấy.”

Nói xong, Vân Thiêm Y kéo nàng ấy đi đến giữa đám đệ tử trấn phái.

Lương Kình Vũ liếc nhìn hai người họ, khẽ gật đầu tán thưởng.

Mặc dù Lương Kình Vũ và Vân Thiêm Y không có ân oán thù hận trực tiếp, không có mối hận thấu xương như Từ Thanh Thư đối với Vân Thiêm Y, song ông ấy cũng biết bá tánh xung quanh rất sợ Vân Thiêm Y.

Nếu Vân Thiêm Y trở thành Tông chủ của Thiên Hạc Tông, e rằng không ít bá tánh sẽ mạo hiểm bị tà đạo tập kích cũng phải di chuyển tới lãnh địa thuộc sự bảo hộ của môn phái khác!

Việc này vừa hao tài tốn của, thậm chí còn dễ xảy ra chuyện bị diệt cả thôn, nếu có thể tránh thì vẫn nên tránh.

Vân Thiêm Y có thể có ý thức như vậy, quả thực rất có tầm nhìn.

Không thể không nói, Trận tu nhất phẩm quả nhiên là khác biệt, dù hiện tại mới chỉ là cửu phẩm song tầm mắt đã hoàn toàn không giống người thường.

Việc Vân Thiêm Y ưu tiên cho phàm nhân, suy xét từ góc độ của dân chúng đã khiến Lương Kình Vũ càng thêm có cảm tình với nàng.

Từ Thanh Thư chỉ cảm thấy phức tạp, một mặt ông ấy cũng đồng ý với quan điểm của Vân Thiêm Y, mặt khác ông ấy lại cảm thấy lời của Vân Thiêm Y rất giả tạo.

Người thật sự có lòng từ bi sao lại có thể đối xử với đồng môn như vậy?

Giết Từ Tử Việt có thể nói là do Yêu tu đoạt xá, nhưng giết Liễu Vạn Linh là vì sao?

Chẳng phải chỉ vì Liễu Vạn Linh đã lấy Chân Long Thú Nguyên của nàng sao?

Mà Chân Long Thú Nguyên là chính Vân Thiêm Y tự nguyện từ bỏ, nàng nói không cần, rồi lại muốn giết Liễu Vạn Linh, giờ lại nói mình không thừa kế Thiên Hạc Tông.

Vậy là muốn mang theo Chân Long Thú Nguyên rời khỏi Thiên Hạc Tông rồi.

Nói chung, dù Vân Thiêm Y là Yêu tu hay Trận tu nhất phẩm, nàng đều không phải là người của Thiên Hạc Tông, lòng dạ hoàn toàn không hướng về Thiên Hạc Tông!

Vân Thiêm Y căn bản không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Nàng chỉ muốn chờ Liễu Vạn Linh biểu diễn.

Người khác không biết, ngay cả Vân Hương Diệp cũng không biết, nhưng Liễu Vạn Linh biết, Vân Thiêm Y cũng biết.

Vân Hương Diệp vốn không phải huyết mạch của Vân thị!

Nếu thật sự để Vân Hương Diệp trở thành người thừa kế của Thiên Hạc Tông trong đại hội đấu võ, thì những hành động của Liễu Vạn Linh trong quá khứ có thể bại lộ bất cứ lúc nào!

Bình Luận (0)
Comment