Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 72

Bảo vệ tốt Vân Kế cũng chỉ là để ông làm tốt chức Tông chủ Thiên Hạc Tông mà thôi.

Thật ra vẫn còn có một biện pháp khác, chính là thừa dịp Vân Kế, Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm cùng ở đây, mua một lá Tứ Thánh Huyết Vân Trận rồi chỉ định mắt trận mới của Thiên Hạc Tông lần nữa, xem thử trong nhà của các vị Hộ pháp, Đường chủ nào có nhiều con cái thì để cho người đó bước ra, đợi đến khi Vân Kế qua đời thì sẽ để đối phương hoặc hậu duệ của đối phương kế thừa vị trí Tông chủ.

Nếu chỉ nói về hiệu suất, biện pháp này là tốt nhất.

Chẳng qua lòng người phức tạp, sao có thể giống như người gỗ để mặc người ta bài bố, không có ý nghĩ của mình chứ.

Nếu thật sự muốn dùng biện pháp này, vốn nó không có vấn đề gì thì cũng phải xảy ra vấn đề.

Mặc dù Vân Kế đã trở về Thiên Hạc Tông, nhưng lúc ấy Vân Thiêm Y vẫn không kịp giải thích chuyện thôn dân thôn Vân Lư biến mất, chỉ trấn an để Vân Kế yên tâm.

Tuy rằng không biết Vân Kế có thật sự yên tâm hay không, tóm lại là ông vẫn để Minh Hàn Đăng ở bên ngoài mộ địa chờ Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y không hề kiêng dè Minh Hàn Đăng, nàng phất ống tay áo, người thôn Vân Lư lập tức được đưa ra ngoài Lưu Ly Ảo Cảnh.

Minh Hàn Đăng vô cùng kinh ngạc nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, hắn cũng từng nghe nói người ch**m l** th*n th* Vân Thiêm Y hiện tại là một vị Trận tu nhất phẩm.

Vừa nghĩ tới sư muội đã tan thành mây khói, đầu tiên là bị Yêu tu đoạt xá, sau đó lại bị Trận tu tá thi hoàn hồn, Minh Hàn Đăng cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ?

Chỉ có thể tiếp nhận sự tồn tại của Vân Thiêm Y này.

Cũng may là Vân Thiêm Y không biết tâm tư của Minh Hàn Đăng, nếu không nhất định sẽ cực kỳ buồn bực.

Nàng vốn là một đứa trẻ ngốc nghếch chỉ có một phách trong cơ thể, ngay cả phụ mẫu cũng không biết gọi, chỉ biết a ô ngậm nước dãi ngu ngơ, làm sao có thể được Minh Hàn Đăng xem là sư muội quan trọng nhất chứ.

Vân Kế là vì có huyết mạch, là nữ nhi ruột thịt, thật sự không còn cách nào khác.

Còn trường hợp của Minh Hàn Đăng ngươi là sao?

Thích người ngốc à?

Có điều Vân Thiêm Y gần như không có hứng thú với nam tu sĩ, hài tử vị thành niên thì có lẽ nàng còn để mắt đến đôi phần, còn nam tu sĩ trưởng thành thì nàng chẳng muốn dính líu tới.

Nàng không hề chú ý tới vẻ mặt của Minh Hàn Đăng, chỉ lo nói chuyện với Cầm Vũ Thanh, nàng giao một xấp phù truyền âm cho Cầm Vũ Thanh: "Nếu xảy ra chuyện gì, người hãy dùng cái này liên lạc với ta.”

Cầm Vũ Thanh đã trải qua chuyện muội muội sống lại, muội muội tự sát, giờ đây tinh thần rất mệt mỏi, bà ấy chỉ gật đầu nhận lấy phù truyền âm.

Vân Thiêm Y không đoán được Cầm Sơn Nguyệt đã nói gì với Cầm Vũ Thanh, có nói đến chuyện Cửu Thế Luân Hồi Quyết chưa, nhưng nàng không nhiều chuyện, chỉ dặn dò vài câu rồi đưa Đế Thiếu Cẩm và thần thú về tiểu viện của mình ở Thiên Hạc Tông.

Thậm chí nàng còn quên mất Minh Hàn Đăng đang ở thôn Vân Lư!

Vừa về tới tiểu viện, nàng đã ngựa không dừng vó tiến vào Lưu Ly Ảo Cảnh.

Đám người Hồng Dược thấy nàng tới thì kích động không thôi.

Vân Hương Diệp chống nạnh hỏi nàng: "Mấy ngày qua cô chạy đi đâu vậy?”

Đây cũng chính là điều Vân Thiêm Y muốn hỏi, nàng nhìn về phía Hồng Dược: "Tổng cộng bao nhiêu ngày rồi?"

Trong ảo cảnh, trừ khi cố ý thiết lập nếu không thời gian trôi qua sẽ giống bên ngoài.

Ảo cảnh Vô Ảnh là ảo cảnh khi Tôn Thanh Y nhập ma rồi bị chém giết hóa thành, khó mà nói được thời gian bên trong có bình thường hay không. Trước khi đi vào thành Vô Ảnh, Vân Thiêm Y đã cố ý trở về Lưu Ly Ảo Cảnh một lần, dặn dò Hồng Dược bắt đầu ghi chép thời gian từ khi đó.

Hồng Dược lấy từ trong tay áo ra một tấm bảng gỗ nhỏ, mặt trên có không ít vạch, cô bé đếm một chút: "Tổng cộng tám ngày."

“Lần sau muội có thể viết chữ chính (正) nhé.” Vân Thiêm Y thuận miệng dạy cô bé một chút: "Chữ ‘chính’ vừa hay có năm nét, đếm bao nhiêu chữ ‘chính’ rồi làm phép nhân với 5, sẽ dễ tính hơn."

Dứt lời, nàng xoa đầu Hồng Dược, lại hỏi Vân Hương Diệp: "Luyện kiếm thế nào rồi?"

Chỉ mới tám ngày, còn có thể thế nào!

Vân Hương Diệp thầm oán than trong lòng nhưng tay lại thành thật, sợ Vân Thiêm Y thấy không rõ còn cố ý múa cho nàng xem hai bộ kiếm pháp.

“Rất tốt.” Vân Thiêm Y lộ ra nụ cười hài lòng, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Hương Diệp. “Rất nghiêm túc, thật là đứa trẻ ngoan.”

“Đừng có mà táy máy chân tay!” Tuy nói như vậy nhưng Vân Hương Diệp lại không đẩy tay nàng ra, trong mắt cũng sáng lấp lánh.

Vân Thiêm Y tự biết rằng mình khá cưng chiều các ái đồ, nàng ủng hộ việc khích lệ trong giáo dục, có thể khen thì sẽ khen, hơn nữa với đứa trẻ Vân Hương Diệp thiếu tình yêu thương, nàng càng phải khen nàng ấy nhiều hơn.

Hồng Dược hơi chờ đợi nhìn Vân Thiêm Y, đến khi tầm mắt của nàng dời qua, cô bé cũng vội vàng múa hai chiêu.

Vân Thiêm Y hài lòng gật đầu: "Cũng rất tốt, rất vững chắc.”

Hạ Chí còn tưởng rằng Vân Thiêm Y sẽ không kiểm tra bài tập của cậu, trong lòng cậu biết rõ Vân Thiêm Y yêu thương hai nữ đệ tử hơn, nhưng không quá để ý.

Chỉ cần Vân Hương Diệp tốt, cậu cũng sẽ cảm thấy tốt.

Thấy Vân Thiêm Y hất cằm với mình, Hạ Chí vẫn chưa kịp phản ứng, Vân Hương Diệp phải nhéo cậu một cái thì cậu mới biết phải cho sư phụ xem thành quả chăm chỉ gần đây.

Mặc dù Vân Thiêm Y thân thiết với hai nữ đệ tử hơn, nhưng là sư phụ, khi dạy học nàng luôn cố gắng công bằng nghiêm túc.

Kiếm pháp Hạ Chí đang luyện cũng giống như Vân Hương Diệp và Hồng Dược, nhưng thứ Vân Thiêm Y dạy cho các nàng là kiếm pháp thuộc về nữ kiếm tu, ít sức công to, không thích hợp với nam kiếm tu.

Cậu có thể luyện đơn thuần là vì tuổi còn chưa lớn, đang tuổi dậy thì, cơ thể cũng giống cành liễu, chỉ có chiều cao chứ không có chiều rộng.

Qua hai năm nữa, không, không đến hai năm, trên dưới một năm sau, Hạ Chí sẽ không thể luyện công pháp này nữa.

Vân Thiêm Y cũng không có ý định để cậu chậm trễ một năm, ở thời điểm trọng yếu nhất, nếu không chọn được bộ kiếm pháp phù hợp với bản thân thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con đường tu hành phía sau.

Nói đến đây, đúng lúc có thể đi Tàng Bảo Các xem một chút.

Vân Thiêm Y nhìn Thố Vinh, tốt xấu gì lão cũng là thần thú nhị phẩm, để lão đi theo hầu hạ thì quá không tôn trọng thỏ rồi, nàng bèn bảo Thố Vinh về phù đảo tộc Thỏ trước, bầu bạn với tộc nhân.

Vấn Kinh... Cậu bé đang trong giai đoạn mọc sừng, cũng không duy trì hình người trong ảo cảnh mà biến trở về hình dạng Anh Chiêu, hiện sống trong rừng rậm, nàng không nên quấy rầy cậu bé vì loại chuyện thu dọn đồ đạc này.

Còn Chiếu Dạ, Vân Thiêm Y không quản được vị Phượng Hoàng năng động này, vừa tiến vào bí cảnh là bà ấy đã bắt đầu bay loạn khắp nơi.

Có lẽ cũng không gây ra chuyện gì, cứ để bà ấy đi thôi!

Ôi, nàng đường đường là Kiếm Đế chí tôn, sao trong ảo cảnh toàn là thần thú vậy?

Về phần Thú Đế chí tôn Đế Thiếu Cẩm của người ta...

Thật sự không biến về thành mèo ư?

Nhận ra tầm mắt dò hỏi của Vân Thiêm Y, Đế Thiếu Cẩm kiêu ngạo hừ một tiếng, quay đầu đi.

Không biến về chính là không biến về! Bản tôn tuyệt đối không biến về!

Cảm nhận được sự quật cường của Đế Thiếu Cẩm, Vân Thiêm Y bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không thể miễn cưỡng Thú Đế chí tôn.

Nàng gọi Hạ Chí lại, nói: "Hồng Dược, tiểu tam, cả Mộc Hương nữa, mọi người tới đây.”

Hồng Dược mới vừa lên tiếng, cảnh tượng trước mắt đã chuyển từ phòng nhỏ trong rừng trúc của bọn họ đến một chỗ khác.

Vân Thiêm Y nhìn năm tòa nhà bốn tầng trước mắt, trong đầu nhỏ bé hiện lên nghi hoặc thật lớn.

Sao nhiều thế? Sao lại cao như vậy? Nàng chứa gì trong đó vậy?

Không biết!

Không nhớ!

“Khụ.” Vân Thiêm Y hắng giọng: “Nơi này là Tàng Bảo Các của ta, ờm… Bên trong có các loại vũ khí, đan dược, v.v để các ngươi tu luyện.”

Nàng thấy mấy đệ tử sáng mắt lên, ai nấy đều bắt đầu hưng phấn líu ríu phía sau, thế là tiếp tục nói: "Nhưng mà đã nhiều năm chưa có ai tiến vào Tàng Bảo Các, trước tiên mọi người dọn dẹp lại một chút, về sau lấy cái gì cũng tiện."

Vân Hương Diệp tò mò hỏi: "Chỗ này không phải cô phất tay là cái gì cũng có thể làm được sao? Chẳng lẽ không thể phất tay sắp xếp đồ vật bên trong?”

Ờm... Hỏi hay lắm.

Không thể!

Hoặc là nói, nếu Vân Thiêm Y biết bên trong có cái gì thì chắc là có thể.

Nhưng vấn đề là nàng không biết!

Làm sao có người có thể phân loại những thứ mà mình không biết gì cả chứ!

“Việc này là để rèn luyện tâm tính của mọi người.” Vân Thiêm Y nghiêm trang nói, thuận đường đá Hạ Chí một cước. “Mau đi đi.”

Hạ Chí đã bị đá đến quen rồi, cũng chẳng quan tâm, cậu chạy chậm vài bước rồi mở ra cánh cửa ở giữa của tòa các.

Vừa mở cửa, Hạ Chí lập tức sững sờ tại chỗ.

Cũng không trách cậu, ngay cả Vân Thiêm Y đi theo cũng nghẹn ngào.

Tầng một của tòa các không có tường, chỉ có cửa sổ có thể mở ra, trong đó có mấy cây cột sơn đỏ chống đỡ cả tòa lầu các, bình thường mở cửa sổ ra là có thể thưởng thức được tất cả cảnh sắc bên ngoài, dành để nghỉ ngơi tụ họp.

Chỉ là lúc này trong phòng đóng cửa sổ, chất đầy đủ các loại... Đồ vật.

Hạ Chí cũng không biết phải miêu tả thế nào, cậu liếc mắt nhìn qua, bên trong có vô số hòm, hộp với đủ kích cỡ, chất liệu, màu sắc khác nhau, còn có nhiều thứ không được cất ở trong lọ, chất đầy trong phòng, giống như núi nhỏ bị sụp đổ. Theo động tác mở cửa của cậu, thậm chí còn có rất nhiều thứ tầm thường lăn xuống bên chân bọn họ.

"Đây là..." Vân Mộc Hương chú ý tới một thứ mà dường như mình đã thấy qua, nàng ấy khom lưng nhặt lên, lập tức trừng to hai mắt: "Liên Tâm Chi?"

Hồng Dược không nhịn được hỏi: "Đó là cái gì?”

Lần đầu tiên Vân Mộc Hương không đáp lại Hồng Dược mà cúi đầu nhìn xung quanh: "Cực Hàn Huyền Diệp! Hồn Linh Thảo! Huyễn Sinh Hoa!”

Hơn nữa đều là dùng lụa đỏ buộc tụm lại, một bó ít nhất phải có hai mươi nhánh!

Những người khác tu vi còn thấp, cho dù là Vân Hương Diệp cũng rất hiếm khi tiến vào Tàng Bảo Các của Thiên Hạc Tông, nhưng lúc này thấy Vân Mộc Hương khiếp sợ như thế, nàng ấy cũng nhịn không được khom lưng nhặt một hạt châu như thủy tinh đỏ rực lăn xuống bên chân mình.

"Ôi trời, đây không phải Ly Hỏa Châu sao?" Vân Hương Diệp còn chưa thấy rõ đã cảm giác bên người có một ngọn lửa nóng rực, một bóng đỏ từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng biến thành nữ tử gợi cảm xinh đẹp bên cạnh nàng ấy.

Chiếu Dạ lấy hạt châu trong tay nàng ấy, giơ ra với Vân Thiêm Y: "Ta ăn nhé?”

Đồ chơi này đưa cho Phượng Hoàng tu luyện thì vô cùng tốt, nhưng nó chẳng phải thứ dễ tìm gì.

Vân Thiêm Y còn có thể nói gì được: "Ăn đi, nhớ phủi bụi.”

Chiếu Dạ phóng cho nàng một ánh mắt quyến rũ, vừa bỏ Ly Hỏa Châu vào trong miệng vừa nhìn quanh Tàng Bảo Các: "Nơi này của ngài có không ít đồ tốt, nhưng lại chẳng chịu quản lý gì cả, uổng phí đồ tốt!"

“Ha ha.” Vân Thiêm Y cười gượng.

Lời của Chiếu Dạ còn khéo léo chán, đâu chỉ không chịu quản lý, là nàng tùy tiện ném đồ vào bên trong, cứ thẳng tay quăng vào, Vân Thiêm Y chưa bao giờ tiến vào Tàng Bảo Các, nào biết giờ bên trong đã biến thành dạng này chứ!

Vân Hương Diệp kinh ngạc nói: "Những bảo bối này từ đâu tới vậy?”

Làm sao Vân Thiêm Y nhớ rõ được!

Có lẽ là do người khác tặng, tìm thấy khi du ngoạn, cơ duyên cho, chém mấy kẻ không có mắt rồi cướp được…

Nàng gãi cằm.

Một tòa các đã như thế, đừng bảo là bốn tòa các còn lại cũng thế này nha!

Bình Luận (0)
Comment