Phàm là người đầu óc bình thường làm việc, nếu làm việc tốt, có thể nói là vì lòng từ bi không tính toán thiệt hơn, còn nếu làm việc xấu, vậy chẳng phải do lợi ích thúc đẩy sao, đương nhiên phải nói đến việc tối đa hóa lợi ích, tối thiểu hóa rủi ro.
Ba người thảo luận một lúc, nhưng không đi đến kết luận nào, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Vân Thiêm Y quay sang hỏi nàng ta: "Cô muốn trở về Thiên Hạc Tông không?"
Nếu Cầm Sơn Nguyệt trở về, chắc chắn Vân Kế vô cùng vui mừng.
Cầm Sơn Nguyệt nhìn sâu vào Vân Thiêm Y, dường như muốn khắc sâu hình ảnh hiện tại của nữ nhi vào tâm trí, ánh mắt chứa đựng vô vàn lưu luyến nhưng cũng có sự quyết đoán, nàng ta lắc đầu thở dài: "Nếu chân nhân đã quy vị, vậy ta cũng yên tâm."
Nàng ta lại nhìn về phía Đế Thiếu Cầm: "Nhờ có linh khí của đế quân, giờ ta có thể hành động như người bình thường, nhưng cơ thể ta đã không thể tiếp tục tu hành nữa, so với sống thêm một thời gian, thà sớm kết thúc chuyển thế sớm hơn, chờ sau chín kiếp lại tu hành một lần nữa, vì thiên đạo, vì chúng sinh thiên hạ mà cống hiến một phần sức lực."
Đế Tôn không còn tại vị, thiên đạo giờ đây suy tàn đến mức nào, Cầm Sơn Nguyệt từng là Ma tu nhất phẩm không cần phải tận mắt chứng kiến cũng có thể đoán ra được phần nào.
Phu quân yêu dấu hay nữ nhi yêu quý, dù quan trọng nhưng không phải là điều quan trọng nhất.
Đối với một người tu đạo, lòng mang thiên hạ mới là bản tâm thuần khiết nhất.
Nếu không có điều này thì không thể tu luyện lâu dài.
Cầm Sơn Nguyệt, hay nói đúng hơn là Tôn Thanh Y đã từng có thể tu đến nhất phẩm, tất nhiên có tâm tính và lòng dạ như vậy.
So với việc tiếp tục ở bên Vân Kế, Cầm Sơn Nguyệt chọn cách sớm chuyển sinh, sớm bắt đầu tu luyện một lần nữa.
Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cầm cũng có thể hiểu suy nghĩ của nàng ta, cả hai đều không lên tiếng khuyên nhủ, chỉ chờ đợi Cầm Sơn Nguyệt nói câu tiếp theo.
Nàng ta đã có sự sắp xếp như vậy, hai vị Đế Quân lại ở trước mặt, làm sao có thể không có bước tiếp theo.
Quả nhiên, Cầm Sơn Nguyệt vẫy tay, một chiếc hộp màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta.
"Đây là Ấn Luân Hồi." Cầm Sơn Nguyệt đưa chiếc hộp cho Vân Thiêm Y: "Xin chân nhân tìm ta của chín kiếp sau, cho ta được theo chân nhân tu hành.”
Ma tu không giống Kiếm tu, nhất định phải có toàn bộ môn phái ủng hộ, chỉ cần bản thân có pháp khí và bí pháp là có thể tu luyện.
Có Vân Thiêm Y ở đây, dù có chuyển sinh chín kiếp, Cầm Sơn Nguyệt vẫn có thể bước vào thành Vô Ảnh một lần nữa.
Vân Thiêm Y cất Ấn Luân Hồi vào, lại nghe Cầm Sơn Nguyệt nói: "Có thể gọi Vũ Thanh vào không, ta còn vài chuyện muốn nói với muội ấy."
Lúc Cầm Vũ Thanh bước ra từ Linh Thụ Tiên Cảnh, Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cầm tâm lý rời khỏi cung điện, cùng nhau ra ngoài chờ đợi.
Đế Thiếu Cầm có phần không quen với khoảnh khắc hơi buồn bã này, hắn quay đầu nhìn vào cung điện một cái, hắng giọng: "Rốt cuộc nàng ta vẫn không nói ai là nội gián."
"Bởi vì điều đó không quan trọng." Vân Thiêm Y nói: "Ma tu tìm đến thành Vô Ảnh liên quan đến lợi ích, không có thù oán gì với Thiên Hạc Tông, chúng ta chỉ cần để Cầm Vũ Thanh đưa thành Vô Ảnh đến lãnh thổ của Ma tu vài lần là đủ để chuyển hướng sự chú ý của họ."
Còn về việc làm thế nào, đưa như thế nào, có Đế Thiếu Cầm ở đây, những điều này đều là chuyện nhỏ đơn giản vô cùng.
"Yêu tu là khó đoán nhất, không rõ sao ả vào được Thiên Hạc Tông, cũng không rõ mục đích của ả là gì, nhưng ả đã chết, sau đó không có việc lạ nào khác nên có thể tạm thời bỏ qua."
Đối với những việc đã xảy ra, có thể xem xét và suy đoán bước tiếp theo của tình hình, nhưng đối với những việc chưa xảy ra và không có manh mối, không cần phải lo lắng trước, sa vào đó cũng không có lợi cho tâm cảnh.
Ba thế lực, loại bỏ hai bên, còn lại hiển nhiên chỉ có vị Tình tu diệt môn chứng đạo kia.
"Hiểu rồi." Đế Thiếu Cầm kết luận: "Thiên Hạc Tông không chỉ có một đợt nội gián."
"Còn một trường hợp mà ta chưa nói ra.” Vân Thiêm Y cười lạnh: "Suy cho cùng Tứ Thánh Huyết Vân Trận không thể ngăn cản được nhất phẩm."
Đế Thiếu Cầm không phải là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao.
Ngoài hắn, còn có cả Oanh Đề bên cạnh hắn.
Nếu liên quan đến Phong Bất Quy, thì hai chữ "nội gián" thật không thích hợp.
Đây cũng là lý do mà mặc dù Vân Thiêm Y đã hỏi nhưng không cố chấp tìm nội gián, tìm đi tìm lại chỉ tốn công sức lại dễ rơi vào bẫy.
Hơn nữa, tính tới tính lui cũng không có lợi cho tu hành.
Thà rằng thẳng thắn, dùng vũ lực để giải quyết thì tốt hơn.
Đến một người thì chém một người.
Đến hai người thì chém một đôi.
Mà để làm điều đó, nàng phải nhanh chóng thăng cấp.
May mắn thay, Kiếm tu cấp thấp tương đối dễ thăng cấp, Vân Thiêm Y lại hiểu rõ cách tu kiếm hơn bất kỳ Kiếm tu nào ở đại lục Thần Châu.
Sau khi đạt đến cửu phẩm hai tháng, nàng đã có nền tảng bát phẩm, chỉ cần tìm một khoảng thời gian yên tĩnh không bị quấy rầy để đột phá.
Từ thất phẩm trở đi, cần có một số đan dược và pháp trận hỗ trợ, những thứ này thậm chí không cần phải lấy từ Thiên Hạc Tông.
Có một câu nói của Cầm Sơn Nguyệt rất đúng, những đại tu sĩ đã có ảo cảnh như họ, ít ai không tích trữ vật phẩm trong ảo cảnh.
Dù sao cũng rất tiện lợi, thấy cái gì thích, hoặc có được cái gì trong lúc du ngoạn, chỉ cần ném vào ảo cảnh là xong.
Điều duy nhất Vân Thiêm Y cảm thấy may mắn là, khi đó vì phong cách của Lưu Ly Kiếm Cung, nàng không biến Kiếm Cung thành kho hàng, mà chuẩn bị một phù đảo riêng để xây dựng một Tàng Bảo Các đơn giản.
Quan trọng nhất là, Tàng Bảo Các này không có bất kỳ cơ quan nào!
Dù sao Tàng Bảo Các không cần ngầu, chỉ cần chứa đồ là được.
Trong Tàng Bảo Các ngoại trừ kiếm thì còn có thiên tài địa bảo, đan dược, bí tịch, pháp khí, gần như có đủ mọi thứ, ngoài những thứ dùng cho Kiếm tu, còn có một số đồ vật thu thập được trong lúc du ngoạn, Vô Tướng chân nhân không quá để tâm đến những vật ngoài thân, càng không thể lãng phí thời gian để kiểm từng món một, đến nỗi có gì nàng cũng đã quên, dù sao toàn vứt lung tung trong Tàng Bảo Các.
Chà, có thời gian thì bảo Hạ Chí qua dọn dẹp một chút, xem có gì cho bọn Vân Mộc Hương dùng được không.
Nuôi Hạ Chí nghìn ngày, dùng Hạ Chí một giờ!
Đang suy nghĩ, Đế Thiếu Cầm cũng vừa nhắc đến: “Nàng nên thăng cấp lên bát phẩm rồi, trước tứ phẩm chắc không tốn quá nhiều thời gian đâu, đừng có nói với ta, nàng cần mười năm mới lên ngũ phẩm đấy.”
Vân Thiêm Y cười nhẹ, vừa định nói thì thấy Cầm Vũ Thanh từ trong tẩm điện đi ra, khóe mắt còn đọng lại nước mắt chưa kịp lau.
Vân Thiêm Y ngẩn người: “Nàng ta...”
Cầm Vũ Thanh lau nhẹ khóe mắt, gật đầu một cái xác nhận suy đoán của Vân Thiêm Y.
Cầm Sơn Nguyệt kiếp này chỉ là ngũ phẩm, cái chết của nàng ta thậm chí không khiến thành Vô Ảnh có bất kỳ dao động nào.
Xem ra quyết định của nàng ta có lẽ là đúng đắn nhất, thay vì sống mòn vài trăm năm, ngay cả bí cảnh của mình cũng không thể hoàn toàn kiểm soát, không bằng sớm tái sinh bắt đầu lại.
“Vật này là tỷ ấy để lại cho con." Cầm Vũ Thanh lấy từ trong ngực một chiếc vòng tay, đưa cho Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chỉ nhìn thoáng qua đã biết đây là hóa hình của pháp khí nhị phẩm, nhìn kỹ hơn lại phát hiện bên trong vòng tay khắc hai hàng chữ nhỏ.
Người sống trên đời, phiền ưu chi lắm.
Sao tự chuốc sầu, khiến lòng bi thương.
Mà sau dòng chữ này, còn khắc thêm một ngày tháng.
Vân Thiêm Y lẩm nhẩm đọc lên, nước mắt của Cầm Vũ Thanh lại rơi xuống: "Đó là sinh nhật của con."
Vân Thiêm Y nhìn chằm chằm vào chiếc vòng đồng một lúc lâu, từ từ đeo nó vào cổ tay trái, vừa mới đeo xong nàng đã cảm nhận được một luồng linh lực dồi dào nhanh chóng bao phủ quanh mình.
Điều khiến nàng thở dài là luồng linh khí này không phải linh khí của Ma tu, mà là linh khí tự nhiên thuần khiết, không có bất kỳ thuộc tính tu luyện nào.
Nói cách khác, trước khi Cầm Sơn Nguyệt tự vẫn, có lẽ nàng ta đã dốc hết tu vi thanh tẩy thuộc tính của pháp khí, nhằm giúp Vân Thiêm Y có thể chuyển hóa thành linh khí Kiếm tu để sử dụng.
Phụ mẫu yêu con cái, ắt tính kế lâu dài.
Vân Thiêm Y nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu.
Nàng bắt đầu vận hành linh khí, truyền vào pháp khí, khi linh khí trong chiếc vòng đồng được ấn định thuộc tính Kiếm tu, linh khí xung quanh cũng càng lúc càng hòa làm một với nàng.
Có chiếc vòng nhị phẩm này làm điểm tựa, Vân Thiêm Y hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng các kiếm thức dưới ngũ phẩm, không cần phải điên cuồng hút linh khí từ kiếm gỗ linh thụ và Thố Vinh nữa.
Huống chi nàng còn có kiếm gỗ linh thụ và Thố Vinh, lần này nói không chừng nàng có thể sử dụng cả các kiếm thức bậc cao hơn.
Nghĩ vậy, nàng sờ vào chiếc vòng đồng, trên đó vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm cơ thể, không biết là của nàng hay của Cầm Sơn Nguyệt.
Gạt bỏ những cảm xúc thoáng qua, Vân Thiêm Y nhìn về phía Cầm Vũ Thanh: "Còn thứ gì khác không?"
Nếu Cầm Sơn Nguyệt đã đưa Ấn Luân Hồi để Vân Thiêm Y có thể dõi theo chín đời chín kiếp của nàng ta, tất nhiên sẽ không để nàng tìm kiếm một cách mù quáng, phải biết rằng trước đây Đế Thiếu Cầm đã dùng Ấn Luân Hồi tìm kiếm suốt mười sáu năm, vậy mà vẫn không tìm ra Vân Thiêm Y đã đầu thai ở đâu.
Nhận lấy Ngưng Huyết Đan của Cầm Sơn Nguyệt, đặt vào Ấn Luân Hồi rồi cất đi, Vân Thiêm Y mới nói với hai người: "Đi thôi."
"Về chuyện ở thành Vô Ảnh, mong con đừng nhắc đến với Vân Tông chủ.” Trước khi rời khỏi bí cảnh, có lẽ Cầm Vũ Thanh đã trăn trở suốt dọc đường mới lên tiếng: “Tuy những năm qua Tông chủ chưa từng quên Sơn Nguyệt, nhưng đạo tâm vẫn ổn định, nếu để ông biết Sơn Nguyệt đã chết đi sống lại rồi biến mất lần nữa, e rằng sẽ sinh ra tâm ma.”
Nếu Vân Kế không còn, có lẽ Thiên Hạc Tông sẽ bị diệt vong.
Vân Thiêm Y không có ý định kế thừa Thiên Hạc Tông, chỉ có thể để Vân Hoa Noãn kế thừa, nhưng nàng biết tình huống của Vân Hoa Noãn thế nào.
Nếu nàng ta chỉ đơn thuần là một Dược tu, hoặc theo cách nói của bọn họ là Thú tu kiêm Dược tu thì cũng không sao, nhưng Liễu Vạn Linh nghiêm cấm nàng ta tu dược, điều này đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường thăng cấp của Vân Hoa Noãn... Bỏ qua những chuyện này, Vân Hoa Noãn cũng không đủ sức để duy trì một môn phái lớn như vậy.
Kết quả tàn nhẫn nhất chính là Vân Hoa Noãn chỉ được giữ lại làm mắt trận ở Thiên Hạc Tông, còn quyền lực thuộc về Liễu Vạn Linh, và để Thiên Hạc Tông có thể tồn tại, Vân Hoa Noãn chắc chắn phải sớm để lại hậu duệ.
Cả cuộc đời nàng ta, từ việc tu luyện cái gì đến việc thành thân với ai, có sinh con hay không, toàn bộ đều không thể tự mình quyết định, hoàn toàn trở thành quân cờ trong tay Liễu Vạn Linh.
Dù Vân Thiêm Y không mấy xem trọng Vân Hoa Noãn, song cũng không muốn thấy một thiếu nữ mới mười sáu tuổi, cùng độ tuổi với mình, lại phải đi trên con đường nhân ính như vậy.
Tuy nhiên, nếu Thiên Hạc Tông bị diệt vong, những người dân vô tội luôn được Thiên Hạc Tông bảo vệ sẽ là những người chịu thiệt thòi nhất, trước khi các môn phái khác tiếp quản, không biết bọn họ sẽ bị tà đạo tàn sát bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, trong một khoảnh khắc Vân Thiêm Y đã nảy ra ý nghĩ thà mình thừa kế Thiên Hạc Tông.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng lại gạt bỏ suy nghĩ đó.
Tốt nhất là giải quyết tà đạo, đưa đại lục Thần Châu trở lại hòa bình an khang, mà yêu cầu đặt ra chính là Đế Tôn quy vị, tái lập thiên đạo.
Không thể vì lòng từ bi nhất thời, muốn bảo vệ bá tánh một phương, mà lại khiến dân chúng toàn thiên hạ lầm than được.