Nàng có thể sử dụng kiếm gỗ linh thụ là vì nó thuộc hệ trị liệu, hơn nữa Đế Thiếu Cẩm còn cho Vân Thiêm Y nguồn linh khí giúp nàng hấp thụ linh khí, nó trực tiếp kết nối với cây thánh Sinh Mệnh ở tiên cảnh, cũng chính là trung tâm ảo cảnh của Đế Thiếu Cẩm!
Bằng không, với mấy lần sử dụng trận pháp thuật pháp vượt cấp của Vân Thiêm Y, nếu không có Đế Thiếu Cẩm đứng sau bổ sung nguồn năng lượng, chỉ dựa vào chút linh lực mà trận pháp của Thố Vinh cung cấp, Vân Thiêm Y hoàn toàn không thể nhảy nhót được!
Kết quả là người này lại chẳng nhớ rõ điểm tốt của bản tôn.
Đế Thiếu Cẩm lẩm bẩm vài câu trong lòng, Vân Thiêm Y vừa nhìn đôi mắt mèo của hắn là biết đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng lúc này không phải là thời điểm cãi vã, Vân Thiêm Y rất muốn biết câu trả lời cho vấn đề này.
Cầm Sơn Nguyệt im lặng hồi tưởng một lúc.
Khi đó tình hình rất căng thẳng và hỗn loạn, hoàn toàn không cho Cầm Sơn Nguyệt thời gian để suy nghĩ, sau đó nàng ta cũng luôn trong trạng thái không tỉnh táo, liên tục chữa trị bản thân.
Tuy nhiên, có một điều tốt là những năm tháng ở thành Vô Ảnh gần như không tồn tại trong kí ức của Cầm Sơn Nguyệt, vì vậy ký ức cuối cùng của nàng ta chỉ dừng lại ở thời điểm Thiên Hạc Tông bị Tình tu xâm lược.
"Ta nghĩ... Nếu cảm giác của ta không sai, lúc đó... Tứ Thánh Huyết Vân Trận không bị kích hoạt." Cầm Sơn Nguyệt càng nghĩ càng kinh hãi: "Quả thật như vậy, ở đời trước ta đã từng thấy Tứ Thánh Huyết Vân Trận bị kích hoạt sẽ như thế nào."
Dù sao nàng ta cũng từng là Ma tu nhất phẩm, trải qua gần ba trăm triệu năm, từ điểm này mà nói kinh nghiệm của Cầm Sơn Nguyệt thậm chí còn vượt xa Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm, chỉ là tu vi của nàng ta vẫn không bằng Vân Thiêm Y, không thể hiểu thấu đáo về thiên đạo được.
"Có điều, cho dù có nội gián thì người đó cũng đã không còn trên đời này nữa." Cầm Sơn Nguyệt nói: "Tứ Thánh Huyết Vân Trận chỉ công nhận huyết mạch của mắt trận, cũng chỉ có huyết mạch mới có thể công nhận người khác. Huyết mạch của Vân thị ở thế hệ này chỉ còn lại hai huynh đệ Vân Kế và Vân Lam, nếu nói đến nội gián, vậy chỉ có thể là Lam đệ."
Mặc dù trong đó có sự tin tưởng của Cầm Sơn Nguyệt dành cho Vân Kế, nhưng nhiều hơn là một mạch suy luận rất đơn giản, Vân Kế là Thú tu, thăng cấp cũng không cần giết cả nhà chứng đạo, ông đã là Chưởng môn của Thiên Hạc Tông, còn dẫn người ngoài vào để đối phó với tông môn của mình làm gì?
Vân Kế không có bất kỳ lý do và lợi ích nào để làm những việc như vậy.
Ông là một tu sĩ trưởng thành, trí tuệ minh mẫn, không phải người điên.
Vân Thiêm Y hỏi: "Vân Lam là người như thế nào?"
Cầm Sơn Nguyệt hơi nhíu mày: "Thật ra, Lam đệ là một người không tệ, rất chân thành thẳng thắn... Ta cũng khó mà tin đệ ấy là nội gián."
Đế Thiếu Cẩm bĩu môi: "Lòng người khó đoán."
Vân Thiêm Y nói: "Người này có thể vì chuyện gì mà phản bội Thiên Hạc Tông?”
Người bình thường làm việc chắc chắn có mục đích, khi mục đích vượt quá những gì đang có, tất nhiên sẽ cảm thấy đánh đổi cũng đáng.
"Để ta xem, ta cảm thấy không có." Cầm Sơn Nguyệt nhìn Vân Thiêm Y, nữ nhi cũng là bằng hữu cũ của mình, nàng ta không hề giấu giếm: "Tuy nói Thiên Hạc Tông là đại môn phái Thú tu đệ nhất, nhưng Thú tu là như thế nào, chúng ta đều biết, trên thực tế là một mớ hỗn độn không có quy tắc tổng thể, mặc dù bản thân bọn họ không biết, nhưng giữa các Thú tu với nhau cũng không có bầu không khí nhất định phải cao hơn ngươi một cái đầu giống như Ma tu bọn ta.”
Vân Thiêm Y gật đầu: "Cảm nhận hiện tại của ta cũng như vậy, bầu không khí trong Thiên Hạc Tông khá lỏng lẻo, đây cũng là điều mà Kiếm tu bọn ta chưa bao giờ nghĩ tới."
Giữa các Ma tu, việc cạnh tranh tài nguyên là chuyện thường thấy, còn Kiếm tu thì rất quy củ trong mối quan hệ trên dưới.
Mỗi đạo tu có bầu không khí riêng, quả thật là vậy.
"Bất Tuyệt kế thừa vị trí Tông chủ của Thiên Hạc Tông bởi vì ông ấy là trưởng tử, thực ra ông ấy đã sớm có ý định đi du ngoạn cùng ta, chỉ là không thể buông bỏ tông môn, nếu Vân Lam sẵn lòng tiếp quản Thiên Hạc Tông, ta nghĩ Bất Tuyệt sẽ không từ chối." Cầm Sơn Nguyệt nói: "Ngoại trừ vị trí Tông chủ, Thiên Hạc Tông cũng không có gì... nhất định phải tranh giành cho được."
Lúc này Vân Thiêm Y hơi giật mình: "Ngay cả bí bảo trấn phái cũng không có sao?"
"Không có, đều là pháp khí có thể mua trực tiếp trên thị trường." Cầm Sơn Nguyệt từng là tông chủ phu nhân, hiểu rất rõ về Thiên Hạc Tông: “Thư tịch võ học, tu đạo, cùng các loại bảo vật ở Tàng Kinh Các và Tàng Bảo Các đều là tích lũy mua sắm qua bao đời Vân thị, cô nghĩ xem, những gì có thể mua được thì có thể gọi là bí bảo gì?"
Cũng phải.
Bí bảo, bí bảo, chỉ những bảo vật bí mật mới gọi là bí bảo, ai có trong tay cũng sẽ không dễ dàng bán đi.
Những bí bảo có thể lưu truyền ra ngoài, chủ nhân ban đầu có lẽ đã gặp phải tai nạn bất trắc, nếu không trải qua một phen tranh đấu đẫm máu thì khó mà có được.
Vân Thiêm Y gãi cằm: "Vậy thì thật lạ, nếu do Liễu Vạn Linh mưu tính, bà ta lại không có huyết mạch, chẳng lẽ dựa vào Vân Hoa Noãn, nhưng đó chỉ là một hài tử..."
Lúc này, Đế Thiếu Cẩm vẫn luôn im lặng lắng nghe mới lên tiếng: "Lúc trước ta có đọc trong một quyển tiểu thuyết, nếu một sự việc có nhiều điều không thể xảy ra nhưng vẫn xảy ra, thì loại bỏ tất cả những điều không thể, cái còn lại dù có kỳ lạ đến đâu cũng là kết luận gần với sự thật nhất."
Vân Thiêm Y và Cầm Sơn Nguyệt liếc mắt nhìn, cả hai đều đọc được từ ánh mắt của nhau một câu: "Tiểu Miêu Miêu lại còn đọc cả tiểu thuyết nữa à?!"
Tất nhiên cả hai đều không nói ra điều đó, tránh làm Đế Thiếu Cẩm nổi giận.
Vân Thiêm Y nhẹ ho một tiếng: "Đúng thế, Thú Đế tôn thượng có cao kiến gì không?"
Đế Thiếu Cẩm nói: "Vân Kế không có lý do, Vân Lam không có lợi ích thúc đẩy, Vân Hoa Noãn lúc đó còn quá nhỏ không thể thực hiện hành động công nhận."
Dù sao thì "công nhận" chỉ là một thuật ngữ, không phải chỉ cần gật đầu là được, nếu không thì việc phá giải Tứ Thánh Huyết Vân Trận cũng quá dễ rồi, chỉ cần dụ được đứa trẻ có huyết mạch của tông môn thì chẳng phải là xong rồi ư?
Trận tu nhà ai sẽ để cho một trong những trận pháp có giá trị nhất của mình có lỗ hổng như vậy chứ.
Mà Vân Thiêm Y lúc đó thậm chí còn là một đứa trẻ ngốc nghếch, không cần phải xem xét.
"Sau khi loại bỏ tất cả những điều không thể, kết luận chỉ còn lại một, đó là Vân thị có người mang huyết mạch lưu lạc bên ngoài." Đế Thiếu Cẩm nói: "Tứ Thánh Huyết Vân Trận không chỉ công nhận huyết mạch trực hệ thuần túy, nếu không thì Vân Hoa Noãn đã không có quyền thừa kế."
Huyết mạch trực hệ, chính là mỗi lần thay đổi một mắt trận mới đều chỉ công nhận huyết mạch của mắt trận đó.
Ví dụ khi Vân Kế trở thành mắt trận, chỉ có Vân Thiêm Y mới được coi là người thừa kế.
Thông thường chỉ có những môn phái lớn mạnh, con cháu đông đúc, mối quan hệ truyền thừa ổn định, có hệ thống hoàn chỉnh mới mở huyết mạch trực hệ, nếu huyết mạch trực hệ tuyệt chủng, sẽ tự có chế độ tương ứng và đủ tài lực để thay thế đại trận.
Thiên Hạc Tông tuy khá giàu có nhưng không thể nói là con cháu đông đúc.
Nhà người ta có thể có mười mấy huynh đệ tỷ muội, còn Vân thị chỉ có hai nhi tử, nếu mối quan hệ hơi hòa thuận chút, cũng sẽ không chọn đại trận trực hệ.
Thấy Cầm Sơn Nguyệt gật đầu, Đế Thiếu Cẩm tiếp tục nói: "Có thể chắc chắn từ lúc bắt đầu mắt trận ban đầu của Vân thị, không có huyết mạch nào lưu lạc bên ngoài không? Tứ Thánh Huyết Vân Trận yêu cầu huyết mạch là huyết mạch của mắt trận hiện tại, một lên trên, hai xuống dưới."
Nói cách khác, sau khi Vân Kế kế thừa mắt trận, bậc phụ mẫu trưởng bối của Vân Kế, con cái, cháu chắt của ông đều có thể tự do ra vào Thiên Hạc Tông, cũng có thể từ trong đó chọn một người thừa kế mắt trận.
Việc kế thừa tạm thời không nói đến, chủ yếu là những người này khi ra vào Thiên Hạc Tông sẽ không kích hoạt cơ chế phòng ngự của Tứ Thánh Huyết Vân Trận.
"Những gì ngài nói, ta nghĩ chắc chắn ông ấy đã kiểm tra rồi."
Rõ ràng, Vân Kế không phát hiện ra kết quả gì, sau vài năm Vân Thiêm Y lại bị Yêu tu âm thầm đoạt xá một lần nữa.
Lúc đó Vân Lam thật sự đã chết, Vân Hoa Noãn đã đủ tuổi, chỉ là từ kết quả tiếp xúc với Vân Thiêm Y, Vân Hoa Noãn không có vẻ gì là nhận thức về điều này.
Cầm Sơn Nguyệt thở dài: "Dù nội gián là ai, có còn sống hay không, bây giờ thực sự không quan trọng nữa, vì bên Tình tu nhắm vào ta, trong trường hợp bọn họ cho rằng ta đã chết, Thiên Hạc Tông vẫn an toàn."
"Nhưng không chắc." Vân Thiêm Y nói về việc Ma tu tấn công Vân Kế, tìm kiếm Vô Ảnh: "Bọn chúng đang tìm Vô Ảnh, có phải là thành Vô Ảnh này không?"
"Chắc là vậy." Cầm Sơn Nguyệt nghe thấy Vân Kế bị thương thì cả người cũng căng thẳng hơn, rồi nghe nói không có chuyện gì, nàng ta mới thở phào: "Điều này cũng bình thường, Ma tu rất phụ thuộc vào pháp khí và bí thuật, thành Vô Ảnh đã từng là bí cảnh của tu sĩ nhất phẩm, đối với Ma tu mà nói, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng nơi này ẩn chứa vô số bí bảo Ma tu.”
Đế Thiếu Cẩm tò mò hỏi: "Thực tế thì sao?"
Cầm Sơn Nguyệt hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Kiếm Đế chí tôn và Thú Đế chí tôn: "Hai vị không để những thiên tài địa bảo thu thập được vào ảo cảnh của mình sao?"
Có vẻ thực tế đúng là như thế.
Vân Thiêm Y hắng giọng: "Ừ, nói như vậy thì cũng hợp lý."
Cầm Sơn Nguyệt đã từng vào thành Vô Ảnh, vòng thuật pháp của nàng ta là minh chứng cho chuyện này, vòng thuật pháp đó được lấy ra từ thành Vô Ảnh trước khi nàng ta sinh ra Vân Thiêm Y, có lẽ là sau khi cân nhắc đến việc tiêu hao linh khí, đã lấy một pháp khí nhị phẩm tương đối an toàn và có thể sử dụng. Điều này không phải bí mật, người có tâm chịu hỏi han chắc chắn có thể tìm ra.
Sau khi Cầm Sơn Nguyệt chết, bên phía Ma tu phán đoán rằng chìa khóa của bí cảnh Vô Ảnh ở Thiên Hạc Tông cũng là hợp lý.
Dù trước đó còn chưa chắc chắn, nhưng khi linh hồn Vân Thiêm Y quay về đã phát sinh ra rung chuyển, phần nào ảnh hưởng đến phán đoán của Ma tu, Ma tu tứ phẩm còn không đủ tư cách để lý giải hình thái kiếm phách của Kiếm Đế, chỉ biết rằng Thiên Hạc Tông từng nắm giữ bí cảnh Vô Ảnh đột ngột có dị biến, từ góc độ của bọn chúng lại là bí bảo bên trong bí cảnh Vô Ảnh xuất thế, vậy cũng là hợp lý.
Đám Ma tu thèm muốn bí bảo của môn phái.
Tình tu âm thầm muốn g**t ch*t Cầm Vũ Thanh.
Yêu tu không biết vì lý do gì mà đoạt xá Vân Thiêm Y.
Ôi chao, núi Quan Vân này đúng là quần anh tụ hội, tam tu ngoại đạo tụ tập về đây họp mặt!
Nghe xong những chuyện của Vân Thiêm Y trong những năm qua, Cầm Sơn Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể hiểu nổi ả Yêu tu đó từ đâu đến.
Một Yêu tu tứ phẩm sao lại không ngại đường xa đến núi Quan Vân, liên lạc với nội gián, đột nhập Tứ Thánh Huyết Vân Trận, đoạt xá Vân Thiêm Y.
Còn về việc tại sao không nghi ngờ Vân Hoa Noãn, chủ yếu là vì trái với lẽ thường.
Bởi vì nếu Vân Hoa Noãn quen biết Yêu tu tứ phẩm, cho dù đối phương có bị thương nặng thì vẫn có thể móc lấy Thú Nguyên của Vân Thiêm Y, sau đó mang theo nàng trốn vào bí cảnh mà Liễu Vạn Linh nắm giữ, nói với bên ngoài rằng Vân Thiêm Y đã chết.
Đến lúc đó Vân Hoa Noãn sẽ trở thành người thừa kế chính của Thiên Hạc Tông, thậm chí là người thừa kế duy nhất, có được Chân Long Thú Nguyên cũng dễ dàng hơn bây giờ, không cần tham gia đại hội đấu võ.
Mà Yêu tu hồi phục tốt ăn luôn Vân Thiêm Y là xong.
Không có lý do gì để bỏ qua cách an toàn hơn lại không có hậu hoạn, đi vòng một con đường vòng lớn như vậy.